Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi

Chương 122: Phiên Ngoại Trăng Mật


Bạn đang đọc Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi FULL – Chương 122: Phiên Ngoại Trăng Mật


Editor: Lăng
Hôn lễ của Tống Tiễn và Giang Liễu Y kéo dài tổng cộng ba ngày, đến ngày thứ ba thì đã không còn ai trừ người nhà.

Hiếm khi Giang Sơn và Hoàng Thủy Cầm lại ở trên đảo nhỏ chơi thêm hơn một tuần cùng mấy người Tống Tiễn.
Hơn một tuần, đây là thời gian họ tiếp xúc với Giang Liễu Y nhiều nhất kể từ khi cô trưởng thành.
Còn Nhiễm Gian Tuyết và Tống Doanh Thời đã rời đi vào ngày thứ tư, cùng rời đi còn có Tống Lan.

Sau hôn lễ, Tống Lan đã tìm luật sư sửa di chúc, để lại toàn bộ tài sản do mình đứng tên cho Tống Tiễn và Giang Liễu Y.

Ban đầu ông viết di chúc là để lại 50% cho Tống Tiễn, phần còn lại thì quyên góp cho tổ chức từ thiện, ông không ngờ có ngày sẽ phải sửa di chúc.
Hôm ông rời đi đã nhìn Giang Liễu Y thật lâu.
Ông chỉ biết Thời Duyên đã lấy chồng, nhưng thật sự không nghĩ tới chuyện Thời Duyên lại có con.

Trước đó khi điều tra cũng không nhắc đến đứa bé này, cho nên hai lần nhìn thấy Giang Liễu Y thì tâm trạng ông rất khác nhau, ít nhất là vào phút này rất khó để bình tĩnh.
Nhưng có thể nhìn thấy con của Thời Duyên có thành tựu như vậy làm Tống Lan rất vui.

Sau khi lên máy bay ông còn lau khóe mắt, vô cùng vui mừng từ cõi lòng.
Tiễn Tống Doanh Thời và Nhiễm Gian Tuyết rời đi, Giang Liễu Y và Tống Tiễn ở cùng Giang Sơn hơn một tuần.

Trừ hai người ra, thì Cố Viên Viên và Triệu Nguyệt Bạch cũng không quay về.

Lần này hai người họ làm phù dâu, sau khi kết thúc Cố Viên Viên nói là muốn ở lại đây nghỉ dưỡng, đã lâu không được tận hưởng cảm giác nghỉ dưỡng rồi.

Triệu Nguyệt Bạch ma xui quỷ khiến cũng nói là không muốn đi, một hai đòi ở lại đây.

Cô cũng không đi tìm Giang Liễu Y và Tống Tiễn, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Cố Viên Viên.

Cố Viên Viên không có cách nào, đành phải hỏi cô: “Không trốn tôi nữa à?”
Triệu Nguyệt Bạch vội giải thích: “Nào có!”
Cố Viên Viên chọc thủng cô ấy: “Lúc chưa đến đây.”
Triệu Nguyệt Bạch nghẹn họng, từ sau lần náo loạn ầm ĩ với Cố Viên Viên thì đúng là cô có ngại đối mặt với Cố Viên Viên thật, nhưng rồi lại muốn gặp cô ấy.

Có lần đến sinh nhật một người bạn, cô chạy đến đó đặt bánh kem, Cố Viên Viên hỏi cô: “Bạn nào thế, bạn gái à?”
Cô lập tức lắc đầu: “Đừng nói bậy, chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
“Bạn bè bình thường mà cô đặt bánh này sao?”
Triệu Nguyệt Bạch cúi đầu, nhìn thấy ở giữa bánh có một trái tim rất lớn, đầu tê rần.


Cô thấy Cố Viên Viên nên bỗng chốc căng thẳng đã chọn sai bánh kem rồi!
Sau chuyện đó, Triệu Nguyệt Bạch lại càng xấu hổ khi thấy Cố Viên Viên, nhưng lâu lâu lại chạy tới mua bánh mì, đều là nhân lúc Cố Viên không ở đó, vừa thấy cô ấy về tìm là nhấc giò chạy ngay.

Cố Viên Viên chưa từng thấy người nào kỳ lạ như vậy, thế là trực tiếp thờ ơ với cô.

Khi đó đúng lúc Tống Tiễn muốn kết hôn, cô ấy bận rộn chuyện của Tống Tiễn, thế nên chỉ khi đến đây mới gặp lại Triệu Nguyệt Bạch.
Triệu Nguyệt Bạch nín nhịn nửa ngày mới nói: “Có trốn cô đâu.”
Cố Viên Viên nhún vai, điện thoại rung lên, Triệu Nguyệt Bạch nghiêng đầu thấy có người nhắn tin cho cô ấy.

Là đồng nghiệp của Giang Liễu Y, cũng là nghệ sĩ piano, trông khá xinh đẹp, rất có hứng thú với Cố Viên Viên, còn hẹn là chờ Cố Viên Viên về nước thì muốn đi mua bánh kem.
Đây không phải là kịch bản của cô sao?
Triệu Nguyệt Bạch tức anh ách.
Cô ra vẻ không biết, hỏi: “Ai thế?”
Cố Viên Viên nói: “Bạn thôi.”
Cô ấy nói rồi ra ngoài, Triệu Nguyệt Bạch vội đuổi theo: “Bạn nào thế……”
Giang Liễu Y và Tống Tiễn cũng đi ra ngoài nên lướt thấy bọn họ.

Tống Tiễn vừa định kêu Cố Viên Viên nhưng lại bị Giang Liễu Y kéo lại, hai cô quay lại phòng khách.

Giang Liễu Y nói: “Vé máy bay đặt xong rồi, chiều mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng đến ngày đi hưởng tuần trăng mật rồi, dù trễ hơn một năm thì tâm trạng của Giang Liễu Y vẫn là rất là kích động.
Tống Tiễn: “Ừm, bố mẹ đâu rồi?”
Giang Liễu Y nói: “Buổi chiều bọn họ sẽ về với Nguyệt Bạch.”
Tống Tiễn gật đầu.
Lần này đã chọn lại địa điểm hưởng tuần trăng mật, là khu du lịch nổi tiếng ở nước ngoài.

Giang Liễu Y và Tống Tiễn cũng chưa đến, tìm thấy rất nhiều lời khen trên mạng nên hai người quyết định ghé thăm nơi đó.
Đến chiều Giang Liễu Y và Tống Tiễn tiễn Giang Sơn, Hoàng Thủy Cầm lên máy bay.

Cố Viên Viên nói: “Yên tâm đi, có mình đây mà, cô chú sẽ về đến nhà an toàn nhé.”
Triệu Nguyệt Bạch không nín được, nói: “Có mình nữa.”
Cố Viên Viên liếc cô ấy: “Cô thì có ích gì?”
Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Giang Liễu Y nói: “Nguyệt Bạch, vất vả cho cậu rồi.”
Triệu Nguyệt Bạch cười: “Không có gì.”
Giang Sơn và Hoàng Thủy Cầm nhìn Giang Liễu Y cùng Tống Tiễn, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Tống Tiễn, Giang Sơn nói: “Tiễn Tiễn, Liễu Y nhờ con.”

Tống Tiễn nắm chặt tay Giang Liễu Y, nghiêm túc gật đầu, Triệu Nguyệt Bạch vẫy vẫy tay với hai người, nói hai người đừng quên mang quà về, Giang Liễu Y cười: “Biết rồi mà.”
Rốt cuộc cũng kết thúc ồn ào, tiếng máy bay vang ù ù chở bốn người đi, Giang Liễu Y và Tống Tiễn đứng ở dưới nhìn.

Một lúc lâu sau, Giang Liễu Y mới nói: “Chúng ta cũng về thôi nào.”
Tống Tiễn hỏi: “Không đi dạo sao?”
“Không đi dạo.” Giang Liễu Y nói với cô ấy: “Em muốn về ngủ trưa.”
Cô nói xong thì kéo kéo Tống Tiễn: “Tiễn ngủ với em.”
Tống Tiễn cười: “Chỉ là ngủ trưa thôi sao?”
Giang Liễu Y nói: “Tiễn muốn làm cái khác cũng được.”
“Em không muốn.”
Giang Liễu Y ôm cô ấy, nói thầm vào tai: “Tiễn muốn.”
Hơi thở ấm áp phả lên vành tai Tống Tiễn, bên tai đỏ hồng, cô ấy vẫn già mồm cãi láo: “Không muốn.”
Giang Liễu Y hôn cô ấy, ánh mắt rực lửa.

Tống Tiễn cắn môi, không nói gì, cứ thế bị kéo vào phòng.
Vẫn chưa hưởng tuần trăng mật mà đã tận hưởng điên cuồng, ngày hôm sau hai người suýt nữa đã đến trễ.

Khi bắt kịp máy bay thì Tống Tiễn mới thở hắt ra, Giang Liễu Y nói: “Tiễn ngủ đi, đến nơi em gọi Tiễn dậy.”
Tống Tiễn “Ừm” một tiếng rồi mang bịt mắt vào, dựa vào cô ngủ thiếp đi
Tống Tiễn bị đánh thức mới tiếng loa thông báo đến nơi, cô bịt mắt gỡ xuống, nghe Giang Liễu Y nói: “Đến rồi.”
Vừa xuống máy bay đã được một làn gió ấm chào đón, khí hậu nơi này thiên về ấm áp nhưng lại không quá nóng, rất thích hợp để sinh sống hoặc du lịch.

Giang Liễu Y đã đặt xe từ trước nên trực tiếp chở hai người đến khu nghỉ dưỡng.
Bà chủ khoảng độ 40 tuổi, nói tiếng địa phương, Tống Tiễn nghe không hiểu lắm nhưng Giang Liễu Y lại có thể nghe hiểu một chút.

Lần này đi hưởng tuần trăng mật nên không mang phiên dịch theo, chỉ có hai người vất vả tự xoay sở giao tiếp với bà chủ rồi vào phòng.
Là một căn biệt thự nhỏ ba tầng, có phòng tắm nắng, trồng không ít hoa cỏ, ngồi trên ban công nhìn ra bên ngoài có phong cảnh xinh đẹp, hoa thơm chim hót.

Giang Liễu Y nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm trưa đi.”
Trước khi đến cô và Tống Tiễn đều đã tìm hiểu hết rồi, gần đây có cảnh đẹp món ngon nào cũng đều đã liệt kê.

Đợi lát đến giờ cơm trưa sẽ chuẩn bị đến nhà hàng được khen rất nhiều kia.
Là một nhà hàng Tây rất nổi tiếng với món bò bít tết, Giang Liễu Y và Tống Tiễn phải xếp hàng mới vào được.

Lúc mới đến đây thì không thấy oi bức lắm, nhưng bây giờ đã nóng hơn rất nhiều.


Hai người chỉ mặc quần áo giản dị, Giang Liễu Y mang đồ màu trắng sữa trông rất năng động.

Hai người vừa đứng xếp hàng là đã có người nhìn qua, có khí chất, vóc dáng người mẫu, chủ yếu là cả hai đều ưa nhìn đó mà.

Trước mặt có hai người có mấy người độc thân bắt đầu ngo ngoe, nhìn chằm chằm vào hai người.

Giang Liễu Y nắm tay Tống Tiễn rất tự nhiên, khi nói vào tai Tống Tiễn thì vờ như vô tình lướt qua mặt Tống Tiễn, như là lén hôn một cái.
Những người khác lần lượt thu mắt lại, đè ý muốn làm quen xuống, nhưng vẫn không thể không lén nhìn về phía bên đó.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt hai người, Giang Liễu Y và Tống Tiễn ngồi cạnh cửa sổ, cũng không tệ lắm.

Nhân viên nhà hàng đề cử hai phần ăn, hai người mỗi người chọn một phần, xung quanh toàn là người, hẳn là đều đến du lịch, có vài người còn còn dẫn con theo nữa.

Giang Liễu Y nhìn thấy có hai cô bé chạy nghịch trong nhà hàng, rồi bị phụ huynh kéo về đặt ngồi lên ghế, cô cười: “Nghịch ghê, khi em còn nhỏ cũng nghịch lắm.”
Cô nhìn về phía Tống Tiễn: “Chắc Tiễn không nghịch đâu nhỉ?”
Tống Tiễn lắc đầu.
Khi cô còn nhỏ ở cạnh bố mẹ, điều đầu tiên học được chính là tự lập, sau đó là yên tĩnh.

Tống Lan thường xuyên nói là Tống Doanh Thời và Nhiễm Gian Tuyết cướp đoạt niềm vui tuổi thơ của cô, nhưng cô lại không cảm thấy mình khi còn nhỏ không tốt chỗ nào cả.

Cô rất thích ngồi yên tĩnh trong nhà học vẽ hoặc là đọc truyện cổ tích.
Giang Liễu Y nói: “Khi em còn nhỏ không ngồi yên được đâu, ngày nào cũng muốn ra ngoài chơi mà mẹ em lại không cho.

Sau đó lần nào bố em cũng lén dẫn em ra ngoài, ông nói là dẫn em đi làm chung nhưng thật ra lại dẫn em đến công viên giải trí.”
Tống Tiễn gật đầu.
Cô đã nghe Giang Liễu Y nói qua rồi, khi còn nhỏ Giang Sơn thường xuyên dẫn cô ấy đến công viên giải trí nhưng không ngờ lại là đi lén.

Giang Liễu Y nói: “Có một lần bị mẹ em phát hiện, bà muốn đánh em nhưng bà lại không nỡ.”
Tống Tiễn nhìn Giang Liễu Y, đột nhiên vươn tay đặt lên mu bàn tay Giang Liễu Y, Giang Liễu Y trở tay nắm lấy tay cô, lòng bàn tay hai người dán sát vào nhau.

Giang Liễu Y thưởng thức ngón tay Tống Tiễn, tay Tống Tiễn rất đẹp ngón tay tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng, móng ngón tay cong cong như trăng non, màu hồng nhạt và ti tỉ cụm từ miêu tả mà bạn đã đọc quá nhiều lần trong truyện rồi.

Tống Tiễn hầu như không sơn móng tay, nhưng bình thường không thiếu việc bảo dưỡng tay, Giang Liễu Y kiềm lòng không đặng, phải đặt tay Tống Tiễn lên môi hôn hôn vài cái.
Tống Tiễn muốn rút tay về, Giang Liễu Y cười: “Tiễn đi thanh toán đi, em nghe nói cà phê ở đầu phố rất nổi tiếng, em mua hai ly mang về.

Tiễn thanh toán xong thì đứng ở cửa chờ em nha.”
“Được.” Tống Tiễn đứng dậy đi thanh toán, có rất nhiều người xếp hàng, cho nên cô đứng giữa đám đông.

Lần này vì chỉ đi có một người nên có người đến gần, Tống Tiễn đưa tay vuốt tóc, bình tĩnh mở miệng: “Tôi kết hôn rồi.”
Người đến không thể không tiếc nuối.

Tống Tiễn xếp hàng trước khi thanh toán hóa đơn, ở đây không tiện lợi như trong nước, không thể thanh toán bằng điện thoại.


Tống Tiễn lấy tiền thừa rồi bước ra khỏi nhà hàng, ánh nắng chói gắt, cô híp mắt nhìn về phía đầu đường, không thấy bóng tiệm cà phê đâu.

Trên đường kẻ đi người đến, Giang Liễu Y đi đã lâu.
Lại thêm vài phút, Tống Tiễn lấy điện thoại từ trong túi ra gọi điện thoại cho Giang Liễu Y, chẳng ngờ Giang Liễu Y lại không cầm điện thoại theo, giờ nó đang nằm trong túi của cô.

Bây giờ tiếng chuông réo rắt, Tống Tiễn cúp máy.
Vừa định tìm chỗ râm mát thì thấy thì thấy rất nhiều người xô đẩy chạy từ đầu phố bên kia đến đây, có nam có nữ, sắc mặt bọn họ hoảng loạn, nói: “Cứu mạng! Mau mau mau! Mau gọi điện thoại báo cảnh sát!”
Tim Tống Tiễn giật thót, biến sắc, lập tức chạy quá đó, chạy tới trước mặt một người đàn ông, anh ta thở hồng hộc, nói: “Chỗ tiệm trà sữa có một cô gái bị đâm….”
Cô không nghe rõ nhưng lời còn lại, màng nhĩ ù đi, đầu óc sững sờ một lát.

Tống Tiến không cần suy nghĩ mà trực tiếp chạy qua đó, bên tai tiếng gió thét gào, lọt vào tai cô như tiếng quỷ khóc sói gào!
Giang Liễu Y!
Giang Liễu Y đâu rồi!
Tống Tiễn đi chạy về phía trước, cô đâm phải một người chạy từ hướng ngược lại, cô cũng mặt kệ cơn đau, sau cú ngã lập tức đứng dậy.

Cửa tiệm trà sữa có một người đàn ông đang đứng, xung quanh có bảo vệ, khuôn mặt gã ta đầy máu, con dao trên tay cũng đang nhỏ máu tỉ tách, ở cách gã ta không xa có một người nằm trong bồn hoa, bụi hoa tươi tốt nên chỉ có thể thấy một vạt màu trắng sữa.

Tống Tiễn nhìn thấy màu của bộ đồ đó hai mắt tối sầm, không đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã.

Khi bảo vệ thấy nhân viên sơ tán thì lập tức tấn công tên sát nhân, đầu tiên là tước con dao gọt hoa quả trên tay gã ta, sau đó mới chế trụ gã.

Những người khác lập tức đi đến bồn hoa tìm cô gái, hai tai Tống Tiễn ù đi, không dám bước một bước nào, tay cô nắm chặt vạt áo, khớp xương dùng sức đến trắng bệch, toàn thân căng cứng đau đớn.
Phía sau đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Tống Tiễn?”
Tống Tiễn quay đầu, thấy Giang Liễu Y bình yên vô sự đứng sau mình, cơ thể căng thẳng của cô thả lỏng, cả người muốn lả đi.

May là Giang Liễu Y nhanh tay ôm cô, chóp mũi cô ngửi được mùi thơm nhẹ trên người Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y hỏi: “Sao Tiễn lại đến đây?”
Tống Tiễn không trả lời cô ấy, mà ôm Giang Liễu Y thật chặt, hai mắt đỏ lên, ánh mặt trời chiếu xuống bờ vai hai người.

Tống Tiễn ôm chặt Giang Liễu Y, rất rất chặt, Giang Liễu Y vừa định hỏi chuyện thì nơi cổ bỗng nóng lên.
Tống Tiễn khóc.
Giang Liễu Y sửng sốt, cô ấy để mặt Tống Tiễn ôm, không động đậy.

Trên con phố xa lạ, dòng người đi lại, Tống Tiễn ôm Giang Liễu Y, khóc như một đứa trẻ.
– —-
Kịch nhỏ của hai người
Tống Tiễn: Hmu hmu
Giang Liễu Y: Hmu hmu, vợ mình khóc kìa.

Cảm động q….!À nhầm, xót quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.