Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi

Chương 97


Bạn đang đọc Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi FULL – Chương 97


Editor: Lăng
Trước kia Tống Tiễn vẫn luôn cảm thấy mình là một người lý trí, sẽ không xử sự theo cảm tính, dù là ai tiếp xúc với cô thì đều nhận xét là cô luôn giữ được bình tĩnh trong mọi thời khắc.

Thậm chí trước kia, sau khi nghe Văn Nhân Du nói xong thì cô cũng vẫn bình tĩnh gật đầu, nói: “Em biết rồi.”
Nhưng gần đây lại không giống lúc trước, hai ngày này cảm xúc của cô không giống như là của bản thân.

Giang Liễu Y còn thích trêu chọc cô, chuyện đứng đắn duy nhất mà hai người làm trong hai ngày nay là dạy học cho Trì Mộ Nhan.

Cô đi cùng Giang Liễu Y, Khổng Hi Nhan đi đóng phim, còn Trì Vãn Chiếu thì ở nhà.

Trì Mộ Nhan ôm cô làm nũng không được, thế là quay sang làm nũng với Giang Liễu Y, tim Giang Liễu Y mềm nhũn ra, bèn lén lấy cho cô bé hai viên chocolate, đúng lúc bị Tống Tiễn bắt được.
Tống Tiễn liếc nhìn Trì Vãn Chiếu, rốt cuộc cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, vờ như không thấy gì.
Giang Liễu Y liếc nhìn cô một cái, đi đến cạnh cô, cúi đầu hỏi: “Tiễn nhìn gì thế?”
Tống Tiễn nói: “Tin tức trong tạp chí.”
Vừa mới dứt lời thì lòng bàn tay bị nhét thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn, hóa ra lại là chocolate.

Tống Tiễn sửng sốt vài giây, ngước mắt nhìn Giang Liễu Y, người này thế mà lại dùng cách dụ dỗ con nít để dỗ cô.
Trong lòng Tống Tiễn có một cảm giác khó hiểu trỗi dậy.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì gia đình nên cô rất ít khi được dỗ dành, đây là lần đầu tiên được đổi xử như vậy từ sau khi trưởng thành.
Đột nhiên cô có ảo giác mình cũng là một đứa trẻ.
Giang Liễu Y nhét vào tay cô xong còn vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, sau đó mới rời đi.
Tống Tiễn siết chặt viên chocolate trong tay, khi Trì Vãn Chiếu nhìn qua thì vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng lại loạn lên, còn chưa ăn chocolate mà lòng cô đã ngọt hết lên rồi.
Đến cuối buổi, Trì Vãn Chiếu đi tới hỏi Tống Tiễn: “Buổi chiều cô có việc gì không?”
Tống Tiễn gật đầu: “Buổi chiều phải đến tòa soạn.”
Trì Vãn Chiếu nói: “Ăn cơm xong rồi đi được không?”
Tống Tiễn nhìn Giang Liễu Y, nói: “Không cần đâu, tôi còn phải đi đón sư tỷ của tôi.”
Trì Vãn Chiếu nghe vậy im lặng hai giây, mở miệng nói: “Vậy lần sau đi.”
Tống Tiễn “Ừm” một tiếng.
Hai người không ăn trưa ở nhà họ Trì, sau khi ra ngoài thì tìm một tiệm cơm, ăn xong trực tiếp đi tìm Văn Nhân Du.

Văn Nhân Du mở cửa nhìn thấy hai người, hỏi: “Vào uống ly trà không?”
Mấy ngày không gặp, trông khí sắc Văn Nhân Du có vẻ rất tốt, trợ lý rót cho Giang Liễu Y và Tống Tiễn hai ly trà.

Tống Tiễn nhấp một ngụm, thấy Văn Nhân Du đã dọn xong hai vali, cô bèn hỏi: “Phỏng vấn xong chị đi ngay sao?”
Văn Nhân Du gật đầu: “Ừ.”
Tống Tiễn không nói gì nữa, Giang Liễu Y nói chuyện bữa tiệc sau khi phỏng vấn, Văn Nhân Du cười nói: “Xong rồi lại nói.”
Trợ lý nhìn đồng hồ rồi nói với Văn Nhân Du: “Cô Văn Nhân, nên xuất phát thôi.”
Tống Tiễn đứng dậy, Giang Liễu Y nhanh hơn cô một bước, đi đẩy Văn Nhân Du, nói với Tống Tiễn: “Tiễn đi mở thang máy trước đi.”
Văn Nhân Du nghiêng đầu nhìn Giang Liễu Y, cười cười với cô, đôi mắt dịu dàng.
Trợ lý cũng đi theo, ngồi ở băng ghế sau.

Trên đường đi, Văn Nhân Du hỏi Tống Tiễn: “Thầy có liên lạc với em không? Hình như ông ấy có chuyện muốn tìm em đó.”

Tống Tiễn lắc đầu, hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
Văn Nhân Du nói: “Hình như là triển lãm tranh của cô Bạch, thầy không thể phân thân nên muốn nhờ em đi thay.”
Tống Tiễn không đáp lời, trầm mặc vài giây.

Giang Liễu Y liếc nhìn cô, nói: “Tới rồi lại nói sau.”
Văn Nhân Du gật đầu.
Trên xe không còn âm thanh gì nữa.
Khi đến studio thì Hà Tiểu Anh gào thét phấn khích, thấy Tống Tiễn thì đầu tiên là nhảy bắn lên, sau đó nhìn thấy Văn Nhân Du ngồi xe lăn thì nghiêm túc lại.

Chuyện sau Liên hoan Nghệ thuật thì cô đã biết rồi, tuy là truyền thông không dám đưa tin rầm rộ nhưng cũng loáng thoáng nhắc đến một ít chuyện của Văn Nhân Du.

Quan môn đệ tử của thầy Bạch lại phải ngồi xe lăn, nếu không phải có người đè ém tin tức thì chỉ sợ đã sớm gây nên sóng lớn trong giới hội họa.
Hà Tiểu Anh biết được cũng là vì tin tức nội bộ.
Nhiếp ảnh gia mới họ Lam, mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Lam.

Tiểu Lam chạy đến cạnh Tống Tiễn, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Sư phụ!”
Giọng nói ngọt ngào, Tống Tiễn hơi gật đầu với cô ấy.

Tiểu Lam chào hỏi Giang Liễu Y và Văn Nhân Du, Hà Tiểu Anh kéo Tống Tiễn đến sáng một bên không người, hỏi: “Sao mấy người lại đến chung vậy?”
Cô ấy kinh ngạc đến mức há to miệng, vừa rồi thiếu chút nữa đã hỏi trước mặt Văn Nhân Du rồi, quá quá thất thố!
Tống Tiễn nghĩ đến lý do thoái thác lúc trước của Văn Nhân Du, cô lặp lại: “Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ bé.”
Hà Tiểu Anh khoa trương kinh ngạc: “Trời ơi!”
Cô ấy mở to hai mắt: “Cô…..!cô…..!cô lớn lên từ bé cùng ai?”
“Văn Nhân Du à?”
Tống Tiễn gật gật đầu.
Hà Tiểu Anh không nhịn nổi phải văng tục! Bảo sao Văn Nhân Du đột nhiên lại nhận phỏng vấn của tạp chí chứ, nói cả buổi hóa ra lại là vì Tống Tiễn!!!
Cô ấy hỏi Tống Tiễn: “Chị Viên biết không?”
Tống Tiễn suy nghĩ rồi nói: “Hẳn là không.”
Hà Tiểu Anh lại một tiếng nghiến răng nghiến lợi văng tục!
Cô ấy nói: “Tôi phải gọi điện thoại cho chị Viên trước.”
Tống Tiễn nhìn bóng lưng run rẩy của cô ấy rời khỏi studio, Giang Liễu Y đi tới, cúi đầu hỏi: “Cô Hà sao vậy Tiễn?”
“Không sao cả.” Tống Tiễn nói, “Cô ấy đi gọi điện thoại.”
Giang Liễu Y và Tống Tiễn quay lại nơi phỏng vấn, Tiểu Lam đang sửa tấm chắn sáng.

Một lúc sau Hà Tiểu Anh đã quay lại, cô ấy vẫn chưa hết kinh ngạc, cố gắng điều chỉnh nhịp thở nhưng hơi vội, đồng thời nói với Tống Tiễn: “Cô giúp đi, lần đầu tiên Tiểu Lam chụp ảnh nên cô dạy em ấy đi.”
Tống Tiễn nhìn Văn Nhân Du, đồng ý: “Được.”
Hà Tiểu Anh uống hai hớp nước đá lớn, thời tiết này lạnh thấu tim, tim lạnh thì cảm xúc sẽ ổn định lại.

Cô ấy lấy bản thảo câu hỏi trước đó ra, ngồi đối diện Văn Nhân Du hai người nhìn nhau, cô ấy hỏi: “Vậy cô Văn Nhân, chúng ta trực tiếp bắt đầu luôn hay sao?”
Cô ấy nghiêng đầu: “Có nên trang điểm thêm cho cô Văn Nhân không nhỉ?”
Hôm nay Văn Nhân Du chỉ trang điểm nhẹ, cao quý ưu nhã, mang áo khoác nhạt màu, mái tóc dùng một sợi dây thun búi ra sau gáy.

Ánh sáng không thể quá mạnh, không cần trang điểm thêm vì lớp trang điểm đã quá hoàn hảo rồi.

Tống Tiễn bước hai bước chỉnh lại tóc mái cho Văn Nhân Du, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt phẳng lặng như nước.

Giang Liễu Y đứng ở một bên, không nhúc nhích.
Văn Nhân Du ngước mắt lên, giọng nói vẫn còn khàn khàn, rõ ràng là chưa hết cảm hẳn, cô ấy hỏi: “Được không em?”
Nói xong lại ho khan hai tiếng, cô ấy nói với Hà Tiểu Anh: “Xin lỗi, gần đây tôi bị cảm, sẽ không ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn chứ.”
“Không đâu không đâu.” Hà Tiểu Anh vội xua tay: “Hoàn toàn không sao cả.”
Cô ấy thấy Tống Tiễn chỉnh xong rồi lui về sau, bắt đầu phỏng vấn.
Hầu hết các câu hỏi đều quay quanh sự nghiệp nghệ thuật của Văn Nhân Du.

Dù sao thì cô ấy cũng là quan môn đệ tử của thầy Bạch, trước kia lại không xuất hiện có quá nhiều câu hỏi để hỏi.

Khi hỏi đến cuối thì không khỏi đề cập đến một ít chuyện cá nhân, Hà Tiểu Anh nói: “Cô Văn Nhân, tiếp theo là một số câu hỏi mang tính riêng tư.

Đương nhiên, nếu cô không muốn trả lời thì có thể trực tiếp bỏ qua.”
Văn Nhân Du cười: “Cô nói đi.”
Hà Tiểu Anh hỏi: “Trước kia cô từng có người yêu không?”
Văn Nhân Du hơi liếc nhìn Tống Tiễn, im lặng rồi mở miệng nói: “Không có, vẫn luôn độc thân đến nay.”
Ánh mắt Tống Tiễn bình tĩnh.
Hà Tiểu Anh cười nói: “Có thể hiểu được, dù sao thì việc sáng tạo cần có thời gian mà.”
Cô lại hỏi: “Vậy cô thích hình mẫu nào?”
Văn Nhân Du cười nhạt: “Tôi cảm thấy không có yêu cầu đặc biệt nào về chuyện này cả, gặp được thì sau này sẽ biết.”
“Cô nói cũng đúng.” Hà Tiểu Anh cúi đầu: “Vậy chúng ta đến với câu hỏi tiếp theo……”
Tiểu Lam ôm máy ảnh đứng ở bên cạnh tìm góc độ, thi thoảng sẽ gọi Tống Tiễn: “Sư phụ, chị cảm thấy tấm ảnh này thế nào?”
Tống Tiễn cúi đầu nghiêm túc hướng dẫn: “Thấp chút nữa sẽ tốt hơn.”
Tiểu Lam gật gù đồng ý.

Giang Liễu Y vẫn luôn ngồi ở cách đó không xa, nhìn bọn họ bận rộn.

Cuối cùng quay đầu nói với trợ lý Văn Nhân Du: “Không sao chứ?”
Trợ lý ngẩn ra, vội lắc đầu: “Không sao cả.”
“Vậy chờ chúng tôi đi mua đồ uống nóng về.”
Trợ lý lấy lại tinh thần: “Để tôi đi cho.”
Giang Liễu Y nói: “Không sao cả, cùng đi đi.

Một mình cô xách không hết.”
Trợ lý nghiêng đầu nhìn cô một cái, nghĩ thầm mắt nhìn người của cô Tống thật tốt, cô Giang không chỉ dịu dàng săn sóc, mà còn hào phóng tinh tế.

Thật ra trước khi về nước cô đã lo lắng Văn Nhân Du trở về thì liệu có ảnh hưởng đến hôn nhân của Tống Tiễn không, bây giờ yên tâm rồi.

Chẳng trách cô Văn Nhân hay nói Giang Liễu Y là người đáng giá được Tống Tiễn thích.
Cô và Giang Liễu Y vào tiệm trà sữa nằm đối diện ở phía sau studio, hai người mua vài ly đồ uống nóng.


Sau khi quay lại thì gặp Văn Nhân Du ở dưới lầu, trợ lý vội đi qua đó, cúi đầu hỏi: “Cô Văn Nhân, sao cô lại ra đây?”
Văn Nhân Du nói với cô: “Cô vào trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô Giang.”
Trợ lý nhìn Giang Liễu Y, đồng ý, nhận túi đồ uống nóng từ tay Giang Liễu Y rồi xoay người đi vào.

Văn Nhân Du nói: “Chúng ta qua bên kia nhé?”
Bên kia có một cái hồ rất lớn, chỉ là gió thu hiu quạnh, vừa lạnh vừa rét, chỉ còn vài cành cây trơ trụi và những chiếc lá còn sót lại đang đung đưa trong gió.
Giang Liễu Y đẩy Văn Nhân Du đến bên hồ, dừng lại, hai người nhìn mặt hồ bị gió thổi qua, sóng nước lóng lánh.

Giang Liễu Y hỏi: “Chị Văn Nhân muốn nói gì với em sao?”
Văn Nhân Du hơi ngửa đầu nhìn cô, hỏi: “Giang tiểu thư này, em có từng nghĩ đến việc từ bỏ chơi đàn piano chưa?”
Giang Liễu Y không ngờ lại vấn đề này, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt cô vốn đã sắc sảo, khi không cười thì trông rất lạnh lùng.

Cô nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Không có.”
Dù cho cha mẹ cô đã từng phản đối như thế nào, hay là sau này từng gặp khó khăn thì cô cũng chưa từng từ bỏ chuyện chơi dương cầm.
Văn Nhân Du hoàn hồn, gật gật đầu: “Thật ra chị đã nghĩ tới việc từ bỏ vẽ tranh không dưới một lần.”
Người khác đều nói cô có thiên phú, là hạt giống họa sĩ bẩm sinh.

Vừa mới bắt đầu vẽ tranh thì đã được đến chỗ Bạch Diệp, trở thành đồ đệ nhỏ nhất của Bạch Diệp.

Không thể phủ nhận là cô đã từng rất thích vẽ tranh, nhưng càng lớn thì đam mê vẽ tranh không còn mãnh liệt như vậy nữa.

Có đôi khi không biết là vì mình muốn vẽ, hay là vẽ dưới hy vọng của người khác nữa.
Khoảng thời gian đó cô rất rối bời, cũng rất đau khổ, ngày nào cũng phải dựa vào thuốc.

Nhưng lại chẳng mấy ai hiểu được, người biết thì đều nói là cô có tài năng đến vậy thì còn phiền não gì nữa?
Tự tìm phiền não sao? Cô không nói nên lời.
Giang Liễu Y hỏi: “Tống Tiễn biết không ạ?”
Văn Nhân Du lắc đầu: “Em ấy không biết.”
Nói xong sắc mặt cô giãn ra: “Cho nên chị xảy ra tai nạn thì cũng không hẳn tất cả đều là chuyện xấu.”
Chí ít thì cô có thể rời khỏi giới hội hoạ một cách danh chính ngôn thuận, có thể ngủ yên giấc mà không phải bừng tỉnh khỏi giấc mơ, sau đó lại phải lựa chọn có nên tiếp vẽ tranh hay không nữa.

Cô không cần phải đứng bên bờ vực sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, trong vụ tai nạn đó thì trách nhiệm của cô là lớn hơn.

Nếu không phải do nửa đêm cô đột nhiên bật dậy muốn đi tìm Tống Tiễn nói rõ ràng, suy nghĩ lung tung thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó.
Giang Liễu Y nghe xong thì im lặng thật lâu, lâu đến mức gió lạnh thổi qua khiến mặt hai người đông cứng, Giang Liễu Y mới mở miệng: “Nếu thế, vậy em cũng có một vấn đề muốn hỏi chị Văn Nhân.”
Văn Nhân Du: “Em nói đi.”
Giang Liễu Y nói: “Chị nói với Tống Tiễn là chị bị thương trước khi đôi mắt của cô ấy bình phục, vậy chị làm sao giấu được cô ấy?”
Văn Nhân Du cười: “Tống Tiễn không có nói cho em biết sao?”
Giang Liễu Y lắc đầu.
Văn Nhân Du nói: “Trước khi Tống Tiễn xảy ra chuyện thì bọn chị đang ở vùng núi ở nước ngoài.

Nơi đó không có tín hiệu, ba tháng sau mới trở về.”
Trên thực tế, khoảng thời gian đó cô đang ở trong trạng thái suy sụp cực đoan, không thể vẽ tranh được nên mới về nước trước, nhưng không nói cho Tống Tiễn biết.

Sau này lại sợ Tống Tiễn điều tra nên cô còn làm giả bằng chứng mình đã sống ở nước ngoài ba tháng.
Giang Liễu Y hỏi: “Tống Tiễn tin sao?”
Văn Nhân Du liếc nhìn cô ấy không thể giải thích, ý vị sâu xa.
Giang Liễu Y nhìn hai chân cô, gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Văn Nhân Du lấy trong túi ra một chiếc USB kim loại màu đen, cô đưa cho Giang Liễu Y, Giang Liễu Y hơi kinh ngạc: “Đây là gì?”
“Tống Tiễn có một tâm bệnh.” Văn Nhân Du nói: “Em ấy vẫn luôn tìm kiếm người trong vụ tai nạn xe cộ đó.”
“Em ấy cho rằng người nọ đã qua đời.”
Giang Liễu Y bóp chặt chiếc USB trên tay, nhíu mày, khuôn mặt sắc sảo ẩn chứa sự sắc bén.

Văn Nhân Du tiếp tục nói: “Em nói với em ấy, chiếc xe ngày đó em ấy tông phải là em trai chị.”
“Lúc đó em trai chị cũng vừa bị tai nạn xe hơi.”
Cho nên nếu Tống Tiễn muốn điều tra thì cũng có thể tra được, hơn nữa nếu nói nguyên nhân lúc đó không nói cho cô ấy là vì người bị đâm là em trai cô, thì lý do để hủy hôn cũng đã đủ rồi.
Văn Nhân Du không hổ là đã sắp xếp tốt mọi thứ thì mới quay về tìm Tống Tiễn.
Cô muốn cởi bỏ khúc mắc của Tống Tiễn.
Nhưng Giang Liễu Y cầm USB vài giây sau xong lại trả lại cho Văn Nhân Du.

Văn Nhân Du ngẩng đầu, nghe thấy Giang Liễu Y nói: “Xin lỗi, em không có biện pháp đưa USB này cho Tống Tiễn.”
Văn Nhân Du bình tĩnh nhìn Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y cúi đầu nhìn vào mắt Văn Nhân Du, nghiêm túc nói: “Em sẽ không lừa cô ấy.”
Văn Nhân Du khẽ nhếch môi, nhất thời không nói gì, mặt hồ bị gió lạnh thổi qua, chiếc USB bị nhét vào tay cô lại làm lòng bàn tay nóng lên.

Giang Liễu Y tiếp tục nói: “Em biết chị không có ác ý, có lẽ đây cũng là một biện pháp tốt để gỡ bỏ khúc mắc của Tống Tiễn, nhưng nói dối cuối cùng vẫn là nói dối.

Chị biết vì sao Tống Tiễn chưa từng nghi ngờ chân chị có liên quan đến tai nạn của cô ấy không?”
Câu hỏi trần trụi ập thẳng đến, khuôn mặt dịu dàng của Văn Nhân Du cứng lại, vẻ mặt cứng ngắc, hơi tái đi.

Cô cụp mắt, lại nghe Giang Liễu Y nói: “Bởi vì cô ấy tin tưởng chị, tin từng câu từng chữ của chị.”
Văn Nhân Du siết chặt USB trong tay, viền USB cộm lòng bàn tay, đau đớn.

Lúc trước khi từ hôn thì cô không hối hận, nhưng giờ phút này, tim cô đột nhiên dâng lên sự hối hận che trời lấp đất.
Có lẽ, vốn là một chuyện không phức tạp lại bị cô làm cho hỏng bét.
Cô hờ hững nói: “Sao em lại đoán được?”
Giang Liễu Y nói: “Trên đời nào có chuyện trùng hợp đến vậy, Tống Tiễn gặp tai nạn mà chị cũng gặp tai nạn.

Hơn nữa còn từ hôn trong tình huống như thế.” Giang Liễu Y cụp mắt: “Tống Tiễn thông minh như vậy, chỉ là cô ấy chưa từng nghi ngờ chị mà thôi.”
Cho nên Văn Nhân Du nói không có thì Tống Tiễn tin là cô không có.
Đương nhiên, ban đầu tất cả chỉ là phỏng đoán của cô ấy mà thôi, mãi cho đến vừa rồi.
Tim Văn Nhân Du bị gió lạnh thổi qua làm co thắt lại, căng chặt khó chịu.
Giang Liễu Y tiếp tục nói: “Chị Văn Nhân, em biết chuyện tai nạn giao thông đó ảnh hưởng đến Tống Tiễn rất lớn, em sẽ cố gắng giúp cô ấy thoát ra.

Mà nếu cô ấy không muốn ra, thì em cũng sẽ luôn ở bên cô ấy.”
Giọng Văn Nhân Du khàn khàn, bị gió thổi qua rồi bay đi, cô nói: “Cảm ơn.”
Giang Liễu Y cúi đầu, nói: “Là em nên cảm ơn chị mới phải.

Em nói thay cho Tống Tiễn, rất xin lỗi.”
Văn Nhân Du đưa lưng về phía cô ấy, lắc đầu, nói: “Là chị nợ Tống Tiễn một lời xin lỗi.”
Cô vẫn luôn lo là Tống Tiễn sẽ quá mức áy náy nên không dám nói thật, nhưng sự thật thì sao? Nếu thị lực của Tống Tiễn không khôi phục thì sao? Và cả tâm bệnh của Tống Tiễn nữa, nó không phải là bệnh sao? Tống Tiễn bị tổn thương ít hơn cô sao?
Một lúc lâu sau, Văn Nhân Du giơ ném USB trong tay rồi ném mạnh về phía trước.

Một tiếng “bõm”, biến mất không thấy nữa, cũng giống như sự cố đó, vĩnh viễn phủ đầy bụi trong trí nhớ.
Cô tin Giang Liễu Y, sẽ mang theo Tống Tiễn bước ra.
– —-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.