Bạn đang đọc Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi FULL – Chương 75
Editor: Lăng
Tiểu Du? Hay là Tiểu Ngọc? Đây là ai? Trong đầu Giang Liễu Y nhảy ra ba chữ này, chậm chạp không nói gì.
Điện thoại vẫn còn đang nghe máy, người đàn ông đầu bên kia nhíu mày, Giang Liễu Y nói: “Bác nhận sai người rồi ạ, cháu không phải là Tiểu Du, cháu là Giang Liễu Y.”
* Tiểu Du và Tiểu Ngọc đều đọc là Xiaoyu.
“Giang Liễu Y?” Bạch Diệp sửng sốt: “Bác biết rồi, cháu là Giang Liễu Y vừa kết hôn với Tiễn Tiễn đúng không?”
Giang Liễu Y dạ vâng, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Tiểu Du là ai vậy bác?”
Bạch Diệp cười nhạt: “Tiểu Du là sư tỷ của Tống Tiễn, hai đứa đều là đồ đệ của bác.”
Giang Liễu Y nắm chặt điện thoại, bên tai ù đi, không phải là tiếng máy sấy mà như là tiếng tim đập của cô hơn, đập liên hồi, chấn động đến màng nhĩ cô, khiến nó phát đau.
Cô đứng sau lưng Tống Tiễn hỏi: “Hóa ra đều là đồ đệ của bác, giọng cháu giống cô ấy lắm hay sao ạ?”
Bạch Diệp nói: “Đúng vậy, vừa nghe thì bác cũng không phân biệt được, bác xin lỗi.”
Giang Liễu Y nắm chặt điện thoại, mép điện thoại cộm lên đầu ngón tay, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh, mạch máu rõ ràng.
Cô hít sâu, nói: “Không sao, để cháu đưa điện thoại cho Tống Tiễn.”
Cô vào trong phòng, vỗ vai Tống Tiễn, đưa điện thoại cho cô ấy rồi nói: “Thầy của Tiễn.”
Giọng cô hơi khàn, trầm thấp, Tống Tiễn vẫn là dáng vẻ thờ ơ như cũ, cô ấy gật đầu nhận lấy, đặt máy sấy xuống rồi nhận điện thoại.
Giang Liễu Y ngồi ở mép giường nhìn Tống Tiễn nghe máy, suy nghĩ hỗn loạn.
Tiểu Du? Sư tỷ của Tống Tiễn? Đều là đồ đệ? Giọng cô và Tiểu Du rất giống nhau?
Giang Liễu Y đột nhiên nghĩ đến khi Tống Tiễn đưa ra đề nghị tìm hiểu dựa trên tiền đề kết hôn, khi đó cô đã hỏi Tống Tiễn: “Vì sao lại là tôi?”
Ngày đó ở trong tiệm bánh mì, người ngắm Tống Tiễn không ít, muốn tạo chú ý lại càng nhiều, nhưng vì sao lại là cô? Chẳng lẽ là do cô chủ động gọi nhầm tên Tống Tiễn sao?
Sau đó Tống Tiễn đã trả lời như thế nào?
Cô ấy nói: “Bởi vì giọng cô rất hay.”
Khi đó cô vẫn chưa để ý, nhưng hiện tại dường như tất cả đều có lời giải đáp.
Tống Tiễn chọn cô không phải vì đột nhiên tâm huyết dâng trào, mà câu nói thích hợp đó dường như cũng thật sự rất thích hợp.
Tống Tiễn cho rằng cô còn thích Dư Bạch, cho nên mới gọi nhầm tên Dư Bạch.
Vậy còn cô thì sao? Cô là người thay thế cho ai?
Tiểu Du sao?
Trong cơn mê, dường như cô đã hiểu ra điều gì.
Tay chân Giang Liễu Y lạnh toát, cả người đột nhiên lạnh ngắt.
Vào giờ phút này, cảm giác còn tệ hơn so với khi biết Tống Tiễn không thích mình ở nhà họ Trì, tệ hơn rất nhiều, rất rất nhiều.
Cuối cùng cô cũng không nhịn nổi nữa, vọt vào nhà vệ sinh, mở bồn nước lạnh vốc một vốc nước vỗ lên mặt, nước theo gò má rơi xuống vạt áo, ướt nhẹp một mảnh, cổ áo ngủ ướt đẫm, trên mặt cô cũng ướt nhẹp.
Giang Liễu Y nhìn vào gương, người bên trong khốn khổ vô cùng.
Khóe mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt, tóc hơi rối, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tống Tiễn gọi cô: “Giang Liễu Y?”
Cô định thần, lấy khăn ở bên cạnh lau mặt, nhìn xung quanh, lấy một chiếc áo choàng dài, ném quần áo ướt vào rổ.
Sau đó, cô dùng khăn lông ấn khóe mắt để giảm nhiệt xuống, chờ cho cảm xúc ổn định rồi cô lại thoa chút phấn nền lên đuôi mắt, không nhìn thấy vết ửng hồng trước đó nữa thì mới mở cửa.
Giọng cô nhẹ nhàng: “Nghe máy xong rồi à?”
Tống Tiễn gật đầu: “Ừm, nghe xong rồi.”
Cổ họng Giang Liễu Y chua xót, vừa sưng vừa đau lại khó chịu, cảm giác như là nuốt không trôi nhưng lại không nôn ra được, cứ đè nén trong ngực.
Cô hắng giọng, đè mạnh xuống, nói: “Ăn tối thôi, nguội hết rồi.”
Tống Tiễn nói: “Được.”
Cô ấy nói xong thì quay đầu nhìn Giang Liễu Y, hỏi: “Y sao vậy?”
Giang Liễu Y cảm thấy phức tạp vì câu hỏi này của cô ấy.
Vất vả lắm cô mới khiến cho Tống Tiễn biết hỏi, biết quan tâm, nhưng bây giờ lại không rõ người Tống Tiễn hỏi rốt cuộc có phải là cô không.
Giang Liễu Y nói: “Không sao cả.”
Cô cúi đầu: “Đi thôi, đi ăn tối.”
Tống Tiễn ồ lên rồi đi sau cô.
Giang Liễu Y quay lại bàn ăn, mì đã hơi lạnh, cô mới vừa ngồi xuống thì hỏi: “Hôm nay là sinh nhật em, chúng ta có thể uống chút vang đỏ không?”
Cô che giấu cảm xúc rất tốt, mặt mày rạng rỡ đong đầy ý cười, đôi mắt dịu dàng.
Tống Tiễn nói: “Được chứ.”
Rượu vang đỏ đã mua từ rất lâu nhưng vẫn chưa từng uống, vốn đêm nay cô cũng không tính uống rượu.
Giang Liễu Y lấy một chai rượu từ trong tủ rượu ra, thuận tay lấy hai ly rượu để uống vang đỏ, rót một ly cho Tống Tiễn, nói: “Cạn ly.”
Gần đây cảm xúc của Tống Tiễn cũng có hơi dao động, sau khi nhận ly thì không kiềm được, cũng không cần Giang Liễu Y mời rượu.
Hai người họ ăn một phần mì và một phần bò bít tết, uống hơn nửa chai rượu đỏ, đến giờ thổi nến, Giang Liễu Y rót nửa chai còn lại cho một người một nửa.
Tống Tiễn nhìn ngọn nến nhanh chóng trở thành rất nhiều tia sáng lập lòe.
Cô vương tay muốn chạm vào, nhưng lại bị Giang Liễu Y gọi lại, sau đó Tống Tiễn nói: “Đúng vậy, phải cầu nguyện trước đã.”
Dáng vẻ nghiêm túc, trông như là không say nhưng thật ra đã hơi say rồi.
Giang Liễu Y nhìn cô ấy thật sâu, nói: “Vậy em cầu nguyện trước.”
Tống Tiễn gật đầu.
Giang Liễu Y nhìn ánh lửa bập bùng, lại nhìn ngồi ở Tống Tiễn bên cạnh, nhắm mắt cầu nguyện, lại mở mắt ra thổi tắt nến.
Tống Tiễn nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn ly vang đỏ, tư thế trông giống như rất muốn lén uống rượu.
“Muốn uống nữa sao?”
Tống Tiễn gật đầu: “Ừm.”
Giang Liễu Y lại lấy một chai, làm một ly cùng Tống Tiễn, Tống Tiễn cúi đầu, trên tay cầm cái ly, miệng nhỏ nhấp từng chút một, không có liền cùng Giang Liễu Y muốn.
Giang Liễu Y cũng dựa vào cô ấy, uống non nửa ly rượu.
Thẳng đến khi Tống Tiễn bị sặc.
Giang Liễu Y ngồi ở bên cạnh cô ấy, vỗ vỗ lưng cô ấy Tống Tiễn thuận khí xong thì hỏi cô: “Sao Y không ăn bánh kem, Y không thích sao?”
“Không có.” Giang Liễu Y nhìn về phía bánh kem, nói: “Em thích lắm.”
Cô nói xong thì dùng ngón tay quét một chút kem trên bánh, đưa cho Tống Tiễn: “Nếm thử không?”
Tống Tiễn không do dự, trực tiếp ngậm ngón tay cô, gật đầu: “Ngọt lắm.”
Ánh mắt Giang Liễu Y phức tạp, cô hỏi: “Tống Tiễn, Tiễn có biết vừa rồi em đã ước gì không?”
Tống Tiễn xoay người nhìn cô, lắc đầu.
Giang Liễu Y thấy dáng vẻ nghiêm túc rồi lại nghiêm túc của cô ấy, cười khẽ: “Tiễn nói khi Tiễn khi còn nhỏ cũng từng nhận được bánh kem, vậy khi còn nhỏ Tiễn đã ước gì?”
Tống Tiễn nghe vậy thì thật sự nghĩ lại, cuối cùng nói: “Học tập thật tốt.”
Quả nhiên là Tống Tiễn.
Giang Liễu Y không hề cảm thấy kỳ lạ một chút nào.
Hiện tại cô đang nghi ngờ cuộc điện thoại kia, có phải là do cô suy nghĩ miên man quá không? Có lẽ là cô suy nghĩ nhiều, nhưng thật sự là do cô suy nghĩ nhiều sao? Giang Liễu Y nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Tống Tiễn, bỗng không chắc chắn.
Cô kêu: “Tống Tiễn.”
Tống Tiễn nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, ngay khi Giang Liễu Y muốn nói thì cô ấy đột nhiên đứng lên, nói: “Em phải về nhà.”
Giang Liễu Y không nói gì, đứng dậy cùng cô ấy, nhìn cô ấy đi một vòng trong phòng khách, cuối cùng đi đến cạnh sofa, ngồi xuống rồi nói: “Về đến nhà rồi.”
Cô nhìn Tống Tiễn như vậy, dở khóc dở cười.
Hẳn là say rồi.
Giang Liễu Y nói: “Đúng rồi, Tiễn về nhà rồi, về nhà rồi thì phải nghỉ ngơi đúng không nào?”
Tống Tiễn gật đầu: “Dạ đúng.”
Rõ ràng là đã say.
Giang Liễu Y đang chờ cô ấy say, nhưng khi nhìn thấy cô ấy say thật thì tâm trạng lại rối rắm, Những lời này, rốt cuộc có nên nói ra không? Suy nghĩ như một cục bông nhét trong cô ngực cô vậy, không thể tìm ra manh mối.
Cuối cùng cô nhìn Tống Tiễn, hỏi: “Tống Tiễn, Tiễn có còn nhớ trước kia Tiễn từng nói với em là Tiễn đã từng thích một người, có đúng không?”
Tống Tiễn quay đầu nhìn cô, đèn pha lê rực rỡ, chiếu vào đáy mắt đầy men say của Tống Tiễn, phản chiếu ánh sáng kỳ lạ, cô ấy gật đầu: “Dạ có.”
Hai tay Giang Liễu Y nắm chặt, cô hỏi: “Tên là Tiểu Du sao?”
Tống Tiễn chần chờ một lúc lâu.
Đầu óc Giang Liễu Y hỗn loạn, cô giống như đang đứng cạnh vực sâu, chỉ cần một cơn gió là quá đủ để đẩy cô xuống đó.
Tống Tiễn nói: “Dạ.”
Cơn gió đó nổi lên, Giang Liễu Y cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, nhanh chóng ướt đẫm cả người, cảm giác không trọng lực ập đến, đầu cô hơi choáng váng, bên tai ù ù, tai cô đau đớn vô cùng.
Tuy là thế, nhưng cô vẫn kiên trì hỏi: “Người nọ là sư tỷ của Tiễn sao?”
Tống Tiễn nói: “Là sư tỷ của em.”
Giang Liễu Y quay đầu: “Tiễn đề nghị kết hôn cùng em là vì giọng em rất giống cô ấy sao?”
Không hiểu sao lại thốt ra câu này nữa, phải uốn lưỡi thật lâu, nhưng khi hỏi ra thì hình như cũng không thoải mái hơn là bao, ngược lại càng thêm khó chiu.
Cô thậm chí còn không muốn nghe Tống Tiễn trả lời.
Giang Liễu Y quay đầu, muốn che miệng cô ấy trước khi cô ấy trả lời, nhưng lại nhìn thấy cô ấy gật gật đầu.
Trong phút chốc, toàn bộ sức lực của cô như bị rút ra khỏi cơ thể, cô ngồi trên sofa, ngửa đầu, tay đặt lên trán, đèn pha lê trên đỉnh đầu lắc lư, lắc đến mức tâm trạng cô buồn bực, đè nén.
“Tống Tiễn.” Giang Liễu Y chợt hỏi: “Tiễn còn thích cô ấy sao?”
Tống Tiễn vẫn ngồi cạnh cô như cũ, mở miệng nói: “Em……”
Giang Liễu Y xoay người, đè Tống Tiễn xuống người, trực tiếp che miệng cô ấy, lẩm bẩm: “Đừng nói nữa.”
Cô không muốn biết lắm đâu.
Giang Liễu Y nhíu mày, hốc mắt nóng lên, cô chậm rãi tách khỏi người Tống Tiễn, thoáng nhìn hai chai rượu vang đỏ trên bàn ăn cách đó không xa, cô nhắm mắt.
Rốt cuộc cô đang làm cái gì? Lợi dụng Tống Tiễn nói thật sao?
Thật đê tiện!
Cảm xúc của Giang Liễu Y quay cuồng tắc nghẽn, trái tim như bị người khác dùng hàng ngàn mũi kim đâm vào, nhất thời đau đến mức tê dại, tay chân lạnh toát, khuôn mặt tái nhợt.
Cô đứng dậy muốn bỏ chạy, nhưng mép áo choàng tắm lại bị túm chặt, Giang Liễu Y cúi đầu, nhìn bàn tay trắng nõn kia, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon dài, vào lúc này đang túm chặt viền áo choàng cô, không cho cô đi.
Giang Liễu Y nhìn sang, Tống Tiễn đang ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt kia như có sao trời chiếu vào, trong trẻo, tỏa sáng, da thịt trắng nõn, ngũ quan mỹ lệ tinh xảo, môi mỏng khẽ mở, hơi thở nhẹ nhàng.
Cô cúi đầu, bắt tay Tống Tiễn kéo lên đỉnh đầu, hôn Tống Tiễn thật mạnh đang trong tư thế ngửa đầu lên.
Dày đặc và mãnh liệt.
Động tác của Giang Liễu Y thô lỗ hơn trước, Tống Tiễn vừa định cử động thì lại bị cô đè lại, trực tiếp bị khảm vào lồng ngực cô, hòa làm một.
Một nụ hôn khó thở kết thúc, Tống Tiễn bị bắt ngửa đầu, răng của Giang Liễu Y quét qua cổ cô ấy, đôi mắt cô ấy bị đèn chiếu vào, vô thức nhíu mày, nói: “Giang Liễu Y, Y chưa tắt đèn.”
Nói vừa hết lời thì rõ ràng cơ thể Giang Liễu Y cứng đờ, mọi động tác đều ngừng lại, bàn tay đang giữ Tống Tiễn không có sức lực, mềm như bông rủ xuống sofa.
Cô không tránh ra, vẫn đang nằm sấp, Tống Tiễn nghiêng đầu, cổ cọ qua chóp mũi Giang Liễu Y, Giang Liễu Y mở miệng cắn.
Dùng sức rất mạnh, cắn một phát thật mạnh.
Tống Tiễn nhíu mày, phát ra âm thanh khó chịu.
Giang Liễu Y nhả ra, hỏi: “Tống Tiễn, đau không?”
Tống Tiễn trả lời cô: “Đau.”
Giang Liễu Y nhẹ giọng nói: “Em cũng đau.”
– —-.