Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

Chương 46


Đọc truyện Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh – Chương 46

“Bây giờ cô vẫn chưa thể nhìn rõ được, chỉ thấy mờ mờ mà thôi. Mấy tháng sau thị lực sẽ dần dần khôi phục, cứ từ từ, đừng gấp.” Bác sĩ vừa gỡ băng vừa dặn dò, “Sau khi xuất viện phải điều dưỡng cho tốt, chú ý nghỉ ngơi nhiều, có chỗ nào không khỏe thì phải đến bệnh viện ngay.”

Cố Sương Chi nắm chặt tay, nói khẽ, “Cám ơn bác sĩ.”

Băng gạc càng lúc càng mỏng, ánh sáng nhạt dần hiện ra trước mắt. Đến khi băng được gỡ hết, bác sĩ cười bảo cô mở mắt. Cố Sương Chi chần chờ một lát, sau đó từ từ mở mắt.

Thế giới của cô cuối cùng đã không chỉ một màu đen u ám.

Đằng sau ánh sáng mờ nhạt ấy hình như loáng thoáng vài bóng người. Cô nhìn thấy màu sắc đã lâu không thấy, tuy loang lổ tạp nham nhưng cũng đủ khiến cô mừng rỡ.

“Sao rồi, em có nhìn thấy không?” Có một bóng người đi tới chỗ cô, giọng nói vô cùng quen thuộc.

Cô gật đầu, “Không rõ lắm, nhưng cũng tốt lắm rồi.”

Mặc dù dáng vẻ của Nguyễn Thanh Ngôn vẫn còn mơ hồ, nhưng đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn thấy anh.

“Cứ coi như sống trong sương mù vài tháng đi.” Anh thốt lên mấy câu kì quái khiến bác sĩ buồn cười.

“Sống mấy tháng trong sương mù mà còn sống được hả?”

Nguyễn Thanh Ngôn hờ hững cười cười, “Sống được chứ, bác sĩ có bàn tay nhân ái thần kỳ mà.”

Bác sĩ cười to, “Được rồi, tôi cũng chỉ là bác sĩ khoa mắt mà thôi.”

Bầu không khí thoải mái xuất hiện trong bệnh viện, lần đầu tiên Cố Sương Chi cảm thấy, bệnh viện lại có thể ấm áp thế này.

Thế giới đã mất đi bỗng chốc được tìm thấy đúng là chuyện hiếm có đối với Cố Sương Chi. Mặc dù vẫn chưa nhìn được rõ nhưng đối với cô mọi thứ đều rất mới mẻ. Mỗi sớm mai, cô ghé vào cửa sổ ngắm mặt trời mọc, lúc trời mưa lại ngẩn người ngắm thế giới mông lung qua làn hơi nước.

Thứ duy nhất không thay đổi trong thế giới hoàn toàn mới này chính là âm thanh. Dây đàn phát ra âm thanh cổ xưa luôn khiến cô cảm thấy an tâm. Cố Sương Chi không biết người khác vượt qua giai đoạn này thế nào, còn cô thì có rất nhiều thứ có thể từ từ hưởng thụ.

Trận chiến trên mạng của Nguyễn Thanh Ngôn kéo dài đến hơn một tháng, trên mạng bỗng nhiên xuất hiện ảnh chụp của Phi Ảnh khiến cho mọi chuyện dần đang lắng xuống bỗng chốc trở nên ngày càng kịch liệt.

Sau khi Hứa Trí Thịnh nhìn tấm hình kia xong thì cứ ôm laptop cười cả một buổi chiều, bao nhiêu lời muốn nói chỉ tổng kết lại một câu, “Hát hò thì rất có tâm, Mà sao trông ấy lại ‘thâm’ thế này.”

“Anh ta trông thế nào liên quan gì tới mình.” Nguyễn Thanh Ngôn nói thế nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt sang màn hình.

Rất nhiều người đổ “hành vi vô đạo đức không từ thủ đoạn hại Phi Ảnh” lên đầu Lông Xám. Nhưng sau khi nhìn thấy ảnh chụp, anh nhanh chóng tha thứ họ.

Đối với mấy chuyện ồn ào trên mạng, anh chỉ cười nhạt, “Mọi người vui là được rồi.”

Bây giờ anh không những không tức giận, mà còn cảm thấy rất an tâm. Mắt của Tiểu Chi dần khởi sắc, đến nay anh vẫn thấy như không chân thực. Nếu mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió tốt đẹp viên mãn, thì ngược lại khiến người ta cảm thấy lo lắng không yên. Anh thà mình chịu khổ, chịu thiệt một chút, coi như là đánh đổi vì cô.

Trước khi quen cô, anh chưa bao giờ có tâm lý phức tạp muốn dùng mọi cách để cầu thanh thản an nhiên như thế.


**

Một tháng sau, thị lực của Cố Sương Chi đã khôi phục nhiều hơn, có thể nhìn thấy những đường nét khái quát lờ mờ. Ngày nào Nguyễn Thanh Ngôn cũng đến đón cô tan làm như thể sợ bỏ lỡ khoảnh khắc cô có thể nhìn rõ anh.

Anh ít khi nói đến chuyện công việc của mình, nhưng Cố Sương Chi nghe Tiểu Lâm nói anh đã từ chối không ít công việc, bắt đầu nhận lời mời của vài tạp chí địa lý.

“Tháng sau anh ấy sẽ đi Bắc công tác, cụ thể đi đâu vẫn chưa rõ, khi nào về cũng chưa biết luôn.” Lâm Kiêu đỡ trán than thở, “Có lẽ chuyện Phương Đào khiến anh ấy rất sốc, gần đây anh ấy không còn chụp chân dung nữa.”

“Thật hả?” Cố Sương Chi nửa tin nửa ngờ, nhớ đến lúc mình cùng anh hẹn hò đi ăn cơm, dạo phố, lâu lâu anh lại lấy máy ảnh ra nhắm ngay mình mà chụp thì bật cười.

“Không lẽ Lông Xám đại đại “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” ư?” Tiểu Mỹ cũng tham gia vào hội tám, “Mấy tháng nay anh ấy vẫn chưa ra bài mới nữa ~, vẻ ngoài của Phi Ảnh kia y chang tội phạm bị truy nã, Lông Xám đại đại sợ anh ta làm gì?”

Cố Sương Chi ít khi nào nhắc đến mấy chuyện trên mạng, cô nghe Tiểu Mỹ và Vu Niệm nói trên mạng toàn những thứ lộn xộn linh tinh. Nhiều người không được như ý ngoài đời thật nên muốn tìm cảm giác tồn tại trên mạng, vì dù nghiệp tụ vành môi cỡ nào trên mạng thì cũng không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cố Sương Chi nghe nhiều nên cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên sống đơn giản. Thời nay, người ta không thể rời xa điện thoại và internet, nhưng cô thì khác. Đối với cô mà nói, thế giới sắc màu nay đã tìm lại được và những người luôn bầu bạn bên mình mới là điều quan trọng nhất.

Sập tối, Nguyễn Thanh Ngôn lại tới đón Cố Sương Chi tan làm, nghe cô nhắc chuyện mình và mấy người Tiểu Lâm nói hồi sáng, anh cười bất đắc dĩ, “Chuyện trên mạng anh cũng không rõ lắm. Người ta muốn nói sao thì nói, anh không sao cả.”

“Anh không giận hả?” Cô hơi kinh ngạc khi thấy anh bình tĩnh như thế.

“Có gì phải giận chứ.” Nguyễn Thanh Ngôn cụp mắt, “Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của anh là được.”

Cố Sương Chi ngơ ngác hỏi lại, “Vậy ranh giới cuối cùng của anh là gì?”

Anh không trả lời, ánh mắt trầm xuống nhìn thẳng vào hàng chân mày của cô.

Cố Sương Chi tiếp tục hỏi, “Anh không nói lỡ ngày nào đó em chạm phải ranh giới của anh thì sao?”

“Đừng giả ngốc.” Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Cố Sương Chi thật sự không hiểu ý anh là gì.

Trước mặt cô, Nguyễn Thanh Ngôn anh đây làm gì còn “ranh giới cuối cùng” chứ? Bây giờ anh chỉ tập trung suy nghĩ làm sao để cô vui vẻ mà thôi.

“Tháng sau anh sẽ đi công tác, chắc khoảng một tháng.”

“Một tháng à…” Cố Sương Chi gật đầu, giọng buồn buồn nghe không có tinh thần. Mặc dù Tiểu Lâm đã nói cho cô biết, nhưng bây giờ nghe chính miệng anh nói vẫn làm cô mất mát. Mắt cô vẫn chưa nhìn thấy rõ, anh lại sắp đi xa.

Theo tốc độ phục hồi này, chờ đến khi anh quay về, có lẽ cô đã có thể nhìn rõ mặt anh.

Có lẽ như thế sẽ thêm nhiều hy vọng, nhưng… cô vẫn muốn anh có thể ở bên cạnh mình, muốn anh cùng cô nhìn thế giới ngày một rõ ràng hơn.

Nguyễn Thanh Ngôn nhận ra nét cô đơn trong giọng nói của cô, anh hỏi, “Em sẽ nhớ anh chứ?”


“Hả?”

“Nhớ không?” Anh hăm dọa, ép cô không còn đường lui.

Cô cúi đầu nhỏ giọng đáp, “Phải chờ anh đi rồi mới biết.”

“Không thể biết sớm được hả?”

“Khó lắm.”

Nguyễn Thanh Ngôn bất lực thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Cố Sương Chi, cúi xuống hôn lên trán cô.

Môi anh chưa rời đi còn không cam tâm nói thêm một câu, “Tới lúc đó thì không kịp rồi.”

Ai ngờ cô gái khiến người ta giận dỗi này lại thông minh bật thốt, “Thế thì không nhớ là xong.”

Nguyễn Thanh Ngôn nghẹn lời, lại không tiện so đo với cô, đành giả giọng đáng thương, “Vậy anh biết phải làm sao? Nếu như anh nhớ em thì phải làm thế nào?”

Có lẽ đã thật sự hãm sâu, cô chưa kịp trả lời anh đã tước vũ khí đầu hàng, “Không phải “nếu như” mà là “nhất định”.”

Cố Sương Chi ngước mắt, nhìn dáng đứng thẳng tắp trong bóng đêm của anh, tuy không nhìn rõ nét mặt nhưng đôi mắt ấy lại lấp lánh như những vì sao.

Chất giọng trong trẻo như dòng suối chảy qua khe núi, róc rách, rì rầm khiến người ta cảm thấy ngọt ngào và vui vẻ.

Cô lạc lối trong tương lai anh vẽ ra, lòng buồn bã vì sắp phải chia xa.

***

“Tiểu Sương Chi?” Phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lúc gần đến chỗ hai người thì dừng lại, “Đúng là em rồi.”

Ý cười giữa hai hàng mày Cố Sương Chi bỗng nhiên biết mất, cô nhíu mày, vô thức nắm chặt ngón út của Nguyễn Thanh Ngôn.

Anh phát hiện hành động kỳ lạ của cô, nhìn thẳng vào mắt người mới tới. Đó là một người đàn ông xa lạ khá điển trai, nở nụ cười lịch sự nhưng lại cho người ta cảm giác như cười như không. Đặc biệt là lúm đồng tiền trên má đã quét sạch ý cười trên mặt của Nguyễn Thanh Ngôn.

“Tiểu Chi, bạn em hả?”

“Bạn học.” Cô dùng hai từ “bạn học” để giới thiệu, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi.

“Chào bạn học.” Nguyễn Thanh Ngôn nở nụ cười xã giao, gật đầu với người đàn ông trước mặt.

“Chào anh, cứ gọi tôi là Ngô Mặc.” Anh ta khá nhạy cảm với hai từ “bạn học”.


Nhưng Nguyễn Thanh Ngôn đâu dễ dàng thuận theo ý anh ta, anh gật đầu nói, “Được, chào bạn học Ngô Mặc.”

“…” Cố Sương Chi biết chắc anh đã biết người vừa tới là ai, cô khẽ kéo áo anh ý bảo đừng nói lung tung. Nhưng anh lại cười càng thêm tươi, bàn tay buông xuống hơi dùng sức nắm chặt cái tay không chịu yên của cô lại.

Thấy thế, bạn học Ngô Mặc vội hỏi, “Tiểu Sương Chi, bạn trai em hả?”

Cố Sương Chi gật đầu.

“Anh cứ nghĩ là Cố Nhiên nên định đến trò chuyện với cậu ấy, không ngờ đã quấy rầy rồi.” Ngô Mặc lúng túng nhìn hai người, một người cúi đầu đá đá hòn sỏi nhỏ ven đường, người kia thì mỉm cười lịch sự với mình.

Tuy nụ cười ấy nhẹ nhàng lịch thiệp nhưng không hiểu sao da gà của Ngô Mặc lại nổi hết lên.

“Không quấy rầy đâu.” Nguyễn Thanh Ngôn nói nhẹ nhàng nhưng đầy thâm ý, “Nếu là Cố Nhiên thật mới gọi là quấy rầy.”

Ý là, anh muốn ôn chuyện với người ta, chưa chắc người ta muốn ôn chuyện với anh đâu.

Cố Sương Chi hiểu ý anh, không nhịn được bật cười. Từ lúc Ngô Mặc xuất hiện, cô ít nói hẳn, nhưng vừa mở miệng lại nói, “Em đói rồi.”

Nguyễn Thanh Ngôn hiểu ý, gật đầu cười nói, “Em muốn ăn gì? Về nhà anh nấu cho em.”

Hai từ “về nhà” thực sự quá mập mờ, nói thẳng ra là đến nhà Cố Sương Chi nấu một bữa ăn nhỏ, trước đây anh cũng đã từng đến rồi.

Nhưng Ngô Mặc nghe thì cười lúng túng, anh ta cảm thấy như mình đang tự rước lấy nhục, “Vậy… hôm nào gặp rồi nói chuyện tiếp nhé.”

Nguyễn Thanh Ngôn nói khẽ, “Ừ, để hôm khác.”

Trước khi đi, Ngô Mặc lại nói với Cố Sương Chi, “Tiểu Sương Chi, đến lúc đó nhớ mang theo bạn trai em đến uống rượu mừng nha.”

Cố Sương Chi không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh Ngôn, ánh mắt hơi ngập ngừng như đang hỏi ý kiến của anh.

“Được, bọn tôi nhất định sẽ tới.” Anh trả lời.

***

Sau khi Ngô Mặc rời khỏi, hai người sóng vai nhau thong thả tản bộ, không ai nói chuyện.

Cuối tháng tư, trời vẫn còn se lạnh, gió đêm khẽ lướt qua khiến người ta nổi da gà. Cố Sương Chi khép chặt áo hở cổ mỏng manh thì được người bên cạnh ôm vào lòng. Lồng ngực của anh rất dễ nhận ra, vừa ấm áp vừa vấn vương hương thơm dìu dịu trên quần áo.

Bầu không khí yên lặng bỗng chốc bị phá vỡ, “Tiểu Chi, lúc trước anh ta… có đối xử tốt với em không?”

“Trước khi em xảy ra chuyện thì rất tốt.” Cố Sương Chi hờ hững đáp.

Anh hỏi tiếp, “Tốt cỡ nào?”

Tốt cỡ nào?

Cố Sương Chi nghiêm túc suy nghĩ, giúp cô chép phạt bài học có được tính không? Hay là, thường xuyên mua đồ ăn vặt và đồ uống cho cô? Luôn cùng cô luyện tập trước khi cô thi chạy 800 mét?…


Cô thầm tính, bỗng giật mình.

Hóa ra những rung động nho nhỏ thuở thiếu niên kia không là gì so với cả cuộc đời.

Hồi ức thanh xuân đẹp đến đâu chăng nữa cũng không bằng sẵn lòng bầu bạn bên nhau trong những tháng năm dài đằng đẵng nhạt nhẽo và vô vị.

Cô bỗng dừng bước, quay người ôm lấy eo anh, “Thật ra cũng không tốt lắm.”

Không bằng một góc của anh.

Nguyễn Thanh Ngôn bị sự ngọt ngào bất ngờ của cô làm cho bối rối, anh thuận thế ôm lấy cô, hỏi cô thế nào.

“Lúc trước em luôn muốn làm thế này.” Cố Sương Chi thẳng thắn nói.

“Sao?”

“Bỗng nhiên ôm lấy anh, dọa anh hết hồn.”

“Vậy à, thế này mà đã muốn dọa anh sợ?” Mặt anh bừng sáng, khóe mắt cong cong, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Nếu đổi thành đột ngột hôn anh một cái thì hiệu quả sẽ tốt hơn đấy.”

“…”

**

Đến dưới lầu nhà họ Cố, Cố Sương Chi vừa tạm biệt anh thì bị anh kéo lại.

“Tiểu Chi.”

“Dạ?”

“Đi theo anh nhé.” Ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô.

“…Đi đâu?”

“Đi công tác, đi với anh được không?”

“…”

“Em không ở bên cạnh, anh không an tâm.”

Có lẽ sự xuất hiện của Ngô Mặc ít nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, khiến anh hành động theo cảm tính, không thèm suy xét những khó khăn trở ngại. Cũng có lẽ do trong lòng anh luôn mong chờ như thế, mong chờ được dẫn cô đi ngắm nhìn thế giới này.

Nhìn cô im lặng cúi đầu, Nguyễn Thanh Ngôn hơi luống cuống, nhưng anh vẫn nói, “Bây giờ có hơi sớm, mắt em chỉ có thể thấy lờ mờ, anh cũng chưa lên kế hoạch nếu đi hai người sẽ thế nào. Vả lại thời gian hơi lâu, ba mẹ và anh trai em chưa chắc đồng ý, mà chính anh cũng lo lo, sợ không chăm sóc tốt cho em, sinh hoạt có nhiều bất tiện…”

“Được.” Một từ ngắn ngủi đã ngăn cản hành động phủ định bản thân của anh.

Nguyễn Thanh Ngôn kinh ngạc mở to mắt, “Em… em vừa mới đồng ý hả?”

Cô gật đầu, nói dù sao cũng không có chuyện gì làm, nhưng ý cười bên môi dần hiện rõ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.