Ai Là Mẹ Anh

Chương 34


Đọc truyện Ai Là Mẹ Anh – Chương 34

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện.

Đêm trước Trương Nhất Manh và Tề Phỉ vừa nói chuyện nhà họ Trương, ngày hôm sau đã thấy báo chí rầm rộ đăng tin Trương Ninh Trí và Hà Lôi đính hôn.   

Bọn phóng viên đó không tiếc lời ca ngợi bọn họ, nào là Kim Đồng Ngọc Nữ, nào là trai tài gái sắc… Tuy là vậy nhưng vẫn rất hợp với nội dung của bài báo.

Trương Nhất Manh nhìn nụ cười dịu dàng đoan trang của Hà Lôi đứng cạnh Trương Ninh Trí, trong lòng bình tĩnh lạ thường.

Trương Ninh Trí đã đính hôn với Hà Lôi, chẳng biết để chứng minh điều gì nữa… Chẳng lẽ Tả Hưởng đã thắng rồi sao?    

Nhưng thật kì lạ, Trương Ninh Giản chí ít cũng phải ủng hộ Trương Ninh Trí chứ?    

Trương Nhất Manh nhìn tờ báo, cuối cùng lắc đầu lật sang trang khác.  

Haiz, tối qua cũng đã nói rồi, mặc kệ thôi.

×××

Trời vừa sập tối, Manh Manh đứng không nổi level 80 lần đầu tiên vinh dự được đứng trong hàng ngũ đánh Boss của ngày, cùng nhóm còn có Tề Phỉ và Ước gì được làm học sinh tiểu học, hai người còn lại là bạn bè của Tề Phỉ, cũng từng đưa Trương Nhất Manh đi đánh boss rồi, không tệ.

Tề Phỉ cố ý mời toàn là người quen cũng vì sợ Trương Nhất Manh sẽ lo lắng, nhưng cũng may, tuy Trương Nhất Manh là người chơi kém nhất nhưng lại là có trang bị tồi tệ nhất, còn là người mới đến, chưa chết là may rồi.   

Đánh xong Boss của ngày rồi, năm người bọn họ tiếp tục đi đánh mấy boss nhỏ khác, Trương Nhất Manh nhanh chóng nhặt vũ khí rồi đi theo, sau hai tiếng đồng hồ thì cô cũng thu được vài món không tệ tí nào.   

Trương Nhất Manh được thay vũ khí mới, tâm trạng vui vẻ ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi lãng đãng trong thành Trường Anh, bỗng, hệ thống gửi tin nhắn đến cho cô.   

【Hiệp Sĩ  ” Tìm tê tê ” 】(level 2, trung lập) muốn bái bạn làm sư phụ, có đồng ý không?

Trương Nhất Manh kinh ngạc, cô nhớ là cô đâu có đăng tin muốn nhận đệ tử trên trang chủ đâu?

Bản thân cô cũng mới lên level 80 thôi, trừ việc ngày ngày đi đánh mấy boss nhỏ, Tề Phỉ còn lôi kéo cô vào bang hội, mà bang hội thường có hoạt động tập thể, dĩ nhiên là để thu hút người chơi mới, Trương Nhất Manh thường sẽ tích cực tham gia những hoạt động đó… Thêm nữa, cô còn muốn kiếm tiền, còn phải rèn luyện kỹ năng sống…

Chỉ mới tính sơ sơ thôi mà đã bận tối mặt tối mũi rồi, có đệ tử thì cũng có mang theo được đâu.

Trương Nhất Manh đành phải nhấn nút “từ chối”… Tuy là cô thấy có một đệ tử cũng vui thật đấy…

【Tìm tê tê】 gửi tin nhắn cho bạn: Tại sao lại không nhận tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn mà *đáng thương*

Trương Nhất Manh phiền não nhìn cái icon đáng thương kia, nghĩ: không cần phải vậy chứ!  

Bạn trả lời  【Tìm tê tê】: Tôi cũng mới qua level 80 thôi, bận rộn nhiều việc lắm, đâu có thời gian mà dẫn bạn đi thăng cấp. Đã nhận bạn làm đệ tử mà không giúp gì được, tôi thấy có lỗi lắm.

【Tìm tê tê】gửi tin nhắn cho bạn: Không sao đâu! Tôi vừa nghe lời vừa thông minh, sẽ tự lo cho cuộc sống của tôi mà! Chỉ cần thi thoảng sư phụ rảnh rỗi thì mang tôi đi chơi là được rồi *đáng thương*   

Bạn trả lời  【Tìm tê tê】 : Sao bạn lại muốn bái tôi làm sư phụ thế?


【Tìm tê tê】gửi tin nhắn cho bạn: Bởi vì tôi thích bạn!

Trương Nhất Manh: …?!

【Tìm tê tê】gửi tin nhắn cho bạn: Chưa gõ xong đã nhấn nhầm nút gửi rồi, vì tôi thích tên của bạn!  

Bạn trả lời  【Tìm tê tê】 : À… … Nhưng mà tên của bạn cũng đặc biệt lắm mà…  

【Tìm tê tê】gửi tin nhắn cho bạn: Cũng vì muốn Tìm tê tê nên tôi mới chơi game này đấy.

Bạn trả lời  【 Tìm tê tê 】 : Hả? Tê Tê? Tên của bạn bạn sao?

Trương Nhất Manh càng lúc càng thấy mơ hồ, cũng càng lúc càng thấy kì lạ.

【 Tìm tê tê 】gửi tin nhắn cho bạn: Ừ! Bạn tên là Manh Manh, còn cô ấy là Tê Tê, dĩ nhiên là giống rồi *đáng thương* Manh Manh à nhận tôi đi *đáng thương* 

Trương Nhất Manh: “…”

Tại sao cái câu “Manh Manh à nhận tôi đi” này lại làm cô có cảm giác kỳ lạ thế này….  

Chắc là vì cô quen nghe người ta gọi mình là Trương Nhất Manh rồi nên giờ mới thấy không quen thôi…

Nhưng mà cô thấy bạn đệ tử này rất ngoan ngoãn, không đến nỗi tệ, chắc không sao đâu.

Bạn trả lời  【 Tìm tê tê 】 : Vậy cũng được, bạn bái tôi lại đi~

【 Tìm tê tê 】gửi tin nhắn cho bạn: Vâng! Cảm ơn sư phụ!!

Nhanh vậy mà đã đổi giọng rồi, khà khà.

Trương Nhất Manh vui vẻ nhìn tin nhắn thông báo yêu cầu nhận đệ tử gửi đến, nhấn nút “chấp nhận”, trang chủ nhanh chóng cập nhật tin chúc mừng.

Trương Nhất Manh tự nhiên có thêm một đệ tử, cảm thấy vui vẻ vô cùng, dù gì bây giờ cô cũng chẳng có chuyện gì để làm, chi bằng đến chỗ đệ tử của cô, giúp đệ tử làm nhiệm vụ thôi.   

Bạn đệ tử này rất biết điều, Trương Nhất Manh không biết người ta là nam hay nữ, đến bên cạnh đệ tử xem xem mới thấy bên dưới hiện dòng chữ “Nam”.

Trương Nhất Manh không hỏi đệ tử là nam hay nữ, cũng chỉ là game thôi, quan trọng quá làm gì…

Bạn đệ tử rất ngoan, Trương Nhất Manh đánh quái giúp bạn ấy, bạn ấy sẽ nói “Cảm ơn sư phụ”, nếu như có điều không hiểu sẽ ngập ngừng hỏi cô, ví dụ như: “Sư phụ, nhiệm vụ này con không hiểu, sư phụ có thể coi giúp con không?”   

Trương Nhất Manh đánh quái giúp bạn ấy, sau đó lại thay bạn ấy giải quyết vấn đề, khi đó bạn đệ tử sẽ tỏ vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Sư phụ thật là lợi hại!”  

Trương Nhất Manh cũng chỉ là tay mơ, ít khi được khen ngợ như vậy, cô vui vẻ nói: “Hehe, đợi sau này sư phụ lớn mạnh sẽ càng tốt hơn!!!”  

Bạn đệ tử sẽ rất biết điều nói: “Ừm, sư phụ, cố lên!!!”


Sao mà giống nghịch tử của cô thế này…

Trương Nhất Manh bất giác nghĩ, song, một giây sau đã bị từ “nghịch tử” này làm sửng sốt.   

Cô lại nghĩ đến Trương Ninh Giản.

Haiz~

Chuyện Trương Nhất Manh nhận đệ tử phải năm ngày sau Tề Phỉ mới biết được, khi ấy cô đang ở trang bạn bè hỏi Trương Nhất Manh có rảnh không, Trương Nhất Manh mới đắc ý kể câu chuyện này cho cô nàng nghe.

【 Bạn bè 】 Manh Manh đứng không nổi: Không đi đâu, cậu đi tìm Nhị sư phụ của tớ đi~ Tớ phải dẫn đệ tử đi đánh quái rồi~

【Bạn bè 】 Bích Huyết Chi Hoa: Cái gì chớ? Cậu nhận đệ tử à?

【Bạn bè 】 Tương tư không phải là tội: … Chậc chậc, mặc niệm.

【 Bạn bè 】 Rồng bay phượng múa: Cậu nhận đệ tử? Khi nào vậy hả? Phá hoại người ta vẫn chưa đủ mệt sao…   

【 Bạn bè 】 Pháp danh của bần đạo là Giới Cơ: Thí chủ, hãy tự lo cho bản thân đi…

【 Bạn bè 】 Ước gì được làm học sinh tiểu học: Cái gì cơ? Đi vòng vòng chơi? Anh đi anh đi nè Tề Phỉ~

【 Bạn bè 】 Rồng bay phượng múa: Cút ngay!

Trương Nhất Manh đen mặt nhìn trang bạn bè rối như nùi giẻ của cô, bạn đệ tử thấy Trương Nhất Manh ngừng lại, cũng dừng lại.  

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Sư Phụ? Sư phụ sao vậy?

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: À, không có gì đâu, tiếp tục tiếp tục thôi ~

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Vâng ~ Sư phụ có tâm sự nhớ phải nói cho con đó *đáng yêu*

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ngoan~

Vừa gửi chữ “Ngoan” đi, Trương Nhất Manh lại càng cảm thấy cảm giác này thật quá quen thuộc…   

Khi ấy, lúc nào Trương Ninh Giản cũng ở bên cô, thấy cô không vui sẽ chủ động hỏi có chuyện gì vậy, còn cô, sẽ vui vẻ xoa đầu anh, nói anh “ngoan”.   

Chẳng khác gì một chú cún lớn gặm được cục xương to về, vẫy vẫy đuôi với chủ nhân, chủ nhân sờ sờ đầu của nó, nó lại càng vui vẻ.   

Dừng lại!


Trương Nhất Manh buồn bực lắc lắc đầu.

Trương Nhất Manh ngẩng đầu lên, ép mình không được nghĩ đến Trương Ninh Giản nữa, cũng may, cô phát hiện đệ tử của cô đã chết dưới móng của quái vật, còn cô thì đứng yên chẳng làm gì cả… , 

Cô nhận đệ tử đã hơn một tuần rồi, bạn đệ tử ấy cũng dần dần qua level 30.   

Cô phát hiện, bạn đệ tử này thăng cấp đúng là chậm thật, khi cô rảnh rỗi nhất định sẽ dẫn đệ tử đi đánh boss, thăng cấp không chậm tí nào, nhưng chỉ cần cô bị gọi đi, để mình đệ tử làm nhiệm vụ thì bạn ấy sẽ thăng cấp chậm tới nỗi không tin được, Trương Nhất Manh thậm chí còn nghi ngờ, bạn ấy vốn là không có làm nhiệm vụ, chỉ là để treo máy vậy thôi…  

Nhưng mà nhìn bạn đệ tử của cô ngu ngơ như vậy, chắc là không phải làm chuyện đó đâu… Trương Nhất Manh nghĩ.

Nhìn bạn đệ tử dễ dàng bị chết trên màn hình, Trương Nhất Manh lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình.

Cũng may, nhân vật của Trương Nhất Manh có thể cứu người, cô kéo bạn đệ tử lên, giết hết đám quái xung quanh.  

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Vừa nãy không để ý lắm, xin lỗi nha.

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Không sao đâu, sư phụ có tâm sự phải không? *đáng thương*

Lại là icon với đôi mắt to long lanh đó… Bạn đệ tử này thật là quan tâm tới cô… Động một chút là dụ dỗ cô thôi!   

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ừm, đang nghĩ tới một người.

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Woa~ Ai vậy? 

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: À, là một người bạn cũ… Nhưng mà giờ không còn liên lạc nữa.

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: À… Mà tại sao lại không liên lạc nữa?

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Không có gì.

Tuy bạn đệ tử này có ý tốt muốn quan tâm cô nhưng Trương Nhất Manh lại không muốn nói nhiều, huống chi cô cũng không biết nói sao.   

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Nhưng sư phụ đang nhớ đến người đó, tại sao? *đáng thương*

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: À, bởi vì con và người đó rất giống nhau.

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: *giận*

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi:?

Bạn đồ đệ nhỏ, đang vui vẻ sao lại giận thế này?

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Trên thế giới này…

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi:???

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Làm sao có thể tìm người đáng yêu như con chứ *dễ thương* *đáng yêu*

Trương Nhất Manh: “… …”

Bây giờ cô rất muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với người này, thật đó!!!

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Con nói đùa thôi, sư phụ không giận chứ? *đáng thương*


【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Tức giận thì không có, nhưng mà suýt nữa thì quyết định đoạn tuyệt quan hệ với con rồi.   

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: *đáng thương*

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Nhưng mà càng nói thì càng thấy con giống người đó!!! Nhưng mà người đó sẽ không thẳng thắn như con, người đó chỉ nghĩ trong lòng thôi, sau đó cứ tự cho là mình che giấu giỏi lắm… Nhưng mà ngốc nghếch như vậy, nghĩ gì cũng đều hiện ra trên mặt cả.  

Từ khi Trương Nhất Manh nhận đồ đệ đến nay cũng chỉ hơn một tuần, không biết sao cô lại nói với bạn đệ tử này về chuyện của Trương Ninh Giản nữa, có lẽ vì đang ở trên game, cô không thấy ngại ngùng – – dù sao thì đối phương cũng không biết cô là ai, lại càng không biết người cô đang nói đến là ai.   

Cũng có thể là vì bạn đệ tử này thật sự rất giống với Trương Ninh Giản, tuy là cũng có đôi chỗ không giống lắm, nhưng đủ để làm cô nghĩ đến người kia.

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: A, người mà sư phụ nói dường như rất đáng yêu, luôn làm cho sư phụ vui vẻ?

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ừm, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vui, người đó vốn là đáng yêu như thế mà.

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Sư phụ thích người đó sao?

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: … Không có.

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Không thích à? Vậy ghét?

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Chậc, con là con nít sao hả? Ngược với thích không phải là ghét, cũng không phải là hận, thật ra nói một cách đơn giản thì, thích và ghét đều là những loại tình cảm như nhau, cùng hoà quyện vào nhau, như vậy mới là bình thường. 

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Vậy ngược với thích là gì?

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Quên lãng.

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Bởi vì quá không thích người đó, không thích thì dĩ nhiên nghĩ đến là khó chịu, vậy nên tốt nhất là quên người đó đi, như vậy mới có thể bình thường. 

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Vậy sư phụ muốn quên người đó đi?

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: ừ, đang cố gắng.

Tìm tê tê không hỏi thêm nữa, không khí bỗng dưng trở nên trầm lắng lạ thường, Nhất Manh đưa đệ tử đi đánh quái đến level 35, cô nhìn đồng hồ, thấy hơi mệt.   

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Sư phụ phải đi nghỉ ngơi thôi, con có chơi nữa không?

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Con cũng phải ngủ rồi.

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: … Ừm. Vậy được rồi.

【 Nhóm 】 Tìm tê tê: Sư phụ ngủ ngon~ *đáng thương*    

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Ngoan~ ngủ ngon.

Trương Nhất Manh ngáp một cái to rồi tắt máy, nheo nheo mắt rồi đi đánh răng rửa mặt, thả mình xuống giường, cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cô và đệ tử ban nãy.

– – Sư phụ muốn quên người đó sao?

– – Ừ, đang cố gắng.

Ừm, vẫn đang cố gắng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.