Ái Hậu Dư Sinh

Chương 65


Đọc truyện Ái Hậu Dư Sinh – Chương 65

“Liệt ca, thật sự không đi xuống nhìn cậu ấy sao?” Văn Thanh thận trọng hỏi.

Lâm Hi Liệt đã sớm biết chuyện Tần Qua về nước, liền cho người theo dõi. Hôm nay hắn vốn ở trụ sở Hồng bang, vừa nghe quản lý bên này báo Tần Qua đến liền lập tức bỏ lại tài xế, đem xe đã chạy được nửa đường lái lại đây.

Tuy rằng Lâm Hi Liệt đã chính thức là đại ca Hồng bang, nhưng Văn Thanh vẫn thích dùng cách xưng hô “Liệt ca” này.

“Chờ một lát. Tôi sợ dọa đến em ấy.”

Lâm Hi Liệt đặt tay lên bàn gõ khẽ. Ngón út tay phải hắn mang một chiếc nhẫn, bốn cột trụ khảm một viên kim cương lớn ở giữa, vô cùng đẹp mắt, nhưng rõ ràng đó không phải là phong cách của hắn. Vóc người Lâm Hi Liệt rất cao, ngón tay tương đối lớn, cái nhẫn này lại rất tinh tế, ngoại trừ ngón út thì mấy ngón khác không mang được.

TV Plasma trên tường đang hiển thị hình ảnh từ các camera quan sát trong tòa nhà.

Tuy rằng hiệu quả không tốt, hình ảnh có chút mờ, nhưng khuôn mặt Tần Qua trên màn hình vẫn rõ ràng. Có lẽ là bởi vì bộ dạng rất trắng, tinh tế lại xinh đẹp.

Lâm Hi Liệt đứng đối diện màn hình đem vài đoạn có Tần Qua tua đi tua lại nhiều lần, đến khi nhìn rõ ràng mới ấn tạm dừng, đi đến trước TV vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như làm vậy có thể thực sự đụng đến người yêu.

Đối với một màn này, Văn Thanh thấy nhưng không thể trách.

Mấy chuyện khủng bố hơn anh đều đã gặp qua.

Tỷ như video đại ca nhà mình cùng người yêu bé nhỏ của hắn làm tình trên Piano xa xỉ.


Bất quá anh cũng chỉ là không cẩn thận nhìn thấy một lần. Không biết đại ca còn có… cái gì khác khủng khiếp hơn hay không.

Tuy rằng mấy năm trước đại ca là một tay chơi nổi tiếng, nổi danh thích bao dưỡng “Thiếu niên thuần khiết”, nhưng chỉ có mấy người thân cận mới biết đó đều là thế thân, là làm cho chủ tịch xem. Người đại ca yêu nhất, cho tới bây giờ cũng chỉ có một. Ảnh chụp của người kia bây giờ vẫn được đặt trên tủ đầu giường của đại ca.

Lại nói bang chủ phu nhân thật sự là càng ngày càng đẹp.

Trước kia trên cơ bản hoàn toàn là đáng yêu, hiện tại khí chất trở nên mê người hơn, chắc không phải là có nam nhân bên ngoài chứ? Nếu thật là như vậy, không biết đại ca nhà mình sẽ thịnh nộ đến thế nào, đến lúc đó lại giận cá chém thớt nữa thì khổ.╮(╯_╰)╭

Mắt thấy Lâm Hi Liệt kề mặt sát màn hình, môi nhẹ nhàng chạm lên màn ảnh một chút rồi mới đứng lên tắt TV, Văn Thanh nhanh tay gỡ áo khoác trên giá bên cạnh xuống, mở ra mang lên cho Lâm Hi Liệt.

“Chúng ta đi xuống đi.”

“Vâng.”

Nếu như nói bảy năm trước kia, Lâm Hi Liệt chỉ là người nối nghiệp dự kiến, thì bảy năm sau đã nghiễm nhiên trở thành ông chủ chính thức của Hồng bang.

Bốn năm trước tiếp nhận quyền lực từ trong tay chủ tịch, mạnh mẽ vang dội chỉnh đốn nhân sự trong bang, đặc biệt là nhóm nguyên lão cậy già lên mặt kia. Sau lại bắt đầu dùng một số lượng lớn người mới, đem gần như toàn bộ thế lực trong bang đổi thành tay chân của mình, sắp xếp nhóm nguyên lão đến một ít chức vị hữu danh vô thực. Sau khi Lâm Nhất Huy di cư sang Mỹ, Lâm Hi Liệt nắm quyền, trong mắt căn bản không thèm kiêng nể ai. Ngay cả Tô Diêu cũng phải tránh đối đầu trực tiếp với hắn, sợ việc chụp ảnh ghi hình kia sẽ bị Lâm Hi Liệt ghi hận biết điều cũng theo Lâm Nhất Huy qua Mỹ.

Lâm Hi Liệt mượn địa vị của mình ở giới giải trí, mở nhiều câu lạc bộ, Casino, lén lút làm giao dịch heroin cùng với phục vụ ***, tiền đen kiếm được lại dùng phương thức sản xuất phim ảnh rửa sạch. Hồng bang không thiếu tiền không thiếu quyền, địa vị Lâm Hi Liệt ở thành phố A quả thực như mặt trời ban trưa, cảnh cục nhìn thấy hắn còn phải kính thuốc. Rất nhiều chính trị gia, ông chủ lớn muốn bao dưỡng nữ diễn viên hoặc mỹ thiếu niên đều có thể trực tiếp tìm tới Lâm Hi Liệt, đưa ra chút điều kiện đặc thù, lấy được “hàng tốt” chưa khai bao.

Dùng bốn chữ để hình dung Lâm Hi Liệt hiện tại chính là “Một tay che trời”.


Không đạt tới trình  độ như vậy, sao có thể tùy tâm sở dục mà yêu cục cưng bé nhỏ của hắn?

***

Bốn người hát karaoke đến khàn cả giọng, một khung bia cũng bị bọn họ uống hết.

La Chẩn đã say đến hoàn toàn không còn biết gì, Triệu Thiên Nhất và Đàm Tấn thì miễn cưỡng còn chút thần trí, may mắn Tần Qua hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu suy nghĩ một chút, vẫn là gọi người phục vụ tới trả tiền. Người phục vụ này vẫn nói cùng một lời thoại như trước: “Cấp trên đã nói hóa đơn của bốn vị tất cả đều được miễn phí.”

Tần Qua lần lượt gọi điện thoại cho La gia và Triệu gia, kêu người nhà bọn họ lái xe đến đây đón. Hai nhà rất nhanh đã có người đến, đem hai người uống đến say khướt mang đi. Tần Qua là người thanh tỉnh nhất dìu Đàm Tấn ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước thì thấy phía trước có người đi đến, đứng trước mặt bọn họ.

Tần Qua bị cánh tay Đàm Tấn đè, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó chỉ  cảm thấy đôi mắt thật đau đớn.

Nam nhân dường như lại cao lớn thêm.

Bên trong mang áo sơmi trắng, bên ngoài là áo coat màu đen, tay cũng không luồn vào trong tay áo. Đầu ngón tay trái tay kẹp một điếu thuốc cháy được một nửa, không giận tự uy, lại mang một chút bình thản, đem phong phạm đại ca thế giới ngầm thể hiện tới mức cao nhất.

Tuy rằng Tần Qua vẫn biết nam nhân là xã hội đen, nhưng ở trước mặt cậu hắn chưa bao giờ lộ ra loại khí thế này. Như là đột nhiên nhìn thấy một mặt khác của nam nhân.

Nam nhân cùng Văn Thanh chặn lối ra, không để cho qua. Tần Qua không muốn nói chuyện với hắn, cúi thấp đầu.


Bỗng nhiên sức nặng trên người nhẹ đi, thì ra là Văn Thanh đem Đàm Tấn đi.

Nam nhân lại tiến đến cậu gần vài bước, Tần Qua phải cắn răng mới không lui về sau.

Kỳ thật, cậu rất muốn xoay người bỏ chạy. Chạy đến nước Mỹ, không bao giờ… trở về nữa.

Không nghĩ tới, nhanh như thế đã gặp được nam nhân. Còn là trường hợp ba người kia đều đã say khướt.

Nam nhân đứng trước mặt cậu, trong lòng Tần Qua kinh hãi vô cùng, tuy rằng thân thể không nhúc nhích, lông mi lại không khống chế được mà run rẩy mãnh liệt.

Bỗng nhiên trên mặt chợt lạnh, Tần Qua chậm nửa nhịp mới ý thức được nam nhân đang vuốt ve mặt cậu.

Bảy năm… Cậu đã muốn quên cảm giác nam nhân chạm vào của cậu, nhưng một khi lại bị đụng vào, giống như tế bào toàn thân đều rầm rĩ kêu lên: chủ nhân đã đến.

Tay nam nhân vẫn lạnh như vậy, giống như chỉ có trong lúc làm tình mới có thể nóng lên, lòng bàn tay cũng vẫn thô ráp như vậy, lực đạo vẫn dịu dàng, lại mang một chút bá đạo không rõ…

Cậu phải gồng mình lên mới ép bản thân không quay mặt đi, hết sức khống chế thanh âm lạnh lùng mà nói: “Anh buông ra.”

Cậu muốn biểu hiện trưởng thành một chút, lãnh khốc một chút. Cậu không còn là thiếu niên không biết gì bảy năm trước mặc hắn nắn ép vo viên nữa.

Nam nhân lại như không nghe thấy, vươn ngón tay vuốt ve cái cằm gầy đến có chút sắc nhọn của cậu: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy.”

Gầy nhiều hay ít thì liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi?

Bỗng nhiên bóng đen nam nhân áp đến, mùi Cologne quanh quẩn lại đây, hô hấp cũng càng ngày càng gần. Trái tim Tần Qua gần như nhảy ra khỏi ***g ngực, cổ cứng ngắc, cảm giác cái trán bị nhẹ nhàng chạm một cái.  


Tần Qua sợ run một giây.

Một cái hôn so với gió nhẹ lướt qua đóa hoa còn muốn mềm nhẹ hơn.

Khốn nạn… Hắn còn mặt mũi… Còn mặt mũi…

Tần Qua sợ hãi tiếng tim đập cùng hô hấp dồn dập sẽ bị nam nhân nghe được, rốt cuộc lạnh nhạt đưa tay đẩy hắn ra. Đàm Tấn đang được một người phục vụ đỡ, cậu đi vài bước qua Lâm Hi Liệt, mang theo người phục vụ cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Cậu nên sớm nghĩ đến, nơi này là sản nghiệp của nam nhân. Cái gì mà miễn phí toàn bộ, đều là chiêu trò của hắn. Lúc trước là hắn ngoại tình, bây giờ lại tới làm những hành động như thế là có ý gì. Cùng lắm thì sau này ít tham gia những dịp này, gặp nam nhân thì đi đường vòng.

“Liệt ca, không đuổi theo cậu ấy sao?”

Lâm Hi Liệt nhìn theo lối đi, lắc lắc tay cau mày nói: “Quên đi, từ từ sẽ đến.”

Nếu đã quyết định về nước, thì cũng đừng mong sẽ chạy khỏi được lòng bàn tay hắn.

Cho dù em sẽ chán ghét tôi, sẽ khinh thường tôi, trên đời này trừ bỏ ở bên người tôi, em chỗ nào cũng không thể đi.

————————-

Cái màn hôn trán của anh thiệt là khó hiểu quá đi ah, nguy hiểm mà còn muốn dấu sao =))

Spoil chương 66: Đột nhiên tỏ tình


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.