Ai Là Ai Đích Thương

Chương 33


Đọc truyện Ai Là Ai Đích Thương – Chương 33

Vào bữa cơm chiều, trong lúc kẻ đã tiêu hao năng lượng cả ngày vùi đầu vào bát cơm, nam nhân vừa ăn canh vừa liếc mắt xem xét nữ sinh xinh đẹp ngồi bên cạnh thiếu niên, sau đó thản nhiên nói: “Bác Tề, đêm nay Bất Phá ở lại phòng cháu, bác bảo người mang khăn với áo choàng tắm đến phòng cháu”.

Vừa mới ăn được một miếng, Tây Môn Mộc Nhất thiếu chút nữa đem đồ ăn phun ra, chiếc đũa trên tay Vương Linh Linh suýt rơi xuống còn cằm Hác Giai thì đã yên vị trên mặt đất.

“Bất Phá! Đêm nay anh ngủ ở phòng của anh ta?!” Hác Giai cực kỳ sửng sốt, bao nhiêu khí chất thục nữ đều bay biến.

Miếng cơm vừa mới nuốt xuống nghẹn lại ngay ở cổ họng, Lục Bất Phá cầm bát canh lên uống một ngụm to để cứu lấy cái mạng nho nhỏ của mình. Trừng mắt liếc tên đầu sỏ gây ra việc này, hắn đáp quanh co: “Miệng vết thương của anh ta hôm nay bị nứt, viện trưởng bảo không thể để việc này tái diễn thêm lần nữa. Bảo anh buổi tối nay trông coi tư thế ngủ của anh ta để đảm bảo anh ta luôn nằm thẳng”.

“Vì sao lại là anh?” Hác Giai bất mãn véo vào cánh tay của thiếu niên, nhìn trừng trừng vào nam nhân mặt than trước mặt, “Buổi tối anh không ngủ với người ta, người ta sợ”.

“Khụ khụ khụ” cuối cùng Lục Bất Phá cũng phun hết nước canh ra. Bác Tề vội vàng đưa chiếc khăn ăn cho hắn, Bất Phá chật vật lau miệng, mặt đỏ lên: “Hác Giai!”.

“Bất Phá~~” Hác Giai giữ chặt bạn trai, “Anh đâu phải là y tá của anh ta, tại sao lại bắt anh đi trông anh ta vậy?”.

Nam nhân nhìn chăm chú vào tay cô, không nhanh không chậm nói: “Hiện tại cậu ấy là y tá riêng của tôi”.

“Bất Phá! Anh thành y tá từ lúc nào vậy!!!!”.

“Anh…” thiếu niên quẫn bách. Nhìn hình ảnh này, mọi người không khỏi thốt lên một câu: thì ra “râu quặp” là thế này hửm.

*Râu quặp là gì thì chắc anh em cũng biết rồi nhỉ, câu này nếu edit theo nguyên văn thì hơi ngang nên mình sửa lại một chút*

Ánh mắt màu lam thâm trầm, “Tuy rằng hai người sẽ đính hôn. Nhưng mấy ngày này cũng đâu cần vội vàng quá. Tôi vẫn hay nghe người ta nói rằng những cô gái châu Á thường hay e thẹn rụt rè, tuy nhiên cô Hác Giai đây có vẻ “đi trước thời đại” a”.

“Anh!” Hác Giai nghiến răng nghiến lợi, tên này rõ ràng đang đá đểu bà đây không được “ngoan hiền” mà.

Hai vị phụ huynh làm như không thấy tia lửa điện đang bắn phá mãnh liệt trên bàn, cúi đầu ăn cơm. Bác Tề tìm cớ chuồn khỏi chiến trường.

Thấy Hác Giai hằm hè với tên kia, Lục Bất Phá vội vàng trấn an: “Đợi đến lúc miệng vết thương của anh ta khép lại, anh sẽ không chăm nom anh ta nữa”.

“Hừ!” Hác Giai cắn nhẹ môi, tựa vào người bạn trai, rồi đột nhiên cười thật ngọt ngào: “Quên đi, tuy em không thích anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai trên danh nghĩa của anh, là bác trai của con chúng ta sau này. Anh ta cũng có chút đáng thương, thôi thì em cũng đồng tình với anh ta”.

“Hác Giai!” yêu nữ này nói bậy bạ gì thế.

Ánh mắt nam nhân hơi biến, lại chợt nghe yêu nữ nào đó thẹn thùng nói: “Em hình như… có”.

“Phụt!”.


Ngoại trừ nam nhân mắt lam, những người còn lại ở trên bàn ăn đều phun thức ăn ra khỏi miệng, bao gồm cả bạn trai của yêu nữ.

Bàn tay cầm thìa của Tây Môn Trúc Âm hằn rõ gân xanh, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hác Giai, Hác Giai khiêu khích nhìn lại. Sắc mặt của tên bạn trai tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hác Giai sao lôi được đội trưởng lên giường nhanh dữ vậy? Nào biết yêu nữ lại thẹn thùng nói: “Hình như là có trước lúc anh đi New York. Cái kia người ta muộn nhiều ngày rồi, mãi không thấy tới nên phải đi mua que thử, nào ngờ que lại cho kết quả dương tính, em có”.

“Hác Giai?!” tên bạn trai mặt đần ra. Hác Giai cười hì hì kéo tay bạn trai đặt lên trên bụng mình: “Anh phải làm ba ba rồi, Bất Phá”.

“Phụt!!”.

Ta phun, tên bạn trai không phải phun ra cơm mà là phun ra máu.

“Rầm” nam nhân đứng lên, sau khi nhìn chằm chằm vào Hác Giai vài giây, anh đi vòng qua bàn, không chút để ý đến miệng vết thương của mình, túm lấy thiếu niên lôi đi, trong khi ấy thiếu niên vẫn đang mải đần mặt ra, mãi đến khi bị nam nhân tha ra khỏi nhà ăn mới giật mình kêu: “Cậu làm cái quái gì thế!! Buông! Đau quá!”.

“Tây Môn Trúc Âm! Anh định làm gì với bạn trai, không, với ông xã của tôi thế!” Hác Giai vừa xoa xoa thắt lưng vừa gào, tuy thế cô cũng không đuổi theo. Vào lúc thân ảnh của tên Tây Môn cực kỳ ngu ngốc kia biến mất, cô mới làm mặt quỷ lè lưỡi: “Hừ!”.

“Hác Giai, cháu thật sự có?” Vương Linh Linh khẩn trương hỏi, không phải vì lo lắng Hác Giai thực sự mang thai đứa nhỏ của Bất Phá mà sợ cô bé này làm vậy sẽ ảnh hưởng tới cục cưng.

Hác Giai ngồi xuống, buồn bực đặt tay lên bụng, thở dài: “Cháu cũng muốn có a, nhưng mà ba ba của đứa nhỏ không chịu theo cháu lên giường”.

Vương Linh Linh cười xấu hổ, Hác Giai quả là một cô bé có cá tính. Tây Môn Mộc Nhất tò mò hỏi: “Đối phương là ai?”.

“Là đội trưởng của Bất Phá ạ” Hác Giai nháy mắt mấy cái rồi nhỏ giọng nói; “Bác trai, bác chắc vẫn còn nhớ rõ ha, chính là người tên Thương Triệt ấy”.

“À, bác có ấn tượng, vừa gặp đã thấy đó là một thanh niên ổn trọng”.

“Đúng vậy, đúng vậy, anh ấy luôn quan tâm chăm sóc mọi người. Cháu rất thích anh ấy, thực sự rất thích”.

“Đã thích thì phải tóm ngay”.

“Vâng, nhưng mà anh ấy đúng là đầu gỗ, làm cháu hao tổn không biết bao nhiêu là nơ ron thần kinh”.

Đóng cửa lại, nam nhân ép thiếu niên dựa sát vào cửa rồi hôn đầy mãnh liệt, thiếu niên không dám đẩy nam nhân ra vì sợ động đến miệng vết thương của anh. Nụ hôn của nam nhân mang theo cả lửa ghen đang bùng cháy trong lòng đã khơi mào sự rung động cùng đau lòng vẫn ẩn sâu dưới đáy lòng của thiếu niên. Dần dần, đôi môi hai người như hòa quyện lại với nhau, nam nhân hôn thực dịu dàng, vô cùng dịu dàng, nước mắt thiếu niên không kìm được mà tuôn rơi.

Tiếng thở dốc ồ ồ, những cái động chạm đầy say đắm, bàn tay của nam nhân tiến vào trong áo của thiếu niên, vuốt ve cơ thể thiếu niên, làm cho thiếu niên không khỏi bật thốt lên tiếng rên rỉ đan xen trong thanh âm nức nở. Khi bàn tay của nam nhân vuốt ve đến thắt lưng thiếu niên, đôi môi của anh rời khỏi đôi môi của hắn. Tựa vào người thiếu niên, nam nhân khàn khàn thì thầm vào bên tai hắn: “Ngày mai cậu có trận đấu, cần phải dốc toàn lực để chơi. Tôi cam đoan, đợi cậu chơi xong trận đấu đó, mặc kệ sức khỏe đã hồi phục hay chưa tôi cũng sẽ nói nguyên nhân cho cậu”.

“Bất Phá… nếu tính tới giờ phút này, tôi yêu cậu đã được mười bảy năm… từ năm mười ba tuổi tôi đã yêu cậu”.


“Vậy … khi đó là vì sao?”.

Nam nhân hôn lên bả vai thiếu niên: “Khi đó, tôi nghĩ rằng việc đẩy cậu ra xa khỏi tôi, để cho cậu rời khỏi nước Mĩ là sự an bài tốt nhất. Tôi không thể để cho cậu trơ mắt nhìn tôi chết được”.

Thân thể thiếu niên không khỏi chấn động, muốn nhìn khuôn mặt nam nhân song nam nhân lại chôn mặt vào cổ hắn.

“Vì… vì sao lại nói như thế?”.

“Bất Phá”, nam nhân nắm lấy bàn tay của thiếu niên áp lên ngực mình, để cho hắn cảm nhận được tiếng tim đập của anh, “Nơi này sẽ chỉ vì cậu mà đập. Nếu cậu không xuất hiện, tôi sẽ để cho khả năng bị ung thư phổi trở thành 100%. Người tự sát sẽ không thể lên thiên đường, mà cậu thì nhất định là ở thiên đường, chỉ có chết như vậy tôi mới có khả năng lên thiên đường để tìm lại cậu”.

Thiếu niên rút tay ra rồi nắm lấy hai tay nam nhân, dùng sức đẩy anh ra xa khỏi mình, kêu lên hai từ mà hắn vẫn luôn lảng tránh: “Tây Môn… cậu, cậu… rốt cuộc vào khi ấy, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”.

Nam nhân lau đi nước mắt của thiếu niên, tham lam vuốt ve khuôn mặt đã thay đổi ấy: “Hoa, tôi muốn sau khi nói ra nguyên nhân ấy có thể ôm chặt lấy cậu, nhưng mà tôi của hiện tại chưa thể. Nếu bây giờ tôi nói thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai của cậu. Trước kia tôi sợ người khác sẽ đoạt mất cậu nên dùng đủ mọi thủ đoạn để bắt buộc cậu, không cho cậu tham gia đội bóng rổ, hiện tại tôi sẽ không bao giờ ngăn cản cậu nữa, cũng không bao giờ làm những việc ảnh hưởng đến cậu. Ngoan, chơi xong giải đấu tôi sẽ nói toàn bộ với cậu”.

Thiếu niên nhìn nam nhân một hồi, kéo tay anh xuống, sụt sịt cái mũi: “Được, chờ tôi chơi xong giải đấu đó, cậu phải nói hết mọi việc không được giấu diếm một từ nào”. Hắn thừa nhận, mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu hiện tại nam nhân nói thì trận đấu ngày mai của hắn tuyệt đối xong đời.

Bàn tay của nam nhân luồn vào trong áo thiếu niên sờ lên bả vai của hắn: “Còn đau không?”.

Thiếu niên lau mũi, cúi đầu, chừng một phút sau hắn gật gật đầu: “Có đôi khi vẫn bị đau”.

“Cởi quần áo ra để tôi xem xem”.

Khuôn mặt của thiếu niên nháy mắt đỏ bừng: “Thân thể thay đổi, nhìn không thấy”.

“Có thể, tôi có thể nhìn thấy” nam nhân dụ dỗ, “Để cho tôi xem đi”.

“Không, chẳng có gì đẹp cả”.

Bàn tay của nam nhân vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình ở trong áo thiếu niên: “Để cho tôi xem đi, Bất Phá”.

“Đã, tốt lắm rồi” tay thiếu niên động động, trong sự mong chờ của nam nhân, hắn cởi áo của mình ra. Thân thể gầy như cây gậy trúc bại lộ trước mặt nam nhân, nam nhân dán chặt lấy thiếu niên, cúi đầu hôn lên đầu vai của hắn, hôn lên hõm vai của hắn. Cả người thiếu niên ửng đỏ, hắn quay đầu sang một bên.

Đột nhiên, thân thể thiếu niên cứng lại, hắn đẩy nam nhân ra: “Cậu.. cậu liếm cái gì đấy!”.


Nam nhân vô tội nhìn hắn: “Xảy ra chuyện gì?”.

“Không… không được… liếm linh tinh” một bên đầu nhũ bị liếm đến ẩm ướt, cổ họng thiếu niên nghẹn lại.

Ai đó không biết xấu hổ lại thừa cơ xông tới: “Hoa”.

“Tôi là Bất Phá” thiếu niên mặt mày nóng bỏng.

“Bất Phá” bàn tay không thành thật của nam nhân xâm nhập vào trong chiếc quần của thiếu niên, “Tôi muốn cậu”.

“Cậu. cậu đừng sờ linh tinh!” thiếu niên túm lấy tay nam nhân nhưng rất tiếc hiện tại hắn đang bị nam nhân ép sát vào cửa hơn nữa nam nhân lại vừa rên đau lên một tiếng nên thiếu niên không dám dùng sức chỉ có thể giữ chặt lấy cổ tay của nam nhân mà nói: “Lấy ra đi!”.

“không” nam nhân hôn lên đôi môi của thiếu niên, bàn tay dùng sức tiến sâu hơn xuống để tìm kiếm, lo lắng về miệng vết thương của nam nhân, thiếu niên túm cũng không được mà không túm cũng không xong. Cuối cùng, cơ thể thiếu niên run lên, cả người như nhũn ra.

“Bất Phá, Bất Phá” nụ hôn của nam nhân dần cuồng loạn, “Tôi muốn cậu, tôi muốn cậu, tôi muốn cậu..” nụ hôn trượt dần xuống, hai tay của nam nhân kéo chiếc quần lót của thiếu niên xuống.

“Ưm, Tây, Tây Môn, không!” hai tay của thiếu niên đặt lên trên vai nam nhân, nơi yếu ớt giữa hai chân kia được nam nhân cẩn thận ngậm vào. Nam nhân mân mê đùa bỡn một chút, thân thể vốn đang giãy dụa của thiếu niên đã không thể động đậy.

“Tây Môn… đừng, đừng như vậy…” thiếu niên căn bản không chống đỡ nổi bản thân. Bàn tay đặt lên thắt lưng của thiếu niên, nam nhân thật cẩn thận ngậm lấy cái nơi non nớt của thiếu niên. Phấn hồng non nớt, chỉ có xử nữ mới non nớt như thế.

“Ưm… ư ư…” Chìm trong cảm xúc đang dâng trào kia, đôi mắt thiếu niên ngân ngấn nước, ý thức như bay biến, hoàn toàn không thể phân biệt được điều nam nhân đang làm là đúng hay là sai. Vào lúc thiếu niên sắp chống đỡ hết nổi, nam nhân đứng lên, lùi lại đằng sau, vẫn để thiếu niên tựa lên cửa. Anh cởi dây quần của mình ra, kéo bàn tay của thiếu niên lại gần. Thiếu niên run run, dưới sự “bắt buộc” của nam nhân, hắn kéo chiếc quần của anh xuống. Nam nhân lại lưu luyến đặt một nụ hôn lên đôi môi của thiếu niên, tay phải của anh nắm lấy bàn tay hắn áp lên dục vọng của chính mình, phần eo trước sau vẫn cử động.

“Ưm, ư…”

Đắm chìm trong men say mà nam nhân mang đến, thiếu niên nhắm mắt lại, nước mắt chợt rơi.

“Hoa, Bất Phá, tôi muốn cậu, tôi muốn cậu…”.

“Tây Môn!”.

“Ưm”.

Căn phòng hôn ám tràn ngập hương vị nam tình nhè nhẹ cùng tiếng thở dốc không ngừng vang lên, hai người đang tựa trên cửa dính sát vào nhau. Qua một lúc lâu, trong phòng vang lên thanh âm của thiếu niên: “Này, này, cái đó không thể ăn!”.

“Là của cậu, có dinh dưỡng”.

“Thực ghê tởm, mau nhổ ra”.

“Không”.

Nam nhân cùng thiếu niên không ra khỏi gian phòng, quản gia mang thuốc đông y, khăn tắm, áo choàng, bàn chải của thiếu niên đến phòng nam nhân. Gò má thiếu niên ửng đỏ, ngồi trên ghế sô pha, dường như đang làm một việc gì đó mà mọi người không nhận ra.


Đến mười giờ, thiếu niên bị nam nhân kéo lên trên giường, hai người đắp cùng một chiếc chăn, nam nhân nắm lấy bàn tay của thiếu niên.

“Ngày mai ngoan ngoãn nằm nhà nghỉ ngơi đi, không được chạy loạn nữa”.

“Chơi xong trận đấu cậu sẽ trở lại chứ?”.

“Xong thì chắc huấn luyện viên còn rút kinh nghiệm một chút. Chơi xong sẽ về”.

“Tôi chờ cậu”.

“Cậu cam đoan không chạy loạn?”.

“Tôi sẽ mau chóng phục hồi sức khỏe, tôi cam đoan”.

Nam nhân không hỏi thiếu niên về chuyện cô bạn gái, về chuyện đứa nhỏ, thiếu niên cũng không nói lời nào. Chỉ chốc lát sau, thiếu niên vốn đã mỏi mệt cả ngày chìm vào giấc ngủ, trong mắt nam nhân lộ ra tinh quang.

Trong một gian phòng khác, yêu nữ nào đó hưng phấn kể lại với nữ thần nào đó chuyện hôm nay cô cho một nam nhân nào đó uống đã đời dấm chua như thế nào, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười như từ âm tào địa phủ vọng lại, khiến cho ai đã nghe qua không khỏi tay chân rụng rời, run lên bần bật.

“Dì ơi, dì không biết vui đến mức nào đâu, há há há. Nếu không phải sợ làm anh ta tức đến tăng xông, bệnh tình trở nặng, thì con còn đuổi theo tranh cướp Bất Phá đến cùng nữa cơ”.

“Con lừa cậu ta là mình có thai, không sợ đội trưởng của Bất Phá sẽ biết sao?”.

“Hừ, biết thì đã làm sao? Anh ấy cũng chẳng để ý, mà nếu có để ý thì anh ấy cũng chẳng đeo đuổi con. Con hôm nay nhắn tin cho anh ấy mà anh ấy có đáp lại đâu. Dì à, liệu con có nhầm không? Phải chăng anh ấy không thích con?”.

“Xem ra cậu ta không được tự nhiên”.

“Đúng vậy, không chỉ không được tự nhiên mà anh ấy căn bản còn là tên đầu gỗ”.

Lặng yên trong chốc lát, đối phương mở miệng: “Hôm nay Bất Phá gọi điện thoại cho dì, bảo dì đến Mỹ xem trận đấu của nó. Dì với chú đã đặt vé máy bay đến Mĩ chuyến đêm nay, đại khái giữa trưa mai là tới”.

“Thật vậy ạ?” Hác Giai nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, “Thật tốt quá! Dì ơi! Dì không biết con lẻ loi một mình ở bên này buồn thế nào đâu”.

“Chờ dì đến rồi sẽ đi xem luôn bộ dạng của anh chàng mà con ưng ý. Tốt nhất cậu ta nên là cường công chứ nếu là nhược công thì dì đây cũng sẽ không đồng ý đâu”.

“Dì à, dì cứ yên tâm đi, Thương Triệt nhà con tuyệt đối là cường, hố hố”.

“Cái con bé này chẳng biết xấu hổ là gì cả”.

“Hì hì”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.