Đọc truyện Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa – Chương 14
Edit: tiểu an nhi
Nhậm Tư Đồ nhớ là đã từng nghe qua ở đâu đó, một nụ hôn chân chính thực sự là chỉ trong nháy mắt khi môi của bạn và người đó chạm vào nhau, đầu bạn sẽ “Oanh” một tiếng vang lên. Ngay sau đó bạn sẽ có cảm giác môi cùng đầu lưỡi của mình giống như miếng bánh ngọt ngào, từ từ bị liếm mút tỉ mỉ.
Toàn bộ thần trí cũng chỉ tập trung ở nơi dây dưa ướt át này mà quên đi tất cả những thứ khác, chỉ còn môi của người đó, đầu lưỡi của người đó, răng của người đó, đem từng thứ từng thứ rõ ràng khắc vào trong lòng ——
Đây chính là cảm thụ của Nhậm Tư Đồ vào giờ phút này.
Vô cùng. . . . . . tuyệt vời.
Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình đang gặp phải một người có kỹ thuật hôn lão luyện, nhưng cô không hề có một chút bài xích nào. Ngược lại, nếu như không phải Tôn Dao đột nhiên tỉnh lại thì Nhậm Tư Đồ cũng sắp nhất thời trong lúc ý loạn tình mê mà hôn trả lại anh rồi ——
Giọng nói mang theo men say của Tôn Dao đột nhiên vang lên bên tai của cô.
Toàn thân Nhậm Tư Đồ cứng đờ, Thời Chung đang trằn trọc cùng cô thân mật cũng cảm thấy cơ thể cô trở nên cứng ngắc. Hai người tựa hồ là mở mắt ra cùng một lúc, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình rõ ràng trong mắt đối phương —— trong bình tĩnh của anh ẩn giấu một chút thâm tình, trong lúng túng của cô cất giấu một tia trầm luân.
Có thể là do anh buông bàn tay đang nâng gáy của cô ra trước, hoặc cũng có thể là do cô dùng tay đẩy hai vai của anh ra, tóm lại là trong một giây kế tiếp hai người đã nhanh chóng tách ra khỏi nhau.
Thời Chung coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, mặt không thay đổi nhìn về phía kính chắn gió ở đằng trước, tựa như khoảnh khắc ý loạn tình mê vừa rồi chỉ là ảo giác của Nhậm Tư Đồ mà thôi. Nhưng cô không có cách nào giữ bình tĩnh được như anh, vội vàng quay đầu lại nhìn Tôn Dao ở đằng sau.
Tôn Dao mơ mơ màng màng nhìn Nhậm Tư Đồ một cái. Say tới mức này, chắc sẽ không nhìn thấy rõ chuyện xảy ra vừa rồi đâu? Nhậm Tư Đồ đang tự nhủ như vậy thì Tôn Dao đột nhiên nôn khan một trận. Cô chưa kịp có phản ứng gì đã thấy Tôn Dao vội vàng mở cửa xe, chạy nhanh ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Nhìn thấy tình cảnh này, Nhậm Tư Đồ thật không biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay nên lo lắng thay cho Tôn Dao đây. Lúc Nhậm Tư Đồ muốn mở cửa xuống xe, thì một giọng nam thanh lạnh gọi cô lại: “Nhậm Tư Đồ.”
Tay của Nhậm Tư Đồ đang giữ nắm cửa xe bỗng chốc cứng đờ. Nhưng cô không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nghe Thời Chung ở sau lưng tiếp tục nói: “Có thể hay không. . . . . .”
Anh còn chưa nói hết, Nhậm Tư Đồ đã kiên quyết cắt ngang: “Không thể.”
Anh trầm mặc một giây, sau đó lập tức cười cười, trong tiếng cười đó ẩn chứa một chút băng lãnh, khiến cho người khác không đoán ra được tâm trạng của anh hiện giờ: “Lý do em cự tuyệt tôi là gì?”
“. . . . . .” Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một chút, rất nhiều lý do quang minh chính đại chợt lóe lên trong đầu, nhưng cô bình tĩnh yên lặng vài giây rồi nói, “Khi anh thực sự hiểu rõ tôi, chắc chắn anh sẽ bị dọa mà chạy mất thôi, tôi cự tuyệt cũng là tốt cho anh.”
Thời Chung bị cô chọc cười: “Chẳng lẽ diện mạo thực sự của em là Godzilla?”
Nhậm Tư Đồ cũng cười, nhưng trong tiếng cười lại là sự tự giễu. Cô từ chối cho ý kiến câu hỏi này, bầu không khí trong xe lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
“Em có tin tưởng trên thế giới này tồn tại tình yêu chân chính không?” Anh đột nhiên hỏi.
Nhậm Tư Đồ không hiểu vì cái gì mà mình thực sự suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đó, tình yêu chân chính sao?
Có lẽ cô đã từng tin tưởng, nhưng hôm nay, cô hiểu hơn so với bất kỳ ai rằng, bản chất của tình yêu cũng chỉ là sự tiết ra của hormone Oxytoxin mà thôi, một khi tiết ra hết thì tình yêu cũng theo đó mà cạn kiệt.
Nhậm Tư Đồ vẫn như cũ không trả lời, nghe thấy anh nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Cho dù là yêu một con quái vật, thì cũng không oán trách, không hối hận —— tôi tin tưởng có loại tình yêu đó tồn tại.”
. . . . . .
. . . . . .
Những lời này thực sự đã làm cho Nhậm Tư Đồ cảm động, nhưng cô đã có quá nhiều bài học kinh nghiệm trong quá khứ rồi, nên cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn quên đi những lời nói đó, cho dù trong một khoảnh khắc, nó đã chạm tới nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô .
Sau khi đưa Tôn Dao về tới nơi, Thời Chung lái xe đưa Nhậm Tư Đồ về nhà. Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra lúc trước mà hai người đều có chút lúng túng. Suốt đường đi, không ai nói một câu nào. Tuy chỉ là một nụ hôn không hề báo trước, nhưng trong nháy mắt lại đem khoảng cách của hai người gần nhau hơn.
Xe dừng ở trước khu nhà, sau khi Nhậm Tư Đồ xuống xe đi được mấy bước, nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên cắn răng, xoay người quay lại.
Thời Chung chưa lái xe đi, thấy cô quay trở lại, thoải mái hạ cửa kính xe xuống.
Nhậm Tư Đồ hít một hơi thật sâu, “Chúng ta về sau không cần gặp lại nhau nữa”, những lời này đã lên tới tận cổ họng rồi, nhưng trước khi kịp thốt ra một giây lại bị anh chặn đứng ——
“Không có việc gì, nếu em không vừa ý, chúng ta sẽ làm bạn bè. Tôi cũng không phải người thích ép buộc người khác.” Thời Chung nói xong rất tự nhiên nhìn cô.
Anh biết cô định nói cái gì rồi, nên mới chặn trước tỏ rõ thái độ của mình như vậy, bởi vì anh thực sự không muốn mất đi cô bạn này?
Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ không hề nói gì, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn xe của anh rời đi. Phản ứng của anh khiến Nhậm Tư Đồ đưa ra khẳng định, những lời nói khi nãy kia của anh, cũng chỉ là nói cho có mà thôi.
Đối với chuyện này, Nhậm Tư Đồ không cảm thấy có quá nhiều mất mát, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, lại kèm theo cảm giác “đã sớm dự đoán được” hơi hơi chua xót.
Nhậm Tư Đồ mở cửa tiến vào phòng khách, đột nhiên sửng sốt ——
Thịnh Gia Ngôn đứng ở giữa phòng khách dưới ánh sáng rực rỡ của đồ trang trí trên trần nhà, đang lẳng lặng nhìn cô.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh đang chuẩn bị về nhà, không ngờ còn chưa ra tới cửa đã nhìn thấy em cùng một người đàn ông ở bên ngoài nói chuyện. Để tránh quấy rầy tới hai người, anh không đi ra nữa.” Thịnh Gia Ngôn trêu ghẹo liếc cô một cái, dịu dàng cười nói, “Xem ra cuộc hẹn tối nay của em rất thuận lợi.”
Đúng, nếu như không có nụ hôn bất ngờ phá vỡ cân bằng kia mà nói, tối nay sẽ là một buổi tối rất tốt đẹp: có một chút động lòng, nhưng động lòng bình ổn qua đi, lại vẫn có thể lùi về khoảng cách an toàn, tiếp tục làm bạn bè.
Nhậm Tư Đồ không nhịn được cười khổ: “Tầm Tầm ngủ rồi phải không?”
Thịnh Gia Ngôn gật đầu một cái, nhưng một giây kế tiếp lại có chút kinh ngạc nghe thấy cô hỏi mình: “Cùng đi uống một chén chứ?”
***
Thật ra, Nhậm Tư Đồ không thường tìm Thịnh Gia Ngôn đi uống rượu, phần lớn là đi cùng với Tôn Dao, cái gì cũng không nói, chỉ uống để trút buồn bực ở trong lòng. Nhưng chỉ cần Nhậm Tư Đồ mở lời, anh luôn luôn “liều mình bồi quân tử”, bởi vì Thịnh Gia Ngôn biết rõ, nếu cô nói uống một chén, có nghĩa là cô đang cần một “gốc cây” để giải tỏa tâm trạng.
Thịnh Gia Ngôn nhớ rõ, năm đó anh cùng với Nhậm Tư Đồ xem “2046”, nội dung là kể về một câu chuyện cũ: khi một người có một bí mật mà không thể cho ai biết, anh ta sẽ chạy vào trong núi sâu, tìm một cái cây, trên thân cây đào cái lỗ, đem bí mật nói vào cái lỗ đó, sau đó dùng bùn đất đắp kín lại, bí mật kia sẽ không có người nào biết được.
Trong phim ảnh, ánh mắt mơ màng của Vương Phi không oán trách, không hối hận nguyện làm một cái cây giữ bí mật cho Kimura Takuya. Mà từ lâu, Thịnh Gia Ngôn cũng đã đóng vai trò là cái cây kia của Nhậm Tư Đồ. Sự khác biệt duy nhất chính là, ánh mắt của Thịnh Gia Ngôn không mơ màng như của Vương Phi —— ánh mắt của anh trong trẻo, có thể giúp cô phân tích, giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn.
Hai người rất nhanh đi vào một quán rượu dưới lòng đất ở gần đó; có âm nhạc, có rượu, còn có “cái cây” của cô, vậy là đủ rồi.
“Anh còn nhớ người bạn trai đầu tiên của em không?” Qua ba lần rượu, Nhậm Tư Đồ đột nhiên hỏi anh.
Thịnh Gia Ngôn suy nghĩ một chút: “Là ABC đó sao?”
“Nói thật, em không còn nhớ tướng mạo của anh ta trông như thế nào nữa, chỉ nhớ được anh ta nói với em rất nhiều lời êm tai. Em cảm động vì anh ta làm cho em quá nhiều chuyện, nên cuối cùng mới kể cho anh ta nghe việc của ba mẹ đã khiến em bị ám ảnh như thế nào, nhưng kết quả đây. . . . . . Anh ta nhìn thấy vết thương trên lưng của em.”
“. . . . . .”
“Nó xấu xí lắm sao? Nhưng em lại cảm thấy lòng dạ của đàn ông còn xấu xí hơn nhiều.” Nhậm Tư Đồ giống như đang nói chuyện của một người khác, bình thản nói xong, nhẹ nhàng uống thêm một ngụm rượu.
Vị rượu đắng chát chảy theo đầu lưỡi vào trong cổ họng, cọ rửa bớt cảm giác “rung động” mà người kia mang lại cho cô tối nay.
Thịnh Gia Ngôn lo lắng nhìn cô, sau đó bật cười hỏi: “Sao hôm nay em kỳ lạ như vậy, đột nhiên nhắc lại nợ cũ làm gì?”
“Hư ——” Nhậm Tư Đồ giơ ngón trỏ lên làm động tác xin im lặng, “Vai trò của ‘cái cây’ chỉ là chỉ nghe chứ không được hỏi .”
Thịnh Gia Ngôn không thể làm gì khác hơn là phối hợp giữ yên lặng.
Nhậm Tư Đồ lại tiếp tục nói: “Mẹ của em ấy, mỗi lần em tới thăm tù thì đều cự tuyệt không ra gặp. Bà nghĩ, nếu như không phải do em xen vào việc của người khác, thì ả hồ ly tinh kia đã sớm bị bà làm cho chết cháy rồi. Mà bà thà chịu một mạng đổi một mạng, cũng còn tốt hơn so với hiện tại ngồi tù nhiều năm như vậy, đến khi ra ngoài lại chỉ còn hai bàn tay trắng.”
“. . . . . .”
“Cho nên mới nói, ngay cả tình thân còn như vậy, thì tình yêu trong miệng đàn ông đáng bao nhiêu tiền chứ? Cũng chỉ là lời nói gió bay mà thôi.” Nhậm Tư Đồ nhìn ly rượu trong suốt trong tay, nụ cười của cô phản chiếu trong từng góc cạnh nhỏ của ly rượu phảng phất ra sự giễu cợt.
Thịnh Gia Ngôn rốt cuộc không nhịn được cau mày: “Có phải tối nay người đàn ông kia bắt nạt em hay không?”
Giọng nói của anh nghiêm túc đến gần như hà khắc, Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn Thịnh Gia Ngôn một cái, bên tai lại vang lên câu nói của Thời Chung trước khi rời đi: Không có việc gì, nếu em không vừa ý, chúng ta sẽ là bạn bè. Tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác. . . . . .
“Bạn bè đơn thuần mà thôi, ” Nhậm Tư Đồ phục hồi lại tinh thần, thái độ còn có chút hoang mang, “Huống chi. . . . . . anh ấy là một người đàn ông tốt.”
“Em hẹn hò cùng với một người đàn ông tốt, vậy tại sao đến cuối cùng vẫn thất bại cơ chứ?” Thịnh Gia Ngôn khẽ than thở, theo thói quen duỗi tay ra vuốt nhẹ tóc của cô, tựa như đang an ủi một sủng vật khó chiều, “Chỉ cần yêu đương mà thôi, đừng yêu cầu quá nhiều, em không thể yêu cầu một người đàn ông yêu em 100% được, chứ đừng nói tới chuyện ‘trong tình cảm không được phép có một hạt sạn nào’, kiểu suy nghĩ này chỉ có bọn trẻ mới nghĩ được thôi. Phần lớn mọi người không chấp nhận được việc này, thì đều không thể thuận lợi sống cùng nhau đến già được.”
“. . . . . .”
“Mà không phải là chúng ta cũng đã thống nhất trước rồi sao? Đến năm 35 tuổi mà vẫn không tìm được một nửa kia của mình, thì cùng lắm hai người chúng ta kết hôn rồi sống đến hết đời còn gì.”
Nhậm Tư Đồ cười lắc lắc đầu, cũng không biết là đang phủ nhận đề nghị “Kết hôn sống đến hết đời”, hay là đang phản bác cách nói “Phần lớn mọi người không chấp nhận được việc này, thì đều không thể thuận lợi sống cùng nhau đến già được” của anh.
Bởi vì cô cúi mặt xuống, cho nên Thịnh Gia Ngôn đã không nhìn thấy ánh mắt của cô thoáng qua một chút mất mát.