Bạn đang đọc Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi FULL – Chương 111
Editor: Lăng
Giang Liễu Y đã định khi nào concert xong xuôi sẽ nói cho Tống Tiễn biết, nhưng không ngờ tốc độ làm việc của Đồng Duyệt rất nhanh, mùng tám Tết đã đưa kế hoạch cho cô rồi.
Giang Liễu Y nhìn địa điểm đầu tiên, thế mà lại là Giang Thành.
Giang Thành, thành phố vui chơi giải trí nhất, nhưng cô lại đến Giang Thành không được mấy lần.
Nói cũng lạ, mỗi lần chọn bên đó làm nơi biểu diễn thì luôn đổi địa điểm khi tổng kết kế hoạch, cho nên cô chưa bao giờ biểu diễn ở Giang Thành.
Đồng Duyệt hỏi Giang Liễu Y: “Được chứ?”
Giang Liễu Y ngây người, vài phút sau mới trả lời cô ấy: “Được.”
Đồng Duyệt nhạy bén phát hiện sự khác lạ của Giang Liễu Y, cô hỏi Giang Liễu Y: “Có phải có vấn đề gì không, cô Giang?”
Giang Liễu Y lắc đầu: “Không có, có lẽ là do hôm nay có hơi căng thẳng.”
Đồng Duyệt cười: “Đã hiểu.”
Hôm nay cha mẹ Tống Tiễn sẽ đến nhà Giang Liễu Y cho nên Giang Liễu Y chắc chắn sẽ lo lắng.
Ban đầu định chọn nhà hàng, nhưng Hoàng Thủy Cầm nói với cha mẹ Tống Tiễn là đồ ăn ở nhà hàng có gì mà chưa từng ăn, hiếm khi tới đây một lần thì nên nếm thử tay nghề của người nhà.
Sau khi Giang Liễu Y hỏi ý kiến của Tống Doanh Thời và Nhiễm Gian Tuyết xong, đã thông báo cho Giang Sơn là bọn họ sẽ đến nhà.
Biết hôm nay Giang Liễu Y thấp thỏm lo âu nên Đồng Duyệt cũng không để cô ở lâu, chỉ đưa bản kế hoạch cho Giang Liễu Y, cô ấy nói: “Thế cô Giang về rồi lại xem, có vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi.”
Giang Liễu Y gật đầu, cầm bản kế hoạch.
Ra khỏi Cảnh Yên thì gọi điện thoại cho Tống Tiễn, hỏi cô ấy tan làm chưa, hôm nay Tống Tiễn đến bộ phận báo cáo, Giang Liễu Y muốn thuận đường đến đón cô.
Tống Tiễn vừa ra khỏi cổng thì nhận được điện thoại của Giang Liễu Y, đồng nghiệp còn hỏi cô chuyện liên hoan, Tống Tiễn xua xua tay, nói vào điện thoại: “Vừa mới tan làm.”
“Để đến em đến đón Tiễn.” Giang Liễu Y nói: “Tiễn đứng ở sảnh chờ em.”
Tống Tiễn cúp máy, ngồi trước cửa Mạn Đồng, thỉnh thoảng lại có người thấy cô, nói thầm: “Cô ấy không phải là Tống Tiễn sao?”
“Ai! Thật sự là Tống Tiễn này, nghe nói cô ấy chính là Shaniya!”
“Muốn nói một câu với cô ấy quá.”
“Hong dám bé ơi ha ha ha.”
Tống Tiễn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là tổng biên tập tạp chí thiếu nhi gọi điện thoại dò hỏi chuyện liên hoan.
Tống Tiễn nói: “Hôm nay không được, em phải về nhà vì hôm nay bố mẹ em đến đây.”
Cô vẫn lạnh nhạt hờ hững như cũ, ngữ điệu cũng không dao động.
Tổng biên tập đành phải nói: “Được rồi, lần sau vậy.”
Tống Tiễn “Dạ” một tiếng, còn chưa cúp máy thì đã tinh mắt thấy một bóng người đang đi vào Mạn Đồng, cô đứng dậy, gọi: “Giang Liễu Y!”
Giọng nói không còn bình tĩnh như vừa rồi, có sự vui vẻ rõ ràng và cả chút ỷ lại.
Giang Liễu Y quay đầu thấy Tống Tiễn bèn đi tới đó, cô ấy nhíu mày: “Không phải em đã nói Tiễn ở chờ trong sảnh rồi sao.”
Tống Tiễn nói: “Trong sảnh nhiều người.”
Giang Liễu Y sờ sờ gương mặt Tống Tiễn: “Lạnh không?”
Ngồi ngơ ngác ở ngoài sẽ trúng gió mất, Giang Liễu Y rất đau lòng.
Cô ấy kéo cổ áo Tống Tiễn lên, rồi nắm tay cô.
Tống Tiễn cúi đầu, còn chưa cúp máy, cô ấy nói một tiếng với tổng biên tập rồi tắt điện thoại.
Giang Liễu Y dắt tay cô đi về phía xe, hỏi: “Tiễn đến đây làm gì?”
“Báo cáo.” Tống Tiễn nói: “Vẫn chưa sắp xếp công việc.”
Giang Liễu Y quay đầu lại: “Đi tạp chí thiếu nhi hay là tạp chí mới?”
Tống Tiễn nói: “Tạp chí thiếu nhi, công việc của em vẫn chưa xong.”
Thiết kế bố cục cho sách âm nhạc cơ bản của Giang Liễu Y, lẽ ra cô có thể làm trong lúc ăn Tết, nhưng thời gian đó Giang Liễu Y không cho cô làm việc.
Nhìn chằm chằm cô mỗi ngày, hễ chạm vào máy tính là đặt sang một bên.
Các cô thậm chí chán đến mức mua một cái kính thiên văn, sau đó cùng nhau đếm các ngôi sao trên trời.
Giang Liễu đặt ra một phạm vi, hai người thi đấu xem ai đếm xong trước, thiếu một ngôi thì hôn một cái.
Sau đó, cô đã đếm xong nhưng Giang Liễu Y căn bản không hề đếm.
Hôm đó Giang Liễu Y nhìn cô từ trên xuống dưới và hôn khắp người cô.
Giang Liễu Y mở cửa xe cho Tống Tiễn, hỏi nàng: “Làm xong thì về lại bên tạp chí mới không?”
Ngày nào đồng nghiệp bên tạp chí mới cũng đều gào khóc trong nhóm.
Thật ra người đồng nghiệp nghỉ sinh con đã quay về, hiện tại cũng không thiếu nhiếp ảnh gia nhưng mọi người đều nhớ Tống Tiễn, đều muốn cô quay về.
Viên Hồng cũng nhờ, vừa rồi gặp Viên Hồng còn nói: “Muốn về thì có thể về bất cứ lúc nào.”
Không chỉ là có đến tạp chí mới bất cứ lúc nào, mà bây giờ của muốn đến bất kỳ bộ phận nào thì cấp trên cũng theo ý cô, nhưng Tống Tiễn có tính toán khác.
Cô Giang Liễu Y hỏi: “Tiễn không về tạp chí mới à?”
Tống Tiễn nói: “Em còn đang suy nghĩ.”
Giang Liễu Y nhìn quá: “Suy nghĩ gì thế?”
Tống Tiễn nghiêng đầu nhìn vào mắt cô ấy, hiếm khi lại không nói thẳng mà chỉ mỉm cười.
Giang Liễu Y nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của cô, bỗng đột nhiên rung động, đặt tay lên ghế của Tống Tiễn, lại gần hôn lên.
Tống Tiễn nói: “Lái xe.”
Giang Liễu Y hoàn hồn, khởi động máy lái về phía sân bay, được nửa đường thì cô nói với Tống Tiễn: “Em chuẩn bị tổ chức một buổi hòa nhạc.”
Tống Tiễn quay đầu: “Hòa nhạc? Ở đâu?”
Giang Liễu Y dừng một chút: “Giang Thành, vào tháng 3, nhưng vẫn chưa quyết định hẳn.”
Đi Giang Thành thì tối không thể về nhà được, cô hỏi: “Đi mấy ngày thế?”
“Ít nhất là nửa tháng.” Giang Liễu Y nói giảm bớt, trước kia hơn một tháng cũng có, công tác chuẩn bị khá nhiều.
Tống Tiễn ồ lên, nghĩ đến sắp phải xa Giang Liễu Y lâu như vậy nên cảm xúc đột nhiên hơi chùng xuống.
Giang Liễu Y nói: “Cuối tháng ba em sẽ biểu diễn, Tiễn muốn qua đó không?”
Bài hát đó cô đặc biệt viết dành cho Tống Tiễn.
Tuy là đã đàn ở nhà rất nhiều lần nhưng cô vẫn muốn được biểu diễn trên sân khấu một lần cho Tống Tiễn.
Tống Tiễn gật đầu: “Muốn.”
Giang Liễu Y cười, yên tâm lái xe.
Hai người đến sân bay hơi sớm, Tống Doanh Thời và Nhiễm Gian Tuyết vẫn chưa đến.
Tống Tiễn cúi đầu nhìn tin nhắn cùng chúc mừng trên điện thoại, Giang Liễu Y ở bên cạnh hỏi: “Bác Tiễn có đến không.”
Tống Tiễn hơi khựng lại, đầu ngón tay ngừng lướt điện thoại, quay đầu nhìn Giang Liễu Y.
Thấy đáy mắt cô ấy có sự lo lắng kỳ lạ, hai tay nắm chặt vô lăng, khớp xương rõ ràng, đốt tay trắng bệch, Tống Tiễn nói: “Không đến.”
Cô điện thoại cho Tống Doanh Thời, nói bố mình đừng để Tống Lan đến đây.
Tống Doanh Thời cũng không hỏi lý do, chỉ nói: “Được, bố sẽ nói với bác ấy.”
Cho nên hôm nay Tống Lan không đến.
Giang Liễu Y thở phào, gật đầu, vừa định nói chuyện với Tống Tiễn thì thấy được bóng người quen thuộc, cô ấy nói: “Đến rồi.”
Tống Tiễn quay đầu, nhìn thấy bố mẹ mình đứng ở cửa sân bay, cô mở cửa xe đi xuống, kêu: “Bố, mẹ.”
Tống Doanh Thời và Nhiễm Gian Tuyết mang áo khoác cùng màu, dáng người cao ráo, đứng trong biển người rất dễ thấy.
Đặc biệt là khí chất lạnh lùng người sống chớ lại gần của hai người, nên người ở ở xung quanh liên tục quay đầu lại nhìn.
Giang Liễu Y đi đến chào bọn họ, hỏi: “Bố mẹ không mang hành lý ạ?”
Nhiễm Gian Tuyết nói: “Hành lý ở bên thư ký, cô ấy đến khách sạn trước rồi.”
Xem ra đã sắp xếp xong hết rồi, ban đầu Giang Liễu Y còn muốn chọn khách sạn cho bọn họ nhưng sợ là không dùng được rồi, cô nói: “Vậy bố mẹ lên xe đi.”
Nhiễm Gian Tuyết nói: “Đợi một lát nữa.”
Giang Liễu Y nhìn bà ấy gọi điện thoại, không lâu sau có một chiếc xe dừng sau xe của các cô, một thư ký từ trên xe chạy xuống, mang rất nhiều đồ cho Nhiễm Gian Tuyết.
Tất cả đều là thực phẩm dinh dưỡng.
Nhiễm Gian Tuyết nói: “Không biết sức khỏe bố mẹ con ra sao, tất cả đều là thực phẩm dinh dưỡng hay dùng.”
Giang Liễu Y không chối từ, gật đầu nói: “Sức khỏe bố mẹ con khá tốt.”
Cô phụ giúp đặt đồ vào cốp xe, rồi mới lái xe chở hai người đến nhà họ Giang.
Giang Sơn đã ngồi ở nhà đợi từ sớm, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Liễu Băng cứ lâu lâu là lại ra hỏi: “Đến chưa? Đến chưa bố?”
Vốn đang không căng thẳng thì cũng bị cô làm cho căng thẳng, Hoàng Thủy Cầm nói: “Đi đi đi, về phòng trước đi, đến rồi kêu con sau.”
Giang Liễu Băng dựa vào cửa sổ nhìn xuống, đang ăn Tết nên nhóm chat nào cũng đang tám chuyện, tên Giang Liễu Băng cũng được nhắc tới rất nhiều lần.
Từ sau khi biết chị dâu cô là Shaniya thì những bạn học này hâm mộ gần chết, có vài người còn muốn nhờ Shaniya sửa tranh.
Giang Liễu Băng bất lực, tranh cô vẽ còn ngại nhờ Tống Tiễn chỉ điểm, chứ nói chi đến sửa tranh cho những người bạn học này.
Bọn họ có ý đồ gì sao cô lại không biết được, nào có chuyện thật tâm học hỏi, chỉ muốn dính chút danh tiếng của chị dâu cô mà thôi.
Cô không làm đâu, làm chắc sẽ bị chị cô mắng đến chết quá.
Bây giờ Giang Liễu Băng xem như đã biết Tống Tiễn chính là báu vật to lớn của chị mình, người khác chạm vào một chút thôi cũng không được.
Sau khi cô bị chị ấy “gọt dũa” vài lần thì không dám làm bậy nữa, duy trì khoảng cách với Tống Tiễn như thần tượng.
Đang suy nghĩ lung thì dưới lầu có tiếng động, hai mắt Giang Liễu Băng sáng ngời: “Đến đến!”
Cô vọt ra ngoài: “Bố! Mẹ! Bọn họ đến rồi!”
Giang Sơn giận dữ trừng mắt với cô: “Ồn gì mà ồn.”
Giang Liễu Băng bĩu môi, Giang Sơn kéo kéo vạt áo, phủi phủi áo khoác, mới vừa chỉnh tề thì nghe tiếng mở cửa, Hoàng Thủy Cầm đã bước đến trước.
Giang Liễu Y mở cửa rồi giới thiệu hai bên, Tống Doanh Thời và Nhiễm Gian Tuyết rất kiệm lời nhưng vẫn có đủ phép xã giao.
Thái độ của Giang Sơn đối với bọn họ cũng không nóng không lạnh, nhưng hai bên vô cùng hài hòa.
Lúc ăn cơm chiều, ngoài cửa sổ phóng pháo hoa, hòa tan sự yên lặng trên bàn cơn, khiến cả phòng ăn có không khí hẳn lên.
Hoàng Thủy Cầm hỏi Nhiễm Gian Tuyết: “Mỗi năm hai người về một lần sao?”
Nhiễm Gian Tuyết hơi gật đầu: “Gần như là vậy, nếu không có chuyện gì đặc biệt sẽ về một lần vào Tết.
Nhưng đến lễ cưới của Tống Tiễn, chúng tôi sẽ về.”
Hoàng Thủy Cầm thả lỏng.
Giang Liễu Y và Tống Tiễn không muốn cha mẹ hai bên nhúng tay, toàn bộ đều do hai người làm chủ.
Giang Sơn còn nói là không biết mân mê gì, không có chút kinh nghiệm nào cả, nhưng cũng theo ý hai người, không nhúng tay vào.
Tống Doanh Thời và Nhiễm Gian Tuyết lại càng không thể can thiệp.
Giang Liễu Y cũng không vội, từ từ xếp đặt.
Cơm nước xong, Tống Doanh Thời và Nhiễm Gian Tuyết cũng không ở lại lâu, ăn trái cây xong thì Giang Liễu Y chở bọn họ về khách sạn.
Khi gần đến khách sạn thì Giang Liễu Y nói: “Mẹ, hai người muốn ở chỗ bọn con không?”
Cô nghĩ bọn họ cũng lâu rồi không gặp Tống Tiễn, lần trước về nhà cũng không ở lại được một đêm nên mới hỏi thế.
Nhiễm Gian Tuyết ngẩng đầu, nghe vậy thì nói với cô: “Không cần, không tiện đâu.”
Vừa nói hết câu đúng lúc đến cửa khách sạn, Nhiễm Gian Tuyết khẽ gật đầu với Giang Liễu Y rồi xuống xe Doanh Thời đóng cửa xe nói: “Đi đường cẩn thận.”
Giang Liễu Y dạ vâng.
Chờ đến khi hai người đi vào khách sạn, Giang Liễu Y mới quay đầu nói với Tống Tiễn: “Thật ra bố mẹ Tiễn khá chu đáo đấy chứ.”
Tống Tiễn liếc nhìn Giang Liễu Y, hỏi: “Chu đáo?”
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy từ này từ trong miệng người khác để hình dung về bố mẹ mình đấy.
Giang Liễu Y gật đầu: “Đúng vậy, không phải vừa rồi mẹ Tiễn sợ làm phiền đến bọn mình, sợ bọn mình không tiện sao?”
Tống Tiễn sững sợ vài giây, giải thích: “Ý bà là không tiện cho bọn họ.”
Giang Liễu Y: “……”
Cô quay đầu nhìn Tống Tiễn, xấu hổ chớp chớp mắt.
– —-.