Bạn đang đọc Ai Mới Là Siêu Quậy – Chương 19: Câu chuyện xưa
TỤi nó vừa đi khỏi không lâu thì ..
Reng..reng…reng..
-Tôi nghe đây – Bảo Hồng bắt máy.
-Sao rồi ??? – Giọng nói bên đầu dây hỏi tràng đày sự chết chóc.
-hứ , bọn họ đang trên đường đi cứu Ngọc Băng đó, thất bại rồi, cô đã thất bại rồi , hahaha.. – Bảo Hồng cười , lâu nay cô làm tay sai cho cô ta như vậy là đủ rồi, cô không muốn mù quáng nữa, khi yêu không phải giành được thể xác mà là phải mang đến hạnh phúc cho người mình yêu .
-Bọn vô dụng – Cô ta gào lên rồi tắt máy, vứt điện thoại ra xa cô ta cười lạnh rồi nhếch mép .
-Đã đến lúc kết thúc rồi …
Tại bến cảng :
-Nhiều thuyền như vậy ai biết là chiếc nào cơ chứ – Ha RA nhìn 1 “bãi” thuyền trước mắt, chẵng lẽ muốn chơi nhau à.
-Ps 109394 – Devil nói, với trí nhớ của anh thì biển số tàu mà Ngọc Ái nói có đáng là gì.
-Đằng kia – Ken chỉ về chiếc du thuyền trắng đang nằm khuất bên kia nói, một chiếc du thuyền rất lớn nhưng trông rất lạ vì trên đó không có ai cả. Cả đám nhanh chóng bước tới đó, Ngọc BĂng đang ở trên đó, đang hcowf bọn nó cứu mà.
-Mỗi người kiếm mỗi phòng đi – Cả đám tản ra kiếm từng phòng, ngay cả phòng vệ sinh cũng không bỏ sót nhưng mà lại ..không có ai cả.
-THế nào rồi – Devil hỏi HA RA người cuối cùng để tụi nó hi vọng.
NHận được cái lắc đầu cả đám thiểu não.
-CHẵng lẽ chúng ta bị lừa sao. ** ***, để tao về xử tụi nó – Ken tức giận tính bỏ đi thì ..
Cộp cộp..cộp cộp …
Tiếng động phát ra ở đâu đó trong chiếc thuyền này nhưng tạm thời tụi nó vẫn chưa xác định được phương hướng.
-Hình như ..tiếng động này phát ra từ dưới chân chúng ta – Han YU nhíu mày quan sát động tĩnh dưới sàn.
-Chẵng lẽ .. – Ha Ra nghi vấn nhìn cả đám , tuyệt đối im lặng không ai hé lời nào.
– Hầm chứa rượu, chúng ta chưa tìm ở đó – Devil vội nói, thật là sơ suất xém chút nữa thì anh cũng tính về rồi.
Kẹt…
Cánh cửa mở ra –Đây là phòng chứa rượu sao ??? Ngay cả mùi rượu cũng không có chứ đừng nói là một chai rượu.
-Ngọc BĂng – Devil nhanh chóng chạy tới Ngọc Băng đang bị trói trên ghế chân cô ấy đang gõ gõ xuống nền .
-Không sao rồi tôi tới cứu cô đây – Devil vừa cới trói cho Ngọc BĂng và nói, Ha Ra nhanh chóng tháo miếng giẻ trong miệng Ngọc BĂng ra.
-Sao biết ta ở đây mà tới cứu hay vậy ?? – Nó nhớ rõ ràng mình bị chụp thuốc mê rồi bị đưa đến đây, từ lúc tỉnh lại tới giờ chỉ thấy một mình Ngọc Ái mang nước và thức ăn tới cho cô . thật là khó hiểu ????
Cạch…Rụp
Cánh cửa bị đóng lại – tối – ánh đèn đã bị ai đó tắt đi rồi.
-Ken à – Ngọc Linh sợ hãi kêu.
-Bình tĩnh đi, đừng loạn – Devil thét, chắc chắn hiện tại trong căn phòng này ngoài 6 đứa tụi nó ra ít nhất vẫn còn 1 người nữa.
– Hahaha..chỉ có vậy mà đã sợ rồi sao…hahaha – Một giọng nói mà ai cũng không biết là ai, làm sao biết được khi xung quanh chỉ có một màu đen tối tăm chứ nhưng tụi nó có thể chắc chắn một điều , người đó là nữ
-CÔ là ai, tốt nhất cô nên bật đèn lên đi nếu không..cô..phải tự biết hậu quả- Han Yu gằn giọng đe dọa, không phải anh sợ mà giờ đây ai biết cô ta sẽ làm gì, bất cứ ai cũng có thể nguy hiểm.
-Ta bỏ công ra dụ các ngươi tới đây rồi chẵng lẽ lại dễ dãi với các ngươi vậy sao – Cô ta hừ lạnh, giọng nói đay nghiến.
Được, nếu cô đã quyết định đưa bọn tôi tới đây thì chắc cô cũng đã có ý định lộ diện rồi đúng không, vậy cô nói đi .CÔ LÀ Ai ? – Ngọc Băng hỏi, lòng cô đã mơ hồ xác định được, người này chắc chắn phải có thù hận sâu đậm với bọn cô, chắc chắn là như thế.
-Hahaha, không phải cô thông minh lắm sao nếu cô thông minh thì hãy tự đoán đi xem tôi là ai – Cô ta cười khinh miệt, trò chơi đã tới lúc gây cấn rồi.
-Cô …có phải là con gái không vậy ???– Ha Ra hỏi , một câu hỏi “ngây thơ” đến nỗi làm cả đám im bặt ngay cả đối thủ của bọn nó cũng nín cười, cũng may hiện giờ đang đứng trong bóng tối .Nếu không chắc là Ha RA sẽ trỏ thành tâm điểm của mọi người rồi.
-HA Ra, em điên à – Han Yu nói nhỏ, đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà còn đùa được sao, đúng là dù có thay đổi thế nào thì cái bản tính ngây thơ vẫn không bỏ được, haiza…
-Haha, cô ..đang hỏi điên khùng gì vậy ??? – Cô ả cười, cười không ngừng, lần đầu tiên trong đời cô được hỏi như vậy. NHững người tiếp xúc với cô không vì gia tài thì cũng vì sắc đẹp của cô.Vậy mà giờ lại có người nghi ngờ sắc đẹp của cô thì thiệt là…. (tg :Vậy chứng tỏ cô ta là người con gái đẹp, mọi người đã đoán ra mối quan hệ chưa nè).
-Nếu cô là con gái thì tại sao cô lại …mang tâm hồn rắn độc như vậy chứ…xấu xa – Không gian lại thêm lần nữa ngưng đọng nhưng lại hoàn toàn trái ngược với lúc nãy, không phải vì sự ngây thơ mà là vì lời nói như con dao hai lưỡi của HA Ra, quá ghê gớm , ban đầu đánh lừa đối thủ rồi phán 1 câu “xanh rờn”.
– Ồ, cô đúng là ghê gớm thật, người được mệnh danh là “thùng phi di động” ngây thơ trong sáng đây sao. Tôi không tin câu nói đó có thể xuất phát từ miệng cô đó…
-Vậy thì sao chứ, con người cũng có lúc thay đổi mà – hé hé, sắp sập bẫy rồi.
-Thay đổi ư, hay là tha hóa đi, các người bề ngoài thì ra vẻ cao quý nhưng bản chất thì đê hèn, hại người ta xong rồi bỏ chạy à, hứ, các người không có tư cách phê phán người khác, nhất là tôi – Cô ả nói, trong lời nói sặc mùi thù hận.
-Cô nói chúng tôi “hại người ta xong rồi bỏ chạy” , há há, chắc cô lầm người rồi, chúng tôi giàu có như vậy, chỉ cần tiền là xong tất cả, cần gì phải bỏ chạy chứ – HA Ra dùng giọng nói bình thường nhất có thể , chỉ có cách này mới dụ được cô ta kích động và tìm hiểu được sự thật.
-Tiền, cuối cùng cô cũng lộ bộ mặt thật ra rồi, bộ có tiền là có tất cả sao, có tiền là có thể mua được mạng sống của chị tôi à, HẢ – Cô ta hét lên như một con thú dữ , tiền tiền tiền tại sao con người ai sống cũng vì tiền như vậy chứ ???
-“Chị cô” à, chị cô là ai – Ngọc Băng hỏi , câu chuyện đang mỗi ngày một sáng tỏ.
-Cô có tư cách để hỏi sao, chính cô – chính cô đã hại chết chị tôi mà bây giờ cô có thể quên để hỏi lại câu đó sao. TRIỆU LÝ NGỌC BĂNG ???
-Chị cô là.. Jen đúng không – Ngọc Băng hỏi , chỉ có thể là cô ta trong lòng cô chỉ nghĩ đến JEN (đọc lại chương 10).
-Jen ư – Cả đám giật mình.
-Đúng, cô đã nhớ ra rồi sao , Jen chính là chị tôi – Cô ả nói, giọng cô có phận dịu lại khi nhắc đến chị.
-Và cô chính là Ren, Ái MỸ em gái của JEN– Ngọc Băng khẳng định làm cả đám đứng gần cô giật mình, Ái MỸ là cô gái mới chuyển vào lớp của bọn nó mà (xem lại chương 12).
Bộp…bộp là tiếng vỗ tay, nó có được xem cho lời khẳng định cho câu nói của Ngọc Băng.
-Giỏi,chính là tôi – Ái Mỹ nói, môi cô nở nụ cười, đối thủ của cô đáng gờm hơn cô tưởng nhiều.
-ÁI MỸ – Cả đám thốt lên, ngạc nhiên trừ Ngọc BĂng.
Phụp…..Đèn được bật lên làm sáng cả căn phòng , đối diện chúng bây giờ chính là Ái Mỹ – cô bạn có nụ cười thiên thần làm siêu lòng người mới gia nhập lớp không lâu, thật không ngờ lại chính là cô ta. Không đơn giản vậy trên tay cô ta là 1 khẩu súng đang chỉ thẳng về bọn nó, nếu không có súng thì tụi nó còn tấn công cô ả được đằng này chỉ cần nhúc nhích thôi là cả đám chết hết rồi.
-Sao cô biết đó là tôi ?? – Ái Mỹ hỏi và đó cũng chính là thắc mắc của những người còn lại.
-Ánh mắt … – Ngọc Băng chỉ nói có vậy rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Ái MỸ, nó..có gì đó rất đẹp nhưng cũng rất tinh ranh – giống hệt với ánh mắt của Jen – chị cô ta.
-Ánh mắt ??? – Ái Mỹ ngơ ngác, chỉ đơn giản vậy thôi sao , cô hỏi lại như để chắc chắn điều mình nghe là đúng.
-Đúng vậy, chính ánh mắt của cô đã cho tôi biết, lúc đầu tôi chỉ ngờ ngợ nhưng lúc nãy khi nghe cô nói đến chị, tôi liền nghĩ đến Jen và liên tưởng đến cô, ánh mắt cô nhìn tôi giống y hệt ánh mắt của Jen ,em gái của Jen – ÁI MỸ – Ngọc Băng nói,lời nói có gì đó rất thám tử, với trí IQ của cô thì suy ra điều này cũng là bình thường thôi, chẵng qua đôi mắt căm thù của Jen lúc bị bỏng có gì đó rất ấn tượng nên cô nhớ đến tận bây giờ.
-Ra là vậy – Devil căm phẫn nhìn Mỹ , tay nắm lại, nhưng chỉ cần anh nhúc nhích thì có thể người chết không phải là anh mà là những người kia, anh không thể để họ gặp nguy hiểm , điều duy nhất bây giờ chính là kéo dài thời gian…rồi từ từ tính.
-Hahaha..thông minh, đúng là thông minh . Nhưng thông minh thì được gì, chỉ được cái hại người khác mà thôi – Ái Mỹ như điên loạn hình bóng chị đã thắm vào đầu của cô, điều cô muốn làm nhất lúc này chính là trả thù, chỉ có trả thù.
-Vậy chị cô đâu rồi? – Devil hỏi.
-Chị tôi, anh mà vẫn còn nhớ đến chị tôi cơ à, chính các anh, vì các anh mà chị tôi từ bỏ cuộc sống tiểu thư để đi làm người giúp việc cho các anh, chị ấy chỉ muốn gần anh thôi mà, sao các anh lại biến chị tôi thành người không ra người, ma không ra ma vậy chứ – Ái Mỹ vừa rới nước mắt vừa nói,cô không cần biết người ta nghĩ về Jen như thế nào nhưng đối với cô Jen là một người chị tốt.
-Cô thôi đi, cô có biết chị cô ác độc như thế nào không hả , cô ta đã đổ hết mọi tội ác cho Ngọc BĂng đúng không ?– Ngọc Linh bức xúc nói , Jen là 1 con rắn độc, cô ta quá ác độc rồi.
-Cô im đi, tôi không các người nói xấu chị tôi, chính các người đã cướp đi tất cả của chị tôi, con đường sống cũng không tha, các người thật độc ác – Ái MỸ lồng lộn, tức giận, thù hận tất cả đã chiếm lấy cô.
-Độc ác ư ??? Chúng tôi chưa kịp làm gì chị cô, thì cô ta đã bỏ trốn rồi, đúng là người tham sống sợ chết – HA RA chen vào, thật là không thể nhịn mà.
Đùng….tiếng súng nổ làm cả đám giật mình, cũng may cô ta chỉ cảnh cáo nổ súng lên trần nhà.
-Tối nhắc lại, các người mà nói đến chị tôi nữa thì chuẩn bị “CHẾT” đi – Ái Mỹ cầm chắc cây súng đe dọa…
-Thôi được rồi đó, điều mà tôi muốn biết bây giờ chính là chị cô, tại sao chúng tôi cho diều tra bao nhiêu cũng không tìm được chị cô – Han Yu thắc mắc và cũng để Ái Mỹ khoan manh động, cứ cái đà này thì chỉ nguy hiểm thêm cho tụi nó thôi.
-Hahaha, các người có điều tra đến hết đời cũng không tìm được, chị tôi..chị tôi đã mất rồi, các người biết không, biết không HẢ ??? – Cô ta lại cười, không phải là nụ cười thánh thiện, cũng không không phải nụ cười ác quỷ mà là nự cười chứa đầy sự tiếc thương…
-Chết ư – Ken không tin vào tai mình, rõ ràng các anh đâu có làm gì chứ, sao lại chết được , chỉ có bị phổng thôi mà ???
-Đúng, đã chết rồi…chị tôi sau khi trốn khỏi tay các người thì đã cùng tôi sang Mỹ điều trị, nhưng khuôn mặt của chị ấy bị bỏng quá nặng muốn điều trị thì cần phải kiên trì , mà cho dù có hết thì đó cũng không phải là gương mặt của chị tôi nữa – Ái Mỹ hồi tưởng lại.
-Rồi..sau đó…
-Sau đó à, các người biết đó chị tôi làm sao có thể chiệu được đả kích này chứ , chị tôi ngày càng trở nên trầm cảm nhiều lúc con lên cơn tâm thần nữa kìa, từ một tiểu thư xinh đẹp, bình thường thì chị tôi đã trở thành như vậy đó, ba mẹ cũng không muốn nhìn đến đứa con dị tật là chị tôi nữa – NƯớc mắt Ái Mỹ chảy ra, lâu rồi cô không được khóc vì chính cô dã hứa với lòng mình là phải mạnh mẽ để còn trả thù cho chị cô nữa chứ.
Cả đám tụi nó im lặng (tg:chắc là tội lỗi ngập tràn quá).
-Do không chiệu được nên chị tôi đã….tự sát, bên cạnh chị ấy còn một cuốn nhật ký trong đó chỉ có 4 chữ TRIỆU LÝ NGỌC BĂNG và 1 chữ THÙ …