Ai Là Hoàng Tử Của Em

Chương 12


Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 12

Biệt thự nhà họ Hoàng to và rộng hơn nhà nó nhiều. Đằng kia có chiếc xích đu nhỏ dưới bóng cây. Đặc biệt phía sau còn có cả bề bơi nữa chứ.
Đến lúc đi tắm, nó chợt nhận ra mình không có đem theo quần áo liền gọi điện về nhà bảo chị Liên mang đến. Nó vui vẻ tắm nhưng đến lúc tắm xong vẫn không thấy người mang quần áo đến. Ặc……. Tình huống này thật trớ trêu mà. Nó cuốn chiếc khăn tắm lên người, cứ đi đi lại lại trong phòng tắm. Nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy nó tắm xong, hắn nhẹ nhàng gõ cửa. Nó ở bên trong cứ nghĩ chị Liên mang quần áo tới liền mở của nhanh.
Nhưng………….
Hắn đứng ngoài của nhìn nó cuốn chiếc khăn tắm.
Nó đứng bên trong mở to đôi mắt nhìn hắn đang nhìn nó.
Á…………
Nó hét lên rồi đóng mạnh cửa lại. Tim đập liên hồi, mặt đỏ bừng.
Ngoài cửa, có người mặt cũng đang đỏ bừng, tim nhảy múa loạn xạ.
– Vy này, anh không cố ý. Em không có quần áo mặc hả? Để anh lấy tạm một bộ cho em.
Khó khăn lắm hắn mới dám mở miệng đề nghị.
Nó bên trong vẫn chưa ổn định tinh thần hoàn toàn, chẳng lên tiếng nào. Mới ở nhà hắn được vài tiếng đồng hồ đã bị hắn nhìn thấy bộ dạng này. Thật không còn gì xấu hổ hơn.

Cốc cốc…. Tiếng gõ cửa vang lên.
– Quần áo này. Em mặc tạm vào đi.
– Không cần.
Nó nói lớn. Bây giờ còn mặt mũi đâu nữa mà mở cửa ra lấy quần áo.
– Em chỉ cần thò tay ra thôi.
Biết nó đang lúng túng, hắn gợi ý. Nó cuối cùng cũng chịu mở he hé cửa, thò tay ra nhận lấy quần áo. Hắn đưa quần áo cho nó xong thì nhanh chóng về phòng. Tí nữa không biết nên đối mặt với nó ra sao nữa…….. Nghĩ đến chuyện vừa nãy là mặt hắn lại đỏ bừng.
Nó thay bộ đồ ngủ hắn đưa cho nó xong rốt cục cũng không dám ra ngoài. Nhìn lại mình trong gương nó thấy mình trông buồn cười quá.
Nửa tiếng nữa không thấy nó ra. Hắn cứ nghĩ rằng nó xấu hổ không dám ra liền đập cửa gọi to.
– Em ra…. Nhưng mà anh không được cười em đâu đấy.
Nó nhí nhí. Khi mà hắn hứa với nó là có chết hắn cũng không cười, nó tạm an tâm hít thở sâu rồi mới dám đi ra ngoài.

Hắn đứng ngoài dựa lưng vào tường chờ nó đi ra.
Shockkkkkk luôn.
Nếu không phải vì đã hứa sẽ không cười , hắn chắc chắn sẽ lăn ra đất mà cười cho xem. Nhưng dù sao cũng không nhịn được cười, hắn khẽ cười mỉm rồi giả vờ ho.
– Em ra rồi thì xuống tầng ăn tối thôi.
Hắn đi thẳng luôn, vừa đi miệng không ngừng cười.
Bộ đồ hắn lấy tạm hình như là quá rộng so với nó thì phải. Nó mặc cái áo mà cứ như mặc váy, hai tay áo thì rộng thùng thình. Cái quần tạm vừa bụng nó nhưng lại dài và ống quần rộng, nó phải xắn lên.
Biết là hắn cố nhịn cười, nó cảm thấy tủi thân lắm. Vừa bị hắn nhìn thấy trong tình trạng quấn khăn tắm xong giờ lại trong cái bộ dạng không ra gì này. Haizzz…
Nó muốn về nhà quá.
Ngồi đối diện nhau, không nhìn nhau, không nói gì. Tình trạng như thế cũng phải mất mười lăm phút. Căn bản là cả hai đứa vẫn còn ngượng chuyện vừa nãy.
– Ăn đi này.
Cuối cùng, hắn phá tan bầu không khí căng thẳng, gắp cho nó một miếng thịt. Cái bụng nó kêu la nãy giờ rồi, không muốn ăn cũng phải ăn.
Ăn xong đâu đấy, nó ngoan ngoãn ngồi một chỗ xem tivi. Xem Tom and Jerry, vừa xem nó vừa ngả nghiêng cười rất hồn nhiên. Hắn đứng ngoài uống cafe nhưng thực chất là lén ngắm nhìn nó. Nụ cười của nó thật đẹp, thật tự nhiên không chút giả tạo. Hắn cứ đờ người ra ngắm nhìn nụ cười ấy không chán rồi lại tự cười một mình.
“Một cô gái như em, anh sẽ không bao giờ buông tay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.