Đọc truyện Ai Là Của Ai – Chương 2: Đôi bên hận thù ai dũng cảm sẽ chiến thắng?
Không thể không nói,
Triêu Huy ở phương diện này đúng là một người ngờ nghệch.
Ngày hôm sau, cô vẫn như
trước rời giường lúc sáu giờ, chạy bộ hai ngàn mét sau đó ăn sáng rồi xem lại
bài, hoàn toàn đem chuyện tối hôm qua quăng vào trong thư mục “Dữ liệu dự bị”
trong đầu.
Lúc cô bước vào phòng
học, phát hiện toàn hội trường hơn trăm ánh mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào
mình, lại nhìn thấy một cặp đôi quen thuộc ngồi ở giữa, cô mới nhớ ra những
chuyện ngày hôm qua.
Lúc trước vẫn còn cặp với
cô, bây giờ lại cùng với người khác như hình với bóng, dù là ai cũng đều phải
tò mò, huống chi là ở học viện khoa học máy tính đại học A nữ sinh cực kì hiếm.
[các nam sinh khóc ròng: tài nguyên nam sinh thì quá dư thừa, vì sao còn muốn
phát sinh thảm án hai cô gái tranh đoạt một anh chàng, càng bi thảm là, tên kia
còn không phải là người của học viện!]
Một bên là hai người đang
thân mật với nhau, một bên là Tĩnh Tĩnh đeo khuôn mặt mẹ kế thấy ghê
người, xung quanh còn có trăm kẻ đang hóng chờ xem kịch vui…
Triêu Huy đứng ở tiêu
điểm tiến thoái lưỡng nan, thậm chí ngay cả động đậy cũng không được.
Đang lúc Triêu Huy phân
vân không biết phải làm sao, đầu bị gõ nhẹ một cái.
Giảng viên dạy toán Cao
cấp đứng đằng sau, cầm giáo án, vẻ mặt tò mò.
“Bạn học này, em cản
đường tôi như vậy là muốn thay tôi giảng bài hay sao?”
Ôi cô giáo xinh đẹp ơi,
cảm tạ người ~ Triêu Huy nhanh chân chạy đến ngồi bên cạnh Tiểu Khê.
“Đúng là không có tiền
đồ.” Tiểu Khê nhìn Triêu Huy nghiêm túc nói, còn Tĩnh Tĩnh với Đông Yến thì
không thèm nói chuyện với cô.
Xem bộ dáng chạy trốn của
cô vừa rồi, thật là làm cho người ta cảm thấy mất mặt.
Triêu Huy: …
Mở đầu khúc oán thầm ——
chuyện này có liên quan đến tiền đồ sao? Hơn nữa, cô rất có tiền đồ mà, nếu
không sao có thể trở thành sinh viên trường đại học chuyên ngành nổi tiếng cả
nước chứ? Năm đó khi nhận được giấy báo nhập học người trong bán kính năm trăm
dặm đều cho là cô được thần thánh đãi ngộ, cô làm sao lại không có tiền đồ cơ
chứ —- kết thúc oán thầm.
Triêu Huy vụng trộm nhìn
về phía Dương Cảnh cùng Lâm Ứng Tuyên.
Hai người bọn họ ngồi rất
gần, còn nghe cô giáo giảng bài, thỉnh thoảng còn kề sát tai nhau nói chuyện,
có lẽ là trao đổi ý kiến.
Trước kia, trong một tiết
học Dương Cảnh cũng từng ngồi với cô nói hai người ghi chép sẽ tốt hơn một
người. Nhưng sau khi Dương Cảnh thấy cô ghi bài cả một tiết, liền quyết định
không học chung với cô thêm buổi nào nữa.
“Tiểu Huy, em học máy
tính, chứ không phải em là máy tính?”Anh nói một câu khiến cho cô đến giờ
vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
Bây giờ anh lại cùng
người khác lên lớp cùng ghi chép thảo luận. Cô vốn không có cảm giác bị phản
bội nhưng trong lòng đột nhiên có chút chua xót, cô kém Lâm Ứng Tuyên rất nhiều
sao? Rõ ràng chỉ khác nhau ngày hôm qua và hôm nay thôi mà.
“Làm gì thế? Muốn chiến
đấu sao?”Đông Yến nhỏ giọng nói.
Hôm nay Lâm Ứng Tuyên
không chỉ liên tiếp giơ tay lên trả lời với cô giáo, khi trả lời sai cũng cười
trừ, nét mặt đáng yêu vô cùng.
Tiểu Khê nhìn lướt qua:
“Đường làm quan rộng mở đối với nữ phụ được thần tình yêu phù trợ, nữ chính
thất tình một mình ảm đạm thất sắc thậm chí có nguy cơ chịu khổ rớt hạng, thật
sự là một vở kịch đầy tính cẩu huyết. Tiểu Huy, đóng cửa, cắt điện!”
Triêu Huy: …
Nữ sinh khoa máy tính …
Tĩnh Tĩnh chưng khuôn mặt
phong hoa tuyệt đại hết sức xinh đẹp qua nhìn Triêu Huy, trong mắt ánh lên ý
cười: “Tiểu Huy Huy cậu không thấy là bọn họ đánh chó không ngó mặt chủ sao?”
Triêu Huy: …
Cô không dính với chó
được không? (Sa: mấy chương nữa mọi người sẽ biết lí do vì sao ^^)
Mắt thấy Lâm Ứng Tuyên
vừa định giơ tay, một cánh tay ngọc ngà chầm chậm dơ lên, sau đó hấp dẫn ánh
mắt của toàn bộ giống đực trong lớp nhìn vào, bình tĩnh trả lời vấn đề của cô
giáo, khiến cho cô giáo xinh đẹp rất vui vẻ. Ai nói con gái có sắc thì không có
não? Nhìn đi, nhìn một cái đi, người này vừa có tướng mạo lại có trí tuệ ~
“Tô Tĩnh, perfect!” Cô
giáo xinh đẹp nhịn không được liền tán thưởng, khiến cho hình tượng của Tô Tĩnh
trong mắt nam sinh lại càng long lanh.
“Cám ơn cô.” Mỹ nữ thích
mỹ nữ, Tĩnh Tĩnh thản nhiên đón nhận, sau đó trả lại laptop cho người còn đang
khiếp sợ — Triêu Huy
Đông Yến: “Đại thần, tớ
phục rồi!”
Tiểu Khê: “Ngự tỷ ~~~~~~ em yêu chị ~~~~~~~~”
Triêu Huy yên lặng thu
hồi laptop của mình …
“Thưa cô, em còn một đáp
án.” Lâm Ứng Tuyên đứng lên trước ánh mắt kinh dị của mọi người.
Lâm Ứng Tuyên lợi hại vậy
sao? Đương nhiên không phải. Tĩnh Tĩnh ăn ý nhìn về phía nam sinh đang cúi đầu
ngồi bên cạnh Lâm Ứng Tuyên tự hỏi.
Trước kia khi giới thiệu,
hình như có nói qua anh ta là một trong số ít người của tỉnh G đỗ vào Khoa Tự
Nhiên của đại học A.
Thế nào? Lâm Ứng Tuyên
liếc mắt sang bên này nhìn lướt qua, cái liếc mắt của cô ta làm Đông Yến suýt
nữa lấy đại đao —— a, không, là bút bi. Chơi trò chơi nhiều, trong thực hiện
cũng thấy ngứa tay, đành phải nuốt hận nhìn về phía Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Khê.
Hai người đều là không có
kế sách gì —— kỳ thật biện pháp có rất nhiều, nhưng ở nơi công cộng dĩ nhiên
phải chú ý hình tượng của mình.
“Phương pháp này cũng rất
tốt, bạn học này cũng rất xuất sắc.” Cô giáo xinh đẹp từ nước ngoài trở về, dĩ
nhiên biết khuyến khích chính là phương pháp dạy học tốt nhất.
“Thưa cô, em là Lâm Ứng
Tuyên, lời giải vừa rồi cũng nhờ bạn trai giúp em suy nghĩ, thật là ngại.”Lâm
Ứng Tuyên ngượng ngùng le lưỡi.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ,
ngay cả le lưỡi cũng thật dễ thương.
Người bên cạnh Lâm Ứng
Tuyên bắt đầu ồn ã, nam sinh khen cô có sắc đẹp, nữ sinh lại hâm mộ cô may mắn.
“Tuổi trẻ thật tốt”, cô
giáo xinh đẹp cũng cười đùa, “Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, đáng tiếc tôi
đã qua cái tuổi này rồi.”
“Sao lại thế ạ? Cô thoạt
nhìn vẫn còn rất trẻ.” Vài người khác cũng bắt đầu trêu đùa.
“Thoạt nhìn mà thôi, trên
thực tế tôi đã già rồi, ha ha, đừng nên hỏi tôi bao nhiêu tuổi, tuổi của phụ nữ
còn bí mật hơn cả tài khoản ngân hàng đấy nha.”
“Cô ơi, vậy có thể hỏi cô
đã có bạn trai chưa được không ạ?” Lại có người ồn ào.
Không khí lớp học không
biết từ lúc nào đã chuyển từ chăm chú học hành sang tán chuyện giải trí, cô
giáo xinh đẹp dường như không phát hiện ra hoặc là phát hiện cũng không muốn
thay đổi không khí đó. Mà Lâm Ứng Tuyên lại nhân cơ hội này muốn gần gũi hơn
với cô giáo —— hiển nhiên vừa rồi cô giáo thân thiết với Tô Tĩnh
cũng khiến cho cô ghen tị —— vì vậy phải cố gắng xây dựng nên một cảm giác tốt,
tạo hình tượng “Đôi tình nhân trong mộng”.
Tĩnh Tĩnh không nói gì,
càng khiến cho các cô không có lí do mở miệng, Triêu Huy rất thản nhiên một
chút phản ứng bình thường cũng không có, tức giận, khinh thường, chán ghét,
thống hận cái gì cũng không có, cô căn bản không nghe người khác đang nói gì,
chỉ vùi đầu vào giải toán.
Tiểu Khê: “Đánh cuộc nước
nóng tối nay, Tiểu Huy đang làm gì?”
Tĩnh Tĩnh: “Thử lại phép
tính.”
Đông Yến: “Giống như
trên.”
Tiểu Khê khóc ròng, nhà
cái tự nuốt, cô đành đảm đương trọng trách lấy nước sôi đêm nay.
Trong lúc mọi người còn
đang ngồi bàn chuyện phiếm với nhau, một câu nói đủ lớn dường như cố tình khiến
cho mọi người chú ý, âm thanh tám chuyện dần ngưng hẳn mọi người cùng nhau nhìn
về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy đại mỹ nữ hoa
khôi của học viện đang kinh ngạc nhìn nữ sinh bên cạnh, nói: “Thật vậy à, Tiểu
Huy, cậu không nói đùa chứ?”Nói xong còn quay mặt lại nhìn Lâm Ứng Tuyên và cô
giáo, vẻ mặt tràn ngập do dự khó tin.
A? Triêu Huy vẻ mặt mờ
mịt ngẩng đầu, cô một câu cũng chưa nói mà.
“Tô Tĩnh, sao vậy?” Cô
giáo xinh đẹp chuyên nghiệp đá bay ý niệm tiếp tục đùa giỡn trong đầu, nghiêm
túc hỏi, trách nhiệm của giảng viên là truyền thụ kiến thức và giải đáp thắc
mắc của học trò, sinh viên có nghi vấn, làm giảng viên phải đi trước làm gương
cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng vẫn phải bất chấp.
“Tiểu Huy nói phép tính
vừa rồi của bạn Lâm có vấn đề, làm sao có thể chứ, cậu ấy nói đùa, phải không
cô?” Tĩnh Tĩnh nhìn về phía bên cạnh.
Đông Yến cùng Tiểu Khê
tuy trong lòng nói: Tĩnh Tĩnh xinh đẹp ngươi điên rồi, nhưng ngoài mặt vẫn liên
tục gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
(suy nghĩ ~ing), Triêu Huy liên tục lắc đầu.
“Nói như vậy, nhất định
có lý do, bạn học Triêu Huy, em có thể giải thích rõ ràng một chút được không?”
A! ! ! ! Triêu Huy lại
cứng đờ lần nữa.
Nhưng Tiểu Khê căn bản
không cho cô có cơ hội ngẩn người, trực tiếp nhét vở ghi vào tay cô, sau đó một
cước đá cô lên bục giảng, cô đành phải kiên trì viết phép tính của mình lên
bảng, giọng nói có chút run run giải thích: “Trên cơ bản năm bước giải toán đều
không có vấn đề, nhưng từ phép thứ năm thì sẽ xuất hiện như thế này… Hai điều
kiện này, phải chia làm hai bước… Như thế, sau đó như thế này… Tiếp đó thử lại
phép tính… mệnh đề nghịch đảo là như vậy, cho nên từ lý luận có thể thấy… Áp
dụng công thức… Cho nên, liền ra như thế này.” [Tác giả: Tha thứ cho ta, ta
thật sự xa rời toán học quá lâu rồi…]
Cô nói xong, sau lưng một
tiếng động cũng không có, nhìn lại, trên mặt mỗi người đều viết bốn chữ “Không
thể tin được”. Chẳng lẽ là tính sai rồi? Cô sờ sờ mặt, cảm thấy thật là mất mặt
bèn trở về chỗ.
Ba người kia vẻ mặt cũng
phức tạp, tuy sớm biết rằng cô đã tính ra, nhưng giải toán biến hóa như vậy,
chẳng lẽ các cô đang ở cùng một thiên tài sao?
Một lúc lâu sau cô giáo
mới hồi phục tinh thần lại, khụ khụ, nói: “À, bạn học này có tư duy rất tốt,
rất toàn diện, suy xét đến rất nhiều điều kiện. Đúng rồi, em tên là gì?”
Triêu Huy còn chưa trả
lời, Đông Yến đã đứng dậy nói: “Thưa cô, là Triêu Huy, bạn ấy tên là Trần Triêu
Huy.”
“Trần Triêu Huy, tan học
em giao bài tổng kết về phép tính này cho tôi, về sau nếu trốn học bị bắt được,
tôi cũng sẽ tha cho em một lần.”
Mọi người lại ồ lên một
trận…
“Hâm mộ sao? Vậy các em
nên học tập bạn Triêu Huy, nếu các em bạn nào cũng tính được như vậy, đến cuối
kì không cần phải làm bài thi nữa mà tôi trực tiếp cho qua.”
Mọi người lại ồ lên, có
thể có vinh dự cao như vậy, ai có thể tranh với Triêu Huy chứ.
Sắc mặt Lâm Ứng Tuyên
càng lúc càng cổ quái…
“Làm tốt lắm! Khiến cho
lão nương được nở mày nở mặt!” Đông Yến vỗ vỗ bả vai Triêu Huy, cho cô một nụ
cười triều mến kiểu bề trên.
“Chỉ là một bài toán mà
thôi.” Triêu Huy mơ hồ, vì sao vẻ mặt của các cậu ấy lại đầy ý nghĩ sâu xa vậy?
Tiểu Khê: “… Quả nhiên là
thiên tài…” Đến bây giờ còn chưa biết mình đã tạo nên công trạng lớn thế nào,
là hạnh phúc hay là bi ai?
Tĩnh Tĩnh: “Không biết
thì không có tội, chúng ta khoan dung độ lượng tha thứ cho nó đi.”
Không thể không nói, tuy
rằng Triêu Huy cử chỉ vô tình, nhưng lại có hiệu quả vô cùng tốt, cứ nhìn sắc mặt
của họ Lâm kia là các cô thấy rất vui.
Kết thúc giờ học, Triêu
Huy theo lệnh giao bài tổng kết cho cô giáo xinh đẹp.
Tĩnh Tĩnh ở cửa chờ cô,
thấy cô cùng cô giáo xinh đẹp nói nói mấy câu, vị lão sư kia liền mất hết khí
chất đông cứng cả người.
Lạt sau Triêu Huy tới,
Tiểu Khê hỏi: “Cậu với cô giáo nói gì đó?” Tĩnh Tĩnh và Đông Yến đang chờ mong
câu trả lời.
“Tớ nói thời gian hôm nay
không đủ, không thể đưa những phép tính gửi vào mail của cô được.” (Sa: ặc ặc
cô chỉ bảo chị viết ra thôi mà)
Tiểu Khê: …
Đông Yến: …
Tĩnh Tĩnh: …
Giết người trong chớp
mắt! Tuyệt đối là giết người trong chớp mắt!
Không biết không có tội,
cô giáo, người hãy tha thứ cho kẻ ngu ngốc này đi.
“Tiểu Huy”, Dương Cảnh đi
tới, hướng ba người gật đầu chào trước, sau đó mới nhìn Triêu Huy, “Em còn nhớ
Lâm Ứng Tuyên không ?”
“Vâng, trước kia đã từng
gặp qua vài lần.” Triêu Huy nghiêng đầu nhìn anh.
Dương Cảnh trầm mặc nói:
“Vừa rồi, thật có lỗi.”
Triêu Huy nghe không rõ
cho nên: “Cái gì ạ?” Anh không làm chuyện có lỗi, sao lại xin lỗi cô.
Dương Cảnh sửng sốt, cười
miễn cưỡng: “Tiểu Huy, đề bài kia em nói em có thể dùng phép tính khác để
tính?”
Triêu Huy gật gật đầu:
“Muốn em đưa cho anh sao?”
“Có phải vừa nãy, ở trong
giờ học, em đều suy nghĩ đến những phép tính đó?”
Tuy không rõ vì sao, Triêu
Huy đột nhiên cảm thấy do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Dương Cảnh bộ dạng “Quả
nhiên là như thế” bất đắc dĩ mà tự diễu chính mình, nụ cười của anh ngày càng
vô lực, thậm chí hơi thở cũng không binh thường.
“Khi nào thì em mới có
thể lớn lên được đây, Tiểu Huy?” Anh thì thào nói xong, cũng không chờ Triêu
Huy phản ứng còn nói, “Kì nghỉ tới cùng nhau về không? Khi nào mua vé thì gọi
anh một tiếng.” Nói xong, liền quay đi.
Nhìn bóng dáng của Dương
Cảnh, tâm tình của Tiểu Khê, Đông Yến và Tĩnh Tĩnh có chút thay đổi.
Tiểu Khê hơi hơi thở dài:
“Haizzz… Nam nhân vật chính chờ nhiều năm cũng không thể công phá được tường
đồng vách sắt dành phải đau lòng ôm tỳ bà rời đi, quả thật là một tình tiết vô
cùng cẩu huyết.”
Tĩnh Tĩnh nhìn lướt qua
bóng dáng ngẩn ngơ của người nào đó, nói: “Cũng không phải không có thay đổi,
ít nhất cũng có một chút. Thế nhưng tín hiệu gửi không có tiêu đề, văn bản kèm
theo lại rất mới lạ, cho nên hệ thống bảo vệ mới không phân biệt được.”
Đông Yến lơ đễnh: “Muồn
tớ phát biểu không, anh chàng này đúng là rất lạnh. Đổi lại là tớ, lên đao liền
chém, không cần cô tiếp nhận hay không. Tình cảm đúng là thứ khó đoán nhất mà?”
Haizzz, tạo hóa trêu
người, chỉ trách chỉ số tình yêu của Tiểu Huy bọn họ có hạn, Dương Cảnh không
thể sử dụng cái nguồn điện này nữa, vừa vặn có một cái nguồn điện khác xuất
hiện, cho nên… Rốt cuộc đây là tình tiết kiểu gì?
Tình yêu, luôn làm cho
người ta đoán không ra đọc chẳng hiểu.
“Tớ vốn muốn tổng kết
chuyện hôm nay thành một cái tít: “Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng”(*), bây
giờ nên đổi tiêu đề gì cho phải đây?” Tiểu Khê đưa ra vấn đề.
(*)Hiệp lộ tương phùng
dũng giả thắng: Đôi bên hận thù kẻ có dũng khí thì chiến thắng.
Đông Yến cùng Tĩnh Tĩnh
tức giận trừng mắt liếc cô một cái, lại nhìn tiếp “Người nào đó”còn đang mải đắm
chìm trong suy nghĩ
Còn có thể là cái gì? Kẻ
không biết thì không có tội!
Ngoại trừ cái này không
còn cái gì nữa, nhất định là vậy.