Đọc truyện Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh – Chương 49
Mấy ngày sau, Nguyễn Thanh Ngôn thật sự đi đâu cũng dẫn Cố Sương Chi theo. Ban ngày vào thôn chụp ảnh, tối lại cùng quay về nhà trưởng thôn. Tuy không có hoạt động giải trí gì đặc biệt nhưng lại khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.
Người thời nay đã quen với cuộc sống được lấp đầy bởi các thiết bị điện tử. Điện thoại, máy tính và wifi đã thành công thay thế cho lương thực, không khí và nước.
Chủ đề bộ ảnh lần này của anh là “Sự phát triển và tụt hậu của thời đại”, phát triển chính là hàng loạt phát minh công nghệ khiến cuộc sống con người càng thêm thuận tiện; tụt hậu chính là chỉ kỹ năng sống, sự giao lưu tình cảm giữa người và người và tính cách thuần phác dần biến mất.
Ở đây không khí trong lành, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời xanh trong vắt. Lúc hít thở còn có thể cảm nhận được bầu không khí trong lành mang hương cỏ xanh dần tràn vào khoang ngực.
Đêm đến, bầu trời lốm đốm những vì sao, đẹp tuyệt vời lộng lẫy mà không hề khoa trương.
Cố Sương Chi nói mình từng đọc một quyển sách viết về mùa rét đậm ở Musashino — “Dưới trời đêm đầy sao, tiếng gió thổi qua rừng cây tựa cuồng phong có thể thổi rơi những vì sao. Tiếng gió có thể đưa suy nghĩ của con người bay thật xa. Tôi nghe tiếng gió mãnh liệt lúc gần lúc xa ấy mà nghĩ về cuộc sống của Musashino xưa và nay.”
“Thâu đêm nghe lá xì xào, Gió vi vu thổi chưa bao giờ ngừng. — hôm qua chợt tỉnh giữa đêm khuya, nghĩ về câu này thấy rất sâu sắc. Ngẫm về sự lung lay sắp đổ, thậm chí cả sao băng bị gió thổi rơi, lúc muốn ngã nhưng chưa ngã mới là đẹp nhất.”
Nguyễn Thanh Ngôn tò mò, “Em chắc đọc nhiều sách lắm nhỉ.”
“Sau khi bị mù, ngày nào cũng có rất nhiều thời gian rảnh.” Cố Sương Chi nở nụ cười bất lực. “Sau đó em học chữ nổi rồi tìm sách đọc.”
Nguyễn Thanh Ngôn như nghĩ đến điều gì, bỗng bật cười hỏi cô, “Em biết hồi nhỏ anh viết văn thế nào không?”
Cố Sương Chi mờ mịt lắc đầu, chờ anh nói tiếp.
“Trên bầu trời có rất nhiều sao, có vài ngôi sao như gồng đến đỏ cả mặt.”
Cô không nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Gồng… nghệ thuật nhân cách hóa này tuyệt quá ha ha…”
“Bài văn đi vào lịch sử này đã được mẹ anh cất lại hết, còn bảo muốn tặng lại cho con dâu tương lai.” Anh giả vờ rầu rĩ, nhưng ý cười lại yên lặng nở rộ, “Sau này em nhận được thì nhớ giúp anh tiêu hủy chứng cứ nhé.”
“…” Cô chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như thế, cố gắng mở to mắt quan sát gương mặt gần sát này. Nguyễn Thanh Ngôn vui vẻ đến nỗi đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sao.
Anh luôn dễ dàng lên kế hoạch về một tương lai mà cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
**
Trên sườn núi nhỏ vắng người, không khí khá oi bức, trong bụi cỏ có rất nhiều côn trùng mà cô không biết tên cứ kêu râm ran khiến đêm đen tĩnh mịch càng dài thêm.
Cố Sương Chi nhớ đến ước mơ trước khi bị mù của mình, “Lúc ấy em rất muốn được khám phá thế giới bên ngoài. Cứ nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì mình sẽ tự do, có thể đi đến những nơi mình chưa biết, nhưng không ngờ đôi mắt bỗng nhiên lại mù.”
“Thật ra thế giới bên ngoài cũng không đẹp đến vậy đâu.” Nguyễn Thanh Ngôn vuốt tóc cô, thuận thế ôm người con gái gầy yếu ấy vào lòng, “Ở nơi em không quen thuộc, em có thể gặp người vô cùng tốt, nhưng cũng có thể gặp người có ý đồ xấu. Khả năng nào cũng có thể tồn tại mỗi khi em bước ra một bước.”
Đôi mắt to tròn khẽ xoay chuyển, cô tò mò hỏi, “Vậy anh đã gặp chưa?”
“Đương nhiên rồi, Phương Đào với Phi Ảnh chưa là gì đâu.” Nguyễn Thanh Ngôn hờ hững cười khẽ, “Lòng người rất phức tạp, bản thân anh trải qua tuy ít nhưng đã chứng kiến rất nhiều trường hợp. Vì tiền tài và quyền lực, người ta hãm hại lẫn nhau, bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao.”
Cô không ngờ chủ đề này lại trở nên nghiêm túc như thế, lòng bỗng trĩu nặng, cô suy nghĩ rồi nói, “Nếu thế thì em thà sống đơn giản một chút.”
Nguyễn Thanh Ngôn nhìn đôi mắt rực rỡ như vì sao của cô, tim khẽ loạn nhịp, “Nếu em thích cuộc sống như thế, sau này chúng ta sẽ ở đây.”
“Không được.” Cố Sương Chi nghĩ đến khả năng đấy thì lắc đầu, “Thành phố lớn mặc dù không thích hợp để sống nhưng ở đó lại có người thân và bạn bè.”
Cố Sương Chi khác với anh, mấy năm nay cô luôn sống ỷ lại vào người khác. Cộng thêm cô không muốn xa nhà, nên không thể thích gì làm đó như anh.
Nguyễn Thanh Ngôn nghĩ đến hai mươi mấy năm trước khi quen biết nhau, lại càng thấy cô đơn.
Anh rất muốn trở thành một phần trong sinh mạng của cô, muốn đến mức muốn tìm hiểu kỹ từng lời cô nói, từng người cô quen.
Anh không giỏi khống chế tình cảm, chỉ biết để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu tình cảm nào rồi cũng rơi vào khuôn sáo cũ, vậy hãy để nó trải qua một cách tự nhiên.
Dù sao có cô ở bên cạnh là tốt rồi.
**
Trong lúc suy nghĩ, Cố Sương Chi lại ngẩng đầu ngắm trời sao. Dù không phải là bầu trời sao đêm ở thị trấn nhỏ* nhưng khung cảnh xinh đẹp thế này cũng đủ làm cô say mê.
*Cái này mình search trên GG thì đa phần nó cho ra kết quả là “thị trấn hồ Tekapo” ở New Zealand, bầu trời sao đêm ở thị trấn này được đề cử là di sản thế giới, nếu được UNESCO công nhận thì đây sẽ là “khu bảo tồn sao” đầu tiên trên thế giới.
Trời sao trong tầm mắt giống như viên thiên thể xa xôi phải dùng cả sinh mạng để đổi lấy.
Hồi còn đi học, giáo viên đã từng nói, ngôi sao ta nhìn thấy bằng mắt thường có khả năng đã chết từ rất lâu. Chỉ là do khoảng cách quá xa nên lúc hình ảnh truyền đến trái đất đã trải qua mấy trăm năm.
Vừa nghĩ đến đó, lòng cô như mặt hồ tĩnh lặng bỗng gợn sóng lăn tăn. Trong chốc lát, cô cảm thấy thật ấm áp, cảm động vì cái chết đẹp của những vì sao.
Cố Sương Chi kéo ngón út của anh, “Anh có thể chụp kiểu ảnh có thể nhìn thấy quỹ đạo chuyển động không?”
“Đương nhiên.” Vừa nhắc đến chụp ảnh, anh lại khôi phục tự tin, “Anh hay viết giáo trình về cách chụp này lắm đó.”
Phía sau cô là rừng cây nhỏ mà cô từng lạc đường, về đêm sẽ xuất hiện từng bầy đom đóm bay qua bay lại, tuy không nhiều nhưng lại có một vẻ đẹp riêng.
Nguyễn Thanh Ngôn cúi đầu chỉnh thông số kỹ thuật của máy ảnh, vì không mang theo giá đỡ ba chân nên anh đặt máy ảnh lên một đống đá.
Cố Sương Chi đứng im tại vị trí anh chỉ định, nghe tiếng máy ảnh vang lên, cô bỗng nhớ đến lần đầu gặp mặt. Anh ôm máy ảnh chạy đến chỗ cô xin lỗi. Lúc ấy tiếng máy ảnh của anh trầm hơn lần này.
Đã nửa năm trôi qua, anh vẫn chạy đến chỗ cô, đưa máy ảnh cho cô xem, “Em thấy rõ không?”
Trong ảnh, Cố Sương Chi mặc một cái váy dài màu trắng, đom đóm xung quanh được anh nháy nhiều lần tạo hiệu quả như một cánh rừng đom đóm.
Cô gái khoan thai đứng giữa bóng đêm như một tinh linh hạ phàm dạo chơi.
Nguyễn Thanh Ngôn tự tin chờ cô khen mình thì nghe cô trả lời một câu phá game, “Nhìn giống ma nữ ghê.”
Cô không thấy rõ, chỉ mờ mờ nhìn ra một cô gái váy trắng tóc dài đứng trong đêm đen, xung quanh lại có quầng sáng quỷ dị.
Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, dở khóc dở cười với câu trả lời của cô.
***
Ngày hôm sau hai người rời khỏi thôn nhỏ, đi đến địa điểm tiếp theo.
Ngôi làng nhỏ ven biển có điều kiện tốt hơn một chút, hai người bước từng bước đi vào nhà trọ duy nhất ở đó. Gạch xanh, ngói đen xung quanh làm toát lên hương vị cổ xưa.
Do vấn đề địa lý nên việc mở rộng du lịch vẫn chưa được duyệt, nhưng người địa phương cũng không quan tâm đến điều này cho lắm.
“Một khi được mở rộng thì sẽ có rất nhiều người đến đây, nếu thế thì kiến trúc cổ xưa của bọn tôi sẽ bị phá hư.” Tuy nói thế nhưng người dân ở đây vẫn nhiệt tình dẫn hai người đi tham quan vài nơi, lại đến nhà hàng nhỏ dùng bữa rồi trò chuyện dăm ba câu.
Nơi đây có sự giao thoa giữa nền văn minh cổ xưa và hiện đại, có nhiều lúc, Cố Sương Chi chỉ xem mình là một du khách ngắm cảnh. Dù sao cô cũng không rành mấy thiết bị mà Nguyễn Thanh Ngôn mang đến mang đi mỗi ngày, đồ mang theo bên người vừa nặng vừa dễ vỡ, cô không thèm làm nhiếp ảnh gia đâu.
Sau khi ăn cơm trưa, hai người ngại làm phiền người khác nên nói để mình tự đi dạo. Nhưng nhà ở đây căn nào cũng na ná nhau, hai người đi một hồi thì cùng lạc đường.
Giữa trưa nắng nóng, anh và cô quanh quẩn trong thị trấn hơn nửa tiếng, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Khó khăn lắm mới tìm được một tiệm tạp hóa nhỏ, Nguyễn Thanh Ngôn vào mua hai chai nước lạnh, hỏi đường bà chủ thì mới biết mình đã đi lạc sang thị trấn kế bên.
Bà chủ cười trêu hai người, “Cậu này trông vậy mà lại mù đường hả? Nhìn bạn gái cậu bị cậu hành đến nỗi phơi nắng mặt mày đỏ ửng rồi kìa.”
Anh cười cười, lại nhìn sang cô gái phơi nắng cả buổi mà vẫn còn rất hăng hái kia, cô rõ ràng đang rất hưởng thụ cảm giác lạc đường thì có…
Dù nói thế nào đi nữa thì lời của bà chủ cũng nhắc Nguyễn Thanh Ngôn.
Anh đi vào tiệm tạp hóa, cúi đầu lựa một hồi rồi lấy một cái nón rơm đến, “Cái này bao nhiêu vậy cô?”
“25 đồng.” Bà chủ cười híp mắt, hài lòng gật đầu vì năng lực lĩnh ngộ của anh, “Thấy cậu cũng là người thông minh, tôi tính 20 thôi.”
Nguyễn Thanh Ngôn cám ơn bà chủ, thuận tay đội nón lên cho Cố Sương Chi.
Cô mặc áo sơ mi ngắn tay hoa văn màu trắng và váy dài màu xanh, sau khi đội nón lên thì càng giống cô gái thôn quê chất phác.
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên gương mặt đỏ bừng của cô, bảo cô ráng chịu một chút.
Cố Sương Chi không đi ngay mà bắt đầu nghịch nón rơm anh đưa, sau đó lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi cho anh, “Thật ra như vậy cũng tốt mà, không cần phải gấp gáp, cũng không cần phải nghĩ tiếp theo sẽ đi đâu.”
Nguyễn Thanh Ngôn bó tay với sự lạc quan của cô, ngón tay cong lại bóp mũi cô, “Cô gái này thật lớn gan, chẳng may đến tối không tìm được đường về nhà trọ, hai đứa mình phải ngủ ngoài đường, em không sợ hả?”
“Không sợ.” Ánh mắt tò mò quét qua bờ biển phía xa xa, rồi lại thu đám mây sắc vàng kia vào mắt, “Dù sao cũng có anh ở bên mà.”