Đọc truyện Ái Dục Phục Tùng – Chương 24
Phòng làm việc to lớn bao trùm bởi ánh sáng lờ mờ, cửa sổ đóng chặt, chiếc đèn được thiết kế cách điệu lịch sự tao nhã đặt dưới đất toả ra ánh sáng ôn hòa, môi trường làm việc vô cùng hiện đại, nhưng bên trong lại tràn ngập thanh âm rên rỉ ám muội.
Giang Lăng nằm úp sấp trên bàn, hai tay gắt gao bám lấy mép bàn, hạ thân bị đâm chọc không ngừng luật động bên trong.”A!… Ha!… ” Giang Lăng vẻ mặt xinh đẹp điên cuồng rên rỉ, chỉ bạc theo khóe miệng chảy xuống trên mặt bàn…
Tiểu huyệt đã khôi phục sức sống bởi vì thời gian dài không được khai mở mà trở nên vô cùng căng chặt, gắt gao nuốt lấy nam căn tráng kiện liên tục phun ra nuốt vào, Ngụy Tần khí tức hỗn loạn, toàn lực đâm chọc Giang Lăng, cự bổng từng lần một xâm nhập vào sâu trong thân thể cậu…”A!… ” tràng bích bị phân thân chạm vào điểm mẫn cảm, khoái cảm điên cuồng len vào bụng dưới, Giang Lăng híp mắt, lệ tình tràn ngập trong tròng mắt.
Phân thân của cậu bị áp trên mặt bàn cọ xát, dịch trơn đã tràn ra, vô cùng dâm mỹ, e rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, không lâu nữa cậu sẽ bắn ra.
“Chủ nhân… ” Giang Lăng rên rỉ cầu xin, “Em… em muốn bắn… xin anh… đổi tư thế…”
Nghe vậy, Ngụy Tần tà ác cười, cúi người cắn lên vành tai Giang Lăng một cái: “Em muốn đổi tư thế gì, nói, tôi thỏa mãn em.”
Giang Lăng khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, cậu sao có thể xấu hổ như vậy mà nói ra mình muốn tư thế nào chứ, đây rõ ràng là hắn ức hiếp cậu mà…
“Em không nói, vậy chuẩn bị bắn đi. ” Ngụy Tần giữ lấy eo Giang Lăng, ác ý dùng lực mạnh hơn kéo ra đưa vào!
“A!… ” Giang Lăng tính loạn thần mê, một tia lý trí còn sót lại nhắc nhở cậu, nếu không lập tức thay đổi tư thế để ngăn cậu bắn ra, kế tiếp sẽ rất khó… Vì vậy cậu khó khăn nói: “… Nằm… Em muốn tư thế nằm… A! Ưm…”
Ngụy Tần dường như cũng không định làm theo ý Giang Lăng, hắn bế Giang Lăng lên, đi tới sô pha ngồi xuống, để hai chân Giang Lăng tách xa nhau quỳ lên trên người mình, cự bổng to và dài vừa vặn chọc vào cửa huyệt, dùng chút sức liền có thể đi vào.
Giang Lăng quỳ như vậy, có chút bối rối.
Ngụy Tần vuốt ve khe mông Giang Lăng, ý bảo cậu ngồi xuống.
Tự biết trốn không thoát, Giang Lăng không thể làm gì khác hơn là theo lực đạo Ngụy Tần chậm rãi ngồi xuống. Cửa huyệt bị tính khí tráng kiện đâm vào, theo trọng lượng thân thể, tràng bích nhanh chóng co rút bao lấy phân thân, gia tăng ma sát.
“Ưm… ” cảm xúc dạt dào càng thêm mãnh liệt hơn trước, Giang Lăng híp mắt lại.
Chờ Giang Lăng hoàn toàn ngồi xong, Ngụy Tần buông tay ra, thoải mái dựa lưng vào sô pha, lười biếng nói: “Động đi.”
Ổn định tinh thần một lát, Giang Lăng đong đưa vòng eo, biên độ nhỏ luật động.
Ngụy Tần ung dung nhìn Giang Lăng chuyển động, khóe miệng nhoẻn cười.
“Ưm… ” Giang Lăng bám vào thắt lưng Ngụy Tần, cố gắng chuyển động hạ thân. Bởi vì vấn đề độ lớn của góc, đỉnh cự bổng trong thân thể cứ chọc vào điểm mẫn cảm, khiến Giang Lăng đến tứ chi vô lực, dường như muốn bắn ra.
Nhìn dung mạo tuyệt mỹ đang chìm đắm trong bể tình, Ngụy Tần trong mắt lóe lên tia sáng, hôn cậu.
“Ư… ưm… ” Giang Lăng vừa bị tấn công nơi hạ thân vừa phải ứng phó với nụ hôn mạnh mẽ của Ngụy Tần, cảm giác đại não như bị quá tải.
Ngụy Tần đột nhiên vỗ mông Giang Lăng: “Em làm chậm quá, làm như vậy đến sáng mai tôi cũng không bắn được.”
Giang Lăng gương mặt đỏ bừng: “… Xin lỗi, chủ nhân…”
Ngụy Tần bất đắc dĩ than nhẹ, giữ lấy thắt lưng Giang Lăng điều chỉnh tư thế một chút, khiến cho cự bổng và lưng của Giang Lăng theo một đường thẳng, sau đó ý bảo Giang Lăng nhấc người lên, rồi lại chậm rãi ngồi xuống. Theo trọng lượng thân thể trượt xuống, tiểu huyệt nuốt cự vật vào một cách thuận lợi, đỉnh phân thân cương cứng chạm vào điểm mẫn cảm, Giang Lăng bị Ngụy Tần đỡ lần thứ hai nhấc lên, lặp lại vài lần, Giang Lăng nắm bắt được tiết tấu, trên dưới luật động.
Mặc dù loại sự tình này còn cần Ngụy Tần chỉ dẫn khiến Giang Lăng mặt đỏ không ngớt, nhưng nhìn Ngụy Tần ở dưới người mình vẻ mặt hưởng thụ, Giang Lăng liền cảm thấy hưng phấn, phân thân cứng rắn, tràn ra dịch thể.
Đang lúc Giang Lăng ra sức lấy lòng hắn, Ngụy Tần đột nhiên khẽ nắm lấy phân thân Giang Lăng.”A… ” Giang Lăng thoải mái đến run rẩy.
Ngụy Tần một tay nắm lấy phân thân Giang Lăng, một tay vuốt ve tiểu cầu nơi gốc phân thân, Giang Lăng lập tức cầu xin: “Chủ nhân… xin anh đừng… em sắp bắn rồi…”
Ngụy Tần thản nhiên cười: “Không sao, tôi cũng sắp bắn rồi.”
Nghe vậy, Giang Lăng trong lòng khẽ động, càng ra sức luật động. Phân thân được chiếu cố khiến cậu vui sướng mà thêm động lực, Giang Lăng lúc này nghĩ, rốt cuộc chỉ có thể dùng thân thể để lấy lòng Ngụy Tần, cũng không có gì không thể.
Nhìn Giang Lăng kêu lên bắn ra ở trong tay mình, vẻ mặt cậu lúc hưởng thụ cao trào tràn ngập mùa xuân, Ngụy Tần cũng nhịn không được nữa ôm cậu chọc vào hai cái, phóng ra.
Giang Lăng chôn mặt ở trong ngực Ngụy Tần, nhỏ giọng thở dốc. Bạch trọc theo nơi kết hợp tràn ra, vô cùng dâm mỹ.
Ngụy Tần rút phân thân ra, dùng ngón tay quét một ít tinh dịch nơi cửa huyệt, nhét vào trong miệng Giang Lăng. Giang Lăng đỏ mặt ngậm ngón tay, cuộn đầu lưỡi liếm láp.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang động tình, Ngụy Tần híp mắt, thuận thế nắm lấy cằm cậu, hôn lên cánh môi kia.
Còn chưa kịp nuốt dịch thể xuống, Giang Lăng đã bị nụ hôn cường thế tấn công đến mức khó có thể chống đỡ, hô hấp lần thứ hai hỗn loạn.
Tách cánh môi ra, kéo ra một sợi chỉ bạc. Ngụy Tần liếm liếm môi, giương đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm Giang Lăng: “Vị ngon.”
Giang Lăng gương mặt ửng hồng, đem mặt vùi sâu vào trong ngực Ngụy Tần: “Chủ nhân, em muốn hỏi anh chuyện này…”
“Nói.”
“… Lúc ấy, anh thật sự muốn giết Mai Bách Cường sao…”
Nghe vậy Ngụy Tần giả bộ không hiểu cười: “Em nói xem… ” sau đó khẽ cắn lên cổ Giang Lăng…