Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 08
Sáng sớm, Vy vui vẻ đến trường. Vừa đi đến của lớp nó đã bị Trần Kỳ chặn lại. Cậu ta đưa cho nó một cái kẹo mút vị socola, nhe nhởn cười.
– Cho cậu đó.
Nó thích thú nhận lấy kẹo, bóc ra ăn luôn.
– Cảm ơn. Sao biết tớ thích ăn kẹo?
– À ờ thì trước đây vẫn thế mà.
Cậu ta gãi đầu. Nó cười cười rồi đi vào lớp chào buổi sáng các bạn như đã hứa. Con Kỳ vẫn đứng trước cửa đơ đơ.
Nó trước đây, nhận kẹo của cậu thì giật mạnh rồi cất vào balo. Nói cảm ơn xong thì đi thẳng.
Nó bây giờ, nhẹ nhàng nhận lấy kẹo, bóc ra ăn rất tự nhiên, cười nói vui vẻ.
Thay đổi tính cách khá nhiều nhưng không sao. Cậu thấy nó đáng yêu như vậy càng dễ theo đuổi hơn.
– Này……..
Nó đập mạnh vào vai Kỳ khi thấy cậu cứ ngẩn người ra. Kỳ quay ra nhìn nó, không nói gì, nhéo má nó một cái rồi hớn hở đi vào. Lần này đến lượt nó đơ đơ. Cái con người này có hành động gì kì quái vậy.
Giờ ra chơi, nó tranh thủ cái tên Kỳ kia đang đứng tám chuyện liền lẻn xuống căn tin. Định rủ Ân đi theo nhưng không thấy, nó đành đi một mình.
Xuống căn tin, nó mua một hộp sữa rồi tìm đại một chỗ ngồi. Chủ yếu là nó muốn biết rõ hơn về học sinh trong trường. Một bạn nữ xa lạ đi tới, ngồi đối diện nó, cười tươi.
– Vy, lâu lắm không gặp cậu.
Nó cười trừ nhìn bạn ấy.
– Vậy cậu là….
– À tớ là Bảo My, học lớp A3.
Chắc cô bạn này cũng biết nó bị mất trí nhớ liền vội vàng tự giới thiệu. Nó vui vẻ cười nói xã giao với bạn ấy. Thấy My khá thân thiện, có lẽ trước đây khá thân với nó.
Ân từ đâu đi tới, nhìn thấy nó cùng My đang nói chuyện vui vẻ, tỏ ra không thích cho lắm.
– Vy, lên lớp mình làm thực hành Lí thôi.
Ân vừa nói vừa kéo nó đi. Đúng rồi, tiết sau là tiết thực hành Lí.
Bảo My cười tươi. Đến khi hai con người kia đã đi, nụ cười đó chuyển thành khinh bỉ.
Ân kéo nó đến một nơi khuất, nói nhỏ.
– Bảo My không phải là loại người nên chơi thân đâu.
– Tại sao?
Nó tò mò hỏi. Ân kể lại cho nó nghe.
Trước đây, Bảo My tỏ tình với Trần Kỳ nhưng bị cậu ta phũ phàng từ chối. Bởi lẽ Trần Kỳ yêu nó. Mặc cho nó suốt ngày la mắng, lạnh nhạt với cậu ta nhưng cậu ta vẫn quyết tâm theo đuổi nó. Cũng chính vì thế mà Bảo My rất ghét nó. Nó cũng vốn không ưa gì cái tính tiểu thư nũng nịu của My. Chỉ là bị mất trí nhớ nên nó không nhớ gì.
***************
Vừa vào lớp, tên Kỳ thối quay ra mắng yêu nó.
– Đi đâu mà không gọi tớ đi cùng thế hả?
Nó phì cười, “thành thật” khai báo.
– Tớ đi vệ sinh ạ. Cậu có muốn đi theo không?
Cậu ta nhìn nhìn nó rồi bật cười, nhéo má nó.
Nếu là trước đây, nó sẽ cãi lại: “Tớ đi đâu mặc tớ. Liên quan đến cậu sao?”