Đọc truyện Ái Dục Phục Tùng – Chương 29
Tụ phúc lâu.
Vừa thấy Giang Lăng trở về, Cố Trung liền vội vàng tiến lên: “Tiểu Lăng, họ Ngụy kia không làm gì em chứ?!”
Biết gã đang muốn nói đến chuyện “bắt gian tại trận ” lần trước, Giang Lăng mệt mỏi lắc đầu: “Không sao. ” cậu đẩy Cố Trung ra, vào gian phòng của mình.
Cố Trung theo sau: “Em làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm.”
“Em đã nói là không sao rồi mà?! ” Giang Lăng thô bạo đóng cửa lại, rầm một tiếng đinh tai nhức óc.
Không được hai giây, Giang Lăng lại đột nhiên kéo cửa ra: “Không phải anh nói người bên Đông Kiều đang gây rối ở chỗ tòa nhà hoàng gia sao.”
Cố Trung ngây ngốc: “A, phải “
“Đi. ” Giang Lăng lạnh lùng liếc Cố Trung.
Tới nơi, bọn côn đồ vẫn còn đang gây náo động, đám Giang Lăng trực tiếp xông vào dọn dẹp hỗn loạn. Giang Lăng đang đặt biệt cáu kỉnh, cậu túm lấy áo một tên từng quyền từng quyền đấm lên mặt hắn, khiến những người khác sợ đến câm lặng.
Sau khi mấy tên lưu manh chạy thoát, ông chủ Tiền theo thường lệ hẹn bọn họ buổi tối đi tiêu khiển, Giang Lăng liền nhận lời.
Buổi tối, Giang Lăng uống liên tục không ngừng, trong người đã ngà ngà say.
Mỹ nữ bồi rượu ngồi bên cạnh biết địa vị của Giang Lăng, khẩn trương đến mức nụ cười trở nên cứng ngắc. Cũng may Giang Lăng đối với nữ nhân không có hứng thú, liền xem cô ta như không khí.
Tan tiệc, nhìn Giang Lăng vẫn còn nắm chặt chai rượu không buông, Cố Trung đau lòng nói: “Hôm nay em tâm trạng không tốt sao?”
Giang Lăng uống một hớp rượu, không trả lời.
Cố Trung ngồi xuống bên cạnh Giang Lăng, nắm lấy vai cậu: “Nói cho anh biết đi.”
Giang Lăng rũ mắt do dự một chút, đẩy Cố Trung ra: “Sau này đừng có như vậy nữa.”
Cố Trung sửng sốt: “Cái gì?”
Giang Lăng lảng tránh ánh mắt Cố Trung, thấp giọng nói: “Em sẽ không… cùng anh ở trên giường nữa.”
Cố Trung không thể tin được trợn to hai mắt.
Giang Lăng ánh mắt ảm đạm, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cố Trung một phát níu lấy Giang Lăng, khẩn thiết hỏi: “Tiểu Lăng! Anh đối với em có chỗ nào không tốt?!…”
Giang Lăng trầm mặc hai giây, quay đầu lại bỗng nhiên cười, nụ cười dịu dàng có cả một chút bất đắc dĩ: “Anh đối với em tốt. Chỉ là… Em không muốn lại cùng anh làm chuyện đó nữa.”
“Em đừng có gạt anh!! ” Cố Trung nóng nảy, “Nhất định là Ngụy Tần đã nói gì với em phải không?! Em chờ đi, anh sẽ đi tính sổ với hắn!!”
“Được rồi! ” Giang Lăng quát lên.
Hai người nhất thời trầm mặc, bầu không khí ngưng trệ.
“Em đi đây. ” Giang Lăng thấp giọng nói một câu, liền rời đi.
Cố Trung chán nản ngồi trên sô pha, nhấp một hớp ly rượu của Giang Lăng.
Giang Lăng vừa về tới biệt thự, Thôi Cát liền chạy ra đón, cười tủm tỉm nói: “Lăng ca, anh đã về rồi.”
Giang Lăng không nhìn cậu ta, ừm một tiếng.
Thôi Cát có chút vội vàng không kiềm được: “Ngụy Tần đâu rồi, anh ấy không cùng về với anh sao?”
Giang Lăng nhất thời lửa giận nổi lên! Cậu mạnh mẽ kéo lấy cánh tay Thôi Cát ném cậu ta lên sô pha! Thôi Cát ngã sấp xuống trên sô pha, Giang Lăng lập tức chế trụ cậu ta, nắm lấy quần dài cùng quần lót của cậu ta mà cởi xuống hết!
“… Buông!… ” hạ thân bại lộ khiến Thôi Cát vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Có lẽ là tại vì rượu, Giang Lăng lúc này đã không còn lý trí, cậu gắt gao nắm lấy cằm Thôi Cát, trầm giọng nói: “Phân thân của Ngụy Tần lớn như vậy chắc là làm cậu sung sướng lắm nhỉ?”
Thôi Cát sửng sốt, gương mặt thoáng cái đỏ bừng: “Anh, đang nói cái gì…!”
“Tôi nói cái gì chẳng lẽ cậu còn không rõ? ” Giang Lăng cười nhạt, “Đêm qua các người làm mấy lần, hả?”
Nhìn đôi con ngươi lạnh lẽo đầy oán hận như rắn độc của Giang Lăng, Thôi Cát sợ đến mức cả người run run, liều lĩnh rống to: “Không có!! Chúng ta không có!”
Giang Lăng nhíu mày: “Không có? Vậy lúc sáng sớm tại sao hắn không mặc quần áo từ phòng cậu đi ra?”
Thôi Cát ngơ ngác một chút, vẻ mặt oan uổng nói: “Đó là do em xin anh ấy làm người mẫu cho em vẽ tranh mà!!”
Giang Lăng sửng sờ, đại não nhất thời đình trệ. Đúng lúc này, cánh cửa bỗng cạch một tiếng, Ngụy Tần đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức xông tới chỗ Giang Lăng giáng lên mặt cậu một quyền!
Giang Lăng ngã trên mặt đất, Ngụy Tần nắm lấy cổ áo cậu vung quyền muốn đánh cậu!”Đừng, đừng đánh nữa!! ” Thôi Cát từ trên sô pha trở mình chạy tới, liều mạng ngăn Ngụy Tần, “Anh ấy không có làm em bị thương, xin anh đừng đánh nữa!”
Nắm tay Ngụy Tần dừng ở giữa không trung, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ trừng mắt nhìn Giang Lăng.
Giang Lăng bị đánh đến đầu óc choáng váng, tầm nhìn mơ hồ lẫn lộn.
“Chỉ là hiểu lầm thôi… ” Thôi Cát không biết nên nói gì.
“Tránh ra! ” Ngụy Tần đẩy Thôi Cát ra, nắm lấy cánh tay Giang Lăng lôi cậu dậy!
Mạnh mẽ đẩy vào, Giang Lăng lảo đảo ngã nhào trên mặt đất, giọng nói Ngụy Tần đầy rẫy lửa giận: “Em ở đây tỉnh táo lại cho tôi!”
Tiếng cửa sắt nặng nề đóng lại, thanh âm dài giống như một thế kỷ truyền vào tai Giang Lăng.
Cậu nằm sấp trên nền đất ẩm ướt lạnh giá, nghe thấy tiếng thở dốc hỗn loạn của bản thân, chìm vào thế giới cô đơn tăm tối không một tiếng động này.
Không thể trách người khác, kẻ làm quan hệ giữa cậu và Ngụy Tần thành ra như vậy không phải là Thôi Cát, mà là chính là bản thân cậu.
Giang Lăng xoay người nằm trên mặt đất, mặc kệ sự lạnh lẽo đang ngấm vào người.
Gương mặt đau nhức, tâm trạng tuyệt vọng khiến thân thể mệt mỏi vô lực… —— không biết lần này cậu sẽ bị giam bao lâu, mới có thể đợi đến khi Ngụy Tần tha thứ cho mình…
Giang Lăng nhắm mắt lại, cậu nhớ lại sự dịu dàng của Ngụy Tần, trong ngực không ngừng đau đớn.