Đọc truyện Ai Đã Mang Đi Khúc Sênh Ca – Chương 1Quyển 1 –
Có lẽ, một vương triều lụn bại, chỉ là một minh chứng, cho thế gian rối
ren, bỏ qua tất cả mọi thứ và lỗi lầm. Nụ cười khuynh thành, giang sơn
đẫm lệ, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Một
Tại một vương triều hoa lệ thịnh vượng. Chim huyền *( chim nhạn) hát vang,
đời đời yên bình. Ánh ban mai từ phía đông dâng lên, phủ trên vùng đất
to lớn phương Đông sắp lụi tàn mãi mãi. Tia nắng mặt trời sáng chói,
như Phật tổ ban phát bụi bặm cho trần thế, rực rỡ đến chói mắt. Nhưng
mà, ánh sáng chói lòa đó rồi cũng dần dần lụi tắt, màn đêm dần buông
xuống.
Mẫu thân rót một chén rượu trong suốt, dâng cho phụ thân. Lúc đó là buổi
sáng sớm mùa đông. Ngay sau đó, có âm thanh vụn vỡ phá tan cả khoảng
không yên tĩnh. Thị nữ thấp thỏm lo âu thông báo: Chết người, chết người, chết rồi.
Tay của mẫu thân nắm chặt lại. Trên chiếc váy trắng có những ngọn mầm
nguyệt bạch*( hình mặt trăng màu trắng), tách ra mùi thảo dược nồng đậm. Tôi đem từng ngón từng ngón vuốt thẳng ra.Trên lòng bàn tay bà, có dòng chữ bằng máu rõ ràng, núi Linh Thứu, núi Linh Thứu.
*Núi Linh Thứu: Núi Linh Thứu là một trong những ngọn núi cao bao bọc chung
quanh thành Vương Xá. Linh Thứu là nơi Đức Phật đã thuyết giảng nhiều bộ kinh quan trọng trong lịch sử Phật giáo, cũng như trong truyền thuyết
Phật giáo, như kinh Pháp Hoa, Lăng Nghiêm, Kinh Đại Bát Nhã
Đây tựa như chỉ là một hàng chữ vô nghĩa. Không một ai hiểu được. Ngoại trừ tôi ra, không người nào biết,vì sao mẫu thân đột nhiên qua đời. Chân
tướng, thật khó mà phân rõ. Không người nào truy cứu, cũng chẳng người
nào cảm thấy hứng thú.
Bà được chôn cất tại một mảnh đất trống hoang vu phía sau ngọn núi. Không
xa nơi đó, là dòng thác Lạc Thủy không ngừng chảy xiết. Phụ thân nói,
thậm chí ngay cả khi bà chết, ông cũng sẽ không cho bà quay trở về núi
Linh Thứu.
Tiếng đồn từ bốn phương tám hướng truyền xa, Thi vương đã giết vương hậu của mình.
Nguyệt thần*( Hằng Nga) cũng nói với tôi như vậy. Nàng nói, phụ thân ngươi giết mẫu thân ngươi, ngươi là nghiệt chủng.
Tôi gọi là Muội Hỉ, là đứa con gái lai lịch bất minh của phụ thân. Năm tôi vừa tròn chín tuổi, mẫu thân của tôi qua đời.
Hai
Tôi ngẩng đầu, nhìn chăm chú trăng sáng nơi chân trời. Tôi nghe thấy giọng
nói văng vẳng của Nguyệt thần, xuyên thấu cả bầu trời, đất đai, cây cối, qua cả vạn vật thế gian. Nàng nói, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ như
cánh chim huyền kia, bay khỏi trần thế. Ngươi sẽ khiến vương triều này
hủy diệt.
Rất nhiều năm trước kia, mẫu thân tôi cũng đứng tại vùng đất bao la này,
nói với tôi những lời tương tự như vậy. Nàng nói, Muội Hỉ, một ngày nào
đó, con sẽ rời xa ta, cánh chim huyền sẽ mang con rời xa ta. Sau đó, con sẽ hủy diệt đôi cánh chim trắng kia. Con sẽ hủy diệt một vương triều.
Mà lúc đó, tôi vẫn là một đứa bé.Thi quốc nơi chúng tôi sinh sống là một
vùng đất hoang vu cằn cỗi, giãy dụa như thú. Bốn mùa trôi qua thấm thoát như gió lướt trên tay. Tôi thường đứng cùng mẫu thân ngưỡng đầu nhìn về phía đồng núi xa xa phía đông Thi quốc.
Mẫu thân tôi, chỉ về phía xa nói rằng nơi đó là núi Linh Thứu. Là nơi chúng tôi đời đời xin vọng thần linh. Tục truyền nơi đó là nơi các thần tiên
sinh sống. Sơn thanh thủy tịnh. Ánh mặt trời len lỏi trong cây xanh ở
đó, đất đai là màu vàng. Bà nói sau khi con người chết đi, mọi người đều hy vọng, linh hồn cũng sẽ được giữ lại nơi đó.
Những lời bà nói luôn mang theo một nỗi buồn vô hạn.
Tôi đã từng hỏi phụ thân, có chuyện đó thật hay không. Ông liền thét lên
trong giận dữ.Ông nói nếu làm thần linh tức giận,Thi quốc chúng ta sẽ có báo ứng. Người chết, không thể ở lại núi Linh Thứu. Mẫu thân tôi càng
không thể, linh hồn bà không sạch sẽ. Bà chỉ biết khinh nhờn thần linh.
Tôi chán ghét phụ thân như vậy. Chán ghét khi ông dùng những từ ngữ chua cay để hạ nhục mẫu thân.
Sau đó tôi cuối cùng cũng biết, giữa bọn họ tồn tại sự đối địch, oán hận,
tất cả đều liên quan đến hai từ tình yêu. Phản bội và chung thủy.
Ba
Năm mười ba tuổi, tôi lén lút đến thăm thú núi Linh Thứu.Chẳng qua nơi đây
chỉ là một dãy núi bình thường. Chỉ có cỏ dại gai sinh trưởng tươi tốt.
Đại thụ( cây lớn) càng tráng kiện. Động vật càng hung mãnh.
Tôi nhìn phía sau cây đại thụ có một cái động. Tôi luôn có một khát vọng sẽ tìm được linh hồn mẫu thân ở nơi đó. Tôi muốn hỏi bà, nhiều năm trôi
qua như vậy, trước giờ có từng nghĩ về tôi, trước giờ có từng yêu thương tôi không. Những điều đó cũng như những đám mây, phiêu bạt bất định.
Không quay trở về.
Bất luận bà đối đãi với tôi ra sao, bà vẫn như trước, là khuôn mặt tôi mãi
không bao giờ quên, huyết mạch chảy trong người tôi, là cốt tủy mẫu
thân.
Khi mặt Trời buông xuống, tôi nhìn cây đại thụ cười không ngừng. Cười đến
nước mắt đều chảy dài. Tôi biết rõ, sẽ chẳng có cách nào gặp được mẫu
thân.
Nhưng mà, tôi nghe được tiếng chim huyền ca. Giống như từ chân trời vọng lại, như âm thanh thiên nhiên. Giống hệt ca dao ngày xưa mẫu thân từng hát.
Lúc đó, ánh trăng sáng ngời. Cây cối, đóa hoa, gai, cỏ dại, mọi thứ như
vậy, toàn bộ yên lặng không tiếng động.
Tất cả về sau, tôi nhìn thấy một thiếu niên gọi là Sóc Mã. Trong hắn mắt
hắn mang theo nước mắt.Tựa như bộ dáng mẫu thân tôi. Mẫu thân tôi, cũng
từng nhìn tôi như thế. Ánh mắt bất lực mà yêu thương nhìn tôi.
Hắn tới đây vòng tay ôm tôi. Hắn mang theo mùi hương của hoa cỏ thơm ngát.
Hắn nói, hắn gọi là Sóc Mã. Hắn nhìn thấy tôi có cảm giác rất thân
thiết. Hắn nói đây là chuyện khiến hắn kinh ngạc vui mừng.
Ngón tay hắn ấm áp, đặt ở trên lưng, bỗng nhiên tôi cảm thấy, bốn mùa trôi qua, xuân về hoa nở.