Đọc truyện Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh – Chương 27: Đợi đệ trưởng thành một chút
Cuối cùng Hạ Linh cũng kéo Quý Khả Tình lên bờ.
Quý Khả Tình trời sinh hiếu thắng, hiện tại lại xấu mặt trước ba nam đệ tử Tuệ Thạch phong, sắc mặt có chút khó coi, lạnh lùng không nói tiếng nào, vận khí hong khô y phục.
Hạ Linh nhìn quanh, chỉ thấy ba mặt kề núi, một mặt là rừng sâu âm u, trước mặt là đầm sâu, nước đầm trong veo, dưới ánh mặt trời hiện màu vàng xanh. Hắn nhíu mày hỏi: “Đây là đâu?”
“Không biết___”
Đúng lúc này, trong nước lại có thứ gì đột nhiên bơi qua, phát ra ánh vàng nhàn nhạt.
Hạ Linh siết nắm tay, giọng nói lạnh cứng lại có chút kích động: “Phong Kiếm ngư?”
Quý Khả Tình nghe thế, lập tức lật người nhảy qua.
Bát Phong nhai có một loại Phong Kiếm ngư, nếu tuổi lên đến mấy trăm hoặc mấy ngàn, thân thể sẽ tỏa ra ánh sánh màu vàng nhạt. Phong Kiếm ngư bơi trong nước với tốc độ cực nhanh, khó bắt được, nhưng lại là thánh phẩm tu hành cực kỳ hiếm có.
Phong Kiếm ngư đã khó tìm, mà có thể phát sáng còn là lông phượng sừng lân, mấy trăm năm chỉ từng nghe nói đến, chưa có ai thấy qua.
Hạ Linh không nói một chữ, nhìn chằm chằm mặt hồ.
Văn Kinh sờ mũi, nhỏ giọng nói với Quân Diễn Chi: “Nhị sư huynh có hứng thú với cá này, chúng ta qua bên cạnh ngồi đi.”
“… Cũng tốt.”
Văn Kinh cùng Quân Diễn Chi ngồi trên tảng đá. Ánh mặt trời ấm áp, gương mặt màu mật nhạt của thiếu niên tràn đầy ý cười, cậu lấy một quả Bạch Thư ra khỏi túi trữ đồ, lấy tay áo lau lau rồi đưa cho Quân Diễn Chi: “Sư huynh ăn đi.”
Yết hầu Quân Diễn Chi động động: “… Ừm.”
Tơ tóc mỏng nhẹ của thiếu niên bay theo gió, phủ lên mặt, làm ngứa trong lòng.
Hai người lặng lẽ ngồi, Quân Diễn Chi rũ mắt nhìn trộm gương mặt trơn mịn của thiếu niên, nhẹ tựa vai lên người Văn Kinh.
Lát sau, nước hồ dần biến thành màu xanh lam, Hạ Linh đột nhiên nhảy ào vào hồ, bọt nước văng tung tóe, thân hình đó cực giống một con dã thú đang bắt cá.
Văn Kinh dại ra: “Nhị sư huynh dùng Tứ Minh Phong, bức Phong Kiếm ngư ra khỏi mặt nước là được rồi, cần gì phải khổ sở bắt cá như con gấu? Tốc độ của Phong Kiếm ngư đó, không phải tu sĩ trúc cơ bình thường có thể theo kịp.”
Quân Diễn Chi không để ý nói: “Hạ Linh muốn luyện là chuẩn xác và tốc độ, cá chỉ là thứ yếu.”
Phong Kiếm ngư trong nước cũng rất có linh tính, vừa thấy có người đến bắt nó, liền tăng thêm tốc độ. Thân thể nó vốn đã trơn trợt, tay Hạ Linh chạm lên da nó, lại không bắt được, bị nó giãy ra.
Hạ Linh hừ lạnh một tiếng, đọ kình với Phong Kiếm ngư, bức sát từng bước. Cá đó từ nhỏ sống trong Bát Phong nhai, không biết nhân giam hiểm ác, lại rất ít có người chơi đùa với nó, lúc này chỉ xem là có bạn chơi, hưng phấn bơi lội trong nước, thỉnh thoảng lại trêu Hạ Linh.
Văn Kinh há miệng, không khép lại được.
Tính cách của nhị sư huynh và cá này thật là… khó thể dự liệu…
Phong Kiếm ngư lao tới lao lui trong nước, quẫy đuôi tạo bọt nước, lại hơi lộ ra đầu cá, như đang khiêu khích.
Hạ Linh chau mày, không chút động tĩnh, lại vào lúc cá đó ngang tàng ngông nghênh nhất, đột ngột nhảy tới, lao thẳng xuống!
Cú nhảy này là cực hạn tu vi cả đời hắn, Phong Kiếm ngư có chút kinh hoảng, đột ngột chìm xuống đáy nước.
Ngay tại đây, chỉ nghe chuỗi tiếng bốp bốp nho nhỏ, bề mặt hàn đàm nhanh chóng kết một tầng băng dày.
Chân mày Hạ Linh run lên, nhưng lực đạo đã không thể khống chế, mắt thấy đầu sắp đụng vào tầng băng. Trong tình huống khẩn cấp, bóng xám nhanh chóng lật người trên không, xoay tròn đáp lên mặt nước, bước chân bất ổn, cực kỳ nhếch nhác.
Nửa thân thể của Phong Kiếm ngư đã đông trong tầng băng, thân cá không thể động đậy, đầu cá lắc điên cuồng, hoảng sợ cực điểm.
Hạ Linh phẫn hận nhìn Quý Khả Tình, người kia lại lạnh lùng đáp trả.
Khóe môi Văn Kinh co giật.
Nữ chính vừa ra tay, là biết ngay được hay không.
Trong truyện Quý Khả Tình và Quân Diễn Chi nhiều lần bắt Phong Kiếm ngư không được, Quý Khả Tình không kiên nhẫn, vung trường kiếm sử ra tuyệt chiêu, kết một tầng băng dày hơn mét trên mặt hàn đàm, Phong Kiếm ngư bị đông không chạy được.
Hiện tại Hạ Linh và cá đó triền quấn nửa ngày, chỉ sợ kiên nhẫn của Quý Khả Tình đã bị mài sạch.
Văn Kinh lặng lẽ bay lên mặt băng, men theo tiếng nước tìm đến Phong Kiếm ngư đang giãy dụa bì bõm, dùng tiểu kiếm vạch một vòng quanh thân cá, mang cả Phong Kiếm ngư và lớp băng đó ra.
Phong Kiếm ngư hoảng loạn loay hoay, nhưng đầu đột nhiên rũ xuống, không động đậy.
Văn Kinh gọi với lên bờ: “Bắt được rồi, cá này còn giả chết nữa.”
Hạ Linh âm trầm trừng Quý Khả Tình rất lâu, hừ lạnh một tiếng trở về bờ.
Văn Kinh hưng phấn bừng bừng mang cá cùng băng đặt lên tảng đá xanh bằng phẳng, tiểu kiếm loe lóe ánh sáng: “Chúng ta mổ con cá này đi.”
Đám người Quân Diễn Chi đều lại gần.
Con cá vốn mềm rũ như không xương, thấy tiểu kiếm và đám người, đột nhiên sống lại, kinh hoảng giãy dụa vặn vẹo.
Văn Kinh đè miếng băng xuống, tiểu kiếm đung đưa qua lại trước đầu cá.
Đột nhiên, đầu cá co rồi duỗi, miệng cá há lớn, đột nhiên phun ra một viên thạch tử màu vàng, ánh sáng màu vàng nhạt trên người đột nhiên biến mất.
Linh khí trên linh thạch đó nồng đậm như vậy, mắt Quý Khả Tình sáng lên: “Viễn Mộc linh thạch?”
Chân mày Quân Diễn Chi cũng hơi nhướng lên: “… Hình như đúng là Viễn Mộc linh thạch.”
Phong Kiếm ngư nhìn mọi người như lấy lòng.
Hạ Linh nhíu mày: “Cá này căn bản không đến một trăm tuổi.”
Văn Kinh lúng túng nhìn mọi người: “Viễn Mộc linh thạch này… nên làm thế nào?”
Quý Khả Tình nhìn ba người một cái, sắc mặt phức tạp, là người đầu tiên bước ra.
Nàng từ bỏ dứt khoát như thế, ngược lại khiến Quân Diễn Chi, Hạ Linh và Văn Kinh phải nhìn bằng con mắt khác. Tuy nàng không phải là một trong bảy mươi hai người được chọn truyền thừa, nhưng cũng gánh trọng trách tìm kiếm linh thạch, không nói một câu đã từ bỏ, không biết mang tâm lý gì.
Họ không biết, Quý Khả Tình vô cùng để ý mặt mũi. Vừa rồi Hạ Linh cứu cô một mạng, tuy cô không nói, nhưng trong lòng lại có chút hổ thẹn. Huống chi, vừa rồi Hạ Linh nhảy lên như thế vốn đã có thể bắt được Phong Kiếm ngư, không cần đến nàng ra tay. Nếu muốn tranh giành, nàng lại không thể lấy một địch ba, cần gì lãng phí sức lực?
Hạ Linh nhìn Quân Diễn Chi một cái, nói: “Chúc mừng.”
“Viễn Mộc linh thạch” thuộc về Tuệ Thạch phong, hiện tại Mạc Thiếu Ngôn lại không có đây, [Phúc Thảo Kinh] sẽ do Quân Diễn Chi kế thừa rồi.
Văn Kinh nhìn Phong Kiếm ngư đang quẫy đuôi trong tay: “Cá này nên làm sao?”
Hạ Linh nhíu mày: “Không đến một trăm tuổi, không có ích gì cho tu vi, thả đi.”
Văn Kinh đáp ứng, ôm cá đến bên đầm, ném vào trong: “Đi đi, đừng nuốt đồ bậy bạ nữa.”
Quân Diễn Chi cất Viễn Mộc linh thạch đi: “Nên đi rồi.”
“… Được.”
Đi được mấy bước, chỉ thấy cá đó trồi lên mặt nước, lặng lẽ bơi một lát, lộ đầu nhìn Hạ Linh, làm sao cũng không chịu đi, có chút lưu luyến tiếc nuối.
Văn Kinh nhịn không được nói: “Nhị sư huynh, cá này sợ là quanh năm ở trong đầm này cô đơn, gặp được huynh chơi với nó một chút, không nỡ để huynh đi đó.”
Hạ Linh khẽ nhíu mày, nhưng không quay đầu, đi thẳng tới.
Văn Kinh cảm thán, đi theo mọi người.
…
Có được Viễn Mộc linh thạch, thí luyện ở Bát Phong nhai đã hoàn thành, tâm trạng mọi người nhẹ nhõm đi nhiều. Ban ngày họ ngự phong mà đi, ban đêm ngủ ngoài hoang dã, đi hết hai ngày.
Hôm nay, họ bay đến đỉnh một ngọn núi.
Cổ thụ chọc trời, ánh mặt trời gần tối hóa thành từng đường sáng, len xuống qua kẽ lá, không khí trong lành, làm tâm trạng thoải mái. Trước mặt là một thông đạo sơn động dài, thông thẳng đến bên kia đỉnh núi, lộ ra khí âm lạnh.
Quân Diễn Chi nói: “Chỉ sợ đây chính là đoạn cuối cùng, xuyên qua sơn động này, thì sẽ là trận pháp cổ ra khỏi Bát Phong nhai.”
Văn Kinh nóng ruột: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, đệ muốn hái thêm chút linh thảo.”
Ba người còn lại đồng thời nhìn cậu.
Văn Kinh không quản bọn họ, vội vàng chạy đi.
Đào linh thảo chỉ là cái cớ, Bát Phong nhai đầy rẫy yêu thú, sinh trưởng một vài yêu thú quả cực kỳ trân quý, trong nhà có con rùa manh xuẩn, còn có một con rắn nóng tính cao ngạo lãnh đạm, Văn Kinh hận không thể hái hết tất cả yêu thú quả đến dỗ chúng nó.
Hái rất lâu trong rừng, sắc trời chuyển tối, Văn Kinh đã chất đầy túi trữ đồ.
Chỉ nghe sau lưng có một trận gió, giọng nói nhàn nhạt của Quân Diễn Chi truyền đến: “Sư đệ, nên đi rồi.”
“Được được!” Văn Kinh nhét mấy quả cuối cùng vào, vội vàng chạy qua.
Hạ Linh và Quý Khả Tình sớm đã mất kiên nhẫn, vào thông đạo đó trước một bước.
Văn Kinh đỏ mặt nói: “Quân sư huynh, chúng ta mau đi thôi.”
Nói rồi kéo tay Quân Diễn Chi đi vào trong.
Hai người đi một trước một sau, không bao lâu đã tiến vào một vùng trầm tĩnh và tối đen.
Cánh tay nắm mình mát lạnh, thon dài, Văn Kinh nhẹ cầm lấy, chỉ nghe người sau lưng khàn giọng nói: “Sư đệ, đệ… có ấn tượng gì với huynh?”
Văn Kinh há miệng, nhưng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng đáp: “Sư huynh nhân phẩn cao thượng, làm người ngưỡng mộ.”
Người phía sau yên tĩnh một lát, lại nói: “Còn gì nữa?”
Văn Kinh lại suy nghĩ: “Sư huynh tính cách dịu dàng, nói năng cao nhã, làm người bên cạnh đều rất thoải mái.”
“Còn gì nữa?”
Văn Kinh ngẩn ra: “Ừm, cái này…sư huynh rất, rất đẹp.” Nói xong hơi đỏ mặt.
Người phía sau lặng yên thêm một lát, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, hiện tại đệ còn nhỏ tuổi, đợi đệ trưởng thành chút nữa, chúng ta có thể, có thể…” Giọng nói có chút cấp bách.
“Có thể gì?”
Giọng nói sau lưng hồi phục bình tĩnh: “… Huynh có thể dạy cho đệ thêm vài thứ.”
Văn Kinh vội gật đầu: “Quân sư huynh muốn dạy đệ bản lĩnh gì sao? Cầu còn không được.”
Quân Diễn Chi trầm mặc một lúc, nói: “Cũng có thể tính là bản lĩnh.”
“A… đa tạ sư huynh.”
Quân Diễn Chi không tự giác siết chặt tay cậu.
Cửa động ngay không xa trước mắt, mơ hồ thấy được mặt trời lặn đỏ máu bên chân trời.
Nhân sinh tối tăm của mình, cũng giống như đường hầm không thấy ánh sáng này, cuối cùng đã đến điểm kết. Chỉ cần không để cậu biết mình là ai, không để cậu biết quá khứ của mình…
“Sư, sư huynh, bên, bên ngoài xảy ra chuyện rồi.”
Văn Kinh đứng ở cửa động, hàm răng không ngừng run rẩy.
Cho dù trong truyện đã nhắc đến sự thảm liệt ở cửa động, nhưng Văn Kinh vẫn bị cảnh tượng máu thịt mơ hồ dọa tái mặt.
“… Chuyện gì?” Quân Diễn Chi đi ra khỏi hang động.
Mấy chục thi thể nằm trước cửa động, đã chết khá lâu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, thân thể vặn vẹo, dường như đã chìm vào điên cuồng. Một lá cờ màu đỏ đón gió phất phới giữa đống thi thể.
Quân Diễn Chi ngẩn ngơ nhìn lá cờ đó, chỉ cảm thấy trong đầu ập đến cơn đau đột ngột, kêu vang ong ong.
Tiếng thét gào, tiếng kêu réo, tiếng khóc vang lên trong đầu, một gương mặt nữ tử trung niên dịu dàng xuất hiện trước mắt, lát sau lại giãy dụa gục dưới đất, toàn thân là máu: “Mau chạy, mau chạy đi!”
Trong ánh lửa, lá cờ xanh trắng đan xen đứng thẳng trong gió, nhưng đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Vừa dứt lời, một nam nhân dẫm lên lưng nàng, trường kiếm vạch quả cổ nàng, máu tươi trào ra như trụ nước.
Quân Diễn Chi đờ đẫn không biết làm sao.
Nam nhân giết người đó là ai? Là ai?
Không, không chỉ một người, còn có hai người, ba người, bốn người, năm người, sáu người… toàn bộ đều đang giết chóc, giết chóc lãnh huyết không lưu tình…
“Quân sư huynh, huynh sao rồi?” Văn Kinh nhẹ giọng hỏi.
Sao sắc mặt tái nhợt ra như vậy, không nói một lời, đã thế hình như còn hồn không trong xác?
Quân Diễn Chi không trả lời, miệng mím chặt.
Hạ Linh và Quý Khả Tình đang đứng gần đó, cũng lộ vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Hạ Linh nhíu mày hỏi: “Quân sư đệ, chuyện gì vậy?”
Quân Diễn Chi đột ngột hoàn hồn, cúi đầu một lúc, khi ngẩng lên, sắc mặt đã hồi phục bình tĩnh: “Những thi thể này đều là Thủy Nguyệt Cung, chắc là những đệ tử còn lại.”
Hạ Linh nói: “Không sai.”
Quý Khả Tình chỉ cảm thấy buồn nôn, đến vách núi cạnh đó bình tĩnh hứng gió.
“Sư huynh, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước đã.” Văn Kinh nhẹ giọng nói.
“… Ừm.”
Quân Diễn Chi cúi đầu đi qua, bình tĩnh nhìn từng cái xác vặn vẹo.
Tất cả đều đã nhớ lại.
… Ngay cả sắp xếp thi thể cũng dụng tâm như thế, không khác gì buổi tối năm đó, là trùng hợp, hay cố ý?
Là ai cố ý làm thế?
Văn Kinh chỉ cảm thấy toàn thân dựng lông, cảm giác không thoải mái bao trùm toàn thân, có một ảo giác như đang ở trong phim kinh dị. Đột nhiên, trong đầu truyền đến một tin tức hệ thống.
[Ký chủ: Hệ thống tự phòng ngự phát giác nguy cơ trọng đại, hiện đã bắt đầu thăng cấp, đại khái một tháng sau sẽ hoàn thành. Thăng cấp lần này có tỉ lệ thất bại nhất định, xin ký chủ chuẩn bị tâm lý.]
Văn Kinh dại ra.