Ai Là Hoàng Tử Của Em

Chương 05


Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 05

Ngoài vườn, hắn đi trước, nó đi sau.
– Anh Minh….
Tên của hắn là gì nhỉ. Đột nhiên nó lại không nhớ, cứ ngập ngừng.
– Là Minh Thiên.
À à đúng rồi. Một cái tên đẹp.
– Anh Minh Thiên mấy tuổi rồi?
Một câu hỏi cực kì củ chuối.
– Hơn em một tuổi thôi. Nhìn già sao?
– Không có.
– Um…
Nghĩ nghĩ một lúc lâu, nó mới hỏi tiếp.
– Anh biết tên em là gì không?

– Dương Vy.
Câu hỏi vừa được đưa ra đã có ngay câu trả lời. Thì ra hắn đã biết tên nó rồi sao. Chắc hẳn là cũng đã tìm hiểu qua về nó rồi đây. Nó nghĩ thế.
– Anh Minh Thiên này tại sao anh lại “không ý kiến”?
Tại sao hả? Cái này có khi phải về sau mới biết.
***********
Hoàng Minh Thiên, vốn không có ghét con gái nhưng với hắn con giái thời nay chỉ là một lũ giả tạo. Ham mê trai đẹp, nay anh này mai anh kia, thực chất là yêu tài sản chứ yêu gì trái tim. Hắn lúc đầu vốn dĩ cũng không đồng ý với các việc đính hôn này. Bản chất mà nói, hai gia đình cho hai đứa con đính hôn với nhau chỉ là để hợp tác với nhau dễ dàng hơn, cùng nhau xây dựng hai tập đoàn Teenny và Keylee ngày một lớn mạnh. Tuy có xem qua profile của nó, nhưng khi gặp nhau, hắn có phần hơi ngạc nhiên. Nó xinh xắn, đáng yêu. Hành động trẻ con, hồn nhiên. Giọng nói nhí nhảnh, ngây ngô. Nụ cười tự nhiên, hoàn toàn không giả tạo. Đây chính là mẫu người yêu lí tưởng của hắn. Vì vậy, nếu hắn lên tiếng từ chối việc đính hôn này cớ chẳng phải bỏ lỡ một người như nó sao?
**********
– Anh chưa có bạn gái. Thấy em cũng hợp với anh đó.
Hắn nói đều, bước chân đi nhanh hơn. Nó thì vẫn đứng yên một chỗ đơ đơ vài giây, sắp xếp lại từng ý nghĩ. Anh ấy chưa có bạn gái. Được. Nó sẽ không là người thứ ba. Anh ấy nói nó hợp với anh. Là sao nhỉ?? Hai người mới tiếp xúc với nhau một lúc thôi mà.
Nó chạy theo, đi song song với hắn, khẽ hỏi.
– Anh thấy em hợp với anh thật à? Hợp về cái gì cơ?
Một câu hỏi không còn gì ngây ngô hơn. Hắn nhìn nó, cười trừ. Ý của hắn chỉ đơn giản là hợp nhau thôi.

**************
Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học với mảnh kí ức trống rỗng. Nó chả nhớ tên đứa bạn thân, tên những người bạn trong lớp. Cũng chả nhớ ở lớp bạn bè với nó có thân nhau không, có ai ghét nó không? Mẹ nó động viên: “Không sao đâu con. Các bạn cũng có nghe qua việc tai nạn của con.”
Học viện Angel, một ngôi trường thật đẹp, rộng lớn, trang thiết bị đầy đủ…. Là ngôi trường dành cho con em của những chủ tịch tập đoàn lớn.
Lớp A2, Vy bước vào lớp đầy tự tin. Tuy vẫn có chút hồi hộp nhưng nó vẫn cố nở một nụ cười tươi chào các bạn.
– Chào buổi sáng.
Nó nói to, cười.
Cả lớp quay ra nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên rồi “Ồ” lên một tiếng kéo dài. Một cô bạn đứng dậy, đi về phía nó rồi dùng tay đặt nhẹ lên trán nó, hỏi thăm.
– Vy à, có phải cậu bị sốt không?
– Không có.
Nó thản nhiên đáp. Nó đã khỏe lại nhiều rồi mà. Lấy đâu ra ốm với sốt chứ.
– Lần đầu tiên cậu đi vào trong lớp, mỉm cười thật tươi rồi chào mọi người đấy. Đúng không?
– Chuẩn rồi.
Cả lớp nhao nhao lên, gật đầu đồng ý.
Mỗi ngày mình post 2 chương nha :))) Các bạn ủng hộ truyện của mình nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.