Đọc truyện Ái Đích Báo Báo – Chương 8
Tác giả : Mê Dương (迷羊)
Dịch : QT ca ca, Gu gồ đại thúc, …
Edit : Hầu lão bà bà
Beta : Lynn
Đôi lời ^^~ :
Lâu quá mới post một chương thiệt là ngại ah ^^~ các bạn đừng la làng hah, mình tự hứa là sẽ post hết những bài tồn theo lịch trình mà Lão Bà đã đưa. Nên các bạn cũng đón đọc nha.
Lynn.
~~~~~~
Cao già thánh quốc
“Sát Bố Nhĩ đại thần, nghe nói có tin tức mất tích của hai vị vương tử Tử Thần, Tử Lẫm, là thật hay không?”
“Nghe nói một năm trước hai vị vương tử vì sự cố may bay mà mất liên lạc, có thật không?”
“Đồn đãi hai vị vương tử lại xuất hiện, các ngài có nắm chắc tin tức này đáng tin cậy không?”
Không đếm được có bao nhiêu phóng viên đứng ở cửa bộ ngoại giao, làm cho nội tâm của đại thần ngoại giao Sát Bố Nhĩ vội vả muốn đi yết kiến thánh sứ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng ở mặt ngoài lại chỉ có thể bất động thanh sắc mà lời lẽ nghiêm khắc trả lời.
“Hết thảy đồn đãi đều là tin đồn vô căn cứ, một lời nói bậy.”
“Vậy ngài giải thích như thế nào hai vị vương tử một năm nay đều không có tham gia hoạt động công khai gì?” Phóng viên tiếp tục theo đuổi không bỏ.
“Hai vị vương tử một năm đến phụng thần dụ Tham Thiên đại thần, đang ở thần miếu trọng bế quan tu hành, vì dân chúng thánh quốc cầu phúc, tuyệt không có chuyện mất tích. Thỉnh mọi người chớ phỏng đoán không cần thiết. Các vị có vấn đề gì có thể thỉnh giáo người phát ngôn của bộ ngoại giao quốc gia ta, hắn sẽ giải đáp mọi vấn đề.”
Sát Bố Nhĩ trả lời hoàn vấn đề của phóng viên sau đó vội vàng rời đi, không để cho bọn họ có cơ hội đặt câu hỏi lần thứ hai.
Đợi sau khi phóng viên tản ra, Sát Bố Nhĩ mới từ cửa sau cực độ bí mật kiêm vạn phần khẩn cấp mà chạy tới thần miếu thánh quốc cầu kiến thánh sứ. . . . . .
Trong thần miếu bí ẩn thần thánh nhất là lịch nhâm thánh sứ tiên đoán khi sử dụng Quan Linh Điện.
Kẻ tự tiện xông vào, giết bất luận tội.
“Thánh sứ, đại thần ngoại giao Sát Bố Nhĩ có việc gấp cầu kiến.” Thị nữ A Lan cung kính ở cửa đại điện bẩm báo.
“Ừ.” Nam tử tuyệt sắc đang ở ngồi chậm rãi mở ra đôi mắt màu vàng.
Đứng dậy đi ra khỏi nơi tu hành hằng ngày, thánh sứ vừa thấy được Sát Bố Nhĩ tới thăm, trong lòng đại khái có cái gì.
Chỉ thấy Sát Bố Nhĩ thần sắc khẩn trương bước nhanh tiến lên hướng thánh sứ thâm thâm mà hành lễ. “Bái kiến thánh sứ.”
“Không cần đa lễ. Có phải đã có tin tức mất tích của hai vị vương tử phải không?” Thánh sứ khẽ cười cười.
“Thánh sứ minh giám, thám tử chúng ta phái đi quả thật đã muốn truyền đến tin tức nói tìm được manh mối. Có người từng nhìn thấy hai vị nam tử giống vương tử xuất hiện ở chợ T trên phố. Độ tin cậy lần này có thể tương đương cao, hẳn là không có sai. Vài vị mật thám đã bắt đầu triển khai truy tung.”
“Tốt lắm, kết quả của quẻ bói hôm nay của bản sứ cũng như thế. Hai vị vương tử mất tích gần một năm, lần đầu xuất hiện như thế rõ ràng giống quẻ. Để tránh sai lầm gì, lần này bản sứ muốn đích thân đi đón vương tử trở về. Ngươi nhanh an bài đi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Nhìn theo Sát Bố Nhĩ sau khi rời đi, thánh sứ vi bất khả văn mà thở dài, vẻ mặt thanh lãnh ẩn ẩn nổi lên một lớp khinh lo.
Chậm rãi đi trở về Quan Linh Điện, thánh sứ đối với tượng thần của Tham Thiên đại thần vĩ đại giữa Linh điện mà cung kính bái ba bái, sau đó, hắn vươn tay phải, ở giữa ngực tượng thần, trên đồ đằng kỳ dị, nhẹ nhàng đem lòng bàn tay ấn lên ——
Ngay lúc lòng bàn tay in lên kia, chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Tượng thần của đại thần lại như bay lên, vô thanh vô tức mà từ từ bay lên, để lộ một cầu thang xoắn ngầm, một đường đi đến chỗ âm u không tìm thấy đáy. . . . . .
Nguyên lai, thánh sứ thế thế đại đại đều như Tây Tạng Lạt Ma, đều sứ chuyển thế, vân tay đặc thù trời sinh này chính là mật mã duy nhất mở ra bí đạo phía dưới tượng thần.
Thánh sứ như đi hàng nghìn lần thông thuộc từng bậc thang, thậm chí không cần cầm đèn.
Tại tận cùng vực sâu tịch tĩnh hắc ám như địa ngục kia, lẵng lặng nằm giữa là hồ nước sâu thẳm như biển. . . . . .
Lưu quang chớp động, huyễn nhân tâm mục.
Trong hồ nước sâu khó lường kia, ngươi cần phải ngưng mắt mới có thể phát hiện một bí mật thiên đại.
Ở giữa hồ, nơi sâu ba thước, rõ ràng tồn tại một bọt khí rất lớn.
Giữa bọt khí có ánh vàng lưu động, ẩn ẩn nổi lơ lửng một thân người, nhưng bởi quá mức mơ hồ, khiến cho người ta thấy không rõ tướng mạo. . . . . .
Thánh sứ chậm rãi ngồi xuống ở bờ hồ, đối với giữa hồ mà nói nhỏ ngữ khí đau thương, “Đại thần, thực xin lỗi, sự tình luôn tiến hành chậm chạp như thế, trăm ngàn năm qua, ta vẫn thử làm thật tốt. . . . . . Nhưng luôn không được. . . . . . Của ta linh lực còn xa xa không đủ. . . . . . Một năm trước cửu tinh liên tiếp mấy ngày rõ ràng hiện ra trong đó một chiếc nhẫn rơi xuống, vì sao cuối cùng vẫn là công dã tràng? . . . . . . Đại thần. . . . . . Đều là ta không tốt. . . . . . Ngươi sẽ không trách ta chứ. . . . . . Không. . . . . . Ta biết ngươi sẽ không. . . . . . Bởi vì ngươi luôn thiện lương tốt đẹp như vậy. . . . . .”
Thánh sứ luôn luôn làm cho lòng người kính sợ, khuôn mặt thanh lãnh kia nhưng lại thản nhiên hiện lên một nụ cười ngọt ngào. . . . . .
* * *
“Không được lười biếng! Còn không mau làm!”
“Ô. . . . . . Chủ nhân ngược đãi chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, này thật khó, chúng ta không làm.”
Hai mỹ nam tử siêu cấp đạt đến tuấn mỹ, vừa đứng ra cam đoan mê đảo một đống nữ nhân, chính vẻ mặt đáng thương hướng chủ nhân ma quỷ cầu xin tha thứ.
“Đừng dài dòng! Là ai mấy hôm trước hãm hại ta tiêu nửa tháng lương mua đống quần áo mắc chết người? Còn không mau hỗ trợ làm chút thủ công gia đình kiếm tiền, các ngươi tính sau này ăn rau xanh đậu hủ mà sống sao? Mau làm!”
Lâm Đạm Chi một bên thống mạ, một bên cầm lấy cái mũ nhỏ đo đỏ, động tác nhanh nhẹn mà dán ông già Noel lên đầu. Đúng vậy, trên bàn này, một đống gì đó trên đất chính là Lâm Đạm Chi vì bù vào chi tiêu, sau khi tan ca từ công xưởng mang về vật liệu thủ công làm sản phẩm Noel.
“Điểm Điểm dốt nát, dán sai rồi, làm sao lại dán mũ ngược rồi? Làm lại!”
“Ban Ban cũng vậy, có ông già Noel nào râu mọc trên mũi sao? Làm lại!”
Nhìn bộ dạng hai đại nam nhân tay chân vụng về, Lâm Đạm Chi vừa tức giận vừa buồn cười.
“Nhưng. . . . . . Chi Chi, ta đói bụng.” Ban Ban thần tình ai oán mà nhìn chủ nhân.
“Ta cũng rất đói. . . . . . Chi Chi, chúng ta có thể ăn no rồi làm tiếp được không?” Điểm Điểm cũng bắt đầu giả vờ đáng thương. Hai nam nhân thân hình to lớn giờ phút này lại như tiểu bảo bảo đòi sữa.
Lâm Đạm Chi đảo cặp mắt trắng dã, bất đắc dĩ buông thứ trong tay đang làm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.
Ân, cũng quả thật tới rồi giờ “cho ăn” rồi.
“Được được, thật sự là thua các ngươi. Ta sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ. Bất quá công xưởng cấp rút đòi giao hàng, ta đáp ứng ngày mai sẽ giao. Các ngươi ăn no phải tiếp tục làm, không được làm biếng nữa, biết không?”
“Biết biết.” Hai huynh đệ gật đầu như đập tỏi.
Lâm Đạm Chi nhìn bộ dáng khả ái của hai người cũng không khỏi mỉm cười. “Ngoan, hôm nay cho các ngươi làm cơm chiên thịt bò.”
“Oa, cơm chiên! Chi Chi làm cơm chiên thịt bò ngon nhất!” Ban Ban nghe vậy ánh mắt sáng ngời.
“Nhưng. . . . . . Cũng không cần bỏ ớt xanh?” Điểm Điểm mày sầu mặt khổ nói.
“Không thể kén ăn! Các ngươi hiện tại không phải báo, muốn học người mà ăn rau dưa hoa quả, bằng không sẽ táo bón, có biết hay không?”
“Táo bón là gì?” Hai huynh đệ tò mò hỏi.
“Táo bón chính là. . . . . . ưm . . . . . tiện tiện không thông. . . . . .” Lâm Đạm Chi vẻ mặt xấu hổ mà nói.
“Tiện tiện không thông? Sẽ không a, mỗi ngày chúng ta đại tiện vừa nhanh vừa nhiều, đúng hay không, ca?” Ban Ban không phục nói.
“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa màu đại tiện của chúng ta rất tốt, chứng tỏ bọn ta rất khỏe mạnh, Chi Chi không cần lo lắng. Không tin thì về sau lúc bọn ta đi đại tiện, Chi Chi có thể đi coi a.” Ban Ban một dáng cực lực mời đón.
“Ai muốn đi coi các ngươi đại tiện a? Gớm chết được!” Cả mặt Lâm Đạm Chi đỏ rần xấu hổ, vội vàng trốn vào phòng bếp.”Ta muốn nấu cơm, không được nói những thứ ghê tởm!”
“Rõ ràng chính là Chi Chi mở đầu trước tiên mà. . . . . .” Ban Ban nhỏ giọng nói.
“Chính vậy chính vậy.” Điểm Điểm cũng thấp giọng phụ họa.
“Hai người các ngươi ở đó mà rì rầm cái gì? Có rảnh đi quét rác, lau bàn đi.” Lâm Đạm Chi từ trong tủ lạnh lấy đồ ăn, động tác nhanh nhẹn bắt đầu rửa rau cắt thịt.
“Được được.” Hai huynh đệ vội vàng đứng dậy.
Mặc dù động tác vụng về, nhưng hai tên chưa từng làm việc nhà vẫn cố gắng hỗ trợ chủ nhân.
Lâm Đạm Chi nhìn hai vị mỹ nam tử tuấn mỹ mặc T shirt quần short, cầm chổi, cầm khăn luống cuống tay chân, bộ dạng cố gắng quét mà đến buồn cười, chỉ cảm thấy đáng yêu đến không chịu được, thực hận không thể đem bọn họ hung hăng áp đảo trên thân vài miếng.
Xong rồi xong rồi, Lâm Đạm Chi, ngươi thật sự là càng ngày càng hoa si! Lâm Đạm Chi nhịn không được ở trong lòng thầm mắng mình.
Có lẽ vì vẫn phân tâm nhìn mỹ nam tử, động tác nhanh nhẹn từ trước đến nay của Lâm Đạm Chi lại không cẩn thận làm cho nồi nóng phỏng đến đến tay phải.
“A ——” Lâm Đạm Chi nhịn không được phát ra một tiếng kêu đau.
“Chi Chi, làm sao vậy? Làm sao vậy?” Hai người nghe thấy âm thanh, vội vàng quăng khăn bỏ chổi chạy nhanh vào bếp.
“Không có việc gì không có việc gì, các ngươi chớ khẩn trương.” Lâm Đạm Chi cười khổ một chút.
“Làm sao mà không có việc gì, đều đỏ lên hết.” Ban Ban nắm lấy tay phải của hắn liều mạng thổi.
“Để ta xem. A, thật sự là đỏ rồi, không sao, xem ta đây!” Điểm Điểm đoạt lấy tay của chủ nhân, vươn đầu lưỡi liều mạng mà liếm liếm.
Nhìn đến hai cái đại nam nhân vì một chút vết thương nhỏ mà thành ra như vậy, từ nhỏ không có cha mẹ yêu thương nên Lâm Đạm Chi nhịn không được cảm động đến đỏ hốc mắt.
“Tiểu ngu ngốc!” Lâm Đạm Chi chớp chớp đôi mắt ẩm ướt,
Rút tay về đưa đến vòi nước, “Nhớ kỹ, về sau bị phỏng phải ngâm nước lạnh, sau đó lại đi bôi thuốc, biết chưa?”
“Ác, đã biết, bọn ta đi lấy thuốc!”
Sau khi bôi thuốc xong, hai huynh đệ kiên trì không cho chủ nhân tiếp tục động tay nấu cơm, xung phong nhận việc xuống bếp.
Không lay chuyển được sự kiên trì của bọn họ, Lâm Đạm Chi đành phải ở một bên đảm chiến tâm kinh mà đốc thúc chỉ đạo bằng miệng.
Sau một trận chiến mãnh liệt luống tay luống chân ở nhà bếp, món “cơm chiên thịt bò” thoạt nhìn cho chút kinh khủng rốt cuộc đã được đưa lên bàn!
“Ư. . . . . . Chi Chi, ngươi không được ăn trước. Ta cùng đệ đệ nếm thử trước, nếu không có việc gì ngươi mới ăn.” Ban Ban hảo tâm mà nói.
“Đúng vậy, Chi Chi đã bị phỏng, cũng không thể lại bị tiêu chảy.” Điểm Điểm cũng có chút lo lắng cho “kiệt tác” của mình.
“Không sao, ta muốn ăn.” Đây là cơm của bảo bối tâm can vì hắn mà làm, Lâm Đạm Chi đương nhiên không có khả năng bỏ qua.
“Thật vậy sao? Tay của Chi Chi bị thương kia không được lộn xộn, để cho ta đút cho ngươi.”
“Ta cũng muốn đút.”
Kỳ thật hai huynh đệ rất hy vọng chủ nhân nếm thử món cơm do chính tay mình làm, cho nên vừa nghe đến Chi Chi muốn ăn, lập tức vui vẻ mà giành đút.
“Được được.” Nghe lời há mồm ăn cơm, Lâm Đạm Chi tinh tế mà nhấm nháp , “Ưm, cũng không tệ lắm a.”
“Hi, thật vậy sao?” Hai huynh đệ nghe vậy vui vẻ há mồm to ăn.
Sau khi cơm nước xong, hai người còn giành rửa chén, rửa bát xong còn giành giúp chủ nhân tắm, còn giúp Lâm Đạm Chi lên giường ngủ sớm.
“Chi Chi, hàng này bọn ta làm là được rồi, ngươi ngủ sớm đi.” Ban Ban săn sóc giúp chủ nhân thay áo ngủ.
“Đúng đúng, có ta cùng ca ca, Chi Chi không cần lo lắng.” Điểm Điểm cũng săn sóc giúp chủ nhân đắp chăn bông.
Bởi vì một chút vết thương nhỏ này đã được hầu hạ ân cần như vậy, Lâm Đạm Chi không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.
Thật sự là, này có tính nhân họa đắc phúc không a?
“Các ngươi thật sự không cần ta hỗ trợ?”
“Không cần không cần, Chi Chi sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Ban Ban cùng Điểm Điểm dỗ chủ nhân ngủ xong, liền chạy về phòng khách bắt đầu làm việc.
Hai mỹ nam tử siêu cấp từ trước đến nay bị làm hư như vậy cả đêm cùng “ông già Noel” chiến đấu hăng hái đến hừng đông. . . . . .
Sáng sớm chào đón Lâm Đạm Chi rời giường, là hai người gỗ nhỏ có chút kỳ quái.
“Đây là cái gì?” Nhìn đến Ban Ban cùng Điểm Điểm giống như hiến vật quý, mỗi người cầm một cái con người gỗ ở trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện, Lâm Đạm Chi không khỏi bật cười.
“Hi, đây là bọn ta tối hôm qua lợi dụng vật liệu còn sót làm được. Chi Chi, tặng cho ngươi.” Ban Ban cầm một người gỗ nhỏ tóc tương đối dài nhét vào tay chủ nhân.
“Ngươi nhìn ra không? Đây là ta nga.”
“Đây là Ban Ban?” Hãn. . . . . . Thật đúng là đoán không ra.
“Ha ha, ca ca làm thực xấu. Chi Chi, ngươi xem ta làm rất giống đúng không?” Điểm Điểm vội vàng đem người gỗ nhỏ tóc ngắn hơn cũng nhét vào chủ nhân trong tay.
“Ừ. . . . . .” Thật sự cũng nhìn đoán không ra đây là Điểm Điểm, bất quá hắn cũng không thể tổn thương tim của hai tiểu tử kia.
Huống chi đây là lễ vật lần đầu tiên bọn họ làm cho hắn, Lâm Đạm Chi đương nhiên là vạn phần trân ái.
“Hai người các ngươi đều làm rất giống a, thật sự là rất đáng yêu ! Về sau mặc kệ ta đi tới chỗ nào đều sẽ mang theo Ban Ban cùng Điểm Điểm kia mang ở bên mình.”
“Thật sự? Oa, quá tuyệt vời! Chúng ta có thể vĩnh viễn cùng chủ nhân !” Hai người vừa kêu vừa nhảy điên cuồng trước mặt hắn một trận.
Xế chiều hôm đó, Lâm Đạm Chi mang theo Ban Ban cùng Điểm Điểm đem toàn bộ hàng đều đưa đến công xưởng.”Tổ trưởng Hoàng, đây là hàng hôm nay đáp ứng giao cho anh, phiền anh kiểm tra lại một chút.”
“Ác, Lâm tiên sinh thực đúng giờ a.”
“Đâu có, phải làm thế chứ.”
“Hai vị mỹ nam tử này là . . . . . . của Lâm tiên sinh?” Tổ trưởng Hoàng nhìn hai vị nam tử cao lớn khiến người chú ý bên cạnh Lâm Đạm Chi, không khỏi tò mò hỏi.
“Ác, chúng ta là sủng vật của hắn, hắn là chủ nhân của chúng ta.”
Ban Ban cùng Điểm Điểm vẻ mặt kiêu ngạo mà trả lời.
Tổ trưởng Hoàng nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, Lâm Đạm Chi nghe xong thì thiếu chút nữa té ngã.
“Ha ha. . . . . . Bọn họ cứ hay thích nói đùa, tổ trưởng Hoàng đừng để ý a.” Trên mặt của Lâm Đạm Chi chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.”Bọn họ kỳ thật là . . . . . là đệ đệ của ta.”
“Ha ha, nguyên lai là như vậy a, đệ đệ của ngươi bọn họ thật là có tính hài hước.”
“Ha ha. . . . . .” Lâm Đạm Chi cùng cười khan vài tiếng.”Ừ. . . . . . Thật ngại, tổ trưởng Hoàng, ta muốn xin hỏi một chút, hôm nay có thể trả tiền số hàng này cho ta được không? Ta đang cần gấp.”
“Ác, được được. Không thành vấn đề. Lâm tiên sinh làm việc vừa mau vừa gọn, về sau ta sẽ thử giao hàng cho các ngươi.”
“Cám ơn, cám ơn.” Lâm Đạm Chi vui sướng nói.
Lĩnh tiền xong, Lâm Đạm Chi quyết định hảo hảo khao thưởng cho sự vất vả của bảo bối tâm can một chút, thuận tiện mời bằng hữu Dương Thượng Văn thật tốt ăn cơm vì đã cho bọn hắn mượn phòng miễn phí.
“Ban Ban, Điểm Điểm, chủ nhân đưa các ngươi đi ăn, được không?”
“Tốt tốt, ăn bò bít-tết!” Ban Ban vẻ mặt hớn hở.
“Đúng đúng, bò bit-tết, phải là miếng bò thật lớn!” Điểm Điểm đưa bốn chân tán thành!
“Được được, thật sự là thua các ngươi a.” Lâm Đạm Chi cười sủng nịch.
Mang theo Ban Ban cùng Điểm Điểm đi tới nhà hàng mà Dương Thượng Văn giới thiệu, Lâm Đạm Chi vừa nhìn thấy mặt tiền nhà hàng tráng lệ kia liền sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
A Văn chết tiệt, có lầm hay không? Ta chỉ bất quá gọi hắn giới thiệu quán bò bit-tết, hắn lại giới thiệu khách sạn năm sao làm gì? Muốn hại chết ta a!
Nguyên bản Lâm Đạm Chi muốn đánh trống phát lui, định thần lại phát hiện Ban Ban cùng Điểm Điểm đã nghênh ngang đẩy cửa lớn ra.
“Hoan nghênh quang lâm.” Cô nàng tiếp tân ở cửa phát hiện hai vị mỹ nam tử siêu cấp đi vào, lập tức nét mặt tươi cười như hoa mà tiến ra đón.
“Xin hỏi hai vị tiên sinh có đặt bàn chưa?”
“Ta không biết.” Ban Ban vô sở vị mà nhún vai.
“Đúng vậy, có quan trọng không?” Điểm Điểm không kiên nhẫn hỏi lại.
“Ác, không sao, ta lập tức giúp hai vị an bài vị trí tốt nhất chúng ta.” Tiếp tân nhìn biểu tình không kiên nhẫn của hai vị mỹ nam tử, vội vàng ân cần nói.
“Hay là hỏi Chi Chi của ta được rồi. Chi Chi, ngươi thích ngồi ở đâu?” Ban Ban giữ chặt nam nhân từ cửa đi tới, biểu tình ôn nhu hỏi.
“Đúng vậy, Chi Chi ngồi ở đâu, chúng ta an vị chỗ đó.” Điểm Điểm cũng làm nũng giữ chặt tay kia của nam nhân.
Nữ tiếp tân nhìn đến hai vị mỹ nam tử khốc khốc lại như tiểu bảo bảo bám dính lấy nam nhân có diện mạo không mấy thu hút, không khỏi có chút há hốc mồm.
“Tiểu thư, thật ngại, Dương Thượng Văn tiên sinh hẳn đã có đặt chỗ.” Vẻ mặt của Lâm Đạm Chi biểu tình có chút xấu hổ nỏi.
“Ác, Dương tiên sinh đã đến, mời bên này, mời bên này.” Nữ tiếp viên vội vàng đưa ba người tới phòng VIP.
“A Văn chết tiệt, tìm nhà hàng đắt tiền như vậy gì chứ, ngươi không phải muốn đánh nhau a?” Lâm Đạm Chi vừa vào cửa đã nhìn không tốt vào Dương Thượng Văn.
“Ha ha, biết lâu như vậy, khó mà được ngươi quỷ hẹp hòi canh cửa siêu cấp khao một lần, ta không đòi ngươi khao đồ ngon một chút không được sao?” Dương Thượng Văn cười cười cợi nhã.”Đúng rồi, hai vị này chính là bằng hữu mà ngươi nhắc trong điện thoại phải không?”
“Ừ. . . . . . Đúng.” Lâm Đạm Chi có chút không được tự nhiên mà gãi gãi đầu.
Tuy rằng không muốn nói dối, nhưng chuyện Ban Ban cùng Điểm Điểm từ báo biến thành người thì quá kinh thế hãi tục, Lâm Đạm Chi để tránh phức tạp, vẫn là quyết định đối bạn tốt vẫn giữ bí mật.
“Chào các anh.” Dương Thượng Văn lễ phép vươn tay.
Không nghĩ tới hai vị nam nhân tướng mạo tuấn mỹ cao quý lại cũng không thèm nhìn hắn một cái, cứ một trái một phải mà quấn lấy Lâm Đạm Chi bên người ngồi xuống.
Dương Thượng Văn nhất thời xấu hổ không thôi.
“Không thể bất lịch sự như vậy!” Lâm Đạm Chi tức giận gõ đầu bọn họ.”Mau chào hỏi cùng A Văn.”
Ban Ban cùng Điểm Điểm bị chủ nhân mắng một chút, lúc này mới tâm không cam tình bất nguyện mà đối với Dương Thượng Văn gật gật đầu, xem như có chào hỏi.
“Lúc này mới ngoan.” Vừa nhìn thấy nam nhân lộ ra nụ cười tán thưởng, Ban Ban cùng Điểm Điểm lập tức cười vui vẻ lên.
Dương Thượng Văn nhìn chính là trợn mắt há hốc mồm.
Kỳ quái, cảnh nào sao cảm thấy quen quen?
Sau khi dùng cơm, Lâm Đạm Chi đứng dậy nói với Ban Ban cùng Điểm Điểm, “Hai người các ngươi ngoan ngoãn ngồi chỗ này đừng có chạy lung tung, ta đi toilet một chút.”
“Chúng ta cùng ngươi đi.” Hai huynh đệ trăm miệng một lời mà nói.
Không thể nào, cũng không phải nữ sinh, đi toilet mà cũng đi một đám?
Vừa nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Dương Thượng Văn, Lâm Đạm Chi vội vàng cự tuyệt.”Không cần, tự ta đi là được rồi, nghe lời.”
“Ác.” Ban Ban cùng Điểm Điểm thất vọng cúi đầu.
Đợi đến lúc Lâm Đạm Chi đi rồi, Dương Thượng Văn thử cùng hai vị mỹ nam tử nói chuyện với nhau, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại cũng để ý đến hắn, hại Dương Thượng Văn thật sự xấu hổ.
Ngay lúc không khí bên trong lạnh đến cực điểm, ngoài cửa đột nhiên không hề báo động trước mà một đám nam nhân mặc âu phục đen xông vào ——
Dương Thượng Văn bị hù một cú shock, nghĩ đến làm sao có thể đắc tội đên lưu manh, đang muốn mở miệng hỏi.
Không nghĩ tới đám hắc y nhân này đều đồng loạt cúi người xuống, cao giọng nói ——
“Tham kiến vương tử điện hạ ——”