Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 224: Tại sao Mặc Viêm lại giống Đồng Đồng như thế? Phần 4: Mặc Viêm trúng độc


Đọc truyện Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương – Chương 224: Tại sao Mặc Viêm lại giống Đồng Đồng như thế? Phần 4: Mặc Viêm trúng độc

“Trúng độc?”

Vãn Thanh ngẩng đầu, gương mặt đầy kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đang tốt đẹp sao lại trúng độc?

Vội vàng buông chén đũa xuống, Đồng Đồng nóng vội kêu lên:

“Mẫu thân, mau mau đi xem phụ thân có sao không?”

Tiếng nói vừa dứt thì bé đã vọt thẳng ra phía ngoài chạy đi, Quy Vân thấy vậy cũng vội vàng chạy theo sau. Vãn Thanh cũng bám theo sát bóng dáng của bé. Đám người Hồi Tuyết nhanh chóng chạy theo phía sau chủ tử nhà mình.

Mọi người nhanh chân chạy ra khỏi Cổ Uyển, chạy thẳng đến Song Khuyết viện.

Chuyện này chẳng những gây náo loạn tại Tây Sa Viện của thái phi nương nương mà ngay cả Hán Thành Vương cũng bị hoảng sợ. Trong lúc nhất thời, cả tòa vương phủ đều bao phủ một tầng không khí nặng nề.

Song Khuyết viện.

Trong phòng khách yên lặng không tiếng động, khuôn mặt của Tống trắc phi xanh đen, bước chân nặng nề đi qua lại trong phòng khách.

Hạ Hầu Mặc Viêm đang nằm ở trên giường nhỏ, còn Hạ Hầu Mặc Quân thì lo lắng chạy đi tìm Dược Sư.

Trước đó, Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Hạ Hầu Mặc Quân cùng nhau đi đến Song Khuyết viện. Bà thấy cũng gần đến giờ ăn cơm tối, nên có lòng tốt kêu bọn họ ở lại dùng cơm. Hạ Hầu Mặc Viêm cũng đồng ý.

Bà lập tức sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn. Nào ngờ, ăn chưa tới 1 chén cơm thì Hạ Hầu Mặc Viêm la lên đau bụng, sắc mặt biến thành màu đen, ngất xỉu nằm dài trên mặt đất.


Nếu Hạ Hầu Mặc Viêm gặp chuyện không may ở nơi khác, bà đã vui vẻ mà vỗ tay ăn mừng. Nhưng cố tình, hắn lại gặp chuyện không may ở Song Khuyết viện của bà.

Hắn trúng độc ngay tại viện của bà, chuyện này vương gia sẽ nghĩ sao? Thái phi nương nương lại nghĩ như thế nào?

Chỉ tưởng tượng thôi, trong lòng đã nóng như lửa đốt. Liên tục nhìn ra bên ngoài, ước gì Dược Sư lập tức xuất hiện.

Nhưng, Dược Sư còn chưa xuất hiện, thì Vãn Thanh đã dẫn cả đám người xuất hiện trước.

Ngoài cửa vang lên nha hoàn hành lễ:

“Gặp qua thế tử phi”

Vãn Thanh không thèm để ý đến những người này, dẫn Đồng Đồng xông thẳng vào trong phòng. Vừa mới đi vào, thì đã nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm nằm trên giường nhỏ.

Chỉ thấy vẻ mặt của Mặc Viêm bao trùm một màu âm u tăm tối, liếc mắt một cái có thể nhìn ra đã bị trúng độc. Lúc này, hai mắt nhắm chặt, một chút phản ứng đều không có.

Đồng Đồng vừa nhìn thấy vẻ mặt của phụ thân mình như vậy, vô cùng đau lòng nhanh chân chạy đi qua, hoảng loạn kêu lên:

“Phụ thân, phụ thân, người làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Bé vừa hỏi xong, đã vươn tay kiểm tra cho Hạ Hầu Mặc Viêm. Vãn Thanh đứng ở bên cạnh, lo lắng nhìn bé rồi nhìn Mặc Viêm. Tống trắc phi cũng đứng ở một bên nhìn.

Chưa tới một khắc, Đồng Đồng đã kiểm tra xong, bình tĩnh mở miệng nói:


“Mẫu thân, con không biết phụ thân đã loại trúng độc gì? Trước tiên hãy cho phụ thân ăn một viên thuốc giải độc”

“Ừ, được”

Vãn Thanh gật đầu, đi đến bên cạnh Mặc Viêm, ngồi xuống, nhìn gương mặt quen thuộc đầy tuấn mỹ của hắn. Lúc này, đã là một màu xanh đen, đôi mắt khép chặt, không còn sự hoạt bát lém lĩnh như trước kia, trái tim không khỏi đau nhói, rất là khó chịu.

Vươn tay nắm lấy tay của Mặc Viêm, chậm rãi mở miệng nói:

“Mặc Viêm? Mặc Viêm?”

Dù nàng có gọi bao nhiêu lần, thì Hạ Hầu Mặc Viêm cũng không hề phản ứng lại. Đồng Đồng đã lấy ra một viên thuốc từ trong tay áo, đút vào trong miệng của Hạ Hầu Mặc Viêm.

Lúc này, đã có người liên tiếp đi vào trong phòng khách. Hán Thành Vương cùng lão thái phi cũng đã tới. Vừa đi vào trong, gương mặt tràn ngập tức giận, lửa giận bao trùm khắp phía.

Lão thái phi đi đến bên cạnh Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn sắc mặt của hắn. Gương mặt bắt đầu hiện lên sát khí đầy khát máu, xoay người ngồi xuống một bên ghế, ngước mắt nhìn chằm chằm Tống trắc phi, âm u mở miệng nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hán Thành Vương ngồi ở bên cạnh lão thái phi, cũng nhìn chằm chằm vào Tống trắc phi, chờ câu trả lời của bà ta. Gương mặt Tống trắc phi ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống để giải thích.

“Ngày hôm nay, thế tử gia đến Song Khuyết viện chơi, thần thiếp thấy đã đến giờ dùng cơm tối nên mới có ý tốt giữ ngài ấy lại dùng cơm. Nào ngờ, ngài ấy đột nhiên bị trúng độc. Thần thiếp thật sự không biết tại sao ngài ấy lại trúng độc. Xin thái phi nương nương cùng vương gia điều tra rõ”

Ánh mắt của Lão thái phi âm u tăm tối, tựa như cái nhìn của loài rắn độc, nặng nề mở miệng nói:


“Chúng ta có nói là ngươi hại hắn sao? Ngươi ở nơi đây chột dạ làm cái gì?”

“Thần thiếp không có chột dạ, thần thiếp chỉ là … chỉ là …”

Tống trắc phi trong lòng nặng nề. Nếu chuyện này do bà thiết kế làm ra, bà cũng sẽ không ngu ngốc mà gây chuyện tại chỗ của mình. Chuyện này thật sự không có quan hệ với bà. Nhưng mà … Rốt cuộc là ai động tay chân ngay trước mắt của bà? Dám thiết kế bà vào bẩy rập?

Cẩn thận suy nghĩ, sau đó nâng mắt nhìn Vãn Thanh.

Chẳng lẽ chuyện này là do Thượng Quan Vãn Thanh thiết kế ra. Bằng không, trong phủ này cũng không có người nào căm thù bà như thế.

Tuy rằng trong lòng có hoài nghi, nhưng cũng không dám nhiều lời. Cúi đầu nhìn mặt đất, mở miệng nói đầy ủy khuất:

“Cho dù thần thiếp có ngu ngốc, thì cũng sẽ không xuống tay tại chỗ của mình”

Thái phi cùng vương gia nghe xong, thấy có chút đạo lí, nhất thời không lên tiếng.

Vãn Thanh lạnh lùng nhìn Tống trắc phi.

Trước kia nàng không rõ, nàng chưa từng đắc tội Tống trắc phi, nhưng bà ta lại luôn luôn muốn hãm hại nàng. Vừa rồi nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Thì ra, Tống trắc phi căm ghét nàng muốn đuổi nàng cùng bé ra khỏi Hán Thành Vương phủ là vì địa vị của nàng cao hơn bà ta trong Hán Thành Vương phủ. Cũng là bởi vì bọn họ muốn tính kế hãm hại Mặc Viêm, mà nàng thì luôn luôn ở bên cạnh Mặc Viêm. Cho nên bọn họ không thể ra tay được.

Vãn Thanh nghĩ như thế, sắc mặt bao trùm sương lạnh, âm u nhìn Tống trắc phi, nhàn nhạt mở miệng nói:

“Có lẽ đây chính là chỗ cao minh của trắc phi nương nương. Lựa chọn xuống tay ở chỗ của mình … Từ người ngoài nhìn vào, thì sẽ không có một ai nghi ngờ gì, không phải sao?”

*Cao minh: có nhận thức chính xác cùng sáng suốt.


Hán Thành Vương cùng lão thái phi cũng không nghi ngờ gì Tống trắc phi, nhưng vừa nghe Vãn Thanh nói như vậy, hai người suy nghĩ lại, thấy đúng như vậy.

Điều này nói rõ, nàng ta có tâm cơ vô cùng sâu. Lựa chọn ra tay trong sân của mình, không phải là đem mọi tội lỗi tống cho người khác hay sao? Ngược lại, lại trở thành người bị hại.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Hán Thành Vương bao trùm băng hàn, nhìn chằm chằm Tống trắc phi.

“Ngươi thật to gan, dám tính kế đến trên người thế tử gia. Bổn vương biết ngươi luôn thèm muốn thân phận đó. Nhưng khi đó ngươi chỉ dùng mấy kế cỏn con trong nội trạch, bổn vương mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện”

“Không nghĩ tới, bổn vương bỏ qua cho ngươi quá nhiều lần. Cho nên lá gan mới lớn ra, dám làm ra loại chuyện này”

Tống trắc phi nghe Hán Thành Vương nói xong, bị hù đến sắc mặt chuyển thành xanh mét, liên tục dập đầu cầu xin.

“Vương gia, thần thiếp không có làm, thần thiếp cái gì cũng chưa làm”

Trong lòng, Tống trắc phi hận không thể phanh thây xẻ thịt Vãn Thanh. Vương gia cùng thái phi đã không nghi ngờ gì tới bà. Nàng ta chỉ nói một câu, thì đã đem bà phóng tới trên đầu sóng ngọn gió. Nữ nhân này thật đáng chết, thật sự rất đáng chết.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, bà căn bản cái gì cũng chưa làm. Nghĩ tới nghĩ lui, cùng những lời vừa rồi của Vãn Thanh, bà khẳng định.

Chuyện này chính là do Thượng Quan Vãn Thanh động tay chân. Chẳng lẽ, trong Song Khuyết viện của bà có người của Thượng Quan Vãn Thanh lẻn vào. Cho nên mới có chuyện này xảy ra?

Tống trắc phi liên tục dập đầu, trong phòng yên lặng giống như chết.

Lúc này, Hạ Hầu Mặc Quân đã mang Dược Sư từ ngoài cửa đi vào. Vừa vào phòng, đã nhìn ra được tình huống trong phòng. Sắc mặt khẽ biến, ánh mắt âm trầm, không lên tiếng nói gì. Mọi người chỉ chào hỏi vị Dược Sư của nhà Mộ Dung.

Lực chú ý của Hán Thành Vương cùng lão thái phi cuối cùng cũng chuyển dời từ trên người của Tống trắc phi, chuyển đến trên người Hạ Hầu Mặc Viêm.

Đoàn người vây quanh Hạ Hầu Mặc Viêm, chờ kết quả chuẩn trị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.