Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Chương 37


Đọc truyện Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa – Chương 37

Edit: Thiên Kết

Nhậm Tư Đồ không đợi điện thoại của Thời Chung.

Nhưng mà ngược lại là chờ điện thoại của Tưởng Lệnh Thần.

Cô biết Tịnh Gia Ngôn có thể bị thu hồi và hủy bằng trong ngày hôm đó, cô liền lấy số điện thoại Tưởng Lệnh Thần từ chỗ Mạc Nhất Minh để tìm cách liên lạc. Cô cố gắng liên lạc với anh ta từ sớm nhưng anh ta lại không tiếp khách. Hôm nay cô điện thoại sớm cho Tưởng Lệnh Thần thì có giọng nữ thư ký nghe và nói anh ta đã đi nghỉ phép ở nước ngoài, hiện tại không liên lạc được.

Nhậm Tư Đồ chưa từng đeo bám lấy người nào để cầu xin một chuyện gì đó. Tưởng Lệnh Thần cũng đã sớm thể hiện quyết định của mình nên cô cũng không cố gắng nữa, đành nghĩ biện pháp khác. Cũng không nghĩ được là nửa tháng sau, Tưởng Lệnh Thần lại chủ động gọi điện thoại cho cô: “Tôi còn tưởng cô sẽ vì Thịnh Gia Ngôn mà cầu xin tôi, vậy mà cô chỉ gọi đúng một cuộc điện thoại rồi thôi. Xem ra Thịnh Gia Ngôn bây giờ trong lòng cô đã không còn là người quan trọng nhất nữa rồi.”

Họ Tưởng này muốn hưởng thụ một chút hư vinh được cô tìm cách đeo bám, nhưng lại đụng phải Nhậm Tư Đồ là người không phải là hạng phụ nữ đó, cho nên hắn đợi chờ mòn mỏi thành ra lại là người không còn kiên nhẫn nữa.

Nhậm Tư Đồ nghe anh ta nói vậy trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mặc kệ hắn cố ý làm cô mất hứng hay là có ý hòa giải, dù sao vấn đề này cũng có liên quan đến tiền đồ của Thịnh Gia Ngôn. Hôm nay đã xuất hiện một con đường sống, cô nhất định phải nắm bắt lấy vì vậy cô vội vàng nói tiếp: “Tưởng tiên sinh, lần trước tôi có gọi cho anh….anh nói anh đang ở nước ngoài nghỉ phép, bây giờ anh đã về nước? Chúng ta hẹn nhau ra ngoài nói chuyện một chút.”

Thật ra thì “ra nước ngoài nghỉ phép” chỉ cần nghĩ một chút cũng biết là không phải. Chuyện Tưởng Lệnh Thần cùng Thẩm phán quan tòa huyên náo cả thành phố ai cũng biết. Nhậm Tư Đồ căn bản không cần hỏi thăm hay xem báo chí cũng biết được Tưởng Lệnh Thần đang trong giai đoạn được bảo lãnh chờ thẩm vấn thì làm sao mà ra nước ngoài đươc?

Tưởng Lệnh Thần lại có chút thẳng thắn: “Thôi đi, cô thật sự tin tôi ở nước ngoài? Người nghe điện thoại thay tôi lúc đấy là bạn gái của tôi, biết rõ tôi đang trong giai đoạn chờ thẩm vấn mà vẫn nói ra nước ngoài, tôi thật sự bị cô ta làm cho tức chết rồi.”

Nhậm Tư Đồ đã từng gặp Tưởng Lệnh Thần mấy lần, ấn tượng với anh ta cũng không xấu. Mặc dù Tưởng Lệnh Thần làm việc có chút cực đoan nhưng lại là con người rất thẳng thắn. Anh ta hẹn cô Chủ nhật gặp mặt ở một đạo quán nói chuyện, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, chỉ là cô không ngờ hắn chỉ muốn gặp một mình cô.

Nhưng những chuyện này đều để sau hãy nói, Nhậm Tư Đồ theo thời gian đã định mà tới đạo quán, ở trước người phục vụ cô nói tên Tưởng Lệnh Thần, người phục vụ lễ phép dẫn đường cho cô.

Nhậm Tư Đồ được người phục vụ dẫn đi qua hành lang, xung quanh thật yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào lọt vào, có vẻ như ở đây có rất ít người. Cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao nơi tập kiếm đạo này cũng không phải là nơi nhiều người hay lui tới. Người phục vụ dẫn cô tới phòng VIP ở khu luyện tập bên ngoài, cánh cửa gỗ lim dày cộp khép hờ, trong phòng vang ra tiếng va chạm kịch liệt, Nhậm Tư Đồ đứng ở bậc cửa một lúc rồi mới đẩy cửa đi vào.


Trong phòng, hai người đang say sưa đấu kiếm, bọn họ mặc bộ đồ kiếm đạo, trên đầu còn mang mũ bảo hộ, nãm hay nữ đều không nhận ra được, mà Nhậm Tư Đồ thì lại càng không nhận ra được đâu là Tưởng Lệnh Thần.

Người phục vụ đứng ở phía sau màn trúc đang pha trà, Nhậm Tư Đồ đứng bên cửa nhìn một hồi lâu. Cô đoán hai người kia đang trong lúc hứng khởi thì sẽ không nhanh mà kết thúc như vậy. Cô không thể làm gì hơn là ngồi vào phía sau màn trúc, người phục vụ bưng dụng cụ uống trà ra, cô bèn ngồi một bên vừa uống trà vừa đợi.

Ngồi chung sau màn trúc với cô còn có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi—đôi môi cùng móng tay được sơn đỏ tươi, cô ta ngồi trước mặt Nhậm Tư Đồ mà nghich nghich điện thoại. Một lúc sau cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhậm Tư Đồ thì nhìn cô với ánh mắt không thân thiện chút nào rồi nói: “Cô là?”

“Bạn của Tưởng tiên sinh.”

“À……..” Người phụ nữ đó có vẻ không tin tưởng lắm nhưng cũng không có tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ tuyên bố chủ quyền của bản thân mà thôi: “Tôi là bạn gái của Lệnh Thần.”

Từ giọng nói này Nhậm Tư Đồ cũng có thể đoán ra người bạn gái mà Tưởng Lệnh Thần dắt đi hôm nay không phải là người hôm trước nghe điện thoại nói anh ta đnag ở nước ngoài. Cô cũng không thấy làm lạ về tốc độ thay đổi bạn gái của Tưởng Lệnh Thần, hoặc có lẽ hắn cùng một lúc có nhiều bạn gái.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng hét đau đớn. Nhậm Tư Đồ hướng ánh mắt về mơi phát ra âm thanh thì thấy người bị đánh ngã trên mặt đất đâng kêu đau, còn người đang đứng thì dùng kiếm trúc chỉ vào cổ người kia chính là Tưởng Lệnh Thần.

Cùng lúc đó ở bên cạnh cô vang lên tiếng vỗ tay của người phụ nữ trẻ kia. Nhậm Tư Đồ tỏ ra hơi lạnh nhạt, cô chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay—cô đã đợi hơn 10 phút, cuối cùng Tưởng công tử cũng đấu xong.

Tưởng Lệnh Thần lâu mồ hôi đi về phía bọn cô, anh ta ôm lấy cô bạn gái và quay qua Nhậm Tư Đồ nói: “Thay đồ kiếm đạo, đấu với tôi một trận chứ?”

“Thật xin lỗi, tôi không biết đánh.”

Tưởng Lệnh Thần nhìn cô một cách xem thường: “Một chút thú vị của phụ nữ cũng không có, làm sao mà bọn họ lại coi trọng cô được chứ?”

Nhậm Tư Đồ căn bản cũng không quan tâm “Bọn họ” trong miệng Tưởng Lệnh Thần là ai, hiện tại cô chỉ muốn dừng vấn đề này ở đây: “Tưởng tiên sinh, tôi tới đây cũng không phải để nghe những lời nói giận dỗi của ngày, chuyện của Thịnh Gia Ngon còn xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho anh ấy một lần giùm.”


“Tại sao tôi phải bỏ qua cho hắn?” Tưởng Lệnh Thần buông bạn gái đang ôm trong lòng ra. Giọng nói lúc đầu còn mang ý đùa giỡn lúc này xem ra đã có chút tức giận rồi: “Cả đời tôi chỉ chịu từng bị ba người đánh. Cha tôi là một, ông ấy đánh tôi tất nhiên tôi không có nửa câu oán giận. Thời Chung vì uống bia đánh tôi một lần, còn Thịnh Gia Ngôn lại nói vì cô mà đánh tôi một lần. Cô cảm thấy cơn giận này tôi nuốt trôi được sao?”

Nhậm Tư Đồ ngẩn người ra, Thịnh Gia NGôn đánh anh ta bởi vì cô sao? Nhưng nghĩ lại, chuyện đã ra cớ sự như ngày hôm nay cô có đi tìm hiểu nguyên nhân thì cũng giải quyết được vấn đề gì? Hiện tại quan trọng hơn chính là cầu xin vị Tưởng công tử này bỏ qua cho Thịnh Gia Ngôn. Vì vậy Nhậm Tư Đồ đem chút hoài nghi trong lòng của mình đè nén xuống: “Tưởng tiên sinh, anh cứ việc nói thẳng yêu cầu của mình, anh muốn như thế nào mới chịu rút lại đơn kiện?”

“Đánh cùng tôi một trận.”

Nhậm Tư Đồ cũng muốn đánh anh ta rồi, nhưng thế nào nói tới nói lui mà lại trở về chuyện “đánh một trận” rồi hả?

Tưởng Lệnh Thần chậm rãi giải thích: “Nếu như cô thắng, tôi sẽ không kiện Thịnh Gia Ngôn nữa nhưng nếu như tôi thắng, cô phải giúp tôi một việc, đợi đến khi tôi được rút đơn kiện, tôi tự nhiên cũng không kiện Thịnh Gia Ngôn nữa. Nói sao đi chăng nữa thì Thịnh Gia Ngôn cũng có lợi.”

“Cái gì?”

Tưởng Lệnh Thần rốt cuộc cười, trong ánh mắt bạn gái anh ta tràn đầy sự ghen tức, anh ta lại gần bên tai Nhậm Tư Đồ nhỏ giọng nói: “Tôi biết trong tay Thời Chung có cuộn video chứng minh sự trong sạch của tôi, cô hãy giúp tôi trộm nó.”

Nhậm Tư Đồ dựa người ra sau, chà xát lỗ tai mình một cách chán ghét làm cho hởi thở của Tưởng Lệnh Thần bên tai mình biến mất, cô hướng về phía Tưởng Lệnh Thần gượng cười: “Có cuộn video này sao? Tôi chưa từng nghe nói qua.”

“Thời Chung có nói cho cô biết chuyện cuộn video này hay không tôi cũng không rõ lắm, cũng không quan tâm, chỉ là cuộn video này thực sự tồn tại. Là do tôi chậm chân hơn Thời Chung một bước khi mua lại nó.”

“……………………..”

“……………………….”


“Nếu như anh tìm tôi sớm hai tuần có lẽ tôi còn giúp được, nhưng bây giờ…………” Nhậm Tư Đồ tỏ vẻ khổ sở nói: “Chúng tôi đã chia tay rồi.”

Tưởng Lệnh Thần chau mày, bỗng cười và nói: “Không thể nào.”

“Tưởng tiên sinh, không phải anh nắm bắt tin tức rất nhanh sao? Chuyện cuộn video còn có thể biết, nhưng chẳng lẽ chuyện Thời Chung đã trở lại thành người độc thân thì không hay?”

Nhậm Tư Đồ nói ra những lời này thật ra vì muốn châm chọc anh ta. Tưởng Lệnh Thần không biết chuyện này cũng là điều bình thường. Lúc cô cùng Thời Chung ở bên nhau Thời Chung cũng chưa bao giờ đem cô đi gặp bất kỳ một người bạn nào của anh và bên cô thì cũng vậy. Hôm nay hai người chia tay đoán chừng sẽ không có mấy người biết……….

Tưởng Lệnh Thần nhất thời không lên tiếng cho đến khi điện thoại của anh ta reo lên. Tưởng Lệnh Thần nghe điện thoại nhưng còn mắt vẫn còn nhìn về phía Nhậm Tư Đồ, hình như anh ta vẫn còn đang suy nghĩ xem chuyện “chia tay” này là thật hay giả. Cũng không biết người bên đầu bên kia nói những gì mà Tưởng Lệnh Thần chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Biết.” Sau đó liền cúp điện thoại, anh ta tiếp tục nhìn về phía Nhậm Tư Đồ, ánh mắt mang theo nụ cười như đang được xem kịch vui.

“Được rồi, được rồi, bây giờ không nói đến chuyện này nữa.” Tưởng Lệnh Thần đứng lên cũng không thèm để ý xem Nhậm Tư Đồ có đồng ý hay không mà trực tiếp kéo cô đi ra ngoài: “Tới thì cũng đã tới rồi, tôi sẽ dạy cô hai chiêu, cũng coi như không uổng hôm nay cô cô tới đây.”

“Tôi……………”

Nhậm Tư Đồ mới nói ra một chữ liền bị Tưởng Lệnh Thần cắt đứt: “Chọc giận tôi cô không có lợi gì đâu, đối với Thịnh Gia Ngôn càng không phải là điều tốt. Tôi đã nói như vậy thì cô hãy ngoan ngoãn nghe theo, hay là muốn từ chối thì cũng tùy cô.”

Nhậm Tư Đồ vôn là còn muốn tránh khỏi tay anh ta nhưng lại nghe anh ta nói như vậy, cô thoáng ngẩn người ra, cứ như vậy để anh ta kéo ra ngoài.

Tưởng Lệnh Thần lấy từ trên kệ một cây kiếm trúc đưa cho Nhậm Tư Đồ. Anh ta làm mẫu cách cầm kiếm một chút, cũng giải thích cho cô một chút: “Mặt, cổ, bụng, đầu, những thứ này đều là những vị trí quan trọng.”

Nhậm Tư Đồ hết sức phiền não khi nghe anh ta hướng dẫn nhưng cũng chỉ có thể lạnh lùng ở bên cạnh phối hợp. Nhưng lại không nghĩ tới Tưởng Lệnh Thần nâng mặt cô lên nói: “Đừng làm vẻ nghiêm túc như thế, cười với tôi một cái nào.”

Nhậm Tư Đồ lúc này thật sự không thể nhịn nữa rồi, thừa lúc anh ta không để ý liền trực tiếp dùng chiêu anh ta vừa dạy một phát đánh trúng bụng. Tưởng Lệnh Thần vì chưa kịp chuẩn bị nên đã bị cô đánh ngã, thấy anh ta ngã xuống, cô còn chĩa kiếm về phái yết hầu của anh ta.

Tưởng Lệnh Thần bị cô dùng kiếm trúc dí vào cổ họng thì không thể đứng dậy được.


Thế nhưng anh ta lại cười: “Bác sỹ Nhậm, cũng không tồi chút nào.”

Nhậm Tư Đồ vốn đã định bỏ kiếm xuống, cô không muốn chọc giận anh ta.

“Tôi sẽ không học kiếm đạo, chỉ là lúc trước Thịnh Gia Ngôn học thì tôi có đi theo thôi.” Nhậm Tư Đồ nhìn nụ cười của anh ta có chút không vui, cô liền không thu kiếm về, kiếm vẫn chĩa vào cổ họng Tưởng Lệnh Thần: “Lúc nãy chỉ là mấy chiêu hay dùng trong đấu kiếm mà thôi.”

Nụ cười của Tưởng Lệnh Thần không thay đổi, hắn đột nhiên xê dịch thân thể tránh khỏi mũi kiếm của cô, đồng thời liền đứng dậy kéo vai Nhậm Tư Đồ. Trong nháy mắt cô cảm thấy mất thăng bằng— cô bị Tưởng Lệnh Thần làm cho ngã xuống đất.

Kiếm trúc vốn ở trong tay lúc này cũng bị văng ra xa.

Tưởng Lệnh Thần quỳ gối ở bên cạnh, một tay giữ bả vai, một tay giữ chặt lấy hông cô làm cho cô không thể động đậy.

“Coi như lời nói của cô là thật, cô cùng Thời Chung đã chia tay.” Tưởng Lệnh Thần ngước mắt nhìn về phía cửa sau đó lại tiếp tục nói: “Nhưng nếu như anh ta biết cô mở miệng nay đóng miệng đều là nhắc tới Thịnh Gia Ngôn thì không biết sẽ giận đến mức nào nhỉ?”

“………………………..”

Nhậm Tư Đồ không nói lời nào, Tưởng Lệnh Thần cũng không tieepc tục trêu chọc cô nữa, anh ta chỉ cười cười, chỉ đưa tay về phía cô muốn kéo cô đứng dậy: “Đưa tay cho tôi.”

Thấy cô không muốn đưa tay cho mình, Tưởng Lệnh Thần định khom lưng chủ động nắm lấy cánh tay cô.

Cũng đúng lúc này, khi Tưởng Lệnh Thần đang khom lưng cúi xuống thì đột nhiên có người dùng kiếm trúc chống trước mặt.

Nhậm Tư Đồ nhận ra đó là thanh kiếm lúc nãy cô cầm bị ném ra xa— những sao kiếm lại nằm trong tay một người đàn ông, đốt ngón tay anh ta dài, bàn tay thật có lực.

Vết thương trên mu bàn tay còn rất mới, giống như mới bị đả thương.

Trong lòng Nhậm Tư Đồ trở nên hốt hoảng. Cũng lúc đó âm thanh tràn đầy cảnh cáo của Thời Chung vang lên: “Đừng chạm vào cô ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.