Đọc truyện Ái Hậu Dư Sinh – Chương 92
“Cho nên? …”
Ngón tay người kia vuốt ve chiếc cằm gầy nhỏ của cậu.
Tần Qua cúi đầu không dám nói. Đâu giống hắn, cậu sao có thể dễ dàng nói ra cái từ “khẩu giao” kia.
“Em bị cái gì kích thích vậy? Hửm?”
Tần Qua đỏ mặt lắc đầu.
Người kia luồn hai tay qua nách cậu, thoải mái nhấc cậu ôm lên đùi.”Đừng làm chuyện này. Anh không nỡ.”
Lời nói của hắn khiến con tim cậu rung động: “Nhưng… Nhưng mà anh đã làm cho em nhiều lần rồi…”
“Anh là anh, em là em. Đâu giống nhau.” Cậu là báu vật hắn nâng niu trong tay, sao có thể để cậu làm loại chuyện này.
“Có gì không giống… Phạm Hi Văn cũng…”
Lâm Hi Liệt ngắt lời cậu: “Em không cần phải lấy lòng anh kiểu đấy. Em chỉ cần để anh cưng chiều là được.”
“… Vậy… Em dùng tay…” Tần Qua nói, bắt chước động tác hắn từng làm với cậu, cầm lưỡi dao lớn của hắn ma xát từ trên xuống dưới. Vật được cậu bao trong lòng bàn tay lập tức bành trướng cứng lên, nóng như sắt rèn. Tần Qua sắp không cầm nổi nữa.
Lâm Hi Liệt kêu lên một tiếng khó chịu, cúi đầu chặn môi Tần Qua, kéo bàn tay đang cố gắng di chuyển của cậu ra, đặt lên ngực.
“Đừng làm nữa, vô dụng thôi.” Người kia hôn mặt cậu, “Không xuyên vào nơi đó của em, anh sẽ không thể cao trào được. Cho nên đừng thử.”
Tần Qua nghe vậy cả người chấn động, không hiểu sao cảm xúc dâng trào.
Tuy rằng biết lời này của hắn hơn nửa chỉ là nói giỡn, nhưng trong lòng cậu lại ngọt ngào vô cùng.
Cậu thích Lâm Hi Liệt ngẫu nhiên kiềm chế nhẫn nại trước cậu, thích hắn thỉnh thoảng nói lời hạ lưu như vậy để lừa cậu. Tất thảy đều khiến cậu cảm thấy mình đối với hắn rất quan trọng rất đặc biệt.
Tần Qua vòng tay quanh cổ người kia, chôn mặt trước ngực hắn rồi nhắm mắt lại.
Không làm tình, chỉ ôm nhau như thế này thôi, cũng thực ngọt ngào, thực vui vẻ.
Người kia ôm lấy thắt lưng cậu, vuốt ve tóc cậu cưng chiều nói: “Nói làm trên xe thì em không chịu. Đã không chịu thì thôi, lại còn muốn làm cái chuyện đó. Thật không hiểu em nghĩ gì nữa.”
Tần Qua nghe hắn không kiên nhẫn trách móc, khóe miệng hơi cong lên, sau đó ghé vào trong ***g ngực ai kia yên bình ngủ.
***
Nắng chiều phủ lên người ấm áp dào dạt, Tần Qua chậm rãi mở mắt. Bây giờ là chạng vạng tối.
Chiếc xe đã sớm chạy đến biệt thự vịnh Nước Cạn, còn đang đậu trong sân.
Lúc này Tần Qua đã hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra mình đã ngủ hơn hai tiếng. Cậu vội vàng ngồi dậy. Tay phải người kia đang ôm cậu, tay trái cầm PDA.
“Anh… sao anh không gọi em dậy?”
“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, anh thấy em buồn ngủ nên muốn để em ngủ nhiều thêm một lát.” Hắn vốn không muốn đánh thức người yêu dậy, nhưng tình trạng thân thể hắn hiện tại không cho phép hắn bế cậu lên giường được. Và dĩ nhiên hắn cũng không muốn mượn tay ai khác.
“Vậy… Vậy viên đạn được lấy ra chưa?”
“Lấy rồi.”
“! …Lúc nào?”
“Lúc em đang ngủ.”
“Anh! Sao cả việc như vậy anh cũng không đánh thức em?!” Tần Qua thực sự tức giận, quay đầu kiểm tra cẳng chân người kia. Vết thương quả thật đã được buộc băng vải trắng, loáng thoáng còn thấy vết máu rỉ ra.
Tần Qua mở cửa nhảy xuống. Xung quanh một loạt bác sĩ và cảnh vệ đã đứng sẵn, bên cạnh còn có xe lăn. Văn Thanh cùng cảnh vệ hợp lực nâng Lâm Hi Liệt xuống đặt lên xe lăn. Tần Qua vừa thấy chân hắn có vẻ như không thể cử động, khẩn trương đến độ sắp khóc lên: “Anh ấy có thể bị tàn phế hay không?”
“Xin yên tâm, Tần thiếu gia.” Bác sĩ đẩy mắt kính, “Hiện tại điều kiện chữa trị rất tốt. Viên đạn không trúng nơi quan trọng nào, hơn nữa đã được lấy ra. Chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng, rồi làm phục hồi chức năng là ổn thôi. Với thể chất của Liệt ca, so với người bình thường sẽ mau khỏe hơn.”
Tần Qua bán tín bán nghi.
Bác sĩ tiếp tục nghiêm túc dặn dò: “Và để mau chóng hồi phục, trong khoảng thời gian này cả hai cố gắng không nên ‘vận động kịch liệt’.”
Tần Qua cảm thấy phiến mắt kính bác sĩ như lóe sáng.
“Này.” Lâm Hi Liệt cuối cùng cũng lên tiếng, “Ta vào thôi.”
Biệt thự cao cấp trị giá mấy trăm ngàn quả thật tiện nghi. Cầu thang không chỉ sang trọng, còn có một con đường nhỏ dành riêng cho xe lăn ra vào, bên trong cũng trang bị một thang máy loại nhỏ. Tần Qua đẩy Lâm Hi Liệt lên phòng ngủ lầu ba. Người kia muốn tắm rửa, mà miệng vết thương không thể dính nước, Tần Qua phải giúp hắn cởi quần áo, lấy một chiếc ghế nhỏ cho hắn ngồi duỗi thẳng chân, rồi dùng túi ni-lông che miệng vết thương. Lâm Hi Liệt mị mắt nhìn người yêu bé nhỏ tất tả chuẩn bị. Cậu thử nước vòi hoa sen, mở tủ kính loay hoay tìm dầu gội đầu, bông tắm. Còn hắn thì nhàn nhã biết bao.
Là người bị thương quả nhiên được đãi ngộ chu đáo nhất. Lâm Hi Liệt thầm thở một hơi trong lòng. Tuy rằng bị thương không phải hắn tự nguyện, nhưng nhận được sự chăm sóc này thì thật đáng giá.
Người yêu bé nhỏ cẩn thận làm ướt tóc hắn rồi đổ dầu gội. Đôi tay bắt đầu tỉ mỉ xoa bóp. Lâm Hi Liệt nhìn người yêu bé nhỏ trong gương đang mân miệng, biểu tình so với lúc giải toán còn tập trung hơn.
Hắn luôn cảm thấy người yêu của hắn bảy năm qua dường như không lớn thêm chút nào. Cũng phải thôi, trong mắt hắn, cậu vốn sẽ không bao giờ lớn lên.
Bỗng nhiên Lâm Hi Liệt nảy ra một ý tưởng xấu xa: “Này, em đã cởi hết quần áo của anh ra rồi, vậy sao em không cởi?”
“Hả?” Người yêu bé nhỏ khựng lại một chút, “Anh muốn tắm rửa, đương nhiên phải cởi quần áo rồi.”
“Em cũng cởi đi, cởi ra cùng nhau tắm.”
“Đừng lộn xộn, anh là người bệnh, em tắm cho anh trước.”
“Người bệnh là lớn nhất, lời người bệnh em có nghe không hả?”
Tần Qua nghe vậy đành chịu thua, liền đơn giản cởi hết quần áo, chỉ chừa lại quần lót rồi tiếp tục gội đầu cho người kia.
“Đứng trước mặt anh đi.”
“…”
“Có nghe không?”
Tần Qua bất đắc dĩ di chuyển lên phía trước. Người kia để cậu đứng giữa hai chân hắn. Da thịt trắng nõn trần trụi lập tức lộ ra trước mặt. Ánh mắt trắng trợn của hắn làm toàn thân cậu nóng lên.
“Chúng ta thế này cứ như khách hàng lưu manh đùa giỡn em gái tiệm uốn tóc nhỉ?”
Người kia ác ý trêu đùa, tay vuốt ve bụng dưới đã hơi đứng lên của cậu.
“Anh nói lung tung gì vậy… Ưm! …”
Hắn chỉ tùy tiện sờ đã khiến cậu cương. Hai chân cậu nhũn ra, lực tay gội đầu cũng càng ngày càng nhẹ.
“Tiếp tục tắm nào.”
“Anh! … A…”
Người kia một bên nhắc nhở cậu chuyên tâm, một bên vói tay vào đùa bỡn hai tiểu cầu. Cuối cùng hắn thẳng tay lột nốt quần lót của cậu, đem mũi nhọn đã rỉ ra chất lỏng ngậm vào miệng.
“A! … A! …” Tần Qua lập tức buông súng đầu hàng. Người kia vừa liếm vừa mút lại phun ra nuốt vào khiến cậu gần như không đứng thẳng được, chỉ có thể dùng hai tay kéo tóc hắn. Lâm Hi Liệt sử dụng kỹ xảo thuần thục mà dùng khoang miệng đè ép tính cụ của cậu. Tay kia cũng cực độ sắc tình vuốt ve cái mông trắng noãn của Tần Qua. Đầu ngón tay thỉnh thoảng chợt nông chợt sâu mà đâm vào u huyệt, kích thích cả người Tần Qua run rẩy, rên rỉ liên tục, làm sao lo nổi chuyện gội đầu cho hắn nữa, không mềm nhũn trong ngực hắn đã tốt lắm rồi.
“Ô… Muốn… Muốn ra … A! …”
Người kia nhẹ nhàng hút một cái, cậu không thể chống cự mà tiết ra.
“Em kêu thật dễ nghe.”
“Um…” Tần Qua mới vừa phóng thích, chất lỏng đã bị người kia nuốt sạch không chừa một giọt. Cậu miễn cưỡng đứng thẳng, ôm cổ hắn thở hổn hển. Người kia trấn an vỗ lưng và mông cậu.
“Anh có nên ghi âm tiếng rên phóng túng của em làm chuông báo thức không nhỉ, như vậy vừa nghe em kêu anh sẽ tỉnh luôn.”
“Đáng… Đáng ghét…”
Tần Qua biết người này lại đùa giỡn. Hắn vốn ngủ tương đối tỉnh, chút động tĩnh cũng có thể khiến hắn thức chứ đừng nói là tiếng chuông. Bên hắn lâu như vậy, hiếm khi cậu đã tỉnh mà hắn còn đang ngủ.
“Nào, tiếp tục tắm thôi.” Người kia cười nói.
Tần Qua miễn cưỡng bình tĩnh lại. Đôi mắt cậu đỏ hồng trừng một cái rồi lấy vòi hoa sen rửa sạch bọt trên đầu hắn.