Đọc truyện Ái Hậu Dư Sinh – Chương 101: Pn8
Căn phòng đầy tiếng vang tình sắc dần yên tĩnh, Tần Qua nằm sấp trên người Lâm Hi Liệt thở, đùi trong đều co rút.
Lâm Hi Liệt nói trừng phạt liền trừng phạt, chân bị thương cũng có thể làm cậu đến chết khiếp. Nơi đó mới nghỉ ngơi được một ngày, lại bị hung hăng khai phá, hiện tại vừa hồng lại vừa sưng, đau run lên, còn lưu lại bằng chứng sở hữa của hắn.
Tần Qua chôn ở khuôn ngực đầy mồ hôi của Lâm Hi Liệt, lại cảm thấy dị thường thỏa mãn. Lâm Hi Liệt như vậy, hẳn là chỉ có mình cậu mới thấy thôi? Trong ***g ngực này, hẳn là cũng chỉ có mình cậu từng nằm đi.
Lâm Hi Liệt vén lên lọn tóc thấm ướt của cậu, lau đi mồ hôi tinh mịn trên trán cậu: “Sau này có cái gì thì hỏi anh, không cần tự ngồi suy diễn.”
“Vâng……” Tần Qua cố sức dùng giọng mũi lên tiếng.
“Hừ, nếu hôm nay anh không ép em, còn không biết em muốn rối rắm bao lâu.”
Người trong lòng nhẹ nhàng cuộn mình cong cong ngón tay.
“Em cũng thật là…… Cũng không biết xem hết cái video kia? Chỉ nhìn một tấm hình đã định tội của anh, vậy mà được sao?”
“Em…… Em nhìn thấy cái vết cắn kia trước…… Cho nên……”
“Cho nên ‘vào trước là chủ’?” (kiểu như thấy cái này rồi suy ra cái kia luôn. Thành kiến)
“Ưm……”
“Em đó.” Lâm Hi Liệt dùng sức xoa xoa tóc cậu.
“Có thể tin tưởng anh một chút hay không? Hm? Anh đã cố gắng nhẫn nại như thế, em lại chụp tội cho anh thật mau.”
“Thực xin lỗi……” Dường như…… Đây là lần thứ hai nghĩ oan cho hắn…… Tần Qua ngượng ngùng hạ mắt.
“Còn có, vết thương kia là em cắn ra , em lại không nhớ rõ ? Hm? Còn lấy ra lên án anh?”
Xem ra Lâm Hi Liệt tức giận thật rồi, chất vấn không để yên.
“Lúc đó…… Em rất tức giận, lại thương tâm…… Hơn nữa lần đó ở trong xe…… Vốn không phải là chuyện gì tốt để nhớ lại, cho nên…… quên luôn……”
“Vậy có cái gì em không quên?”
“Rất nhiều đó…… Tỷ như cùng anh đi xem phim điện ảnh…… Cùng đi H đảo du lịch…… Ở sân thượng cùng nhau ăn cơm trưa……” Tay Tần Qua trấn an sờ sờ nam nhân ngực, da thịt dưới tay rắn chắc mà đàn hồi.
“Hừ, vẫn chưa đủ.”
Thấy cơn tức của hắn thoáng hạ xuống, Tần Qua mới thật cẩn thận đề nghị nói: “Anh……có thể xóa cái video kia đi……” Cậu cũng không muốn lưu thứ này, giống bom hẹn giờ, lỡ như bị người khác phát hiện ……
“Không xóa.”
“Xóa đi…… Xin anh mà……” Tần Qua cũng không ý thức được mình đang làm nũng.
“Ngày nào đó em lại tâm huyết dâng trào muốn chia tay anh, anh còn chỉ có thể dùng nó sống qua ngày thôi.”
“Nói nhảm……” Cái gì gọi là “Tâm huyết dâng trào muốn chia tay với hắn”?
“Bên cạnh anh trai xinh gái đẹp nhiều như vậy, tùy tiện tìm một người làm một chút không phải xong rồi sao?”
Lâm Hi Liệt miễn cưỡng cười: “Người khác sao có thể so với em.”
Tần Qua đỏ mặt một chút. Mỗi người, đều thích nghe người yêu mình nói như thế.
“Em nhân cách chính trực, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thanh thuần.” Tiếp theo thanh âm bỗng nhiên khàn khàn xuống.
“Môi mềm mại, thân thể cân xứng, nơi đó thì nhỏ chặt, ở trên giường thì *** đãng, đương nhiên không thể so với em.”
Tần Qua nghe khúc trước còn vui vẻ, nghe đến khúc sau thì xấu hổ giận dữ, cả người đều run nhè nhẹ. Nhịn không được đấm Lâm Hi Liệt một cái, lại bị hắn bắt được nắm tay đặt ở ngực.
“Hừ…… Anh thật sự không biết em đang lo lắng cái gì. Bên người anh trai xinh gái đẹp thì nhiều, nhưng chỉ có em, làm cho anh liếc mắt một cái cũng có thể đứng dậy. Chỉ xem cái video kia, anh liền cứng lên, hận không thể trói em lại làm đến chết.”
“Anh…… Anh không được nói nữa……” Tần Qua cả người đều đã tê rần, trái tim đập bịch bịch, giống bị tên bắn trúng. Phía dưới Lâm Hi Liệt thật sự lại cứng lên…… Đâm vào giữa hai chân cậu……
“Em nắm giữ ‘tính’ phúc nửa người dưới của anh, còn nghi ngờ đến nghi ngờ đi, nếu ngày nào đó nghĩ vẩn vơ cái gì lại đá anh, không biết anh lại khó chịu bao lâu.” Muốn phát tiết, nhưng thủy chung không thể tận tình, cảm giác như vậy quá khó chịu rồi. Mặc cho hắn ở thành phố A một tay che trời, cũng bó tay chịu trói. Trên đời này chỉ có một Tần Qua.
“…… Lâm Hi Liệt……” Tần Qua thì thào gọi tên Lâm Hi Liệt cảm thấy trái tim đều co rút đau đớn.
“Em thật sự là may mắn.” Lâm Hi Liệt bỗng nhiên hung tợn nói nhỏ.
“Nếu anh đi đứng không có việc gì, khẳng định mỗi đêm mỗi đêm làm em, mỗi ngày làm cho em không xuống giường được, làm cho tiểu huyệt em mở ra đến không thể khép vào.”
“……” Nghĩ đến tình cảnh như vậy, hai gò má Tần Qua nóng lên, một câu đều nói không được.
Lâm Hi Liệt lúc làm tình luôn hạ lưu như vậy, làm cho cậu thẹn thùng lại pha lẫn ngọt ngào.
“Em…… Em thật sự không rõ…… Em rốt cuộc điểm nào tốt mà anh…… mà anh……” Nói đến thân thể thì không bằng phụ nữ mềm mại đầy đặn, nói đến kỹ xảo, cũng là một tờ giấy trắng.
“Cũng một vấn đề, anh đã trả lời đêm đó ở H đảo.”
“Em vẫn không hiểu được……”
Lâm Hi Liệt không kiên nhẫn mạnh mẽ nói: “Em không cần hiểu, để anh cưng chiều là được rồi.”
Trong hai mươi lăm năm nhân sinh của hắn, trừ ra mẹ và vú Trương, Tần Qua là người thứ nhất chủ động vươn tay ra với hắn. Nếu như nhân sinh hắn là bóng tối, Tần Qua chính là ánh trăng trên cao, phát ra ánh sáng nhu hòa.
Chỉ vậy thôi.
Lâm Hi Liệt hít vào thật sâu lại thở ra thật mạnh, giống như đang cố gắng đè nén dục niệm. Vừa mới làm một lần, hiện tại hắn đi đứng đã không được, ngày mai không chừng còn phải kêu Hàn Tu đến xem một chút. Mẹ nó, này rốt cuộc muốn tới lúc nào mới khỏi đây.
Tần Qua nằm trên ***g ngực phập phồng của Lâm Hi Liệt, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mạnh mẽ ngồi dậy, nắm vật kiên đĩnh của hắn cắm vào lỗ nhỏ vẫn ẩm ướt của mình. Lâm Hi Liệt vừa mới từ chỗ kia rời khỏi không lâu, không bị lực cản quá lớn liền đẩy mạnh vào.
“Ưm……” Tần Qua cố sức nâng người lên lại hạ xuống, lúc ngồi xuống còn cố gắng chặt lại các cơ, muốn cho Lâm Hi Liệt nhanh chóng thư giải.
Nhìn cậu nhỏ của mình ra vào trong lỗ nhỏ hồng nhuận của người yêu, thái dương Lâm Hi Liệt gân xanh bạo khởi, nắm chặt dra giường dưới thân mới khắc chế được bản thân không đâm lên.
“Ngoan như thế, tự mình thủ *** cho anh xem à?”
“Anh!……” Tần Qua ngoan trừng hắn một cái. Cậu đã cảm thấy thẹn như thế mà hắn còn……
Lâm Hi Liệt mỉm cười, bàn tay cầm lấy tính khí của Tần Qua ma sát, tay kia thì vuốt ve ngắt nhéo hai điểm phấn hồng trước ngực cậu.
“Um…… Đừng mà……A!……”
Không biết qua bao lâu, một cỗ nhiệt lưu cuối cùng nhốt đánh vào trong cơ thể, đầu óc buộc chặt của Tần Qua được buông lỏng, gục xuống ngực Lâm Hi Liệt, cơ hồ lập tức sẽ mất đi ý thức. Nhưng cậu vẫn cố chống đỡ nói: “Ngày mai…… Kêu bác sĩ đến xem một chút…… Em sợ miệng vết thương lại……”
“Đã biết.” Lâm Hi Liệt ngậm vành tai cậu mút.
“Ngủ đi, bé cưng của anh.”
“Hmm……”
Tần Qua mơ mơ hồ hồ cảm thấy cách gọi “bé cưng của anh” này thật tuyệt, cậu không kịp nghĩ lại liền trầm vào hắc cảnh trong mơ ngọt ngào.
———-oOo———-
End.