Bạn đang đọc Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi FULL – Chương 119
Editor: Lăng
Triệu Nguyệt Bạch vào phòng cùng Tống Tiễn và Giang Liễu Y, cũng may vừa rồi cô ra ngoài vẫn chưa đóng cửa nên bây giờ vào lại cũng tiện.
Sau khi vào phòng, cô chỉ vào sofa và nói: “Mình ngủ chỗ đó.”
Để chứng tỏ sự trong sạch của mình, nên cô còn đặc biệt chạy đến sofa nằm xuống, nói: “Là như vậy đấy.”
Vừa mới dứt lời thì cửa phòng mở ra.
Cố Viên Viên nhíu mày đi ra, cô ấy vuốt tóc, thấy Tống Tiễn và Giang Liễu Y đứng trong phòng khách thì ngơ ngác, hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”
Cô ấy nói xong lại thấy Triệu Nguyệt Bạch làm tư thế ngủ trên sofa: “Cô làm gì thế?”
Triệu Nguyệt Bạch đứng dậy, đi đến chỗ cô nói: “Có phải tối hôm hai ta qua chưa xảy ra chuyện gì không?
Đúng là không xảy ra chuyện gì, nhưng Triệu Nguyệt Bạch căng thẳng như vậy làm gì? Phát sinh quan vệ với cô ấy thì khó chấp nhận đến vậy sao? Cố Viên Viên nhìn cô một cái, không nói gì mà lại vào phòng vệ sinh.
Triệu Nguyệt Bạch sững người
Tống Tiễn và Giang Liễu Y còn đứng sau lưng cô, Triệu Nguyệt Bạch xấu hổ quay đầu, giải thích: “Thật sự không có gì hết mà! Chắc kèo là do cô ấy mới tỉnh ngủ thôi, rửa mặt là tỉnh táo lại đó.”
Thái độ tích cực phủi sạch thế này làm Cố Viên Viên ở trong phòng vệ sinh rửa mặt nghe xong cũng phải lắc đầu.
Cô ấy rửa mặt xong mới đi ra ngoài, Triệu Nguyệt Bạch còn mỏi mắt trông mong chờ cô ấy giải thích đây này.
Nếu như không có người khác thì Cố Viên Viên còn có thể chọc cô ấy, nhưng giờ Tống Tiễn và Giang Liễu Y đang ở đây, cô cũng không có khả năng nói lung tung.
Cô bèn phụ họa với Triệu Nguyệt Bạch: “Bọn mình thật sự trong sạch.”
Tống Tiễn nhíu mày: “Tối hôm qua hai người không làm chuyện gì cả?”
“Có thể có chuyện gì chứ?” Cố Viên Viên nói: “Không phải chỉ ngủ một giấc với nhau thôi sao?”
Triệu Nguyệt Bạch sặc họng, ho dữ dội, cả khuôn mặt đỏ lên, hai mắt ngập nước, lóe sáng.
Cố Viên Viên nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì mới giải thích: “Cô ấy ngủ phòng khách, mình ngủ trong phòng.”
Sắc mặt Tống Tiễn giãn ra, gật đầu.
Triệu Nguyệt Bạch vuốt ngực: “Mình nói rồi mà hai người không tin mình.”
Vớ vẩn, trên cổ cô vẫn còn dấu son thì ai mà tin được chứ! Nhưng nếu cả hai người đều tỉnh táo, cũng đã nói không có gì thì Tống Tiễn và Giang Liễu Y cũng yên tâm.
Giang Liễu Y kéo Triệu Nguyệt Bạch đi: “Lần sau nhớ cẩn thận……”
Âm thanh nói chuyện dần thấp dần, Cố Viên Viên liếc nhìn hướng Triệu Nguyệt Bạch rời đi, cười cười.
Tống Tiễn nói: “Mình xuống trước, cậu thay quần áo rồi xuống sau.”
Cố Viên Viên gật đầu: “Được rồi.”
Sau khi xuống lầu thì có rất nhiều người ngồi vào bàn, Đồng Duyệt và nhà sản xuất cũng ở đó, đang ngồi trên một bàn tròn lớn.
Giang Liễu Băng thấy Tống Tiễn và Giang Liễu Y thì vẫy tay: “Chị! Chị dâu!”
Giọng nói thật phấn khích.
Tối hôm qua cô dẫn Giang Sơn và Hoàng Thủy Cầm đi xem sân vận động lần nữa, bố mẹ cô đi dạo khắp nơi, nói chuyện phiếm.
Cô đi theo thấy chán nên lướt điện thoại, sau đó nhìn thấy tin tức của chị mình ở cuối hot search.
Nói chị cô và Tống Tiễn ân ái hàng ngày.
Nguyên nhân gây ra là do Tống Tiễn bình luận, sau đó Giang Liễu Y trả lời lại bằng 【 ❤️ 】, khiến cho sau đó có đủ loại tin bên lề, truyện ngắn về việc hai người ân ái hằng ngày.
Còn có người chụp lại được cảnh hai người cùng đi dạo công viên rồi đăng lên mạng
Làm cho tiếng ếch kêu vang ồm ộp.
Toàn là chó FA nên lên Weibo nhảy nhót lung tung tìm đường để ăn, Giang Liễu Băng vui vẻ nên cũng chia sẻ vài chuyện ngọt ngào.
Thế là đến bây giờ Weibo vẫn kêu ting ting, liên tục có người để lại bình luận.
Giang Liễu Y và Tống Tiễn cũng không biết chuyện này, từ lúc quay về đến giờ cả hai vẫn chưa chạm vào điện thoại.
Sau khi Giang Liễu Y ngồi xuống, Đồng Duyệt nói: “Tối hôm qua phản hồi trên Weibo rất tốt.”
Cô gật đầu: “Ừm.”
Đồng Duyệt nói: “Bình thường cô Giang có hay dùng Weibo không?”
Giang Liễu Y lắc đầu.
Đồng Duyệt nghĩ thầm cũng phải, trước đó cô ấy đã tìm hiểu tính cách của Giang Liễu Y, biết là cô không thích dùng Weibo.
Đồng Duyệt nói: “Vậy thì tôi sẽ không quản lý Weibo của cô, có gì cần tuyên truyền tôi sẽ gửi cho cô.”
Giang Liễu Y cười: “Được thôi.”
Hai người bàn bạc xong, Đồng Duyệt đi tìm nhà sản xuất nói chuyện, Giang Liễu Y quay lại cạnh Giang Sơn.
Quay đầu lại, đã nhiều năm rồi cô không cùng ăn sáng với bố mẹ, vẫn có chút hoảng hốt.
Đặc biệt là khi đối mặt với Hoàng Thủy Cầm, dáng vẻ dịu dàng trước kia dần phai nhạt trong những trận cãi vã, ngay khi Giang Liễu Y muốn bỏ cuộc thì Hoàng Thủy Cầm lại lấy lại sự dịu dàng trước đây.
Triệu Nguyệt Bạch không biết, cho nên thường xuyên hỏi cô rốt cuộc vì sao lại thế.
Cô không nói cho cả, chỉ có Tống Tiễn là biết một chút.
Có lần Tống Tiễn hỏi cô: “Y không tức giận sao?”
Tức giận? Sao cô có thể không tức giận chứ? Vô số lần muốn thoát khỏi cái nhà đó, vô số lần cãi nhau cô đóng sầm cửa rời đi.
Nhưng cô vẫn nhớ là ban đầu khi cãi nhau, thì cô luôn thấy Hoàng Thủy Cầm lén khóc.
Sau cuộc cãi vã của cô và Giang Sơn thì Hoàng Thủy Cầm luôn nhìn cô lau nước mắt.
Cô nghĩ là cô không thể nào quên được ánh mắt đau đớn, tự trách, lại không thể phát tiết đó.
Cho nên khoảnh khắc biết được sự thật, cô chợt hiểu ra tất cả.
Liên quan đến sự cố chấp của Giang Sơn, liên quan đến ánh mắt kia nên nhiều năm như vậy những cuộc cãi nhau giữa cô và bọn họ đã vẽ ra một khoảng cách không thể vượt qua.
Liệu sau này có thể lấp đầy khoảng trống này không? Thật ra Giang Liễu Y cũng không biết.
Hoàng Thủy Cầm gọi cô trước: “Liễu Y.”
Giang Liễu Y hoàn hồn: “Mẹ, chào buổi sáng.”
Hoàng Thủy Cầm gật đầu: “Ăn sáng đi.”
Giang Liễu Y nghe giọng nói quen thuộc này, gật gật đầu, Tống Tiễn ngồi bên cạnh múc cho cô một chén cháo, trên bàn xoay còn có các loại điểm tâm cùng đồ ăn kèm.
Cố Viên Viên thong dong đến muộn, sau khi ngồi xuống thì mọi người bắt đầu ăn sáng.
Sau khi ăn xong Giang Liễu Y muốn đi sân vận động, những người khác có thể trở về nghỉ ngơi, buổi biểu diễn là vào buổi chiều nên có rất nhiều người chọn về phòng ngủ bù.
Giang Sơn và Hoàng Thủy Cầm cũng nói trở về nghỉ ngơi nhưng thật ra hai người đã vào hiện trường, ngồi vào hàng ghế người nhà từ trước.
Giang Liễu Băng nói: “Không cần sớm như vậy đâu, giờ đi cũng không có ai ở đó.”
Giang Sơn quay đầu nhìn cô ấy, nói: “Tiểu Băng, con không hiểu đâu.”
Giang Liễu Băng nghiêng đầu, dưới ánh mặt trời lộ ra hai bên tóc mai trắng xóa của Giang Sơn.
Cô ấy vừa định hỏi chợt Giang Sơn lại lẩm bẩm: “Bố cũng không hiểu.”
Hoàng Thủy Cầm đi cùng Giang Sơn, ba người cùng nhau vào sân khấu.
Bên kia, Giang Liễu Y vào sân vận động từ cửa sau, Tống Tiễn đi cùng cô, stylist vẫn chưa đến.
Giang Liễu Y đang ngồi trên ghế trong phòng trang điểm nhìn thiết kế hôn lễ.
Ngày cười của hai người đã được ấn định, là ngày 8 tháng 9, còn nửa năm nữa.
Kết hôn hơn một năm rồi mới làm hôn lễ sau cũng rất là bình thường.
Trong khoảng thời gian này, bạn bè và người nhà đều nói muốn phụ giúp nhưng Giang Liễu Y đã uyển chuyển từ chối, cô muốn cùng Tống Tiễn tự lo hôn lễ này.
Địa điểm đã được chọn xong, là trên một đảo nhỏ.
Vậy nhưng nên tổ chức lễ cưới theo phong cách nào thì cô lại có hơi phân vân.
Bây giờ, chỉ cần có thời gian là cô sẽ lập tức lấy điện thoại ra xem xét.
Hiện tại một có thời gian nàng liền tên móc túi cơ thượng xem.
Tống Tiễn cũng đang xem điện thoại.
Giang Liễu Y ở bên cạnh hỏi: “Cái này Tiễn thấy thế nào?”
Tống Tiễn nhìn qua, là một đám cưới dưới nước đang rất hot bây giờ, thời gian cũng thích hợp.
Tống Tiễn gật đầu, vừa định mở miệng thì cửa bị gõ, giọng Đồng Duyệt vang lên: “Cô Giang ơi?”
Giang Liễu Y quay đầu, nhìn thấy Đồng Duyệt dẫn stylist bước vào.
Đồng Duyệt đi đến bên cạnh Giang Liễu Y, liếc mắt nhìn màn hình của cô, cười: “Cô Giang đang chọn nơi tổ chức hôn lễ sao?”
Giang Liễu Y nói: “Đã chọn xong rồi.”
Đồng Duyệt gật đầu, stylist nói: “Cô Giang, chúng ta đi thay trang phục trước đi.”
Giang Liễu Y cười cười với Tống Tiễn, sau đó vào phòng thay trang phục với stylist.
Đồng Duyệt nhìn về phía Tống Tiễn nói: “Cô Giang muốn làm lễ cưới sao? Mà nói đi nói lại thì tôi vẫn ấn tượng với lễ cưới của Trì tổng nhất đó.”
Tuy là đến bây giờ vẫn không có ảnh chụp bị tuồn ra, nhưng cô ấy vẫn rất ấn tượng.
Tống Tiễn hỏi: “Lễ cưới của cô ấy như thế nào?”
Đồng Duyệt cười: “Cô Tống có biết là Trì tổng có nuôi một con mèo không?”
Tống Tiễn gật đầu: “Biết.”
Đó là một con mèo trắng to béo, mập mạp, rất là kiêu ngạo.
Đồng Duyệt nói: “Nhẫn cưới là do mèo đưa đó.”
Tống Tiễn nhíu mày: “Mèo?”
Đồng Duyệt cười gật đầu, Giang Liễu Y đã vén rèm lên.
Hôm nay cô đã đổi một chiếc váy khác, máu trắng nhạt, có cảm giác hoàn toàn khác với hôm qua.
Tống Tiễn nhìn Giang Liễu Y, ghi chú lại những gì Đồng Duyệt vừa mới nói vào điện thoại.
Giang Liễu Y hỏi: “Thế nào?”
Tống Tiễn gật đầu: “Đẹp lắm.”
Dáng người Giang Liễu Y mặc cái gì cũng có vẻ thon gầy, đặc biệt là những bộ váy này đều là được đặt theo yêu cầu, càng làm nổi bật ưu điểm, đẹp đẽ khí thế.
Hôm nay trên ngực có một đóa hoa hồng nhạt, viền hoa điểm xuyết lấp lánh sáng ngời, những đốm sáng đó chiếu lên làn da của Giang Liễu Y khiến nó càng trắng hơn.
Tống Tiễn bước đến gần cô ấy, kéo đóa hoa lên trên hơn, những điểm sáng đó nhấp nháy trên xương quai xanh, làm xương quai xanh như ẩn như hiện.
Đến chiều biểu diễn vẫn suôn sẻ như cũ, Giang Thành ba ngày liên tục kín chỗ ngồi, bọn phe vé bán một vé đến tận hai ngàn tệ mà còn là vị trí ở phía sau.
Cho nên có thể đoán được sự thành công của concert.
Trước khi lên sân khấu, Giang Liễu Y nhận được tin nhắn của Triệu Nguyệt Bạch nói với cô là Lâm Thu Thủy cũng bị kéo tới đây xem buổi hòa nhạc.
Giang Liễu Y mỉm cười, cúi đầu trả lời cô ấy.
Nhắn tin xong thì nghiêng đầu thấy Tống Tiễn còn đang bận rộn xem điện thoại.
Gần đây Tống Tiễn chơi điện thoại nhiều hơn trước kia.
Giang Liễu Y tò mò, không trực tiếp nhìn màn hình của Tống Tiễn, mà lại hỏi: “Đang xem gì thế Tiễn?” Không đợi Tống Tiễn trả lời là cô lại hỏi: “Weibo em à?”
“Không có.” Tống Tiễn cũng không tắt màn hình, cô quay đầu nhìn Giang Liễu Y.
Hai người ngồi trước bàn trang điểm, stylist đến phòng vệ sinh, Đồng Duyệt ra sân khấu trước, nên hiện tại trong phòng thay đồ chỉ có hai người các cô.
Giang Liễu Y đã trang điểm xong, khuôn mặt càng quyến rũ hơn ngày thường, cũng có vẻ anh khí.
Ánh đèn pha lê rơi vào đôi mắt kia, lấp lánh, Tống Tiễn đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nhìn Giang Liễu Y.
Giang Liễu Y bị cô nhìn thì khó hiểu, vô thức sờ mặt mình: “Sao vậy Tiễn?”
Tống Tiễn kéo tay cô ấy, giữ lại, thò lại gần hôn một cái lên má Giang Liễu Y, động tác rất nhẹ.
Cô không tô son hay son dưỡng gì cả, không để lại chút dấu vết nào, nhưng phần da bị cô hôn lên lại bị ửng đỏ.
Nhịp tim Giang Liễu Y đập nhanh hai lần, môi khẽ mở: “Sao đột nhiên lại hôn em…”
Tuy không phải là không được.
Nhưng điều đó thật bất ngờ, trong lòng Giang Liễu Y dâng lên sự vui sướng.
Tống Tiễn nhìn vào mắt cô ấy, nói: “Bởi vì có lẽ em sẽ nói một chuyện mà Y sẽ không vui.”
Giang Liễu Y: “Cho nên muốn lấy lòng em trước à?”
Tống Tiễn gật đầu, sắc mặt nghiêm túc, Giang Liễu Y bật cười: “Tiễn này, Tiễn biết vì sao em lại đẩy hết mọi suất diễn trong nửa cuối năm không?”
Tống Tiễn định thần nhìn cô, không nói gì.
Giang Liễu Y tiếp tục nói: “Vì trừ hôn lễ ra thì em cũng biết Tiễn muốn làm gì.
Em sẽ ở bên Tiễn.”
Chóp mũi Tống Tiễn ê ẩm, cô mím môi.
Chiếc ghế đột nhiên bị Giang Liễu Y kéo qua, hai người mặt đối mặt, Giang Liễu Y tới gần cô hơn, hàng mi dài cong vút, khẽ chớp mắt.
Tống Tiễn chỉ cảm thấy trên ngực có một con con bướm bay qua, ban đầu chỉ là một cơn gió, sau đó làm tim cô gợn sóng, và sau đó nữa thì lại nổi lên một vùng biển bão.
Tình cảm dành cho Giang Liễu Y lập tức nhấn chìm cô!
Giang Liễu Y nói: “Nhanh lên tý nào.”
Tống Tiễn “Hở” một tiếng, giọng hơi khàn: “Cái gì?”
Giang Liễu Y nói: “Nhanh lên tý nào, tranh thủ người khác chưa vào thì Tiễn lấy lòng em nữa đi.”
Tống Tiễn bị cô ấy chọc cười, trong mắt tràn đầy ý cười.
– —-
Kịch nhỏ của hai người:
Giang Liễu Y: Tiễn Tiễn, lấy lòng em đi
Tống Tiễn: Hôn mệt quá…….