Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 60
– Vy? Có phải Vy không? – Bảo My đã đi tới đứng trước mặt nó từ khi nào, trong khi đó nó vẫn đang ngẩn ngơ. Đúng là cái tật không bao giờ sửa được của nó mà.
Tường Vy cười hiền, khẽ gật đầu một cái. Dù gì cũng không biết nên mở đầu cuộc nói chuyện này với Bảo My như nào.
– Lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ? – Bảo My mở lời trước, cười mỉm.
– À ờ, mình khỏe. Còn cậu?
– Mình khỏe.
Đoạn hội thoại ngắn ngủi kết thúc, hai con người cũng không nói gì thêm. Đơn giản là chẳng biết nên nói chuyện gì.
– Mình đi tìm Ân. À, mình đi shopping với cậu ấy. – Nó cười cười, khua khua tay theo hướng loạn xạ rồi quay người bước đi luôn. Cứ im lặng thế này trước sau chẳng lẽ chỉ có nhìn nhau cười.
Nó thực sự, thực sự rất muốn bắt tay làm hòa với My. Nhưng khổ nỗi là lòng kiêu hãnh trong con người nó không cho phép nó can đảm để làm thế. Bởi lẽ nó đâu phải là người sai, là Bảo My cơ mà. Vậy nên người chủ động làm hòa trước phải là My. Dù vậy, nó vẫn cảm thấy có gì đó hụt hẫng. Chẳng lẽ, hai năm chưa đủ để My nhận ra mình sai và nói câu “Xin lỗi” với nó sao? Nếu My thực sự đã thay đổi, nó tin là cậu ấy sẽ làm thế.
– Vy… – My gọi theo, có chút e dè.
– Hả? – Nó quay người lại, nhìn My với ánh mắt dò hỏi, một phần là cũng đang chờ đợi câu nói tiếp theo của cô bạn.
– Chuyện trước đây, mình xin lỗi.
Cuối cùng, hai từ “Xin lỗi” ấy cũng được phát ra từ miệng Bảo My. Con người này đúng thật là đã thay đổi rồi, thay đổi theo mặt tích cực ấy nhé.
– Bỏ đi.
– Chúng ta có thể là bạn chứ? – My tiến tới, chủ động giơ tay ra trước.
– Dĩ nhiên. – Nó cười hiền, đập tay My rồi ôm cô bạn này một cái ôm. Cái ôm đó chan chứa tình bạn và sự tha thứ.
Cơ mà giờ hai người mới để ý đến sự tồn tại của anh chàng kia. Khổ thân anh, đứng im nãy giờ.
– À, đây là Jay, bạn trai mình. – Bảo My kéo Jay đứng trước, cười cười giới thiệu.
– Hey you, mình tên Jay. – Jay nháy mắt tinh ngịch.
– Chào, mình là Tường Vy. – Nó cười xuề xòa rồi bắt tay xã giao với Jay.
Anh chàng Jay khá thân thiện và hài hước, đặc biệt là giọng cười không hề có giống ai. Bảo My và Jay quen nhau cũng được gần hai năm rồi, từ khi My chuyển đến ngôi trường mới. Cái chính là họ yêu nhau thật lòng, nó cũng cảm thấy vui thay cho My.
– Tường Vy? Cậu mới đổi tên sao? – My ngạc nhiên. Mà ngạc nhiên cũng đứng thôi, cô bạn đâu có biết chuyện nên vẫn cứ nghĩ nó là Dương Vy ấy mà.
– À chuyện dài lắm. Khi nào rảnh mình kể cho. Mà này… – Nó với lấy cái túi sách, lấy lấy gì đó đưa cho Bảo My.
Là thiệp cưới. Không hiểu sao khi đặt thiệp và đi phát thiệp ọi người đến dự đám cưới của nó vào ngày mai, lại thừa đúng một cái thiệp. Không ngờ cái thiệp này lại được “vinh dự” đưa cho Bảo My.
– Tường Vy & Minh Thiên, Dương Vy & Trần Kỳ? Vậy cậu không phải Dương Vy sao? – Bảo My đọc đọc, vẫn mơ hồ chưa có hiểu gì hết.
– Thì mình nói là khi nào rảnh mình kể à. – Nó vỗ vai, đùa đùa.
My cười, háo hức định mời nó đi uống cafe rồi kể chuyện kia cho My nghe nhưng nó khéo từ chối vì còn đang đợi Ân. Cô bạn khá tiếc rẻ. Mà hôm nay, My không hề có chút kiêu kì hay khinh đểu nào, vô cùng thân thiện, nói chuyện nhỏ nhẹ, biết cách nói đùa hơn. Có thể đây mới chính là bản chất thật của My, một công chúa ngoan hiền, bởi đấu tranh giành lại thứ mình muốn nên mới thay đổi thành một con người khác. Nó, My và Jay nói chuyện vui vẻ với nhau, về chuyện tình yêu, chuyện tương lai.
– Mai cậu sẽ đến dự đám cưới của mình chứ?
– Mình sẽ đến mà.
Nói rồi My và Jay rời đi, còn lại nó vẫn đứng cười ngây ngô. Nếu không có Ân hù nó từ đằng sau làm nó giật mình chắc nó đứng cười đến hết ngày luôn.
– Gì vậy? Nhìn thấy anh chàng nào đẹp trai hử?
– Bậy nào. Vừa gặp lại một người bạn cũ. – Vy đánh phát vào bả vai Ân, chun chun mũi nói.
– Ai vậy ta?
– Bí mật, he he.
Nói rồi nó lấy đôi dép con lợn rồi đi đến quầy thanh toán, còn Ân thì hí hửng chạy theo với mấy túi quần áo to bự.
*************
Wedding of Tường Vy & Minh Thiên – Dương Vy & Trần Kỳ.
Trong phòng thay đồ, hai cô dâu xinh đẹp, với hai khuôn mặt thiên thần giống y chang nhau, với bộ váy trắng kiêu hãnh, với bờm hoa đội đầu đáng yêu. Cả hai như những bông hoa vy đang nở rộ nhất, rực rỡ nhất.
Bên ngoài cửa, là hai chàng chú rể đẹp trai, với bộ vest đen lịch lãm, đang thập thò nhìn trộm hai cô dâu.
– Uầy đố chú em biết đâu là Tường Vy của chú? – Kỳ dán mắt vào Dương Vy, miệng lau láu hỏi Thiên.
– Dĩ nhiên là nàng xinh hơn rồi. – Thiên dán mắt vào Tường Vy, miễn cưỡng trả lời câu hỏi ngớ ngẩn kia.
Đùa chứ, cô dâu của mình chẳng lẽ lại không nhận ra. Mà Thiên ta ấm ức lắm nhé, Kỳ rõ ràng là kém hắn một tuổi, vậy mà giờ phải gọi cậu ta là anh rể. Còn tên Kỳ thì thích thú khỏi nói, mở miệng ra là lại gọi Thiên là chú em.
– Vào đi. Đứng thập thò ngoài đấy mất hết cả hình tượng. – Dương Vy tinh mắt nhìn thấy Kỳ qua lớp kính, lườm đểu một cái.
– Cậu ta làm gì có hình tượng đâu mà mất. – Tường Vy nói đểu theo.
– Này này em dâu đừng có troll anh chứ? – Kỳ cốc nhẹ một cái vào đầu Tường Vy rồi khi cô nàng nổi khùng lên đã không thương tiếc gì mà đạp cậu một cái.
– A, đau. – Kỳ ôm cái chân của mình, hét um lên nhìn Tường Vy.
– Đáng đời. – Là cả song Vy và Thiên cùng đồng thanh. Thiên còn cốc lại một cái vào đầu Kỳ rồi đi đến dang tay ra ôm Tường Vy. Còn Dương Vy thì lườm đểu Kỳ một cái, khoanh khoanh tay.
Trong khi bên Thiên Vy đang ôm ấp nhau vui vẻ trò chuyện thì bên Kỳ Vy dù là ngày cưới vẫn đang tranh cãi nhau với những chủ đề cực kì vớ vẩn.
– Em thật không hiểu nổi tại sao em lại lấy anh.
– Vì anh đẹp trai quá mà.
– Thôi đi. Đẹo trai lắm, lăng nhăng nhiều.
– Anh không có lăng nhăng mà.
– Không tin. Có chắc là anh sẽ yêu em cả đời không?
– Anh không chắc vậy, nhưng anh chắc chắn là anh chỉ yêu mình em.
And Kỳ thừa thời cơ mà nhanh nhẹn hôn chụt vào đôi môi người kia.