Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 25
Hôm nay không thấy Kỳ đi học. Nhiều lúc nó lo lắng quay xuống nhìn cái bàn cậu ta ngồi trống trơn. Ân quay ra vỗ vai nó, không nói gì. Chợt Mỹ – một cô bạn trong lớp tới ngồi xuống gần nó, đưa cho nó một tờ báo teen.
– Cậu xem đi này. Tờ báo này bây giờ đang rất hot trong trường mình đấy.
Nó chưa kịp cầm lên thì đã bị Ân giật trước. Ân đọc cái tiêu đề lên mà nó choáng luôn.
“Hoàng thiếu và Dương tiểu thư công khai hẹn hò. Hoàng tổng lên tiếng xác nhận cặp đôi trẻ sẽ đính hôn trong tương lai.”
OMG…
Đúng là “Nhà văn nói láo, nhà báo nói phét”.
Sự thật đúng là thế nhưng có cần phải tâm bốc lên trời cao như thế không?
Haizzzz…..
Giờ ra chơi, Thiên qua lớp nó rủ nó xuống căn tin. Hai đứa trở thành tâm điểm của chú ý, bàn tán.
Nó vốn rụt rè nên đi cùng hắn cứ nấp nửa người sau lưng hắn, mặt hơi cúi.
Vào căn tin, mọi người “Ồ” lên một tiếng kéo dài rồi lại xì xồ abc xyz…
Nó tự nhiên nghe thấy ai đó nói một câu khinh bỉ: “Xinh thật đấy nhưng nếu nhỏ đó không phải tiểu thư danh giá thì cũng không yêu được anh Thiên đâu”.
Choang… Đầu nó như nổ tung sau khi nghe xong câu nói đó. Phải. Nó sinh ra đã là một công chúa. Trước sau cũng yêu hoàng tử. Nhưng thử lật ngược lại mọi thứ, nếu nó không là công chúa, liệu có được hoàng tử yêu thương?
Nghe đồn, chủ nhân của câu nói đó là một bạn nữ học lớp A5. Ngay ngày hôm sau bị đuổi khỏi trường.
– Em không cần thiết phải quan tâm vào dư luận nhiều như vậy đâu. Họ nghĩ gì, nói gì vốn không quan trọng. Quan trọng là ở em.
Hắn ngồi đối diện nó, đưa cho nó một hộp sữa.
Nó nhận lấy hộp sữa, uống. Hắn nói đúng. Cần gì phải quan tâm vào dư luận nhiều như vậy. Minh cũng là con người, họ cũng là con người cơ mà. Ai sinh ra cũng như nhau, chỉ khác là người này được chú ý tới người kia không. Ai cũng có quyền được nghĩ, được nói. Nhưng họ nghĩ gì, nói gì đúng là mình nghe hay không là quyền của mình, quan tâm hay không cũng là quyền của mình. Tất cả là ở bản thân mình.
Nó như hiểu thấu được lời khuyên của hắn, vui vẻ cười.
– Cảm ơn anh.
Hắn nghe xong, nhoẻn miệng cười, một tay vẫn đang cầm hộp sữa hút, một tay với ta nhéo má nó.
Tiếng chuông reo vào tiết học cuối của ngày..
Cô giáo vẫn chưa lên lớp. Còn trong lớp thì vẫn như kiểu đang ở giờ ra chơi, người cười nói, kẻ trêu đùa.
Bỗng.. Trần Kỳ bước vào trong lớp. Đột nhiên cả lớp ngưng lại, bao nhiêu con mắt đều hướng về cậu ta. Tất nhiên là có cả nó. Kỳ lạnh lùng không để ý mọi người cũng không thèm liếc nhìn nó lấy một cái. Cậu ta vứt balo xuống dưới chân ghế rồi nằm gục xuống bàn.
Cả tiết ấy, Kỳ vẫn trong tình trạng như vậy.
Hết giờ, nó cố gắng thu dọn sách vở thật nhanh để nói chuyện với Kỳ nhưng khi quay xuống thì không thấy Kỳ đâu. Ân nói tiếng chuông vừa reo cậu ta đã bật dậy rồi đi rồi.
Nó khẽ thở dài rồi đi ra khỏi lớp.
Chợt… Một bàn tay nắm chặt lấy nó, kéo nó đi nhanh.
Là Trần Kỳ.
Thiên đi qua lớp nó đón nó thì nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng chạy theo sau.
Ra đến sân bóng, Kỳ mới bỏ tay nó ra. Cậu ấy nắm chặt quá nên cổ tay nó bị hằn đỏ lên.
– Cậu có thể cho tớ một lời giải thích không, Dương Vy?
Cậu ấy nói mà như đang quát nó.
– Tớ…..
Nó ngập ngừng không biết nên giải thích như thế nào để Kỳ hiểu. Chẳng lẽ lại nói toạc ra là: “Ông Hoàng muốn công khai quan hệ của chúng tớ.”
– Cậu với tên Thiên đó rốt cục là có mối quan hệ gì? Cậu nói đi.
Giọng nói của Kỳ lớn hơn, thể hiện rõ hơn sự bực mình, tức tối.
– Là người yêu của nhau.