Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 21: Em tưởng rằng đã yêu


Giang Nhân Ly mộng mị một trận rất dài. Trong mơ, cô một mực quỳ gối dưới trời mưa. Trong lòng cô còn tồn tại một tia hy vọng. Cô cho rằng, cha sẽ không bỏ cô. Nhưng cửa nhà vẫn đóng, vẫn đóng, người đàn ông đã từng khích lệ cô trước kia cũng không có xuất hiện.

Rốt cục, cô hiểu rõ, không ai sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô, cả tình yêu hay tình thân cũng đều như vậy.

Hoá ra, không có gì có thể chịu đựng được thử thách.

Cô rốt cục không cần kiên trì đau khổ nữa.

Cô cảm thấy nóng ran, toàn thân choáng váng. Như vậy cũng tốt, cứ như vậy chết đi cũng không tồi.

Nhưng bất chợt, xuất hiện một bàn tay ấm áp. Cô nhanh chóng năm lấy, nhanh chóng đáp lại. Cô gắt gao nắm chặt đôi tay kia, không muốn để hy vọng cuối cùng của mình rời đi. Nhưng cuối cùng nó cùng rời cô đi.

Cô mệt mỏi, đau đớn. Cô muốn mở mắt ra xem đó là ai, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể. Cô chỉ cảm thấy hình như có người bế cô lên, đột nhiên trong lúc đó, cô không có phòng bị, chuyện tồi tệ nhất cũng đã trải qua, không thể có gì tồi tệ hơn được nữa.

Nhưng cô còn nhớ rõ, cô nắm bàn tay kia, bàn tay ấy rất lớn, rất ấm, dường như cô đã gặp ở đâu rồi.

Cô mở hai mắt, chỉ một màu trắng xóa, mùi thuốc khử trùng truyền đến. Là bệnh viện. Ai đã đưa cô tới bệnh viện?

Cô mông lung hình như nhìn thấy người kia.

Cô gấp gáp ngồi dậy, bởi vì ngoài cửa có người. Cô xuống giường, mặc kệ bị y tá ngăn cản. Cô lập tức rút kim tiêm. Chính là anh, là anh. Anh còn chưa có rời bỏ cô.


Cô mở cửa phòng vội vã đuổi theo bóng lưng kia, nhưng vì quá vội nên trượt chân ngã: “Dật Phi…” cô nhìn bóng anh rời đi.

Mặc kệ ánh mắt chờ mong của cô, anh không do dự mà biến mất dạng ở góc rẽ. Trong lòng cô càng đau đớn.

Cuối cùng, cô liều lĩnh khóc lớn. Nhưng giọt nước mắt oan ức chảy ra. Cô đã mất tất cả, cô còn quan tâm điều gì nữa? Cô đã hai bàn tay trắng, còn sợ gì nữa?

Trên mặt cô vẫn còn vết máu, hai má sưng đỏ. Nhưng cô không quan tâm, còn có thể quan tâm đến cái gì nữa.

Nước mắt cứ rơi, chạm đến miệng vết thương khiến cô càng đau nhức. Cô úp mặt, không kiêng dè gì mà khóc lớn.

Đột nhiên, một đôi chân xuất hiện trước mặt cô, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.

Mạc Tu Lăng cứ nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt vô cảm. Anh kéo cô dậy: “Khóc cái gì? Anh ta đã đi, cô có khóc thế nào anh ta cũng không quay lại.”

Anh kéo cô lên tầng cao nhất của bệnh viện, một tay đè đầu cô xuống: “Cô nhìn cho kỹ.”

Trong bãi đỗ xe, cô rõ ràng thấy bóng dáng quen thuộc kia ngồi vào trong xe, sau đó lái xe rời đi.

Cô đẩy tay anh: “Liên quan gì đến anh? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”

Cô lảo đảo bước đi. Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình bị gió thổi bay phập phồng, dường như cô có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Mạc Tu Lăng nhìn bóng lưng cô, nhưng không tiến về phía trước, vẻ mặt của anh bình tĩnh đến mức chính anh cũng không tưởng tượng được.

Giang Nhân Ly trở lại bệnh viện. Cô không khóc, không làm ồn, chỉ nằm im trên giường.

Một lát sau, Tần Ngả Trữ đến thăm cô, mang theo một túi nho. Cô nhìn Giang Nhân Ly, không kìm được than vãn: “Nhân Ly, cậu hà tất phải làm thế?”

Giang Nhân Ly không nhìn cô, trong ánh mắt lộ ta tia chua xót: “Anh ấy đi rồi.”

Giọng cô không sầu bi, chỉ như thở dài một hơi.

Tần Ngả Trữ do dự một chút, nếu như không phải Tả Dật Phi gọi điện đến bắt cô nói rõ đầu đuôi thì bây giờ có lẽ sẽ không rắc rối như vậy. Giang Nhân Ly thở dài, sau đó nhìn Tần Ngả Trữ: “Cậu là người đầu tiên đến thăm mình.”

Tần Ngả Trữ kinh ngạc: “Vậy bác trai… “


Giang Nhân Ly con mắt trở nên cô đơn: “Đem nho cho mình, mình muốn ăn.”

“Biết cậu thích nhất nho nên mới chuẩn bị nhiều cho cậu đấy.”

Giang Nhân Ly ăn từng qủa từng quả, sắc mặt thoạt nhìn đã bình thường hơn, nét mặt cô cũng bình tĩnh. Điều này khiến cho Tần Ngả Trữ cũng bớt lo lắng. Cô luôn cho rằng mình hiểu Giang Nhân Ly, có trở ngại gì cô ấy cũng có thể vượt qua.

***

Mạc Tu Lăng từ ngoài cửa đi vào.

Giang Nhân Ly không nói gì, Tần Ngả Trữ lại kéo tay cô ý bảo giới thiệu. Giang Nhân Ly liếc mắt quét qua mặt Mạc Tu Lăng, vẫn im lặng.

Mạc Tu Lăng chợt nở nụ cười, anh đưa tay ra trước mặt Tần Ngả Trữ: “Xin chào, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.”

Giang Nhân Ly bất ngờ, tay cô đang cầm một quả nho, vì dùng sức quá mạnh mà quả nho nứt ra, nước chảy ra tay cô.

Tần Ngả Trữ vẻ mặt khiếp sợ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, đưa tay ra bắt.

Tần Ngả Trữ nhìn Giang Nhân Ly rồi lại nhìn Mạc Tu Lăng: “Mình… mình còn có việc, mình về trước nhé.” Cô cố gắng gượng cười, sau đó rất nhanh đi ra ngoài. Đứng cạnh hai người này, cô thực sự cảm thấy áp lực.

Mạc Tu Lăng ngồi trên ghế. Ánh mắt anh lạnh lùng: “Hôn lễ tháng sau tiến hành.”

Giang Nhân Ly toàn thân cứng nhắc, khóe miệng run lên một chút, nửa ngày mới mở miệng: “Được.”

Mạc Tu Lăng nở nụ cười: “Tôi còn tưởng chí ít cô cũng sẽ chống đối lần nữa.”


“Nếu như chống đối không có kết quả thì chi bằng cứ như vậy đi! Chí ít có thể khiến mình thoải mái hơn một chút.”

“Cũng đúng, cô luôn rất thông minh, biết đi con đường nào ngắn nhất.”

“So với anh tôi cũng chỉ là chú hề trong vở kịch mà thôi.”

“Quá khiêm tốn rồi.”

“Tôi luôn ăn ngay nói thật.”

“Vậy sao?? Sao tôi lại không biết.”

“Anh vì sao muốn kết hôn với tôi? Lẽ nào anh không nghĩ tới nguyên nhân cô em yếu quý nhất của mình vì sao mà chết?” Cô nhìn anh nói.

Mạc Tu Lăng cười lớn: “Hóa ra cô nghĩ tôi hết đường thoái lui. Tôi nói cho cô biết, cô lần này tính toán sai rồi. Cho dù tôi có thật lòng yêu một người, thì tôi cũng yêu bản thân mình hơn.”

Giang Nhân Ly giật mình: “Anh sẽ hối hận.”

“Tôi đợi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.