Đọc truyện Ai Cũng Có Nỗi Cô Đơn – Chương 1: Cảm giác mơ hồ
Nhật ký, ngày 15 tháng 8 năm 2007…
Hôm nay Thiện Mỹ dò hỏi tôi về chàng trai vừa mới chuyển trường tới, tôi đã lắc đầu và nói không biết.
Giờ nhớ lại mới thấy, tôi của năm ấy ngoài trừ việc suốt ngày bám theo cậu ta, nhí nha nhí nhố chạy theo đuôi thì chẳng biết cậu ta nghĩ gì trong đầu, cũng chẳng biết cậu ta thích thứ gì, ghét thứ gì nữa. Mọi thông tin về Thiên Vũ mà tôi nắm được đều là từ miệng của Ý Lan.
Thế nên, khoảnh khắc khi nhìn thấy cậu ta, tôi hoàn toàn không có chút hồi ức nào cả. Bởi vì tôi thực sự không biết gì về cậu ta, một chút cũng không.
Có lẽ vì vậy mà khi ấy tôi đã không nhận ra, cậu ta chưa từng thích tôi. Người mà cậu ta thích chính là bạn thân của tôi.
…
Ánh nắng chiều hiu hắt trên những ngọn cây. Gió nhẹ nhàng thổi qua, đám lá cây va vào nhau vang lên những tiếng xào xạc.
Xuyên qua một con hẻm, lại đi thêm vài trăm mét, cuối cùng dừng trước cửa một ngôi nhà.
Bước xuống xe, An Ny khoác balo lên vai, quay đầu mỉm cười với chàng trai đang ngồi trên xe đạp:
“ Về cẩn thận!”
Liếc nhìn cô gái trước mặt đang cười đến híp mắt, Nguyễn Phong tỏ ra bực dọc nói:
“ Vũ An Ny, tôi chở bà về nhà xong thì lưng áo cũng ướt đẫm hết rồi này. Bà không mời tôi được một li nước à?”
An Ny thản nhiên nhìn đồng hồ ở cổ tay đáp:
“ Ồ, còn mười phút nữa là tới giờ ông hẹn với Ý Lan đấy.”
“ Bà…, good, very good! Lần sau tôi sẽ tính sổ với bà!” Nguyễn Phong nghiến răng nghiến lợi nói. Dứt lời, liền tức tốc phóng xe đạp đi.
Dường như đã quen với mấy hành động này, An Ny ung dung mở cửa đi vào nhà, miệng khe khẽ ngân nga vài câu hát. Chỉ tội cho anh bạn Nguyễn Phong, một thân xe đạp chạy như điên trên đường. Lúc dừng đèn đỏ, ánh mắt Nguyễn Phong lơ đãng lướt qua hàng người đang băng qua đường rồi vô tình dừng tại một người. Hừm, hình như là đồng phục của trường mình. Mà anh ta nhìn cũng có vẻ rất quen. Khoan đã…Người này, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Thêm một tuần nữa trôi qua, ngày khai giảng càng lúc càng gần kề.
Buổi trưa, Nguyễn Phong như mọi khi chở An Ny đi học. Hai người, một người nói, một người nghe. Tính cách An Ny nhìn thì vui vẻ, hòa đồng nhưng thực chất rất lạnh nhạt. Đa phần đều là người khác nói, cô nghe. Phải thân thiết lắm thì may ra mới khiến cô chịu mở miệng nói nhiều.
“ Này, lớp bà hình như có hai người mới chuyển vô đúng không?”
Người mới chuyển vô? Trong đầu An Ny là một mảng mơ hồ. Mãi tới khi tới bãi đỗ xe của trường, cô mới trả lời:
“…hình như là có.”
“…” Anh biết thừa là cô không nhớ.
An Ny liền cười trừ. Cô từ bé đến giờ chỉ biết đi học, ăn rồi lại ngủ, hoàn toàn chưa từng có ý định để ý tới mấy chuyện vặt vãnh xung quanh.
“ Thôi bỏ đi. Tôi nghe Ý Lan nói có một người tên là Hoàng Thiên Vũ, thành tích ở trường cũ khá tốt, đặc biệt là môn Toán. Dường như cậu ta có ý định thi vào đội tuyển. Bà giúp tôi tìm hiểu xem thực hư như thế nào.”
“ Mấy người lớp chuyên các cậu đúng thật là!” An Ny hừ lạnh quay lưng bỏ đi.
Nguyễn Phong thấy cô hiểu lầm liền vội vàng níu tay cô lại, lập tức cười gượng giải thích:
“Không phải như bà nghĩ đâu. Đội tuyển Toán năm nay thật sự đang rất cần nhân tài. Cho nên tôi mới phải đi tìm hiểu trước. ” Năm trước trường bọn họ đã thua trường trung học H. Năm nay tuyệt đối phải thắng!
Thấy An Ny vẫn im lặng không đáp, Nguyễn Phong đành sáp lại cười nham nhở:
“ Hay là bà tham gia đội tuyển Toán đi.”
An Ny nhanh nhẹn lách người né sang một bên.
“ Bệnh thần kinh.” Dứt lời liền nhấc chân bước đi, đầu không thèm ngoảnh lại, bỏ mặc Nguyễn Phong ở đằng sau đang cười vô cùng đắc chí hướng về phía phòng học nào đó trên dãy lầu hai.
Trời đã vào mùa mưa nhưng không khí vẫn rất oi ả.
Ngồi ở trong lớp, quạt bật hết cỡ, thế nhưng đứa thì nằm dài lên bàn, đứa thì chống cằm nghe giảng mà mặt nhăn mày nhíu, số còn lại liền úp mặt vào tập ngủ không biết trời đất. Tới tiết giải bài tập, sự tĩnh lặng của lớp học mới chính thức được phá vỡ.
Thời đi học, ai mà chẳng thích được học giáo viên dễ.
Lớp của An Ny tuy đa số giáo viên đều khó, nhưng bù lại cũng có một, hai người tính cách khá thoải mái. Tiêu biểu là môn Toán. Từng người lên bảng làm bài, làm xong thì đi xuống. Gặp bài nào khó thì mời người xung phong. Dù sao chương trình học đầu năm khá nhẹ nhàng, vả lại lớp cô cũng không phải lớp chuyên, cho nên quá trình học trong lớp diễn ra rất thuận lợi.
“ Bà thấy thuận lợi là đúng rồi. Đâu như bọn tôi!” Thiện Mỹ ảo não nói.
“ Phải đó.” Phương Linh và Ái My gật đầu hùa theo.
Nói rồi cả ba người vụng trộm thò tay xuống hộc bàn bốc bánh tráng ăn. Nói theo kiểu của ba người này chính là ăn vụng trong giờ học, cảm giác liền ngon hơn là lúc ăn quang minh chính đại nhiều. Cũng may mắn một điểm là bốn người bọn họ đều ngồi ở dãy bàn cuối cạnh cửa sổ. An Ny ngồi một mình một bàn, phía trên theo thứ tự là Phương Linh, Thiện Mỹ, kế bên nữa là Ái My và ba người khác.
Vì đã nhận lời giúp đỡ Nguyễn Phong nên An Ny đành phải đi hỏi Thiện Mỹ về cái người tên Thiên Vũ kia. Thiện Mỹ vừa là lớp trưởng, vừa là bà tám của lớp lại thêm hai bạn nữ nhiều chuyện kia, chưa đến nửa ngày cô đã bị bọn họ nhồi cả mớ thông tin đến sắp phát nghẹn.
Cầm tớ lí lịch chi tiết mà cả ba người kia tốn sức kê khai trên tay, An Ny nhanh chóng đọc lướt qua.
Tên: Hoàng Thiên Vũ.
Ngày sinh: 3/7
Giới tính: Nữ Nam. (囧rz)
Quê quán: Thành phố H.
Số điện thọai: 090Xxxxx
…
Thành tích: 10 năm liền học sinh giỏi, học sinh giỏi cấp thành phố môn tóan năm lớp 9, học sinh giỏi máy tính bỏ túi cấp thành phố,…
“ Lí lịch khá là ấn tượng đấy.” Nguyễn Phong nhướng mày nhìn tờ giấy, khóe môi nhẹ cong lên. Hừm, còn tưởng là ai, hóa ra đều là người quen cả.
“ Cũng được.” An Ny không mặn không nhạt nói, bàn tay đồng thời lật qua một trang sách.
Trường mà cô đang theo học là một trong những ngôi trường danh giá nhất nước, cho nên thành tích như vậy trong trường tuy không có nhiều nhưng cũng chẳng phải là hiếm.
Do dự hồi lâu, rốt cuộc Nguyễn Phong vẫn không nhịn được mà buông lời bóng gió.
“ An Ny, lực học thực sự của bà không hề tệ.”
“ Thì sao chứ?” Một trang sách nữa lại được lật qua.
Là bạn thân bao nhiêu năm, Nguyễn Phong tất nhiên có thể nhìn ra An Ny đang nghĩ gì. Gấp vuông vắn tờ giấy lại bỏ vào túi quần, anh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm. Quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, không biết đã bao lâu rồi anh mới thả lòng bản thân để ngắm nhìn cô như thế này? Chắc là rất lâu rồi cũng nên.
Cô gái đang cúi đầu đọc sách kia, rõ ràng tỏa sáng như một vì sao nhưng lại luôn cố tình thu mình nấp sau những áng mây. Cô là người có nụ cười ấm áp vô cùng, cũng là người lạnh lùng đến tận cùng. Nghĩ tới đây, khóe môi Nguyễn Phong cong lên một cách đầy tự giễu. Bọn họ cứ ngồi yên lặng như vậy, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Nguyễn Phong bất ngờ vang lên.
Ngó qua cái tên hiện trên màn hình, anh không nghe máy mà bỏ nó lại vào túi.
An Ny cũng không hỏi tại sao. Cô lẳng lặng đặt sách qua một bên rồi đứng dậy tiễn Nguyễn Phong ra cửa.
“ Tôi về đây. Bà cũng nên ngủ sớm đi!”
“ Ừm. Đi đường cẩn thận.”
Nguyễn Phong bật cười.
“ Bà không còn câu nào khác hả?”
Ngẫm nghĩ chưa tới ba giây, An Ny gật đầu nói:
“ Còn. Thượng lộ bình an.”
Anh bạn Nguyễn Phong đành ra về trong câm lặng. Nhưng mà trước khi đi cũng không quên trừng mắt nhắc nhở cô bạn thân:
“ Tan học chiều mai nhớ ở lại xem tớ chơi bóng.”
An Ny: “Được thôi!”
Quay trở vào nhà, cô bỗng không còn hứng thú đọc sách nữa. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định đi ngủ cho xong.
Kim đồng hồ đã chỉ đến mười một giờ. Một ngày mới lại sắp bắt đầu.
An Ny trùm chăn ngang cổ, cố gắng xua hết mọi ý nghĩ rồi mệt mỏi bước vào giấc ngủ chập chờn.
Kí ức tuổi thơ của An Ny khá mơ hồ. Cô không thể nhớ được những chuyện từ năm tám tuổi đổ về trước, chỉ có thể gom nhặt từng mảnh kí ức còn sót lại ghép chúng lại với nhau. Thế Anh bảo, đó là do cô quá sốc trước sự ra đi của ba.
An Ny nghĩ, có lẽ là vậy. Sinh nhật năm tám tuổi, không bánh kem và nến, không một bài hát chúc mừng, chỉ có tiếng cãi vã truyền đến tai cô bé đang ngơ ngác đứng núp ở cầu thang, hai bên má ướt đẫm nước mắt. Rồi cô bé từ cầu thang lao thẳng qua phòng khách, chạy vụt ra ngoài. Cô bé cứ chạy mãi, chạy mãi thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người bên đường la hét.
Rầm…
Chiếc mắt kính vỡ nát trên mặt đường. Người đàn ông đầu bê bết màu. Ông cố hết sức từ từ vươn bàn tay không dính máu vuốt nhẹ lên tóc cô bé đang ngây người vì sợ hãi, khóe môi nở nụ cười hiền từ, dùng chút hơi sức cuối cùng rặn ra từng chữ:
“ An Ny, sinh nhật vui vẻ.”
Trời ngày hôm đó, rực rỡ ánh nắng.
“ An Ny! Tỉnh lại đi An Ny! An Ny!” Thiện Mỹ hốt hoảng lay mạnh cô gái đang nằm trên giường, miệng không ngừng hô to.
Từ trong giấc mộng tỉnh lại, An Ny gắng gượng mở mắt ra, đôi môi trắng bệt khẽ mấp máy:
“Nước.”
“ Được, tôi đi lấy ngay.” Trông thấy An Ny mở mắt, Thiện Mỹ lập tức bình tĩnh trở lại. Cô chạy một mạch vào nhà bếp lấy nước rồi lại chạy một mạch trở lại phòng.
Chờ cho An Ny uống nước xong, Thiện Mỹ bấy giờ mới lo lắng hỏi:
“ Lại mơ thấy nữa à?”
An Ny ngồi dựa lưng vào thành giường, cười yếu ớt:
“ Tôi không sao.”
“ Gì mà không sao chứ! Trán bà toàn mồ hôi không kìa!” Thiện Mỹ ngay tức khắc phản bác, còn không quên dùng ngón tay quệt trán An Ny rồi chìa ra làm bằng chứng.
Không đợi An Ny trả lời, Thiện Mỹ đã nói tiếp:
“ Ban nãy anh Thế Anh có cho người đến chuyển lời là chủ nhật này bà phải quay trở về nhà. Là bắt buộc.”
Nụ cười trên môi An Ny nhạt dần. Một hồi lâu sau, cô mới trả lời:
“ Tôi nhớ rồi.” Dù sao, sớm muộn gì cũng phải bước vào lại ngôi nhà đó
Đã bước vào mùa mưa, trời vẫn nóng nhưđổ lửa, sân trường không một bóng cây, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống làm nóng rát mặt đất.
Giờ ra chơi, An Ny như thường lệ đeo tai nghe đọc sách, ba người kia thì tiếp tục nói chuyện không ngừng nghỉ.
Câu chuyện lần này xoay quanh chàng nam sinh vừa chuyển tới tên Hoàng Thiên Vũ. Không biết moi được tin tức từ ai mà Thiện Mỹ và Phương Linh biết rất nhiều về cậu ta. Sau khi nói được một lúc, Thiện Mỹ theo thói quen quay sang kéo tay áo An Ny.
“Chuyện gì?” An Ny ngẩng mặt ra khỏi cuốn sách.
“Cậu thấy Thiên Vũ thế nào?” Phương Linh mang bộ dạng hiếu kỳ hỏi.
Đặt cuốn sách qua một bên, An Ny trưng ra ánh mắt vô tội hỏi lại:
“ Thiên Vũ…là người nào vậy?” Khuôn mặt đó, đôi mắt đó vẫn y như trong trí nhớ của cô. Thế nhưng, một chàng trai lạnh lùng, thờ ơ và một chàng trai hài hước, vui vẻ. Người nào mới thật sự là cậu?
“…” Phương Linh kể từ giờ phút này đã chính thức hiểu được nỗi khổ của Thiện Mỹ.
Thực ra cũng không thể trách An Ny. Hôm nhập học, thầy chủ nhiệm giới thiệu học sinh mới thì cô ngủ gật. Đến khi vào học, cô một là chăm chú nghe giảng, hai là chăm chú đọc sách, hoàn toàn biến quần chúng xung quanh thành không khí. Cho nên đừng nói là mặt, đến ngay cả tên của họ tên học sinh mới cô cũng không biết.
Vậy nhưng Phương Linh vẫn cảm thấy khó hiểu.
“ An Ny, đừng nói với tôi là lớp mình có bao nhiêu người bà cũng không nhớ?
“ Ừ.” Cô gật đầu.
Thiện Mỹ liền nhìn Phương Linh bằng ánh mắt đồng cảm.
Về sau khi chơi chung đã lâu, Phương Linh mới biết là An Ny không phải có tính hay quên mà là cô căn bản chẳng bao giờ quan tâm đến những chuyện không cần thiết đó.
Bởi vì không quan tâm, cho nên mới chưa từng ghi nhớ.
Hoặc…
Bởi vì vẫn luôn nhớ, cho nên mới cố tình lãng quên.