Đọc truyện Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh – Chương 34
Nguyễn Thanh Ngôn phải trở về gấp nên không ở lại ăn cơm với mọi người, chỉ ngồi nói chuyện một lát.
Cố Sương Chi hỏi anh, ” “Cục cưng” của anh sao rồi?”
“Không chữa được rồi.” Anh tiếc nuối, vẻ mặt giả vờ bi thương lắc đầu.
“…Nén đau thương.” Cố Sương Chi nhịn cười an ủi ba chữ.
Anh lại gật đầu đáp lại, “Cám ơn em đã quan tâm.”
Mọi người kinh ngạc nhìn đoạn đối thoại đầy ẩn ý của hai người, ai cũng biết ý không như mặt chữ nhưng lại không đoán ra là gì.
Một lát sau, Nguyễn Thanh Ngôn nhìn sắc trời dần tối đen bèn chào tạm biệt mọi người rồi đến nhà Hứa Trí Thịnh đón Lông Xám.
Trước khi đi, thừa dịp mọi người không để ý, anh cười nói nhỏ với Cố Sương Chi, “Hai ngày sau gặp lại nhé!”
Cô biết anh đang nhắc vụ gặp nhau vào mùng 3, nhưng nhớ lại lời Lưu San San nói lúc nãy, trong lòng cô lại thấy không thoải mái, nên khó chịu đáp lại, “Gặp cái gì.”
Nguyễn Thanh Ngôn kinh ngạc vì thái độ trở mặt như lật sách của cô, “Không phải đã hẹn cùng nhau ăn tết rồi sao?”
Cùng nhau ăn tết… Lưu San San cũng nói như thế.
Anh không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc thì cô tự nhiên thấy bực bội, cầm gậy huơ hươ định đánh anh, “Anh hẹn bao nhiêu người ăn tết cùng rồi hả?”
Nguyễn Thanh Ngôn đưa tay đỡ lấy gậy của cô, vô tội đáp, “Có ông trời làm chứng, chỉ có em thôi.”
Cố Sương Chi không biết mình đang so đo cái gì, rõ ràng là mình từ chối anh, nhưng lại không dám nghĩ đến có một ngày anh cũng sẽ đối xử tốt với người khác như thế.
**
Giao thừa, ông bà nội Cố đã đến từ sớm, bà nội rãnh rỗi nên chạy xuống phòng bếp phụ mẹ Cố rửa rau thì bị ba Cố đưa lên phòng khách xem TV.
Sáng sớm Cố Nhiên đã xếp hàng đi mua đồ nướng ở khách sạn gần đó, nghe nói mỗi ngày chỗ đó bán ra 100 phần, ngày thường cung không đủ cầu, 30 tết lại càng đắt hơn. Lúc Cố Nhiên về đến nhà đã 10 giờ trưa, chào hỏi ông bà nội xong thì lên gọi đứa em gái còn đang ngủ nướng trên phòng dậy.
Không ngờ hôm nay cô lại dậy từ sớm, đang ngồi trên thảm nghe kịch truyền thanh, anh thấy tâm trạng cô có vẻ rất tốt.
“Quào, ngạc nhiên chưa, nay ngày nghỉ mà dậy trước 10 giờ luôn.” Cố Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ngạc nhiên trêu cô vài câu,
Cố Sương Chi đang ăn kẹo dẻo vị trái cây, vẻ mặt bất lực hỏi lại anh, “Em không dậy sớm được hả?”
“Dậy sớm không nói làm gì, nhưng sao em lại xem…” Cố Nhiên kinh ngạc nhìn góc phải màn hình TV, khó tin thì thầm, “Cái gì mà… “
“Cái này mà anh cũng không xem hả, anh OUT quá đi ~” Cố Sương Chi học theo hai đứa học trò siêu quậy.
Cố Nhiên như cười như không đâm cô một nhát, “Sao, thấy mình làm lỡ duyên người ta nên có tật giật mình đúng không?”
“…”
Cố Sương Chi không quay đầu lại… không muốn nhìn anh nhưng lại càng khẳng định suy đoán của Cố Nhiên.
Anh bật cười, “Yên tâm đi, anh ta là đàn ông, em là phụ nữ, nếu nói chậm trễ thì anh ta chậm trễ em mới đúng.”
Lời của Cố Nhiên bất công rành rành nên Cố Sương Chi không dám tin tưởng.
**
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh chiếu xuống sàn nhà phản chiếu một sắc màu vàng kim. Thời gian phút chốc trôi chậm lại, hai anh em ngồi dưới thảm xem bộ phim máu cún đang được phát lại.
Cố Nhiên nghe thấy điện thoại báo tên người gọi, cộng thêm việc cô trả lời qua quýt liền đoán ra ngay, “Mùng ba anh ta không đến hả?”
“Dạ, trong nhà có chuyện.”
Cố Nhiên cúi đầu nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi trong đôi mắt cô, “Thất vọng hả?”
Cố Sương Chi không trả lời, chỉ hờ hững đáp, “Có gì mà thất vọng chứ.”
Cố Nhiên nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của em gái, bỗng nhiên nhớ đến thời đi học bị em gái làm phiền mỗi ngày, lúc ấy con bé còn mặt dày bắt anh giúp mình theo đuổi bạn trai. Tuy đối phương là bạn thân của Cố Nhiên, nhưng anh không đồng ý để em gái mình hạ mình như thế. Cố Nhiên nhắc khéo khuyên nhủ bao lần nhưng Cố Sương Chi vẫn cứ cứng đầu không nghe. Anh còn nhớ rất rõ mình từng dạy cô rằng, con gái phải ra dáng con gái, phải biết rụt rè nhưng cô chưa bao giờ ghi nhớ trong lòng.
Bây giờ thì ngược lại… ngoại trừ trốn tránh, từ chối thì khó mà thấy được vẻ mặt khác của em gái mình.
Cố Nhiên hơi nhớ Cố Sương Chi không sợ trời không sợ đất của trước kia.
Anh chậm rãi nói, “Nhìn em đi, dáng vẻ ngày xưa đâu rồi.”
“…Thế em phải làm sao?”
Cố Nhiên mỉm cười, “Gọi lại mắng anh ta!”
Cố Sương Chi biết anh đang nói đùa, ngước mắt hỏi lại, “Mắng anh ấy?”
“Đúng vậy.” Cố Nhiên đã chuẩn bị lời thoại sẵn sàng, “Em nói với anh ta, hừ, thằng khốn dám phụ lòng bà! Tại sao lại thất hứa, dám lừa gạt tình cảm của bà?”
Giọng điệu ai oán của anh quá đỉnh, Cố Sương Chi nhịn không được ôm bụng cười to.
Cười đã rồi cô lấy lại giọng, “Anh nói đàng hoàng lại, như thế là bất lịch sự.”
“Bây giờ còn lo lịch sự hay không hả? Đúng là thay đổi rồi…” Cố Nhiên lắc đầu chế giễu, “Aiz, lớn rồi, lớn rồi.”
“Lớn rồi không tốt hả?”
“Không tốt.” Anh không nói vì sao không tốt, chỉ vuốt tóc cô rồi đi ra ngoài giúp đỡ mọi người.
**
Cơm tất niên ăn được một nửa thì bên ngoài đã liên tiếp vang lên tiếng pháo hoa.
Trên bàn cơm, mẹ Cố nhắc đến Nguyễn Thanh Ngôn, Cố Sương Chi đành kể cuộc điện thoại vừa nãy cho bà nghe,
Mẹ Cố dù tiếc nuối nhưng vẫn hiểu, “Chắc trong nhà có chuyện quan trọng, con nói Tiểu Nguyễn đừng lo, khi nào rảnh thì đến cũng được.”
Vừa nãy Cố Sương Chi nhớ đến lời của Lưu San San đã nói, hôm trước cô ấy hớn hở sắp xếp lịch trình nghỉ tết, còn bảo đã hẹn anh cùng ăn tết.
Không lẽ là thật ư…
Suy nghĩ vừa lóe lên đã khiến Cố Sương Chi sợ đến nỗi vứt luôn đôi đũa.
Sáng nay lúc anh gọi điện hình như có nhiều người xung quanh, không tiện nói chuyện, nói hai ba câu bảo “trong nhà có chuyện”. Nhưng là chuyện gì thì anh không nói rõ.
Cố Nhiên thấy dáng vẻ hốt hoảng của em gái, đoán rằng cô đang buồn vì chuyện này nên nói với cô, “Nhà anh ta đã chuẩn bị tết này sẽ ra nước ngoài du lịch, chỉ còn có anh ta và ông nội ở nhà. Ông nội còn một người em trai sống ở Vân Nam, mấy bữa trước đi khám bệnh bác sĩ nói thân thể không được khỏe nên anh ta phải đưa ông nội đến Vân Nam thăm người thân.”
Mẹ Cố bừng tỉnh, gật đầu khen ngợi, “Hóa ra là thế…thằng nhóc này tốt thật, có hiếu còn biết chăm sóc người già.”
Cố Sương Chi kinh ngạc, “Anh, sao anh biết?”
“Thấy em không vui nên anh gọi hỏi anh ta.” Cố Nhiên nhẹ nhàng đáp lại.
Sắc mặt Cố Sương Chi tối sầm, nhớ đến giọng điệu oán phụ của Cố Nhiên lúc nãy, cô liên tưởng đến cảnh anh trai gọi cho Nguyễn Thanh Ngôn, “Thằng khốn dám phụ lòng bà! Tại sao thất hứa, lừa gạt tình cảm của bà?”
Cảnh này quá đáng sợ làm cô không dám nghĩ nữa, bật cười thành tiếng.
**
Mùng ba tết, ngày quan trọng mà mọi người trong gia đình chuẩn bị từ lâu cuối cùng đã đến. Từ sáng sớm mẹ Cố đã đi đánh thức từng người dậy đánh răng rửa mặt, kiểm tra xem quần áo đã đạt chuẩn chưa. Chờ mọi người ăn mặc chỉn chu rồi, bà mới chịu mở cửa cho họ ra khỏi nhà.
Bọn họ đặt nhà hàng ở bờ sông Hoàng Phố, là một phòng riêng có thể ngắm cảnh bờ sông.
Nhà họ Lục là dòng dõi thư hương, cha mẹ Lục Thiến đều là giáo sư, lần đầu gặp nhau hai bên đều rất khách sáo.
“Tiểu Cố là đứa ưu tú, tính tình lại tốt. Bọn tôi đã nói với Lục Thiến, phải đối xử tốt với thằng bé, đừng giận dỗi không đâu.”
“Đâu có, đâu có, Thiến Thiến ngoan lắm, là Tiểu Nhiên nhà chúng tôi may mắn ~”
Hai bà mẹ lần đầu gặp đã thân, bắt đầu công việc khen ngợi lẫn nhau.
Không khí trên bàn ăn vô cùng ấm áp, phần lớn đều nói chuyện xuyng quanh Cố Nhiên và Lục Thiến, hai nhà thậm chí còn xúc động muốn đính hôn ngay tại chỗ.
Buổi chiều nhà họ Cố đưa khách quý đi tham quan vài địa danh nổi tiếng, vì đang là ngày Tết nên đường phố cũng vắng vẻ hơn nhiều.
Lúc đi dạo phố thì Nguyễn Thanh Ngôn gọi đến, anh đang lấy cảnh ở một xóm nhỏ Vân Nam, vừa quay về liền gọi cho cô.
“Hai nhà gặp mặt thuận lợi không?”
“Rất tốt.”
Anh thuận miệng hỏi, “Mọi người ăn gì thế?”
“Nhà hàng hải sản.”
“Ngon hơn anh nấu không?”
Cố Sương Chi cười khẽ, “Nhà hàng do mẹ em nghiên cứu lưa chọn, nếu không ngon thì chẳng phải sẽ chọc mẹ em tức chết ư?”
Nguyễn Thanh Ngôn chần chờ một lát rồi nói tiếp, “Vậy… lần sau đến nhà em, anh trổ tài xuống bếp nhé.”
“…” Cô vờ như không hiểu ý anh, chuyển chủ đề sang anh, “Bên anh đang mưa hả?”
“Ừ, nhưng vẫn ấm hơn Thượng Hải, Côn Minh 4 mùa đều xuân, em chắc chắn sẽ thích nơi đây.”
Cô vừa tưởng tượng cảnh đẹp nơi anh đang ở vừa rầu rĩ đáp lại, “Ừ.”
Người bên kia đột nhiên hỏi, “Mùng bảy em rảnh không?”
“Mùng bảy?” Cố Sương Chi suy nghĩ, “Chắc là có, không có bận gì.”
“Vậy anh hẹn nhé.” Nguyễn Thanh Ngôn chắc chắn đáp, như đó là chuyện phải làm, “Nếu không có gì bất ngờ thì tối mùng sáu anh sẽ về Thượng Hải.”
“Ờ, mùng bảy làm sao?”
“…Không có gì, coi như chúng ta hẹn rồi nhé.”
Giọng nói Nguyễn Thanh Ngôn mang theo ý cười dịu dàng, đến lúc cúp điện thoại, Cố Sương Chi vẫn không hiểu chuyện gì.
Lục Thiến bên cạnh vô tình nghe thấy nên lặng lẽ nói bên tai cô, “Mùng bảy là 14 tháng 2, là lễ tình nhân đó.”
“…”
Cố Sương Chi chưa bao giờ đón lễ tình nhân, từ lúc Lục Thiến nhắc nhở, trong đầu cô bây giờ toàn bộ bị ba chữ đó chiếm đóng.
Lục Thiến kéo cô sang một bên, bắt đầu huyên thuyên mấy chủ đề của mấy cô gái, “Lễ tình nhân em tặng gì cho anh ấy?”
Cố Sương Chi hiểu ra, nghẹn đỏ mặt lắc đầu, một câu giải thích cũng không nói được.
“Vậy tặng chocolate đi.” Lục Thiến quyết định thay cô, “Lát nữa chúng ta lén đi mua nhé?”
Cố Nhiên nghe thấy, nghi ngờ hỏi, “Hai người lén mua gì đấy?”
“Không liên quan tới anh ~~” Lục Thiến kéo tay Cố Sương Chi, “Đúng không Tiểu Chi.”
“Đúng.” Em gái chỉ nói một chữ đủ để khiến anh đây mất mặt.