Đọc truyện Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh – Chương 38
Ngày đầu tiên sau nghỉ lễ, Cố Sương Chi đã bị Tiểu Mỹ tóm lại “nghiêm hình bức cung”.
Hôm đó có quá nhiều người, cô bé ngại hỏi thẳng, chỉ đành kiềm chế lòng hóng hớt mấy ngày nay.
Vu Niệm đã sớm nhận ra đầu mối giữa Nguyễn Thanh Ngôn và Cố Sương Chi, nhưng cũng luôn không vạch trần, đến khi nghe được lời thổ lộ trên xe hôm đó mới thực sự đánh thẳng vào lòng cô.
Từ lúc cấp 3, cô và Cố Sương Chi đã chơi với nhau, nhưng chưa bao giờ nghe thấy Cố Sương Chi nói những lời như thế.
Ban đầu, cô thấy mừng cho Cố Sương Chi đã bước ra khỏi quá khứ, sau đó lại cảm thấy giận vì cô ấy dám giấu mình, giận lắm luôn, nhưng sau tất cả, ngoại trừ cảm động ra thì không còn gì cả.
Gần trưa, Lâm Kiêu có tạt vào một lát, cậu bảo thuận đường đi ngang đây nên vào chơi.
Vừa mới vào cửa đã nghe thấy tin tức động trời thế này, dọa cậu hoảng hốt đến nỗi suýt đứng không vững phải vịn vào tường.
Ngồi trên sofa, uống miếng nước trà an ủi của cô em pha cho cậu, Lâm Kiêu mới vỡ lẽ, “Hèn gì mọi người trong phòng làm việc vừa nhắc tới chị Tiểu Chi liền không hẹn mà cùng cười.”
“Thằng nhóc này ngơ quá, đầu óc chậm hiểu.” Vu Niệm cười trêu cậu.
Lâm Kiêu cái hiểu cái không gật gật đầu, chợt nhớ đến chuyện gì đó, nói với cô, “Chị Tiểu Chi, thế thì dạo này chị nhớ an ủi anh ấy nhiều vào nhé.”
Cố Sương Chi không hiểu, “An ủi chuyện gì?”
“Mấy ngày trước có một phóng viên đến bảo muốn phỏng vấn Yan, sau đó không thành liền rời đi. Hôm nay cô ta lại đăng lên tạp chí lá cải của mình, nói tác phẩm của Yan là do người khác chụp.”
“Ai?”
“Phương Đào đó.” Lâm Kiêu nhíu mày, tựa như rất có ác cảm đối với cái tên này, “Nghe đâu dạo này chuyện làm ăn không tốt cho lắm, nhiều khách hàng biết Yan không có bên đó nên đã rời đi hết. Vì thế mà anh ta đang vắt óc nghĩ cách tuyên truyền cho phòng làm việc của mình, cách nhanh nhất chính là cố tình kéo liên hệ giữa mình và Yan vào.”
“Cậu ta làm thế cũng quá buồn cười rồi, dám bảo nhiếp ảnh gia quốc tế lấy ảnh của trợ lý?” Vu Niệm nghĩ thôi đã cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Không sợ sự nghiệp vừa mới lên của mình sẽ thân bại danh liệt à?”
“Vậy nên anh ta mới chuẩn bị sẵn sàng rồi mới dám tới.” Lâm Kiêu nói tới đây, không nhịn được mà than thở, “Không biết bà lão trên hình ấy có chuyện gì, tự mình nhận phỏng vấn rồi nói là ảnh là do Phương Đào chụp, còn Yan chỉ đứng bên cạnh gọi điện thoại mà thôi.”
“Đồ nham hiểm.” Tiểu Mỹ khó tin trừng to đôi mắt, “Lông Xám đại đại đúng là xui xẻo, đụng vào cái thứ vô lại…”
Cố Sương Chi nghe mọi người bàn tán sôi nổi thì trở nên trầm mặc. Anh gặp phiền phức như thế mà cô lại không biết gì, trong lòng khó tránh có chút mất mát.
**
Buổi tối hai người hẹn nhau đi ăn, Nguyễn Thanh Ngôn đến từ sớm để đón cô, nói đến chuyện trong phòng làm việc, anh chỉ giơ hai tay biểu thị sự bất lực.
Nguyễn Thanh Ngôn bảo chuyện này không có gì hay để giải thích, người hiểu anh đương nhiên sẽ hiểu, người không hiểu anh thì dù họ có suy đoán thế nào, anh cũng không điều khiển được suy nghĩ của người ta.
Tựa như lần thất hẹn ở đêm ca hội kia, quả thật anh đã đưa một cậu bé lạc đường đi tìm mẹ, nhưng ngay cả Hứa Trí Thịnh cũng không tin lí do này. Mọi người gọi anh là Xám leo cây, anh cũng đành chịu chứ không giải thích gì thêm.
Tuy Cố Sương Chi không nhìn thấy, nhưng cô có thể thông qua giọng nói mà cảm nhận được tâm trạng của anh. Nguyễn Thanh Ngôn nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu chữ lại che giấu sự thổn thức bên trong.
Cô nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của anh, “Nếu anh không vui thì anh có thể nói với em.”
Lần đầu tiên cô thử chủ động nói những lời quan tâm như thế với anh, làm anh nhất thời quên mất ban nãy mình đang rầu rĩ chuyện gì.
Anh đưa tay nắm lấy bờ vai cô, trầm giọng nói, “Anh chỉ hơi mệt một chút mà thôi, nhưng mà thật tốt khi có em bên cạnh.”
Cố Sương Chi không hề bất ngờ với cách làm của Phương Đào, chuyện khiến cô khó có thể tiếp nhận chính là, bà lão từng được Nguyễn Thanh Ngôn giúp đỡ lại đứng về phía Phương Đào.
Nhân vật chính trong tấm ảnh đã nói thế, người bên ngoài đương nhiên sẽ chĩa mũi dùi về phía Nguyễn Thanh Ngôn. Lúc này anh lại không lên tiếng giải thích lấy một câu, vẫn đi làm, ăn uống như bình thường.
Ngược lại, Dương Hi Trạch không chịu nổi, đăng văn bản của phòng luật sư lên mới tạm thời thay anh ngăn chặn miệng đời.
Trong lúc đó, có rất nhiều người mẫu, minh tinh đã từng hợp tác với anh đứng ra chứng minh giúp anh.
Những ca chụp ảnh bình thường có rất nhiều nhân viên đi theo, trước mặt bao nhiêu người, Phương Đào không dám nói bậy, chỉ dám sống chết nắm lấy chuyện hai người bọn họ ra ngoài chụp ảnh.
Nguyễn Thanh Ngôn nói anh rất thích chụp ảnh, đặc biệt là ảnh chụp người. Ảnh chụp trên đường phố hôm đó, anh còn rửa ra nhét vào bóp của mình.
Tiểu Diệp là người nhìn thấy tấm ảnh kia trước nhất, chỉ nói một câu, “Ảnh đẹp, người càng đẹp hơn.” khiến anh bật cười.
Mọi người trong phòng làm việc đều đứng ra kêu oan cho anh, nhưng bọn họ đều hiểu, muốn chứng minh một tấm ảnh do ai chụp là một chuyện rất khó. Ảnh chụp không có dấu ấn cá nhân rõ ràng như tranh vẽ hay thư pháp. Có thể đứng ra nói chuyện chỉ có người đứng xem và người được chụp mà thôi. Nhưng hai người này bây giờ hiển nhiên đã đứng cùng một phe.
Nguyễn Thanh Ngôn chưa bao giờ trải qua cảm giác bất lực thế này, anh biết thế giới rộng lớn, không ai có thể suôn sẻ mọi chuyện, nhưng anh cũng không ngờ rằng chuyện tự dưng bị phỉ báng lại xảy ra với mình.
Nếu bản thân cậu ta nói thì cũng thôi, đằng này… miệng đời thật đáng sợ.
Cố gia vừa mời anh đến nhà chơi thì lại gặp ngay chuyện này. Cố Nhiên cuồng em gái chưa bao giờ có ấn tượng tốt về anh, e là lần này lại sợ bóng sợ gió với anh rồi.
Chuyện anh nghĩ đều liên quan đến cô, suy nghĩ nhiều, lại phát hiện ra mình có tiềm năng lo lắng không đâu.
**
Ăn cơm xong thì chị Nguyễn Ngải Lỵ gọi đến, hỏi anh có phải gặp phiền phức hay không.
Chị quen biết rất nhiều người trong chuyện quan hệ xã hội, bận rộn cả ngày trời mới gọi điện hỏi thăm người trong cuộc một chút.
Chi tức giận nói, “Vì chuyện này của em mà chị phải liên lạc với truyền thông.”
Nguyễn Thanh Ngôn ngược lại không lo lắng lắm, “Chị đừng lo mấy chuyện này, em không sao đâu, chuyện nhỏ mà.”
“Thằng nhóc mày đương nhiên không có chuyện gì rồi, quan trọng là ba sắp bị mày làm tức chết đó biết không?”
“Sao vậy?”
“Em cũng biết lựa thời điểm gây chuyện ghê, khiến giá cổ phiếu của ông ấy rớt như thị rụng.”
Nguyễn Thanh Ngôn cười bất đắc dĩ, “Cổ phiếu rớt giá mà cũng muốn em chịu hả?”
“Phải để em chịu chứ.” Nguyễn Ngải Lỵ hừ lạnh, “Tuần sau là sinh nhật của ba, em biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Được, em biết rồi.”
“Biết thì tốt, chị còn có việc, cúp đây.”
“Nguyễn Ngải Lỵ.” Anh bỗng dưng gọi tên chị.
“Hả?”
Nguyễn Thanh Ngôn nhìn đồng hồ, “Nhớ ăn cơm tối đó.”
“… Biết rồi, lát nữa ăn.”
Hai chị em không cần mấy câu khách sáo dư thừa, ngay cả cách quan tâm lẫn nhau cũng rất đơn giản rõ ràng.
Cúp điện thoại, Nguyễn Thanh Ngôn giải thích với Cố Sương Chi, “Chị anh là một người vô cùng phiền phức.”
Nói rồi như nghĩ đến điều gì, anh nói tiếp, “Không khác gì anh trai của em.”
“Anh em rất tốt.” Cố Sương Chi bênh vực Cố Nhiên, “Em thấy anh ấy đang dần tiếp nhận anh mà.”
Cuối tháng 2, không khí lạnh lướt qua nhánh cây, mùa đông năm nay kéo dài hơn nhiều trong tưởng tượng.
“Gió lên rồi.” Âm thanh trong trẻo tự nhiên bảng lảng vọng vào cơn gió mùa đông.
Cố Sương Chi vừa quay đầu liền nhận ngay một cái ôm trực diện, khoang mũi ngập tràn hương thơm từ quần áo của anh.
Cái ôm này khác hẳn cái ôm vào lần liên hoan cuối năm ấy, lần này anh không hề do dự, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng đỡ sau gáy của cô, tựa như sợ cô bước đi rồi sẽ biến mất không còn bóng dáng.
Cố Sương Chi hít hít mũi trong lòng anh, giọng nói có chút chua xót, “Em sợ người khác hiểu lầm anh.”
Nguyễn Thanh Ngôn chỉ hỏi một câu, “Em cũng vậy hả?”
Cô nghĩ mấy giây rồi đáp lại, “Không.”
“Vậy thì anh không bị hiểu lầm.” Anh cười khẽ, như chợt nghĩ đến điều gì, nói tiếp, “Người khác nghĩ thế nào liên quan gì đến anh?”
Cô im lặng gật đầu, không lo lắng nữa.
Dù không có Phương Đào cũng sẽ có người khác. Thế giới này vĩnh viễn không công bằng, càng đứng trên cao càng dễ bị người ta hãm hại. Nháy mắt ấy, cô lại cảm thấy may mắn vì thế giới của mình là một màu đen. Thế giới bên ngoài xấu xa dơ bẩn còn hơn cả bóng tối trước mắt cô.
**
Khó có dịp Nguyễn Thanh Ngôn ăn mặc nghiêm trang như thế, vest đen và áo sơ mi xám, nghe lời chị mình đứng ngoài cửa tiếp khách, gặp ai anh cũng lịch sự nhẹ nhàng chào hỏi, nhưng vẻ mặt luôn không hứng thú.
Đến khi Hứa Trí Thịnh xuất hiện mới lôi anh đi ra phía sau vườn ngồi nghỉ một lát. Sinh nhật của ba Nguyễn – Nguyễn Thiên Lâm mời không ít bạn bè trong giới kinh doanh, Hứa Trí Thịnh cũng theo ba mình đến đây.
Vừa tới anh ta liền tám với Nguyễn Thanh Ngôn, “Cậu nghe gì chưa? Gần đây Tiểu Oai và Phi Ảnh hợp tác song ca đấy.”
“Chưa nghe, cám ơn đã báo mình biết.” Rõ ràng Nguyễn Thanh Ngôn không hứng thú, nhưng lại giả vờ như rất quan tâm, Hứa Trí Thịnh nhìn mà muốn đập cho anh một trận.
Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn nói tiếp, “Sau đó đã bị mắng thối đầu.”
Lúc này Nguyễn Thanh Ngôn mới có chút thay đổi sắc mặt, “Ai?”
“Tiểu Oai đó, tự dưng bị một người bình luận âm nhạc đem ra so sánh với Phi Ảnh, nói giọng cậu ấy tốt hơn Phi Ảnh. Sau đó thì xui rồi, weibo của Tiểu Oai đã bị nick ảo của fan Phi Ảnh nhấn chìm chỉ trong một đêm, bảo là người đánh giá kia là do cậu ấy thuê.”
“… Nhảm nhí.” Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, không nói thêm gì.
“Ài, cậu có thấy, dù là ai đi nữa thì chỉ cần dính đến Phi Ảnh đều bị bôi nhọ hay không?”
“Mình không biết.”
“Bây giờ có rất nhiều người muốn nghe ý kiến của cậu, dù sao cậu đều đã tiếp xúc với hai người bọn họ.”
“Mình không phải là dân trong nghề, chuyện phân tích giọng hát mình không có gì để nói.” Nguyễn Thanh Ngôn chăm chú nhìn chất lỏng màu nâu đen trong ly, nhẹ nhàng lắc lắc, cũng không nói thêm gì về chuyện này.
Hứa Trí Thịnh vừa nhìn thấy cái ly Martini trong tay anh, suýt chút nữa cười phun cả nước miếng, “Cậu không thấy lấy Coca làm cocktail rất giả hả?”
Nguyễn Thanh Ngôn khẽ nhấp một hớp, chậm rãi đáp, “Không thấy.”
Hứa Trí Thịnh hết cách với anh, cầm một ly cocktail thật lên, làm một động tác mời rượu với một cô gái xinh đẹp cách đó không xa.
Nguyễn Thanh Ngôn ghét bỏ nhìn anh ta, “Em họ mình còn nhỏ, cậu đừng nghĩ bậy bạ.”
“Nghĩ bậy cái gì… Cậu nghĩ mình là ai?” Hứa Trí Thịnh hỏi ngược lại anh, “Hơn nữa, cậu có thể nhớ thương em gái nhà người ta, nhưng lại không cho mình nhớ thương em họ cậu hả?”
“…” Chỉ một câu nói đã khiến Nguyễn Thanh Ngôn nghẹn họng trân trối.
“Đúng rồi, sao hôm nay cậu không dẫn Tiểu Cố đến?”
Vừa nhắc đến Cố Sương Chi, gương mặt của anh mới chịu dãn ra, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, “Không cần gấp, cô ấy nhát gan lắm.”
Hứa Trí Thịnh buồn bực hỏi lại, “Sao vậy, nhà cậu là nhà ma hả?”
“Đối với cô ấy chắc không khác là bao đâu.” Nguyễn Thanh Ngôn nhìn sang, để ý bóng người đang dần bước đến.