Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi

Chương 13


Bạn đang đọc Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi FULL – Chương 13


Editor: Lăng
Chuyện kết hôn của Tống Tiễn vẫn chưa lên men được mấy ngày thì văn phòng lại bùng nổ lần nữa, Hà Tiểu Anh miễn cưỡng bò ra khỏi ghế, run run rẩy rẩy hỏi Tống Tiễn: “Hôm qua cô ấy có nhắc đến tôi không?”
Vậy người đã bắt máy ngày hôm qua chính là Giang Liễu Y?
Đm!
Hôm qua cô còn nói là Dư Thải nói bậy, còn thêm mắm thêm muối.

Không biết Giang Liễu Y có thấy cô lắm lời không nữa?
Hà Tiểu Anh sống không còn gì luyến tiếc, cô hối tiếc vừa rồi vì sao không ngã xuống ngất xỉu luôn đi, nếu không thì lát nữa đã đổi chủ bút được rồi.

Cô thật sự ngu ngốc, gọi điện cũng không xong.

Tống Tiễn nói: “Có nhắc đến cô.”
Thôi, vẫn là ngồi thì hơn, không được thì lại ngất sau.
Cô đang suy nghĩ tiêu cực thì Tống Tiễn bình tĩnh mở miệng: “Cô ấy nói cô làm việc rất đáng tin cậy, cho nên mới nhận cuộc phỏng vấn này.”
Hà Tiểu Anh kinh ngạc hai giây, cả người đầy máu sống lại: “Thật à?”
Tống Tiễn nghiêng đầu nhìn cô, ngữ điệu đều đều: “Thật.”
Hà Tiểu Anh lập tức nở mày nở mặt, ai mà không biết Tống Tiễn chưa bao giờ nói dối chứ, đó chắc chắn là sự thật rồi.

Các đồng nghiệp khác nghe hai cô trò chuyện thì tò mò gần chết, vội hỏi chuyện gì xảy ra.

Cái đuôi của Hà Tiểu Anh vểnh lên trời: “Bí mật.”
Ngô Oánh ngồi đối diện ném một tập tài liệu qua, Hà Tiểu Anh bắt được một cách chính xác, cô cũng không giấu nữa, chủ động nói: “Lúc cuối tuần tôi gọi điện thoại cho Tống Tiễn là Giang Liễu Y nghe máy đó.”
“Cô còn gọi điện với Giang Liễu Y à?”
“Giọng cô ấy có êm tai không?”
“……”
Hà Tiểu Anh gật đầu: “Thật sự rất êm tai đó, tiếc là mọi người nghe không được.

Không hổ là làm nghệ thuật, giọng nói kia có thể làm ca sĩ được đó!”
Tống Tiễn nghe bọn họ nói chuyện cũng không hé răng, Hà Tiểu Anh nói tới đây thì xoay người nhìn Tống Tiễn: “Lại nói tiếp, Tống Tiễn nè, thường ngày cô thích ngủ nướng sao?”

Bỗng dưng bị lôi vào, Tống Tiễn ngẩng đầu, nói: “Chỉ thỉnh thoảng thôi.”
Hà Tiểu Anh cười mập mờ: “Có phải là vì Giang Liễu Y về nhà nên mệt không?”
Tống Tiễn suy nghĩ một chút, không phủ nhận.
Các đồng nghiệp còn lại bắt đầu ồn ào, Diệp tổng giám đứng sau mọi người: “Không muốn làm việc nữa sao?”
Mọi người lập tức giải tán, Hà Tiểu Anh ngồi xuống, nhìn thấy Diệp tổng giám đi đến trước mặt Tống Tiễn.

Cô ấy và Tống Tiễn trước giờ vốn không chung mâm, chỉ sau khi Tống Tiễn kết hôn thì sắc mặt mới dịu lại bớt, bây giờ lại đang đứng trước mặt Tống Tiễn, ngập ngừng hỏi: “Nghe nói vợ cô là Giang Liễu Y à?”
Tống Tiễn hờ hững gật đầu.
Diệp tổng giám thầm hét to một tiếng Yes! Sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc, là Giang Liễu Y thì tốt rồi, người ưu tú như vậy thì chắc chắn Tống Tiễn sẽ không để ý đến người khác, sự nghiệp theo đuổi của cô ấy sẽ càng dễ hơn.
Cô ấy mãn nguyện rời đi.

Hà Tiểu Anh dùng con dấu chọc vào cánh tay Tống Tiễn, Tống Tiễn tắt ảnh, quay đầu, nghe thấy Hà Tiểu Anh hỏi: “Cô và Giang Liễu Y thật sự chỉ quen nhau hai tháng thôi à?”
Tống Tiễn ừm một tiếng, mở bức ảnh tiếp theo, bắt đầu chỉnh sửa.
Hà Tiểu Anh chưa từ bỏ ý định: “Vậy hai người kết hôn vì điều gì?”
Tống Tiễn dừng một chút, nói: “Có lẽ là thích hợp.”
Lối sống của cả hai, nhịp điệu, trạng thái không can thiệp vào chuyện của nhau, cô cảm thấy tất cả đều rất thích hợp.

Đặc biệt là cô rất thích giọng Giang Liễu Y, hơn nữa cô cũng không ngại việc Giang Liễu Y xem cô là người thay thế.
Hà Tiểu Anh quá quen câu trả lời này rồi, nhưng những người đó phần lớn đều là bị cha mẹ ép buộc đi xem mắt mới nói vậy.

Tống Tiễn cần sao? Giang Liễu Y cũng cần sao?
Hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, người theo đuổi có thể xếp hàng quanh phố đấy.

Giang Liễu Y còn có tiền, có chỗ nào giống người kết hôn chỉ vì phù hợp chứ?
Không nghĩ ra, logic này lạ quá!
Cô ấy thà tin rằng hai bên là nhất kiến chung tình, bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài nên mới kết hôn nhanh gọn như thế còn hơn.

Tống Tiễn nghe lập luận của cô ấy thì cười cười, nói: “Cũng không sai lắm.”
Ít nhất thì đúng là Giang Liễu Y vì vẻ ngoài của cô nên mới đồng ý kết hôn.
Hà Tiểu Anh vỗ tay: “Này không phải là đúng rồi sao!”

Phải thế chứ, Hà Tiểu Anh vui vẻ.

Cô ấy bắt đầu chuẩn bị thông tin tài liệu cho buổi phỏng vấn, thỉnh thoảng lại quay đầu hỏi Tống Tiễn: “Vợ cô có kiêng kỵ chuyện gì không?”
Tống Tiễn lắc đầu: “Không rõ lắm.”
Hà Tiểu Anh cau mày.
Một lúc sau, cô ấy lại không bỏ cuộc, hỏi tiếp: “Vợ cô có thể tiếp nhận những đề tài có phạm vi lớn chừng nào?”
Tống Tiễn trực tiếp lấy một tờ giấy ghi chú trên bàn, nhanh chóng viết số điện thoại rồi đưa cho Hà Tiểu Anh, Hà Tiểu Anh ngơ ngác: “Gì vậy?”
Tống Tiễn nói: “Số điện thoại của cô ấy, cô có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi cô ấy.”
Hà Tiểu Anh:……
Ngô Oánh ngồi đối diện nhìn máy tính bật cười một tiếng, Hà Tiểu Anh nhìn qua, trỏ bút: “Cười gì vậy gái?”
Ngô Oánh nói: “Xem bài đăng trên Weibo của Mỹ Tú chưa?”
Hà Tiểu Anh nghe vậy thì vào trang thông tin chính thức của Mỹ Tú trên Weibo, nhìn thấy bên đó công bố đối tượng phỏng vấn của kỳ này, Trương Tố Tố.

Tài khoản chính thức này còn hỏi là có gì muốn hỏi Trương Tố Tố không, sẽ chọn một hai câu hỏi ngẫu nhiên dưới phần bình luận.
Đây là thủ đoạn lôi kéo sự quan tâm, các câu hỏi được chọn ngẫu nhiên chỉ xuất hiện trên tạp chí, cho nên những người tham gia đặt câu hỏi thường sẽ đặt trước một quyển để xem có “trúng thưởng” không.
Trương Tố Tố không phải là người mẫu vô danh, mức độ nổi tiếng rất cao, fans cũng nhiều.

Chưa được bao lâu thì dưới trang thông tin Mỹ Tú đã đầy fan, câu hỏi thì phải gọi là thiên kỳ bách quái, nhiệt độ tăng cao hơn bao giờ hết.
【 Tôi không nhìn lầm chứ? Kỳ sau của Mỹ Tú có Tố Tố à? 】
【 Nghe nói là phỏng vấn độc quyền đó, Tố Tố của chúng ta thật là bá đạo Plus! 】
【 Muốn hỏi Tố Tố thích mẫu người nào.

Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn nói là, chị ơi, em có thể! 】
Dư Thải lướt điện thoại, thấy một tá bình luận mới khi làm mới giao diện, số lượt like còn vượt quá một nghìn.

Cô tiện tay book một bài quảng cáo, nhiếp ảnh gia ở bên cạnh nói: “Dư Thải, nhiệt độ số báo sau của chúng ta rất cao, vừa rồi người trong tòa soạn đã nói hiệu ứng nhiệt độ sợ bộ là cực kỳ tốt!”
*Câu này không thực sự đúng lắm, khi mình tra từ gốc thì nó là một mảng trong việc marketing.


Từ tiếng Anh là Promotion, chuyên việc PR, quảng bá.

Dù sao cũng cảm ơn Hoàng nhà ta đã tìm ra thuật ngữ chuyên ngành này.
Nói thừa.

Dư Thải nghĩ thầm, nếu nhiệt độ không cao thì cô sẽ để ý tới sao? Các số báo trước kia có số nào từng có nhiệt độ sơ bộ cao vậy không? Xem ra Mạn Đồng thật sự rất có khiếu kinh doanh, còn mở chuyên mục phỏng vấn người nổi tiếng.

Hiện tại người nổi tiếng đã khác trước từ lâu, fans vừa nhiều vừa đông, hơn nữa bọn họ cũng không phải là nghệ sĩ, sẽ bị lên án diễn xuất này nọ,…!Những người này là nghệ thuật gia thực thụ, năng lực đều là tốt nhất, nếu ngẫu nhiên có nhan sắc khá cao thì người hâm mộ lại càng không đếm xuể.
Chỉ tiếc là Dư Thải vốn muốn mời Giang Liễu Y, nếu có thể mời được Giang Liễu Y thì hiện tại trên mạng xã hội đã bùng nổ rồi nhỉ?
Khổ nỗi Giang Liễu Y lại không nhận phỏng vấn.
Dư Thải thở dài, nhiếp ảnh gia ngồi cạnh cô hỏi: “Sao vậy? Đang giận vì tổng biên tập không chịu bỏ tiền mua hotsearch sao?”
Vì việc này mà vừa rồi Dư Thải mới tranh cãi với tổng biên tập một trận, Dư Thải chủ trương mua một hot search, số báo này của bọn họ mời được Trương Tố Tố có sức công phá đến cỡ nào chứ, từ lượng tương tác trên Weibo có thể nhìn biết được nó hot cỡ nào, mua thêm một hotsearch thì không phải càng có lợi cho việc quảng bá sao?
Tổng biên tập lại nói toàn bộ tiền đã dùng để mời Trương Tố Tố rồi, tài chính không dư dả.
Dư Thải nói: “Cái đồ keo kiệt! Keo gần chết!”
Nhiếp ảnh gia cười hì hì: “Đừng giận mà, không có hotsearch thì số báo này của chúng ta vẫn ổn mà, hoàn toàn có thể đè bẹp Mạn Đồng mà.”
Dư Thải quay đầu: “Số này Mạn Đồng mời ai vậy?”
Nhiếp ảnh gia nói: “Nghe nói là một luật sư, tôi nhờ bạn tôi hỏi rồi.

Không có danh tiếng gì, cũng không có thành tích gì, chỉ là gần đây mới thắng một vụ kiện nên được bên Mạn Đồng mời.”
Dư Thải lúc này mới thấy yên tâm, cô hỏi: “Mà sao vẫn chưa tuyên truyền vậy?”
“Chắc là xấu hổ đó.” Nhiếp ảnh gia cười nhạo: “Người bọn họ mời không cùng đẳng cấp với chúng ta, bây giờ mà tuyên bố thì cũng chỉ xấu mặt, không cần nghĩ nữa, nhất định số báo tiếp theo này của chúng ta sẽ cực tốt.”
Dư Thải gật gật đầu, không ổn cũng phải ổn, hơn nữa còn phải là đặc biệt ổn.

Khi mời Trương Tố Tố cô đã cam đoan với tổng biên tập rồi, hơn nữa để mời Trương Tố Tố thì tòa soạn đã bạo chi rất nhiều tiền, nếu không ổn thì có lẽ tổng biên tập sẽ lột sống cô mất!
Nghĩ đến đây Dư Thải vẫn muốn có bảo hiểm kép, vẫn là để chị cô ra mặt giúp đỡ một chút thì hơn, Dư Thải cầm điện thoại nói: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại chút.””
Nhiếp ảnh gia nói: “Vậy cô đừng đi xa quá, Trương Tố Tố gần tới rồi”
Dư Thải trả lời cô ấy: “Tôi biết rồi.”
Cô xuống thang máy, khi gọi điện cho Dư Bạch thì liếc nhìn studio đối diện, là studio chuyên dụng của Mạn Đồng, bên trên còn treo một logo lớn vô cùng rõ ràng.
Sau khi Giang Liễu Y xuống xe thì tìm vị trí định vị mà Tống Tiễn gửi đến.

Trời nắng như thiêu đốt, trán cô ra một lớp mồ hôi mỏng, giơ tay lên che ánh nắng trước mặt, cô nhìn thấy logo cách đó không xa từ khe hở ngón tay.
Cách bãi đỗ xe khá xa.

Sau khi cô nhìn thấy điện thoại đổ chuông và rung lên, Giang Liễu Y nghe máy, Tống Tiễn hỏi: “Tới rồi sao?”
Giang Liễu Y nói: “Sắp đến dưới lầu rồi.”

Tống Tiễn nhìn dòng xe xung quanh: “Tôi đang bị tắc đường nên có lẽ sẽ mất vài phút, nếu Y không muốn lên trước thì có thể đợi tôi ở tiệm trà sữa dưới lầu.”
Giang Liễu Y đưa mắt nhìn thì quả nhiên thấy một tiệm trà sữa cách đó không xa.

Trời nắng nóng, đến đó ngồi một lát cũng được, Giang Liễu Y đồng ý: “Tôi biết rồi, Tiễn muốn uống gì?”
Tống Tiễn thích đồ uống trái cây lạnh chứ không thích trà sữa ngọt gắt lắm, cô nói: “Sinh tố dứa đi.” Nói xong thì cô quay đầu: “Cô muốn uống gì?”
Hà Tiểu Anh đang lái xe bỗng run tay, Giang Liễu Y cho mua trà sữa cho cô sao? Việc này có thể khoe khoang trong tòa soạn suốt một năm ấy nhỉ?
Cô bình tĩnh lại, cười: “Cô Giang mua gì thì tôi uống đó.”
Còn có thể chọn sao? Giang Liễu Y mua gì thì cũng là ban ân cả!
Tống Tiễn hờ hững nói: “Vậy thì giống tôi đi.”
Giang Liễu Y vừa gọi điện vừa vào tiệm trà sữa, mua hai sinh tố và một ly cà phê đá.

Cô chọn vị trí gần cửa sổ, vừa hay có thể quan sát studio của Mạn Đồng ở đối diện, sau khi ngồi xuống thì cô cúp máy, cúi đầu thấy Lâm Thu Thủy gửi cho cô một tin nhắn về việc hợp tác với Dư Bạch.
Chuyện này Lâm Thu Thủy đã nói với cô từ lâu.

Dư Bạch mở triển lãm tranh, hy vọng cô có thể viết một khúc nhạc cho buổi triển lãm.

Lâm Thu Thủy nói: “Y Y này, vuốt mặt phải nể mũi mà.

Trước kia Dư Bạch cũng giúp cậu không ít, lần đó ba cậu uống say thì cậu ấy đã bị thương thay cậu đó, phải nằm viện hơn một tuần.

Sau lại đó cũng bỏ không ít công sức vào việc của công ty, hiện tại nhắc nói chuyện hợp tác thì mình thật sự không có biện pháp từ chối.”
Lúc đó cô im lặng một lúc lâu, mới nói Lâm Thu Thủy: “Cậu nhận đi, mình chỉ có thể việc công xử theo phép công.”
Lâm Thu Thủy nói: “Việc công xử theo phép công là được.”
Hiện tại Lâm Thu Thủy hỏi cô khi nào rảnh thì muốn có một buổi gặp mặt nhỏ.
Giang Liễu Y xem đồng hồ, nhắn lại cho Lâm Thu Thủy: “Nói sau đi.”
Lâm Thu Thủy hỏi: “Buổi chiều có việc sao?”
Giang Liễu Y: “Ở bên chỗ vợ mình.”
Lâm Thu Thủy liếc nhìn Dư Bạch đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, có hơi xấu hổ, vài giây sau mới nhắn lại: “Cũng được.”
Lúc Giang Liễu Y nhận được tin tức thì đúng lúc thấy Tống Tiễn ra khỏi bãi đỗ xe, thế là cô cầm theo ba ly nước uống đã được đóng gói đi qua đó.

Ở góc ngoặt bên kia, Dư Thải đang gọi điện thoại cùng Dư Bạch, thoáng thấy ở cửa studio Mạn Đồng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, cô nhíu mày, dụi dụi mắt, nghi là bản thân đã nhìn lầm.
Người mới đi qua là Giang Liễu Y sao?
– —–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.