Đọc truyện Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý – Chương 11
Emily đứt quảng xuất hiện triệu chứng khó thở kéo dài cả buổi tối, để chiếu cố con gái, Yusite ngồi ở bên giường ngủ gật một đêm. Thẳng đến sáng sớm, tình trạng của Emily rốt cục ổn định mà ngủ say, Yusite sờ má bé, đắm chìm trong yêu thương chốc lát, sau đó mới đứng lên ra khỏi căn phòng của con gái, đi tới phòng khách ngồi xuống ghế sa lon, cảm giác mình sắp hư thoát.
Một chuỗi gặp gỡ này, Yusite không biết bản thân còn có thể lực để chịu đựng bao lâu nữa; tuy rằng mệt mỏi cũng không dám nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn sợ bản thân ngủ quên, thậm chí ngủ không tỉnh lại; nhưng mà hắn còn có một một chuyện quan trọng phải giải quyết. Trên thực tế, hắn đã để lại thư giao phó việc hậu sự, để ngừa vạn nhất.
Hai ngày trước, Yusite cân nhắc rất lâu, quyết định liên lạc với ông chủ chân chính của hắn.”Tôi muốn từ chức.”
“Vì sao?” Đầu kia của điện thoại, Gabriel · Gesman khá kinh ngạc, “Johan, đừng kích động…”
“Tôi đã phạm lỗi nghề nghiệp nghiêm trọng.” Yusite không đợi đối phương khuyên bảo, ung dung thong thả nói: “Tôi sẽ trả lại tiền lương ứng trước, tiền vi phạm hợp đồng cũng sẽ nghĩ biện pháp trả. Về phần Emily …”
“Đừng nói đùa.” Gesman lập tức cắt đứt, giọng của Yusite nghe như là sắp đi xa, khiến cậu vô cùng khẩn trương, “Johan, tiền vi phạm hợp đồng không là vấn đề… Tôi không hy vọng anh từ chức. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Yusite không giải thích thêm, chỉ lâp lại chính mình đã thất trách nghiêm trọng, nhất định phải từ chức tài xế.”Tôi không muốn nói chuyện này qua điện thoại.” Gesman không lay chuyển được hắn, vì vậy khước từ, “Thứ bảy đến sân Polo… Chúng ta gặp mặt bàn lại.”
Yusite tiếp tục ngồi trên ghế sa lon ngẩn người một lúc lâu, sau đó rốt cục dùng lực chân đứng lên, xuống lầu đi tới chỗ vợ chồng chủ nhà Robinson ở, nhờ bà Robinson giúp coi chừng Emily.
“Johan, cậu không nghỉ ngơi một chút?” Bà Robinson lo lắng nhìn Yusite, “Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm.”
Yusite lắc đầu, “Con phải xử lý một việc.”
Thấy vẻ mặt của Yusite quái dị, bà Robinson không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng chiếu cố Emily. Lúc Yusite cầm chìa khóa xe đang muốn ra khỏi cửa nhà trọ, bà Robinson từ trước cửa sổ gọi hắn, “Johan, cẩn thận một chút, đừng làm chuyện điên rồ.”
Yusite gật đầu. Hắn không muốn làm chuyện ngu xuẩn, thế nhưng chuyện nên chấm dứt vẫn phải chấm dứt.
Ngón tay nắm chặt ba phần logo hình tròn của chìa khóa xe, Yusite bất an xuống xe. Ngẩng đầu, cờ lớn một mặt là nhãn hiệu hãng xe hơi một mặt nhãn hiệu hãng rượu đón gió tung bay, nhà tài trợ mưa lớn rõ ràng nhắc nhở đang tiến hành giải đấu Polo.
Cho dù đến xem giải đấu Polo phải có thư mời đồng thời phải đặt trước giá rất xao, nhưng mà từ số lượng cùng chất lượng xe trong bãi đỗ phán đoán, cái bóng kinh tế đình trệ không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với những hoạt động thể thao quý tộc này.
Yusite đứng chờ bên cạnh lối vào sân Polo, hắn kinh ngạc phát hiện rất nhiều người nổi tiếng có thể thấy trên TV, cùng đại nhân vật chỉ nghe qua đại danh nhưng chưa từng tận mắt thấy qua, trong vòng trăm dặm (50km), còn có rất nhiều người mặc đồ đen, mang tai nghe đối thoại, cử chỉ cẩn trọng lại phòng bị, xa hơn một chút nữa, vài chiếc xe an ninh đợi lệnh. Nhìn đồng hồ, thời gian hẹn đã đến, giữa lúc Yusite cho là ông chủ của hắn không có khả năng đến đúng giờ, vài chiếc xe đen lớn có rèm che bề ngoài giống nhau như đúc nối đuôi nhau lái vào, dừng lại trước cửa vào.
Mấy chiếc xe đồng thời mở cửa, mười mấy người mặc đồ đen dẫn đầu xuống xe trước, sau đó từ trong đó chiếc xe đi ra một thân sĩ trung niên mặc BlackWatch, một thân sĩ mặc lễ phục màu đen tóc bạc; Lawrence · Brodas và Gabriel · Gesman chia ra từ hai cửa cùng một chiếc xe đi xuống. Cuối cùng, Campbell dắt nữ bá tước Stuart· Mc Dowell chậm rãi bước ra buồng xe.
Không ít phóng viên và nhiếp ảnh gia lập tức chen tới, mà mấy người bảo vệ vóc người nhanh nhẹn dũng mãnh cũng lập tức vây quanh đẩy giữ trật tự. Thấy cuộc chiến này, Yusite bắt đầu lấn áp đến chỗ hẹn với Gesman.
“Johan!” Lúc Yusite đang muốn trốn đến một bên góc, Brodas lại mặt mỉm cười mở miệng gọi hắn lại, “Đừng đợi ở nơi nào!” Đồng thời lấy ánh mắt ý bảo, nói bảo vệ để Yusite tới gần. Yusite nhìn trộm Campbell, đối phương không để ý chút nào, chỉ lo nói chuyện với nữ bá tước.
Yusite cúi đầu, chỉ đi về trước hai bước, tận lực cùng đám nhân sĩ cao quý này giữ khoảng cách nhất định, lấy ra phong thư đã chuẩn bị trước, “Tôi đến từ chức.” Hắn dùng hai tay đưa phong thư cho Brodas, “Bên trong có hợp đồng, chìa khóa xe, một phần tiền, tôi…”
Thấy thái độ của Yusite kiên quyết nghiêm túc, Brodas không khỏi kinh ngạc. “Chuyện này…” Hắn ta tận lực nhỏ tiếng, muốn trấn an đối phương: “Johan, vì sao không cùng đi với chúng ta? Đến ghế lô tôi đang quan sát lại nói.”
Yusite lại lắc đầu, “Tôi là tới từ chức.”
“Johan…” Gesman cũng quan tâm tới phụ họa, “Theo chúng tôi đến đó đi!”
Yusite vẫn lắc đầu, lập lại một lần nữa ý muốn từ chức. Brodas vì thế thay đổi chiến thuật, “Được, thế nhưng tôi muốn chờ một chút nữa nói chuyện ——” hắn ta chỉ hai bên người, “Tôi sẽ không nói chuyện công việc ở tình huống như thế này.”
Yusite kỳ thực muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng Brodas tương đối kiên trì, hắn chỉ có thể gắng gượng gật đầu, “Tôi đợi.” Nói xong, hắn liền như u linh lui sang một bên.
Brodas nhìn bóng lưng đơn bạc của Yusite, lại quay đầu nghi ngời trợn mắt nhìn Campbell, “Jesse, đây là có chuyện gì?”
Campbell cũng không nói gì, tự nhiên dẫn nữ bá tước đi vào sân Polo.
“Jesse thân ái, tôi thật đáng tiếc, cũng thật cao hứng cậu rốt cục có thể đổi tài xế.” Nữ bá tước đột nhiên mở miệng lấy gọing điệu hơi đùa giỡn nói: “Tài xế của cậu… Thoạt nhìn hình như sắp rời khỏi nhân thế.”
Ngồi ở bên vườn hoa nhỏ cạnh bãi đỗ xe, Yusite sờ tay trái còn bó thạch cao. Bên tai loáng thoáng truyền đến tạp âm tạo thành từ tiếng vó ngựa, tiếng reo hò, tiếng bình luận trận đauas, tựa như thời điểm trước lễ Giáng Sinh, môn Polo tựa hồ là loại thể thao không buồn không lo, ở trong sân còn có tiệc cocktail… Yusite không cách nào vui vẻ Hắn ở trong lòng tự nói với bản thân: Từ chức là quyết định chính xác nhất, phạm sai lầm phải chịu trách nhiệm. Trước đó, hắn thừa dịp tay bị thương khám bác sĩ len lén hướng chợ den hỏi thăm, phát hiện hắn cái “nhân loại” này từ giác mạc đến thận vân vân đều có thể bán, về sinh lý mà nói, hắn là “người có giá trị”. Khoảng chừng tính ra, giá trị còn thừa lại của hắn cũng đủ trả lại tiền và chi phí cho phẫu thuật của con gái. Cách giải quyết tốt như vậy, Yusite lặp lại cho chính mình, tất cả vui mừng, hắn cũng không cần phải lo lắng nữa, lại càng không cần vì ai mà cảm thấy đau lòng.
Lơ đãng ngẩng đầu, hắn vừa lúc thấy một chiếc xe đang đến gần chỗ cửa sau dừng lại, bảy, tám ăn người phục vụ mặc áo sơ mi trắng quần đen đeo nơ nhảy xuống, chắc hẳn là nhân viên phụ trách tiệc cocktail. Quả nhiên, những người này bắt đầu từ trong xe dỡ xuống từng rương rượu.
Bỗng nhiên, Yusite phát hiện trong đám đó có người có chút quen mắt. Nhìn kỹ lại, hắn lại càng hoảng sợ: là Diego.
Yusite sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Diego để hắn nhìn danh sách quả thật có sân Polo.”Diego!” Dưới tình thế cấp bách, Yusite không chút nghĩ ngợi chạy tới, “Các anh tới nơi này muốn làm gì?”
“Mẹ nó, lại là mày cái tên phế vật vướng víu này ——” thấy Yusite, Diego lập tức nhe răng trợn mắt mắng, đồng thời xắn tay áo lên, “Chúng ta nợ cũ còn chưa tính, mày lại muốn phá chuyện của tao?” Hắn ta sải bước nhảy tới, một cú nhắm vào bụng của Yusite mà đánh tới. Hắn ta nghe được một tiếng rất giống tiếng bóng nổ, sau đó Yusite từ trong miệng phun ra một ngụm máu.
Người này vốn mặt đầy vẻ muốn chết không sống, hơn nữa một miệng máu càng khiến hắn thoạt nhìn hình như sắp tắt thở; Diego nhổ một ngụm nước bọt, thật không ngờ Yusite vẫn còn khí lực nhảy dựng lên đẩy hắn ta ngã nhào. Đồng bọn của Diego thấy lão đại bị công kích, đương nhiên sẽ không đứng một bên nhìn, sau đó một đám người liền vây thành một vòng chuẩn bị đánh Yusite.
Ngồi trong ghế lô tư nhân xem trận đấu, Campbell không yên lòng nhìn trong sân Polo tám người rất nhanh di động bóng. Y vốn khá thích môn thể thao này, nhưng ở một khắc kia, lại đột nhiên cảm thấy kỵ sĩ cầm gậy dài đuổi theo trái bóng rất ngu, con ngựa mù quáng nghe theo kỵ sĩ chỉ huy cũng rất ngu. Đấu lượt thứ nhất David· Mc Dowell thắng, toàn sân vang lên hoan hô, Campbell cũng vô thức vỗ tay theo, lượt thứ hai còn chưa kết thúc, Campbell đã đứng ngồi không yên. Y trong đầu nghĩ đến đều là Yusite.
Y không cách nào hiểu được suy luận của Yusite.
Campbell cảm thấy bản thân và Yusite tựa như đang chơi cờ vua, nghiên cứu chiến lược của đối phương: Vu hồi, quanh co, gián tiếp, lấy lui làm tiến, chưa bao giờ trực tiếp.
Khi y liên tục ăn quân tốt, quân mã của đối phương, cho rằng có thể đánh chiếm tòa thành, ép đối phương đầu hàng tuân theo sự chi phối; Yusite không có thủ đọan hỗn loạn, đột nhiên lấy nước cờ tự sát mạo hiểm, bất ngờ đánh Checkmate, trái lại đem y chiếu tướng.
Này rất có thể lại là một thủ đoạn khác, Campbell không ngừng tự hỏi, không ngừng phỏng đoán, không ngừng lo lắng; y còn lấy điện thoại ra, nhìn cũng không nhìn nhấn một dãy số. Chuông reo thật lâu lại không có trả lời, “…” Y nhíu mày, trong lòng nghĩ không thích hợp, lại gọi một lần, kết quả vẫn như vậy.
Campbell không chút suy nghĩ lập tức đứng lên, hướng nữ bá tước biểu thị tạm thời có việc xong, liền bước nhanh ra ngoài.
Yusite hai tay ôm đầu, cả người như tôm bị luộc chín cuộn lại trên mặt đất, Diego mang theo một đám đồng bọn vừa mắng vừa đạp vừa đánh, hắn chỉ có thể lấy tư thế như vậy để phòng vệ.
Yusite nghe được điện thoại vang lên giai điệu “A” ac” airefontaine”, hắn không có cách nào nghe; mà tiếng nhạc tựa hồ kinh động đến đám người Diego, bọn họ liền tạm thời ngừng tay. Vang lên thật lâu, giai điệu rốt cục ngừng, không quá hai giây lại vang lên lần nữa.
Cái giai điệu kia trùng hợp trở thành cứu tinh của Yusite. Mấy giây sau, bảo vệ chú ý tới cửa sau hình như có náo loạn mà đến. Đám người Diego lập tức giải tán, một đội bảo cảnh (bảo vệ +cảnh sát) đuổi theo sau; mấy nhân viên an ninh khác lại đem Yusite từ dưới đất kéo lên, đi về phía xe cảnh sát.
“Tôi vô tội…” Yusite yếu ớt giải thích. Thanh tra áp giải hắn lại không để ý tới, “Vô tội hay không chúng tôi sẽ điều tra. Hiện tại, tôi đề nghị cậu phối hợp; hoặc cậu cậu hy vọng tôi lập tức tuyên đọc quyền lợi của cậu, chính thức bắt giữ, rồi cậu gọi điện tìm luật sư?”
“Chờ một chút.” Lúc thanh tra có chút thô lỗ nhét Yusite vào xe cảnh sát chuẩn bị chở về đồn, nghe được phía sau có một thanh âm ngăn lại, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cái gì?” Cảnh tham không nhịn được lên tiếng. Nếu như không phải là bởi vì lão gia phu nhân quý tộc, cục trưởng cục cảnh sát cùng cái gọi là nhân sĩ quan trọng tham dự cái thể thao ngu ngốc này, hắn ta vốn không cần đến sân Polo làm cái công tác nhàm chán này.
Vừa quay đầu lại, phát hiện nói chuyện chính là một trong những “người quan trọng”: cố vấn hiệp hội Polo, “Bác sĩ Campbell… Xin lỗi kinh động đến ngài.” Thanh tra lấy thái độ “cách nói của phía chính phủ” đem sự tình giản đơn hóa, đuổi đối phương.”Chỉ là một đám người nhàm chán đánh nhau, không cần khẩn trương…”
Lúc này một cảnh viên rất nhanh đi tới, ở bên tai thanh tra nói nhỏ vài câu, Campbell chỉ mơ hồ nghe được “… Xe… Vài rương rượu đỏ… Thuốc nổ…” Thanh tra gật đầu, thấp giọng nói một câu: “Thông báo cho tổ phá bom.” Sau đó, lại hết sức qua quít bình thường nói: “Không có việc gì, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay. Xin ngài yên tâm tiếp tục xem trận đấu.”
Campbell mỉm cười, thái độ giấu đầu hở đuôi của thanh tra khiến y càng xác định chuyện không bình thường.
“Tôi tin tưởng tất cả đều nằm trong sự khống chế của ngài. Bất quá, sợ rằng bác có chút hiểu lầm nhỏ, vị tiên sinh kia ——” y chỉ vào Yusite ở trong xe cảnh sát, “Phải cùng chúng tôi xem thi đấu mới đúng, không nên ở trong xe cảnh sát của ngài.”
“Xem ra hắn là cảm thấy khát nước, cho nên từ trong ghế lô đi ra mua Coca, vừa vặn gặp phải phần tử khả nghi của cuộc náo loạn, đúng không? Thật hài hước.” Thanh tra lấy giọng điệu khoa trương châm chọc, “Bác sĩ Campbell, xin thứ lỗi. Căn cứ vào trình tự an ninh, tôi phải dẫn hắn về tra hỏi… Chỉ là tư cách『 người liên quan 』 tư cách, cũng không phải bắt giữ, ngài biết đi.”
“Tôi không muốn quấy rầy phiên trực của ngài, bất quá, tôi tin ngài cũng không hy vọng tâm tình tốt của cục trưởng quý cục hôm nay đến xem thi đấu bị cắt ngang.” Campbell không dấu vết tạo áp lực, “Người xem, tình trạng của vị tiên sinh kia hiển nhiên cần một chút chăm sóc điều trị, mà ngài biết bệnh viện của tôi ở nơi nào —— lúc thực sự phải tra hỏi, hoan nghênh ngài đến tìm người. Được rồi, tuần sau có trận thi đấu của New York Yankees, ngài sao không để lúc đó đến ghế khách quý ở sân bóng tìm tôi?” Campbell ám chỉ lấy vé bóng chày trao đổi một chút.
Thanh tra nhìn Campbell một cái. Hắn ta ở cục cảnh sát lăn lộn nhiều năm như vậy, biết rõ đạo lý đối đáp tiến lui, hơn nữa, cái tên xui xẻo ở trong xe kia không làm được chuyện xấu gì.
“Tôi có hai đứa con trai… Vậy cũng rất muốn trực tiếp.”
“Ngài chẳng những là một vị thanh tra làm việc tận trung, còn là người cha tốt.” Campbell nở nụ cười, “Không thành vấn đề. Một tuần sau ngài sẽ nhận được thư mời của tôi.”
Thanh tra gật đầu, gọi hai cảnh sát viên dưa Yusite ra khỏi xe, “Tôi phải nói rõ: Vết thương của hắn không liên quan đến chúng tôi.” Thnah tra lấy ra biên bản, “Làm theo thông lệ, tôi phải hỏi ngài vài vấn đề đơn giản: Vị tiên sinh kia là của ngài…?” Hắn ta chỉ là muốn hỏi danh từ, bệnh nhân, bạn, đồng nghiejep… Mọi việc như thế tùy tiện liệt vào biên bản.
Campbell lại không suy nghĩ thốt ra: “Đúng, hắn là của ta.”
Thanh ta sửng sốt, lập tức thu hồi biên bản, “Thất lễ.” Sau đó lại khách khí phân phó cảnh sát viên cẩn thận đưa Yusite đến phòng y tế của sân bóng. Hai giây sau, Campbell mới ý thức tới câu trả lời của mình phi thường mờ ám, lập tức giải thích: “Ý của tôi là, hắn là của tôi tì…”
Không đợi Campbell nói xong, thanh tra liền hai tay mở ra, đương nhiên nói: “Không sao, ngài ad.” Đơn giản gật đầu ý bảo, sau đó xoay người tiếp tục chỉ huy cấp dưới canh gác.
Campbell hít sâu một hơi, nghiêm mặt mở cửa đi vào phòng y tế. Hai cảnh sát viên vừa đem Yusite đặt trên ghế sa lon dài, Campbell khách khí nói cho bọn họ biết phần còn lại y sẽ giải quyết.
Cảnh sát viên liếc nhìn nhau, nếu bác sĩ cũng nói như vậy, bọn họ đương nhiên vui vẻ nhẹ nhõm, cũng liền dứt khoát rời đi.
Campbell cầm hòm thuốc, ngồi đối diện Yusite, cau mày kiểm tra cho hắn.
Yusite hơi híp mắt, nửa hôn mê tê liệt, trên mặt có một chút máu, nhìn kỹ, hoàn hảo chỉ là chỗ mép tóc gần trán một vết dài bầm tím chảy máu, trên mặt bị trầy da nhẹ, cái khác không vấn đề lớn lao gì.
Xử lý xong, Campbell vốn nên cởi nút áo sơmi cho Yusite, tiếp tục kiểm tra thương thế trên người, Yusite tỉnh táo lại, nắm cổ tay của y, vẻ mặt xấu hổ: “Bác sĩ Campbell…”
“…” Không biết vì sao, Campbell đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, một cổ buồn bực đọng lại trong lòng, “Có thể hỏi cậu đến dây làm gì không?”
“Tôi…” Yusite còn có chút choáng váng, chỗ trên người bị đánh mơ hồ đau, “Tôi đến từ chức…”
“Làm tốt lắm.” Campbell cố ý châm chọc: “Thực sự muốn từ chức cần gióng trống khua chiêng như thế? Vừa vặn chọn nơi có mấy thành viên hoàng thất Âu Châu tham dự, khắp nơi đều là đặc công và nhân viên an ninh sao?”
“Tôi không biết…” Yusite ủy khuất lại u oán thuyết.
“Còn có, tình trạng cá nhân cùng quan hệ giao hữu của cậu tôi không có hứng thú muốn biết. Bất quá, phiền toái thì tự mình xử lý, đừng ở nơi công cộng gây chuyện thị phi. Muốn làm chuyện xấu hổ mất mặt thế nào là chuyện của cậu ——” Campbell nhớ lại vừa nãy ở trước mặt thanh tra lỡ lời, tuy rằng Yusite không nghe được, nhưng y vẫn nổi ngọn lửa giận không tên, “Thế nhưng đừng liên lụy đến tôi. Nếu để cho người ta cho là có bất kỳ quan hệ gì với tôi, chỉ sẽ đưa tới xấu hổ không cần thiết…”
Lời Campbell nói khiến Yusite cảm thấy một trận đau nhói thuần túy lại sâu sắc, hắn không phân biệt được là vì trên người bị đánh hay là tim bị đâm thương, hầu như không cách nào đè xuống nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.
Hắn dùng lực nháy mắt một cái, cười khổ, “… Tôi chưa từng chú ý tới, 『 xấu hổ 』 cái từ này nghe giống như 『 cảm thấy thẹn 』 vậy…”
Yusite hít thở sâu một hơi, lấy ra phong thư đặt lên bàn, lấy giọng điệu đè nén tự giễu cợt bản thân nói: “Đừng nói là anh, ngay cả tôi thấy bộ dáng của mình cũng khinh bỉ. Chuyện gì cũng làm không được, con gái liên tục khó thở phát bệnh vài ngày còn không có cách giúp nó tìm được bác sĩ, tôi mấy đêm không ngủ, vẻ mặt nửa chết nửa sống, thậm chí ngay cả từ chức cũng…” Hắn đột nhiên ngừng lời, “Xin lỗi, tôi đây lại nói chút chuyện riêng mà anh nhất định không có hứng thú muốn biết… Không quấy rầy… Tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa.” Nói xong, hắn cứng rắn chống lên ghế salon đứng dậy, tập tễnh đi ra khỏi phòng y tế.
Campbell trừng mắt nhìn phong thư trên bàn, thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, y rốt cục hai tay nắm thành quyền dùng sức gõ bàn, nhịn không được hô to: “Chết tiệt!”
Y không cách nào giải thích được tại sao mình không thể giữ được tĩnh táo, càng giận chính mình thân là bác sĩ, lại không thể lấy lập trường của một bác sĩ chuyên nghiệp thông cảm cho Yusite. Y đứng lên, một cước mạnh đá ngã sô pha, cầm phong thư trên bàn, thở hổn hển đuổi theo.
Tựa như chạy nạn, Yusite cố hết sức có thê rnhanh chóng rời khỏi sân Polo, còn chưa tới bãi đỗ xe, hắn đột nhiên cảm thấy dạ dày bộ một trận đau nhức, nhất thời sắc mặt trắng bệch, tứ chi không tự chủ được run lên, ngay cả đứng thẳng cũng có chút khó khăn, muốn đi đường lại càng vất vả. Hắn chỉ có thể trước ngồi xổm xuống, tạm thời nghỉ ngơi sau đó có lẽ sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Vài cảnh sát và nhân viên an ninh đang đi tuần, Yusite hy vọng ngồi chồm hổm ở chỗ này sẽ không tạo nên trở ngại. Thấy hắn ngồi chồm hổm dưới đất, người kia tới gần, “Anh không thể ngồi ở chỗ này.”
Yusite cúi đầu, thấy một đôi giày da bò được lau đến sáng bóng, cả người khiếp sợ rụt lại một chút, “Xin lỗi… Tôi sẽ lập tức rời đi… Trước hết để cho tôi ngồi một chút… Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi…”
“Anh không đứng nổi?” Người kia lại cầm lấy cánh tay hắn, gác ở chính trên vai, đem hắn từ dưới đất kéo lên, “Muốn tôi ôm anh sao?”
“Không cần…” Yusite từ chối đối phương, ngẩng đầu, không khỏi kinh ngạc, “Camp…bell …” Hắn vội vàng muốn đưa cánh tay từ trên vai đối phương trên dời đi, động tác của Campbell lại nhanh hơn chặn hắn lại ôm ngang lấy.
“Bác sĩ, đừng như vậy…” Yusite cảm thấy khó chịu mà khẽ giãy dụa, Campbell lại không để ý tới, thấp giọng nói…”Cậu mong muốn có nhiều người hơn chú ý tới tôi ôm cậu? Nói cho tôi biết, cậu đỗ xe ở đâu.”
Yusite vì thế không giãy dụa nữa, chỉ dẫn đến cạnh chỗ đậu xe, quay đầu đi chỗ khác mặc cho đối phương đưa hắn lên xe.
Để Yusite vào ghế sau của Mercedes-Benz, Campbell cũng ngồi vào trong xe, đóng cửa xe.
Kính tối, ghế ngồi bằng da thật tạo thành không gian hình vuông, Yusite cẩn trọng cúi đầu, hắn vẫn không nói câu nào. Ngồi sát bên hắn, Campbell mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm, nhưng mà cũng trầm mặc không nói.
Cứ căng thẳng như vậy hồi lâu, Campbell rốt cục mở miệng, “Tôi vừa rồi nói 『 xấu hổ 』 không phải như ý cậu nghĩ đó.”
Yusite lắc đầu, “Không sao…” Hắn rũ mắt xuống, tận lực lảng tránh ánh mắt của Campbell.
Hắn thật không ngờ Campbell lại sẽ đuổi theo tới tìm hắn; nhưng như thế nào đi nữa hắn cũng có tôn nghiêm của mình, cũng không phải đối phương vui vẻ thì đối xử tử tế, tức giận thì khinh bỉ, thậm chí ác liệt đáng khổ, hắn đều có thể không hề oán trách gì mà chịu đựng.
Bên trong xe lại lâm vào im lặng. Hai người bọn họ vai kề vai ngồi cạnh nhau, nhưng mặc dù gần nhưng tinh thần căng thẳng, tựa như nước trong ly đã đầy tới sát mép, chỉ cần thêm một giọt nữa sẽ tràn đầy.
Bọn họ lại tựa như chiến tranh lạnh căng thẳng một lúc lâu, Campbell không nhịn được thở dài một hơi, lần thứ hai đánh vỡ trầm mặc, “… Tay trái của cậu làm sao vậy?”
“Không có việc gì…” Yusite vẫn cúi đầu.
“Tôi không hiểu nổi cậu.” Campbell nhướng mày lên, lộ ra nụ cười nhạt bất đắc dĩ, “Có thể khiến cậu liên tục muộn, thậm chí quên thời gian đưa đón, đối với cậu mà nói tất nhiên là một người rất quan trọng… Hiện tại cậu cần gì phải mang vẻ mặt tuyệt vọng như vậy đến từ chức?”
Yusite lập tức ngẩng đầu, hắn vẫn muốn tìm cơ hội giải thích với Campbell, nhưng không biết làm sao mở lời, chỉ có thể luôn miệng phủ nhận, “Không phải! Tôi…”
“Phải hay không phải đều không liên quan đến tôi.” Campbell cắt đứt lời của Yusite, tựa hồ không có hứng thú, ngược lại lấy giọng điệu của bác sĩ chuyên nghiệp, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn kiểm tra vết thương trên người cậu, hãy cởi nút áo ra đi.”
Yusite ôm ủy khuất và oán hận, “Tôi không sao, không cần phiền toái.” Bỏ lại những lời này sau đó liền mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
“Không có việc gì?” Campbell vươn ngang người qua chặn kéo cửa lại, “Cậu ngay cả đứng cũng không vững, còn nói không có gì?”
Yusite không muốn tranh cãi thêm, vấn mở cửa xe, chân đều bước ra ngoài, lại bị Campbell chặn ngang ôm lại.”Buông! Tôi đã từ chức, không phải tài xế của anh nữa!” Tựa như toàn bộ oán giận bùng nổ, Yusite bắt đầu cố chấp giãy dụa.
“Cậu từ chức cũng không sao.” Campbell vẫn mạnh mẽ ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn tức giận nói: “Dù sao tôi không muốn cậu làm tài xế của tôi nữa!”
Nguyên lai sự hiện hữu của hắn có hay không đối với Campbell mà nói không khác biệt chút nào. Yusite nhất thời cứng ngắc, quên giãy dụa, cả người uể oải.
“Anh nếu không cần tôi, hà tất phải ngăn cản tôi?” Yusite gục đầu xuống, yếu ớt nói: “Để tôi đi đi.” Hai tay của hắn hầu như run rẩy, muốn đem hai cánh tay của Campbell đang ôm hắn bung ra.
Campbell không chỉ không buông tay, lại ôm hắn vào trong ngực của mình sát lại một chút; sau đó, còn đem đầu về phía trước dán lên cổ hắn, nhẹ nhàng hôn liếm.”Không muốn em làm tài xế… Không có nghĩa là tôi không muốn em.”
“Đừng đùa giỡn câu từ…” Yusite cau mày, oán hận kháng nghị. Campbell lại từ lỗ tai của Yusite bắt đầu hôn xuống, sau tai, gò má, sống cổ, vai, cảm giác nhột thư thích tê dại khiến Yusite nhất thời dỡ xuống phòng bị, mềm yếu ngã về sau dựa vào trong lòng Campbell.
Campbell không ngừng hôn, hai tay đồng thời ở trên người Yusite dao động: Một tay ở lồng ngực của hắn vuốt, xoa, tay kia lại từ từ tiến vào trong quần của hắn, từ háng xuống nhẹ nhàng đụng vào tính khí của hắn.
Cảm giác được ngón tay thon dài linh hoạt của đối phương đến thăm, trêu trọc bộ vị tư mật, Yusite lập tức bắn lên, thật sâu cảm giác bản thân ngu xuẩn đến mức không thể trị, ngay cả vào thời điểm này, biết rõ sẽ bị đùa bỡn, vẫn không cách nào cự tuyệt khiêu khích của đối phương.
“Đừng như vậy…” Yusite đưa tay muốn lấy tay của Campbell ra, lại có hiệu quả ngược để đối phương càng xâm nhập vào sâu, tăuj như biến thành dẫn dắt đối phương vuốt ve chính mình, để y không an phận nhúc nhích, máu cũng không ngừng tập trung xuống phía bụng dưới, tính khí bắt đầu sung huyết bành trướng.
“Dừng tay…”
Campbell cũng không để ý tới oán trách yếu ớt của Yusite, tiếp tục nặng nhẹ nhàng ấn vỗ về chơi đùa; giống như căn bản không cho Yusite có biện pháp phản kháng, chỉ có thể theo chỉ huy của y mà phản ứng. Yusite không khỏi oán hận bản thân: Lúc nên giữ vững lập trường, thân thể hắn lại đi ngược lại ý chí, “Bác sĩ Campbell, tôi…” Yusite cắn răng một cái, tức giận nói: “Tôi không đáng để cho anh coi thường như thế!”
Campbell ngừng lại. Vào thời điểm này, đối phương lại còn gọi y là “bác sĩ Campbell” mà không phải là tên, khách khí như vậy, tựa như lửa dục đang nhiệt tình bị hung hăng tát cho một gáo nước lạnh. Campbell không thích ép buộc, thế nhưng ở một khắc kia, y lại khác thường, một tay từ trước ngực siết lấy cổ Yusite, tay kia rất nhanh cởi ra khóa kéo quần ra, móc ra tính khí đã mong muốn mạnh mẽ, sau đó dùng lực kéo quần của Yusite đến chỗ bắp đùi, lộ ra cái mông xinh xắn tròn trịa, vuốt ve, nắn bóp ra sau, khẽ nâng lên, sau đó không hề báo động trước đem tính khí của mình đường đột thẳng tiến vào trong cơ thể của đối phương.
“Bác sĩ… Camp…” Bởi cổ bị chế trụ, Yusite chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên ám ách.
Không qian ghế phía sau của chiếc xe sang trọng có hạn, bọn họ như cái chốt chặt chẽ kết hợp với nhau.
Góc độ tiếp xúc không được tự nhiên, lại tăng cường độ hưng phấn, Yusite cảm thấy đối phương hùng vĩ lấp đầy trong cơ thể hắn, hầu như không cách nào chứa đựng, ở trong thông đạo chật hẹp thô lỗ lại mãnh liệt đâm, ma sát, khiến ngọn lửa từ chỗ sâu nơi bụng dưới sục sôi bùng nổ, không ngừng vọt cháy.
Thấy Yusite đỏ cả mặt, Campbell vì thế buông lỏng tay đang siết ở cổ hắn ra, ngược lại ở điểm nhạy cảm trên ngực hắn xoa bóp, gẩy cị, tay kia lại ở hang bộ của hắn vuốt ve, cầm vuốt, thoả thích khiêu khích.
Theo sự tiến vào của Campbell, Yusite từ thở dốc, rên rỉ dần dần biến thành kêu to không cách nào đè nén. Tiếp đó mới ý thức tới bọn họ đang ở trong xe. Tuy rằng kính tối màu đậm sẽ không để cho người khác trực tiếp thấy tinh hình hoan ái ở ghế sau, lại không thể đảm bảo người bên ngoài “nghe” không được, vì vậy hắn cắn môi, rất sợ thanh âm của mình sẽ tiết lộ tình cảm mãnh liệt.
Tựa hồ là chú ý tới kiềm nén của Yusite, Campbell khẽ nhấc chân của Yusite lên, đem cả người hắn khéo léo hơi chuyển bốn mươi lăm độ, để hắn nằm nghiêng ở ngực mình; lại một tay đỡ gáy của hắn, đem đầu của hắn chuyển về phía mình, hôn lên cái miệng của hắn.
Yusite vốn không muốn hôn môi. Nhưng mà, cảm nhận được môi của đối phương dịu dàng tiếp xúc, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa, tiến vào, ngăn tiếng kêu của Yusite lại, ngược lại biến thành kêu rên, rên rỉ, cùng với ồ ồ thở dốc.
Yusite lấy tư thế không thoải mái, hầu như trái với kỹ thuật cơ thể ngồi trên người Campbell, một tay vịn đối phương, một tay miễn cưỡng đỡ ghế ngồi, phối hợp với quy luật ra vào, đâm rút của đối phương, thân thể không tự chủ được vặn người, nhấp nhô, tựa như đối phương cung cấp xa xa chưa đủ khát cầu của hắn, cả người càng ngày càng kích động phấn khích.
Tựa như bị phản ứng nhiệt tình của Yusite cổ vũ, Campbell càng thực tủy biết vị mà đòi hỏi, xích lõalại không giữ lại chút nào xỏ xuyên qua, đâm rút.
Y nồng nhiệt hôn Yusite, khẽ ngậm lấy bờ môi dày mỏng vừa phải của đối phương, hưởng thụ tư vị cùng đầu lưỡi mềm mại quấn quít; Yusite cũng không đặc biệt sử dụng nước hoa dành cho nam, nhưng mà mùi hương trên người lại tươi mát hợp lòng người, lúc tình cảm mãnh liệt tản mát ra khí tức tình dục nhàn nhạt càng lay động dục hỏa. Chìm đắm trong hoan ái trong hưng phấn, Campbell càng say sưa vuốt ve hạ thể của đối phương, khiến Yusite gần như cuồng loạn.
Đối với dục vọng sinh lý của mình mù quáng làm trái lý trí, Yusite cảm thấy bi ai, vì vậy hắn ở trong lòng tự nói với mình: Đây chỉ là một lần phát tiết tình ái thuần túy khác, liền giống Campbell đã từng nói lần trước. Chỉ là vào giờ khắc này, hai người bọn họ đều có dục vọng mà lợi dụng nhau mà thôi.
Dưới kích thích hưng phấn iên tục không ngừng đồng thời càng ngày càng nhiệt liệt, Yusite kề cận cao trào. Cuối cùng, ở một lẫn mãnh công, Yusite cũng không cách nào khống chế nữa mà để ái dịch phun tiết, nhất thời cơ thể rút chặt, kéo theo một cổ nhiệt lượng to lớn cũng ở trong người kịch liệt bộc phát ra.
“…” Cả hai đều phát tiết xong, Yusite còn thở dốc không ngớt, nhưng mà hắn tự biết mình: Đã làm xong, kế tiếp, Campbell chắc hẵn sẽ mở cửa xe đuổi hắn xuống. Vì vậy, hắn di động cái mông, thừa dịp đối phương đem vật tiêu hao rút ra khỏi hắn, tự mình thức thời né qua một bên, đỡ phải khó chịu.
Cảm giác được người trong ngực hoạt động, Campbell lại không có ý buông tay. Y ôm chặc Yusite, dựa vào gò má của hắn, cọ cọ, hôn, cũng lẩm bẩm nói: “… Em lại thế nào? Ngoan một chút.”
Yusite rũ mắt xuống. Hắn đã bị hy vọng vứt bỏ nhiều lần, không nên có thêm bất kỳ hy vọng nào nữa —— nhất là vào lúc này.”Tôi…” Hắn lắc đầu, “… Dạ dày đau.”
Campbell hôn môi hắn, tay dời tới bên hông của hắn, nhẹ nhàng xoa bụng mềm. Không biết là vì điều hòa trong xe, hay vì nhiệt độ của người ôm hắn, hay là khí tức trên người người kia, Yusite cảm giác có luồng nhiệt vây quanh hắn, phi thường ấm áp. Làm hắn trầm tĩnh lại, bất tri bất giác nhẹ nhàng khép mí mắt lại mà ngủ say.