Đọc truyện Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh – Chương 36
Tịch Phóng và các phong chủ nhìn nhau một cái, theo Lộ Chi Sơn vào Thanh Hư điện.
Chu Cẩn vội phân phó dìu mười mấy đệ tử hôn mê lên, an trí cho tất cả.
Trên quảng trưởng, Văn Nhân Mộ nhìn chằm chằm Quân Diễn Chi đứng cạnh Văn Kinh, có chút sợ hãi, có chút hoài nghi, cũng có chút âm trầm.
Không biết tại sao, trong lòng hắn lại hoài nghi Quân Diễn Chi.
Quân Diễn Chi cúi đầu, không nói một chữ.
Ánh mắt đó như mũi nhọn chọt vào lưng, làm người ta đứng ngồi không yên. Vừa rồi Hạ Linh đi trước một bước, Liễu Thiên Mạch và các đệ tử khác cũng đi theo, chỉ có Quân Diễn Chi muốn ở lại biết kết quả, Văn Kinh cũng ở lại với hắn. Văn Kinh nhíu mày, kéo tay Quân Diễn Chi: “Sư huynh, chúng ta về đi.”
“Ừm.” Quân Diễn Chi ôn hòa để cậu kéo đi.
Đi được vài bước, bên cạnh nổi gió, trên không lao xuống một bóng người màu xám đậm, đứng lặng yên, cản đường đi của họ. Người xung quanh ném qua ánh mắt hiếu kỳ, nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn họ.
“Người này là ai?”
“Gã là ai ngươi cũng không biết? Đệ tử Hồng Tú phong, Uông Tấn.”
“Uông Tấn xếp thứ chín trên Thanh Hư kiếm bảng?”
“Chính là gã.”
Người áo xám mặt mày lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Quân sư đệ, ta nghe nói lúc ngươi và sư phụ ở trên võ đài, quanh thân từng tỏa ra mùi hương?”
Văn Kinh không muốn để ý đến gã, cúi đầu tiếp tục kéo Quân Diễn Chi đi.
Một thanh trường kiếm cản hai người lại, kiếm lạnh mà sắc bén, Uông Tấn lạnh lùng nói với Quân Diễn Chi: “Quân sư đệ, có chuyện này không?”
Văn Kinh nén giận nói: “Vị sư huynh này đã biết tận tường như thế rồi, đương nhiên là có người nói cho ngươi biết, còn cần phải đến hỏi Quân sư huynh của ta sao?”
Uông Tấn sầm mặt: “Vì sao không sớm không muộn, lại tỏa ra mùi hương khi lên võ đài?”
Văn Kinh bốc hỏa trong lòng. Cậu quay đầu nhìn Quân Diễn Chi, thấy hắn cúi đầu không muốn tranh chấp, chỉ kéo tay mình. Văn Kinh lập tức càng thêm đau lòng, nói với Uông Tấn: “Sư huynh ta thể chất đặc biệt, lúc nào tỏa ra mùi hương còn có thể quản được sao? Huống chi tông chủ đã tra qua rồi, không phải là mùi hương ‘tam trùng căn’.”
Mọi người chậm rãi bu lại, rửa tai lắng nghe.
Văn Nhân Mộ đứng ở xa, lặng lẽ quan sát.
“Khi mùi hương tỏa ra, che giấu mùi của ‘tam trùng căn’, cũng chưa chắc không thể.” Uông Tấn nhìn chằm chằm Quân Diễn Chi, chậm rãi nói.
Văn Kinh tức giận đáp trả: “Oan uổng người tốt, ngươi có chứng cứ gì?”
Uông Tấn nhìn Văn Kinh một cái, lại cao ngạo nói: “Quân sư đệ, vừa rồi lúc đệ tử của Lộ trưởng lão mất khống chế, ta rõ ràng thấy ngươi đang niệm cái gì đó. Ngươi đang niệm cái gì?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đã đồng loạt quay sang nhìn Quân Diễn Chi, đều có ý cảnh giác.
Niệm cái gì? Khẩu quyết làm người ta thần trí thất thường? Hay chú ngữ?
Văn Kinh phẫn nộ đáp: “Quân sư huynh đang nói chuyện riêng với ta. Ngươi rảnh quá không có gì làm, chỉ lo nhìn sư huynh ta làm gì?”
Uông Tấn nhẫn nhịn, không để mình phát giận: “Ta đang nói chuyện với Quân sư huynh của ngươi, ngươi tránh ra một bên. Chuyện đệ tử Thiên Hoành phong thất thường là hành vi của ma tu, hiện tại ta đã có chút nghi ngờ, ma tu này đang ở ngay trong chúng ta.”
Nói xong, trường kiếm vung lên, chỉ vào ngực Văn Kinh.
Mắt Quân Diễn Chi híp lại, lập tức kéo Văn Kinh ra sau, ôn giọng nói: “Vị sư huynh này có hoài nghi với ta, cũng dễ hiểu. Chỉ là vừa rồi khi đệ tử của Lộ trưởng lão xảy ra chuyện, quả thật ta đang nói chuyện với sư đệ, không có gì bất thường. Trước mắt chưa làm rõ chuyện, nếu vị sư huynh này thật sự không tin được, chỉ cần bắt ta lại là xong, không cần làm khó sư đệ của ta.”
Văn Kinh kéo chặt tay hắn.
Trong truyện, Quân Diễn Chi không nói một câu phản bác nào, cũng không phản kháng, kết quả bị người ta đâm cho trọng thương.
Người xung quanh càng lúc càng nhiều, đều mang vẻ mặt hoài nghi. Văn Kinh chua xót trong lòng, tranh biện: “Chuyện trong người sư huynh ta có mùi hương, chỉ có mấy vị phong chủ biết. Là ai cho ngươi biết, tại sao muốn khiêu khích sinh sự? Ta thấy người đó mới là tồn tâm hiểm ác, mới có khả năng là ma tu!”
Uông Tấn nhẹ nhíu mày, nhưng ánh mắt lại không tự chủ phiêu về Văn Nhân Mộ xa xa, rồi quay lại nhìn Quân Diễn Chi.
Văn Kinh nói với Quân Diễn Chi: “Sư huynh chúng ta đi trước được không? Ta thật sợ bọn họ thương tổn ngươi.”
Quân Diễn Chi cúi đầu nhìn cậu một cái, rồi quay sang ôn giọng nói với người áo xám: “Vị sư huynh này, tông chủ còn chưa ra kết luận, tạm nhẫn nại vài ngày thế nào? Quân Diễn Chi ta tuy không tính là người tốt, nhưng cũng hiểu tiếc thương sinh mạng vô tội, không dám lạm sát người vô tội.”
Câu này thành khẩn cực kỳ, âm thanh lại dễ nghe, làm người ta khó thể nảy sinh ác cảm. Người áo xám nhíu mày, tựa hồ có chút do dự.
Đúng lúc này, Chu Cẩn bước ra từ Thanh Hư điện. Hắn nhìn mấy người đang đối kháng và mấy đệ tử vây xem, chân mày nhíu lại, lớn giọng nói: “Tông chủ có lệnh, các đệ tử đều trở về phong nghỉ ngơi, chưa có mệnh lệnh, không được ra ngoài, không được huyên náo, tĩnh tâm tu luyện.”
Mọi người vội nhận lệnh, xôn xao tản ra.
Uông Tấn lạnh lùng nhìn Quân Diễn Chi một cái, cuối cùng thu trường kiếm lại, ném ra một câu: “Qua vài ngày nữa nếu còn chưa tra ra, lại tính sổ với ngươi.”
Nói xong, bay lên không.
Mắt thấy Quân Diễn Chi và Văn Kinh cũng gật đầu định đi, Chu Cẩn hỏi đệ tử trông điện bên cạnh: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Đệ tử đó không dám chậm trễ, kể lại sự tình từ đầu đến đuôi.
Chu Cẩn nhíu mày, nhưng cũng không nói gì nhiều, gật đầu vào trong.
Đến hậu điện, chỉ thấy Lộ Chi Sơn và các phong chủ đang trầm mặc, trong điện sương khói lượn lờ, không khí ngưng trọng, Chu Cẩn rũ tay đứng một bên, không dám lên tiếng, đợi phân phó.
Lộ Vân Trác nhắm chặt hai mắt nằm dưới đất, Lộ Chi Sơn sắc mặt đau đớn, chậm rãi nói: “Chuyện đến nước này, ta có một chuyện không thể không nói. Chỉ là cơ hội mỏng manh, vừa rồi thực sự không có hy vọng, mới không nói một chữ.”
Tịch Phóng không đổi sắc, không nhanh không chậm nói: “Lộ trưởng lão thỉnh nói.”
Lộ Chi Sơn hỏi: “Các vị có từng nghe qua về [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật]?”
Lục Trường Khanh khẽ nhíu mày đáp: “Chưa từng nghe qua.”
Lộ Chi Sơn chậm rãi gật đầu nói: “Cũng khó trách chưa có ai nghe qua. Thuật này là một bộ kỳ công lưu truyền từ thượng cổ, lúc đó ma tu hoành hành, máu chảy đầy đất, [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] là một bộ công pháp do một vị chân nhân tạo ra để khống chế ma tu. Tiếc rằng niên đại xa xưa, lại không có ai nguyện học, vì thế người biết đến không nhiều.”
Tịch Phóng hỏi: “Công pháp này có thể giải cứu kiếp nạn của phái ta?”
Lộ Chi Sơn nói: “Bần đạo không dám nói bừa. Nhưng công pháp này sáng tạo nhắm vào ma tu thượng cổ, nếu những đệ tử này vẫn còn một đường sống, chỉ sợ cũng nằm trên công pháp đó.”
Thiệu Quân nhíu mày: “Nếu niên đại đã xa xưa, thì đi đâu mới tìm được bộ công pháp đó? Lẽ nào Lộ trưởng lão biết người học được công pháp này?”
Lộ Chi Sơn chậm rãi lắc đầu: “Công pháp này là truyền thừa, lúc trước tính cách đại năng cao ngạo, vì thế khi công pháp chọn chủ cực kỳ nghiêm khắc. Hơn nữa, người luyện công pháp này, mỗi lần *** tiến một tầng, tu vi sẽ đình trệ ba năm. Hà khắc như thế, nên công pháp dần thất truyền.”
Tịch Phóng nhìn Lộ Chi Sơn nói: “Lẽ nào công pháp này đang ở trên tay Lộ trưởng lão?”
Lộ Chi Sơn thở dài: “Bần đạo vốn cũng chỉ là nghe nói đến, nghe đồn công pháp này thất tung đã mấy ngàn năm, không biết tung tích. Không ngờ, tám năm trước ta có một đệ tử qua đời, lúc bần đạo đến phòng đệ tử tưởng niệm, mông lung ngủ mất, trong mơ có một vị đại năng tóc hạc dung tiên, thần thái cao ngạo, bảo ta tìm bộ công pháp này trong phòng đệ tử. Sau khi tỉnh lại ta không dám chậm trễ, quả nhiên tìm được [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] trong phòng đệ tử.”
Mọi người trong hậu điện nghe thế dao động, mắt Lục Trường Khanh sáng như đuốc: “Lộ trưởng lão biết bộ công pháp này?”
Lộ Chi Sơn chậm rãi lắc đầu, cười khổ: “Bần đạo bất tài, chưa thể được đại năng chi linh nhìn trúng, không thể truyền thừa công pháp, từ đó đại năng không nói một chữ với bần đạo.”
Phong chủ Hoàng Hoa phong khổ sở nói: “Nếu nói vậy, chuyện ma tu, vẫn không thể giải quyết.”
Lộ Chi Sơn nhìn thanh niên hôn mê dưới đất, khẽ chau mày: “Hy vọng tuy nhỏ, nhưng không thể không thử. Hiện tại Thủy Nguyệt Cung, Thanh Hư kiếm tông, Cổ Kính Phái đều gặp nạn, lẽ nào ngồi đó mặc ma tu hoành hành? Thiên ý khó dò, nhưng khi đại kiếp giáng xuống, thiên địa cũng sẽ sinh ra một người giải cứu chúng sinh, còn có thể tìm được người đó hay không, thì phải xem tạo hóa của chúng ta.”
Lời này hừng hực đại nghĩa, nghe cực kỳ có lý. Nhưng những người trong hậu điện đều lặng lẽ thầm nghĩ: Vừa rồi Thanh Hư kiếm tông ta gặp nạn, ngươi thoái thác nói là không có cách giải cứu. Hiện tại nhi tử của ngươi gặp chuyện rồi, lại nói muốn tìm người truyền thừa công pháp đó…
Chỉ là mọi người không tiện vạch trần, gật đầu nói: “Lộ trưởng lão nói có lý.”
Tịch Phóng hỏi: “Không biết người nào mới có thể truyền thừa công pháp này?”
Lộ Chi Sơn nói: “Người truyền thừa công pháp này, tất nhiên phải có linh căn hệ mộc. Người linh căn nồng đậm, sẽ có thể điều khiển thuật này, về sau phải xem người này có hợp ý đại năng không.”
Lục Trường Khanh nói: “Linh căn hệ mộc nồng đậm… Lộ trưởng lão là chỉ thiên linh căn hệ mộc?”
“Không sai.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Tịch Phóng hỏi: “Trúc Phong quốc ta chỉ có một thiên linh căn hệ mộc, chính là Lộ trưởng lão rồi… lời này có ý gì?’
Sắc mặt Lộ Chi Sơn trầm trọng: “… Tịch tông chủ nói không sai. Chúng ta chính là phải tìm một thiên linh căn hệ mộc khác.”
Hậu điện Thanh Hư chìm vào yên tĩnh vô cùng.