Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 17


Đọc truyện Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi – Chương 17

Chuyển ngữ: Queenie_Sk

Vũ Minh đuổi theo Thư Tần: “Đúng lúc tôi cũng phải về khoa.”

Ý của anh là tiện đường? Thư Tần ồ một tiếng, cô đưa tay xoa bóp sau gáy. Hôm nay hơi mệt, về nhà tắm một cái cho tỉnh táo, có lẽ sẽ học bài được một tiếng.

Ấn nút đóng cửa thang máy, bầu không khí trở nên yên tĩnh, anh liếc nhìn cô, cô đang nhìn chằm chằm về hướng cửa thang máy.

Nói gì thì nói cũng vì hạng mục nghiên cứu của anh mà cô mới phải về muộn như vậy, anh cũng chưa ăn tối, hay là mời cô đi ăn cùng… Không biết cô gái này thích ăn món gì.

Anh khẽ nhíu mày: “Cô…”

Cùng lúc đó cửa thang máy mở ra, một mập một gầy bước vào, là Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc. Hai người vừa từ ICU (1) trở về, đang định ngáp một hơi dài thì thấy hai người, bọn họ giật mình: “Trưởng khoa Vũ, Thư Tần!”

(1) ICU: Hồi sức tích cực. Tiếp nhận bệnh nhân bệnh nặng, có bác sĩ theo dõi 24/24

Vũ Minh đành nuốt lại câu “Có đói bụng không?” vào trong bụng.

Vào thang máy, hai người nhỏ giọng hỏi Thư Tần: “Sao cậu cũng làm muộn như vậy?”

Vừa rồi cô không kể với bọn họ hôm nay mình phải làm bên khoa Điều trị đau, Thư Tần lén nhìn sang phía Vũ Minh, ý nói là làm việc cho “đại vương” này.

Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc cũng như Thư Tần, lập tức tâm linh tương thông, nháy mắt ra hiệu với nhau.


Thang máy bốn phía sáng loáng như gương, phản chiếu bóng người lờ mờ. Vũ Minh kiểm tra email trong điện thoại, đột nhiên ngước mắt bắt gặp cảnh tượng trên.

Ba người bọn họ sợ hết hồn, giác quan thứ sáu của trưởng khoa Vũ quá mạnh, Thư Tần vội nói: “Hai cậu thu thập tư liệu thuận lợi không?”

“Cũng ổn, chín giờ là xong. Sau đó bọn tớ thấy phòng họp bên ICU không có ai nên ở đó đọc sách.”

Thư Tần ước ao: “Ở đó yên tĩnh lắm đúng không?”

Thịnh Nhất Nam hài lòng: “Đương nhiên, hiệu suất học tập cao hơn trong ký túc xá nhiều. Tớ về phòng toàn chơi máy tính với ăn vặt.”

“Nhưng chừng đó cũng đâu đủ, tính ra chúng ta chỉ mới học có một tiếng.” Ngô Mặc thở dài ngao ngán, “Giáo sư Ngô nói chúng ta phải báo đề tài luận án càng sớm càng tốt, hi vọng ngày mai đừng bắt chúng ta tăng ca nữa.”

Thư Tần ngửa đầu thở dài, một tiếng đọc sách sắp tới của cô cũng chẳng thể cứu vãn được tình hình.

Thịnh Nhất Nam: “Đúng rồi! Thư Tần, quyển sách “Hiện Đại Gây Tê Học” vẫn còn ở đầu giường tớ, tối nay cậu muốn đọc không? Lát về tớ đưa cho.”

Là quyển sách cô mượn ở khoa mấy ngày trước, Thư Tần ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Cậu xem đi, tớ vẫn còn nửa quyển dang dở chưa xong, đọc xong tớ ra khoa mượn giáo trình Millers Anesthesia (2).”

(2) Sách bao quát nội dung toàn diện về đại cương lẫn thực hành gây mê, là tham khảo không thể thiếu cho các bác sĩ và chuyên gia về Gây mê hồi sức trên toàn thế giới.

“Ái chà… Millers Anesthesia?” Ngô Mặc chắp hai tay trước ngực: “Là “Thánh kinh” của ngành gây mê, làm sao tớ lại không nhớ đọc quyển này chứ!”

Ba người thì thầm, Vũ Minh mặc kệ bọn họ, cửa thang máy vừa mở anh đi thẳng ra ngoài.


Thư Tần quay trở về ký túc xá, tắm xong cô mở sách ra. Đã 12 giờ, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, Thịnh Nhất Nam ngồi đối diện ôm quyển sách dày cộm kia đã ngủ từ khi nào.

Cô nhét sách vào trong túi xách, định ngày mai mang đi làm. Hai ngày nay vì hạng mục nghiên cứu nên Vũ Minh khá bận rộn, chưa thể dẫn dắt cô, nếu được đàn anh đàn chị dễ tính, cô có thể vừa ăn cơm trưa vừa đọc sách.

Kết thúc họp giao ban sáng hôm sau, giáo sư Ngô hắng giọng nói: “Đề tài thạc sĩ hệ bảy năm không thể kéo dài, sáng nay Vương Giảo Giảo đã nộp đề tài, ba bạn còn lại tranh thủ báo sớm cho tôi.”

Da đầu Thư Tần tê rần, vẻ mặt Vương Giảo Giảo khá tốt. Trên thực tế, mẫu đã thu thập được một tháng, chỉ cần xác định được phương hướng đề tài thì có thể yên tâm đọc sách, lại không cần phải thức đêm.

Hầu như Thư Tần có thể dự đoán trong tháng tới sự chênh lệch của họ sẽ càng lúc càng lớn.

Lập tức Thịnh Nhất Nam tỏ ra bất mãn: “Mẹ của Vương Giảo Giảo là phó giáo sư bệnh viện nhân dân, bản thân gia đình của cô ta đều quen với các thầy của Nhất Viện, nói đến đây là hiểu rồi chứ? Không được, để tớ bàn với ông chủ, tớ không chạy vặt cho Lâm sư huynh nữa, tớ muốn qua tổ khác.”

Ngô Mặc cũng rất lo lắng, vừa ra khỏi cửa là chạy đi tìm thầy của mình.

Thư Tần đến văn phòng của chủ nhiệm khoa, hỏi ra mới biết chủ nhiệm La đã đi họp bên ngoài. Cô lại chạy đi tìm Vũ Minh, anh đang nghe điện thoại, trông dáng vẻ của anh hình như muốn ra ngoài, huống chi nếu thương lượng việc này với anh, có khả năng anh sẽ không đồng ý.

Thư Tần rầu rĩ bước vào khu phẫu thuật, tự an ủi chính mình, cứ vào trông coi bệnh nhân ung thư, dù gì cũng tích lũy được kinh nghiệm nghiên cứu khoa học.

Cửa mở, thực tập sinh hệ năm năm ló đầu vào: “Thư Tần, qua phòng PACU một chút!”

Cô vừa đặt chân vào, ở đó đã có mấy người, nhìn kỹ lại đều là những người Vũ Minh sai đi thu thập bảng số liệu.


Thư Tần đang buồn phiền chuyện trong lòng, Vũ Minh đi vào, xoay xoay tài liệu trong tay: “Ngày hôm qua tôi bố trí mười người đến các phòng bệnh quan sát và thu thập số liệu, kết quả toàn là thứ không ra gì!”

Giọng không lớn nhưng cả phòng lại im phăng phắc.

Vũ Minh cười nhạo: “Các cô cậu nghĩ là cứ làm qua loa thì tôi không biết sao?”

Mọi người rục rịch, ngày hôm qua ai cũng muốn về sớm nên đã quên mất đề tài này của Vũ Minh, số liệu và mẫu không tốt anh liếc nhìn qua cũng biết.

“Các bảng số liệu đưa đến chỉ có một người đạt tiêu chuẩn. Bắt đầu từ hôm nay, Thư Tần sẽ là tổ trưởng, mọi người thu thập số liệu xong thì giao hết cho cô ấy.”

Hàng chục ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Thư Tần, có người bĩu môi ngay tại chỗ, tỏ ý không phục.

“Không phục đúng không?” Vũ Minh cười gằn, ném mạnh tài liệu lên bàn: “Số liệu đều ở đây, mọi người tự so sánh đi!”

Mọi người chen nhau đến xem số liệu của Thư Tần thu thập, vừa nhìn lập tức nể phục.

Bất kể là cấp bậc so sánh cơn đau trước hay sau của bệnh nhân đều được ghi chép rất tỉ mỉ, hay là bảng tổng kết cuối ngày đều đạt đúng tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa.

Không một ai dám lên tiếng.

Thư Tần đột nhiên được thăng lên làm tổ trưởng, chẳng biết là họa hay phúc. Cô đi theo sau Vũ Minh muốn xác nhận với anh phạm vi chức trách của mình. Ai ngờ anh lại cùng giáo sư Cố qua Sở Y Tế vì hạng mục nghiên cứu của mình.

Vị giáo sư Cố này rất khó nói chuyện, là một người cực kỳ nghiêm túc, so với vị giáo sư Lưu hay đánh vào mu bàn tay kia thì cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.

Thư Tần ở cả ngày bên khu giải phẫu, đến sáu giờ có mấy người trong tổ đến tìm “tổ trưởng” thương lượng.


Bệnh nhân khoa Điều trị đau xoay chuyển rất nhanh, có bệnh nhân ngay ngày hôm sau đã xuất viện, căn cứ yêu cầu của hạng mục, mỗi ngày đều phải đến đưa tư liệu.

Thư Tần không dám chậm trễ, cô ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười: “Mọi người làm xong cứ đến giao cho tôi, buổi tối tôi đợi ở phòng bệnh.”

Qua ngày hôm sau, cô ở văn phòng đợi. Thời gian còn sớm, mọi người trong tổ vẫn đang đánh giá, có sẵn biểu mẫu của Thư Tần nên không ai dám qua loa cho xong.

Nửa tiếng trôi qua, chưa ai đến giao tư liệu. Thư Tần nhớ khoa Điều trị đau cũng có phòng họp nhỏ nên cô định qua đó đọc sách.

Cô báo với mấy thực tập đang ghi chép bảng biểu rồi chạy về khoa mình mượn quyển “Gây Tê Sinh Lý Học”.

Phòng họp nhỏ ở đây rất yên tĩnh. Mười phút sau có người giao tư liệu đến, Thư Tần đọc qua rồi nói: “Cực khổ rồi. Bạn cứ đặt ở đây đi!”

“Vậy chúng tôi về trước!”

Mấy tiếng sau có thêm vài ba người đến giao, phần lớn đều hoàn thành trước tám giờ. Còn lại một hai người cũng giao cho cô trước mười giờ.

Thu thập người cuối cùng, cô đứng dậy nhìn đồng hồ, từ 6 giờ đến 10 giờ, loáng một cái đã mấy tiếng trôi qua, cô đọc gần xong quyển sách này rồi.

Cô thầm sung sướng, không biết danh hiệu tổ trưởng này duy trì được bao lâu, thế nhưng chí ít tối nay cũng học được một ít, lại còn có thêm thời gian tra cứu tư liệu. Nếu cứ đà này cô không cần lo lắng vụ chọn đề tài nữa.

Cân nhắc một lúc, xuất phát từ lòng cảm kích, cô lấy điện thoại gọi cho Vũ Minh.

Điện thoại reo vài ba tiếng, anh nghe máy, có lẽ đang bận rộn: “Chuyện gì?”

Cô nhẹ nhàng trả lời: “Số liệu tối nay đã xong, em muốn báo cáo với sư huynh một tiếng.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.