Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 50: Ngoại truyện 1
1.Trần Phái Phái
Cô có ba người anh cùng cha khác mẹ, hai người em gái cùng cha khác mẹ, và một người em gái ruột.
Nói cách khác, cô có chín đối thủ vô cùng hung tàn, và một người yếu đuối đến mức cô phải khổ sở để bảo vệ.
Cô từ nhỏ đã giỏi giang, dung nhan hơn người, thông thạo cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa, đánh golf, các kiểu khiêu vũ đều sành sỏi.
Cô là lục tiểu thư của Trần gia đại hào môn đất Hồng Kông, Cinderella Trần – Trần Phái Phái. Ước mơ của cô là trở thành người kế nghiệp của
bố, hoặc là người có quyền sở hữu số tài sản lớn nhất, sau đó đem theo
người em gái yếu ớt, bệnh tật cùng người mẹ thần kinh không bình thường
vì không sinh được con trai rời khỏi cái gia đình khiến cô ghê tởm suốt
hớn hai mươi năm qua này.
Nhưng mơ ước ấy bị phá vỡ tan tành kể từ giây phút cô gặp Lê Cận Thần.
Gia thế của Lê Cận Thần còn ghê gớm hơn gia đình cô. Bố anh là nhân
vật truyền kỳ trong giới giải trí ở đất Hồng Kông, thậm chí là cả châu
Á, sở hữu vương quốc giải trí C&C lừng lẫy khắp châu Á. Lê Cận Thần
là con cả, thái tử gia danh phụ kỳ thực của C&C.
Anh là sư huynh của Trần Phái Phái, giáo viên hướng dẫn của hai người là Giáo sư P, người có nhiều kinh nghiệm và khó đối phó nhất của Học
viện Thương Mại thuộc Đại học Harvard. Người châu Á trong lớp không
nhiều, thỉnh thoảng các nhóm tổ chức thảo luận, hai người đều ngầm định
ngồi cạnh nhau. Trí tuệ của Lê Cận Thần vượt xa so với những học sinh
ngoại quốc khác, còn Trần Phái Phái có sự tỉ mỉ, chu đáo và sâu sắc hơn
những người con gái bình thường khác, những tiểu tiết hoặc những vấn đề
chưa chắc chắn mà Lê Cận Thần gặp phải, cô đều có thể xử lý một cách gọn gàng.
Thời gian trôi đi, trong lòng ai nấy đều biết rõ – đây chính là đồng minh mình cần tìm.
Lần đầu tiên của bọn họ xảy ra trên sân thượng của khu giảng đường.
Sau khi Trần Phái Phái thức liền ba ngày, hai đêm để hoàn thành bản
báo cáo, Giáo sư P yêu cầu cô nộp thêm một bản báo cáo chi tiết hơn.
Uống cà phê đen đến mức buồn nôn, huyệt thái dương đập mạnh, cô trốn lên sân thượng, muốn hút một điếu thuốc. Lê Cận Thần đã ngồi đó, cũng giống như Trần Phái Phái, Giáo sư P làm anh không thể mở mắt nổi.
“Hi, Cinderella!” Lê Cận Thần tựa vào lan can, mỉm cười chào hỏi cô.
Buổi tối hôm đó, gió thổi rất mạnh, chiếc sơ mi của anh bị gió thổi
phần phật, những bắp thịt săn chắc thoắt ẩn thoắt hiện nơi vùng eo, Trần Phái Phái nhìn thấy, mặt bỗng nóng bừng. Cô mỉm cười, đi tới đứng bên
anh, rút điếu thuốc ra, khẽ nói với anh: “Xin chút lửa.” Giọng cô mời
gọi và dịu dàng. Lê Cận Thần đưa điếu thuốc giữa kẽ ngón tay trái thon
dài lên, nho nhã rít một hơi, rồi thân mật chạm khẽ vào đầu điếu thuốc
dành cho nữ giới nhỏ, dài và mỏng của cô, đôi mắt đen láy huyền bí của
anh không lúc nào rời khỏi cô.
Đầu điếu thuốc dần lụi tắt, trái tim ai đó đập càng lúc càng nhanh.
Vào thời khắc kỳ diệu ấy, Giáo sư P liên tục gọi điện tới, Trần Phái
Phái cầm chiếc điện thoại đang rung lên, khẽ thở dài một tiếng, định bấm nút nghe. Lê Cận Thần khẽ cười, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô,
chiếc iPhone màu trắng nằm trong bàn tay ấm áp, rộng lớn của anh, có cảm giác an định. Sau đó, anh đưa tay ra phía ngoài lan can, thả tay ra
chẳng hề nghĩ ngợi. Trần Phái Phái hét lên, lập tức lao về phía đó,
nhưng đã bị anh ôm chặt lấy eo. Cô ngẩng lên, nụ hôn của anh vừa lúc ập
tới.
Nước hoa Eau de Cologne mà Lê Cận Thần dùng có mùi hương nhẹ nhàng,
thoang thoảng. Trần Phái Phái mê mẩn. Bàn tay anh như có điện, lướt trên cơ thể cô làm cô mềm nhũn. Cô như chẳng còn chút sức lực, bị Lê Cận
Thần ép vào giữa thành lan can lạnh ngắt và cơ thể nóng ấm của anh,
những ngón tay anh di chuyển đến phần mềm mại nhất trên cơ thể cô, nhẹ
nhàng và dịu dàng…
Anh tiến vào, cô đau đớn đến co người vì chưa sẵn sàng, anh cười đưa
một cánh tay ra giữ lấy cô, không để cô có cơ hội tháo chạy. Cảm giác
lúc đó, Trần Phái Phái suốt đời này chẳng thể quên. Cũng giống như bản
thân cô hoàn toàn cô đơn, từ đây bắt đầu bước vào câu chuyện tình yêu.
Lê Cận Thần tỏ ra rất thành thục, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu
tiên của cô, cô chỉ cảm thấy đau đớn và tê dại. Anh mỉm cười thở sâu.
“My Cinderella…” Lê Cận Thần thì thầm bên tai cô, những lời nói ấy
giống như chiếc kim đâm vào trái tim cô.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Trần Phái Phái phát hiện mình nằm trên
chiếc giường lớn trong phòng Lê Cận Thần, trên người không mảnh quần áo. Anh tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc áo ở nhà màu nâu, khí chất ngời ngời.
“Chào buổi sáng!” Thấy cô tỉnh dậy, anh bước đến bên giường rồi lại
nằm xuống, ôm chặt lấy cô và cả chiếc chăn vào lòng, động tác nhẹ nhàng, mềm mại đầy yêu thương. “Tối hôm qua em bị ngất… Anh sợ hết hồn,
nhưng không thể không thừa nhận, điều đó làm cho anh cảm thấy mình đã
thành công.”
Anh dịu dàng cười, hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt vẫn chưa rửa của cô.
Đôi mắt ấy trở nên lớn hơn trong đôi mắt cô, khóe mắt đầu mi đều thể
hiện tình yêu. Trong cuộc đời mình, Trần Phái Phái chưa bao giờ có cảm
giác được yêu thương, vì thế một chút dịu dàng của Lê Cận Thần với cô là vô cùng quý giá, đến mức cô nguyện dùng thứ vô cùng quan trọng đối với
cô để đổi lấy.
Lê Khanh Thần là con gái của tam phu nhân nhà họ Lê, em gái cùng cha
khác mẹ với Lê Cận Thần, cô con gái thứ hai được yêu chiều nhất trong
nhà họ Lê, cũng là người có năng lực cạnh tranh nhất với Lê Cận Thần. Cô ta cũng có bản tính không chịu khuất phục, cho rằng mình không phải con bà cả nên lúc nào cũng muốn tranh giành cao thấp với con trai của chính cung nương nương, muốn chứng minh mình không hề thua kém.
Trần Phái Phái tiếp cận Lê Khanh Thần rất dễ dàng, gia thế, kinh
nghiệm, năng lực của bợn họ đều ngang hàng, kết bạn với nhau là chuyện
không thể thích hợp hơn. Sau khi bước vào C&C, chỉ trong vòng một
năm Trần Phái Phái đã trở thành người bạn tâm phúc của Lê Khanh Thần.
Trong công ty ai nấy đều biết bên cạnh nhị tiểu thư có một trợ thủ đắc
lực, hai người suốt ngày bàn mưu làm thế nào để kéo đại thiếu gia ngã
ngựa. Năm thứ hai khi Lê Cận Thần rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, phải chuyển đến thành phố C, dưới sự trợ giúp của Trần Phái Phái, Lê
Khanh Thần nói với bố rằng anh trai một mình ở ngoài làm ăn sẽ vất vả,
chủ động đề nghị được giúp đỡ anh trai, đem theo một nhóm tâm phúc do
Trần Phái Phái đứng đầu chuyển tới thành phố C.
Cuộc chiến giữa hai anh em họ long trời lở đất. Lê Cận Thần tuy trước nay chưa bao giờ chịu thiệt, nhưng cũng không thể không đau đầu vì cô
em gái ghê gớm, đáng sợ này. Có lần Trần Phái Phái hỏi anh, tại sao
không dùng một đòn để hạ Lê Khanh Thần? Có cô ứng phó trong ngoài, chỉ
cần một chút thủ đoạn vẫn thường dùng, nhất định không lâu sau đó Lê
Khanh Thần sẽ không còn được nuông chiều nữa, nhanh chóng bị gả cho
người khác. Khi đó, bọn họ vẫn còn ở Hồng Kông. Đêm ở Hồng Kông không có sao, từ căn biệt thự hào hoa của Lê Cận Thần nhìn ra, sắc đêm của cảng
Victoria còn đẹp hơn gấp vạn lần so với bầu trời. Lê Cận Thần, tay trái
cầm ly rượu vang, tay phải ôm cô, nhìn màn đêm, khẽ mỉm cười.
“Cinderella…” Anh nói bên tai cô. “Mọi người đều nói những người
như chúng ta không có trái tim, không có tình cảm, nhưng thực tế con
người sao có thể không có trái tim? Khanh Thần là em gái anh, cho dù nó
có thế nào với anh, anh cũng sẽ không hại nó. Bố mẹ sẽ ra đi trước chúng ta. Anh chị em cũng lớn lên giống như chúng ta, đều sẽ già đi. Đây
chính là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho con người, làm cho con người
sống trong thế giới này không cảm thấy mình cô đơn.”
Trần Phái Phái sụt sịt. “Vậy tại sao anh vẫn để em ở lại bên cạnh Lê Khanh Thần?”
“Vì anh không thích mọi việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh”, Lê
Cận Thần nói nhẹ nhàng. “Anh nói sẽ không làm hại là nói đến việc khi
chưa đến mức cần thiết.”
Trần Phái Phái khựng lại, cười vui vẻ. Đúng thế, đây mới là Lê Cận
Thần mà cô quen biết, người đàn ông mà cô nhiều lần tình nguyện hạ thấp
mình để ở bên trợ giúp. Thật ra, anh chính là bản sao của cô, chỉ có
điều anh có vẻ ngoài công tử hòa hoa vô hại và quyết đoán, lạnh lùng hơn cô.
Diệp Mộc vừa xuất hiện, Trần Phái Phái biết rằng mình gặp rắc rối.
Ngày hôm đó, cô vừa cùng Lô Căng đi quay phim ở Hồng Kông trở về, bỏ mặc nguy hiểm, không thể chờ đợi thêm, chạy đến văn phòng của Lê Cận Thần.
Bước qua bồn cây cảnh lớn ở hành lang, cô lập tức dừng lại lùi một bước, khẽ khàng nấp. Lê Cận Thần đang nói chuyện với một cô gái mà cô chưa
từng nhìn thấy, Trần Phái Phái ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm. Giống như loài sư tử có thể ngửi thấy đồng loại đang rình rập con mồi của mình,
cô ngửi thấy mùi săn bắt.
Lê Cận Thần đang cười dịu dàng, nói gì đó, Diệp Mộc nghe xong bỗng
rút cuốn sổ ghi chép ra, vội vã ghi. Trần Phái Phái nhìn thấy ánh mắt Lê Cận Thần bất ngờ dịu dàng, nhìn chằm chặp vào ngực cô gái đó, ngẩn ra.
Những người như bọn họ lúc nào cũng bận bịu với các âm mưu, tính toán,
từ rất lâu đã đoạn tuyệt với cái thói quen “ngẩn ra” này. Lúc đó, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lê Cận Thần giải thích rằng đó là vì công việc. Trần Phái Phái bất
lực, đành nhẫn nhịn. Yêu cầu công việc mà anh nói bao gồm cả mở rộng bản đồ của C&C, cuối năm anh bắt buộc phải nộp một bản thành tích, cùng với Lê phu nhân tương lai là cô… Một tương lai tươi đẹp. Vì thế trước một đống tin nhắn ngọt ngào trong điện thoại của anh, cô phải nhẫn
nhịn, cứ cuối tuần anh lại hẹn hò với Diệp Mộc, cô phải nhẫn nhịn, anh
thỉnh thoảng lại ra ra vào vào giữa studio và phòng nghỉ ngơi, cười dịu
dàng đầy yêu thương với Diệp Mộc, cô cũng phải nhẫn nhịn, buổi họp ban
sáng anh như người mất hồn, hễ có thời gian rảnh rỗi là lại xuống lầu
dưới tìm Diệp Mộc, kéo vào phòng họp không có người, cô cũng phải nhẫn
nhịn. Nhưng cuối cùng cô không thể nhẫn nhịn được nữa. Đêm đó, Trần
Nguyên giành được giải thưởng điện ảnh lớn ở Mỹ, không khí buổi dạ tiệc
chúc mừng vô cùng náo nhiệt, Diệp Mộc mặc lễ phục rực rỡ tiến về một
khóc khuất, hoa giấy đủ màu bay rợp trời, cười thuần khiết đang đứng đối diện với cô, nhưng Lê Cận Thần lúc này cũng đang đứng đối diện với Diệp Mộc, vẻ mặt mơ màng ấy của anh làm trái tim cô đau đến thắt lại, giống
như khi nhìn thấy em gái bị đám súc sinh kia bắt nạt, hay hết lần này
đến lần khác đưa người mẹ thần kinh không bình thường vào bệnh viện.
“Rời xa cô ta ngay, nếu không, em sẽ nói hết mọi chuyện cho Lê Khanh Thần.”
“Em không sợ Khanh Thần sẽ hận em? Nó đã coi là em là người bạn thân nhất.” Lê Cận Thận chẳng hề quan tâm đến sự uy hiếp của cô.
Trần Phái Phái cười lớn: “Những người trong Lê gia các anh sao có thể có bạn bè? Lê Cận Thần, cô em gái của anh cũng giống như anh, chẳng qua là lợi dụng em mà thôi.”
Lê Cận Thần khẽ gật đầu: “Không sai, Cinderella, trong những lúc như thế này, đầu óc em cũng khá sáng suốt đấy.”
Trần Phái Phái đẩy tay anh ra: “Là do anh dạy tốt thôi.” Anh đã dạy
cho cô làm thế nào để lừa dối bản thân, càng những lúc tâm trạng bất an
càng phải cười ung dung. Anh còn dạy cho cô rất nhiều thủ đoạn, vì thế
cô mới có thể lấy được rất nhiều tiền từ gia đình, sắp xếp cho em gái và mẹ sống ở nước ngoài, và khống chế ngược được bố.
“Cinderella, ngoan ngoãn đi, những thứ em cần, anh sẽ đều cho em,
đừng làm điều ngốc nghếch. Em biết là anh không thích những cô gái ngốc
nghếch”, Lê Cận Thần nói dịu dàng. “Khanh Thần rất quan trọng với anh,
nhưng không quan trọng đến mức em có thể dùng nó để uy hiếp anh. Còn nó
đối với em lại khác, nếu nó muốn em gặp rắc rối, thậm chí là rắc rối
lớn, cũng không phải là điều khó khăn gì.” Anh đưa tay ra ôm lấy cô, đặt trên đùi, giữ chặt trong, vuốt ve như thú cưng. Bị mái tóc dài của Trần Phái Phái che đi, khuôn mặt thon gọn khuất sau bóng tối mờ, không nhìn
ra thần sắc gì.
“Anh rất thích Diệp Mộc sao? ” Cô bất ngờ hỏi. Lê Cận Thần cười dịu
dàng: “Cô ấy không giống như chúng ta, cô ấy là người của một thế giới
khác. Rất… không biết điều. Ha ha…”
Không biết điều sao?… Trần Phái Phái cười lạnh lùng, nghĩ thầm:
“Nếu như không phải thân phận là thứ không thể lựa chọn, thì cô gái nào
lại cam tâm chịu sự mệt mỏi như thế này, vừa sinh ra đã phải biết điều.
Cô ta lương thiện, trong sáng nên anh thích, vì thế người không lương
thiện, không trong sáng như tôi phải chịu tổn thương sao? Tôi cần gì…
Anh nghĩ rằng tôi thực sự chỉ muốn danh phận là phu nhân của Lê gia sao? Yêu cái đứa thiên sứ thuần khiết đó sao? Vậy thì người đã bị anh kéo
cùng xuống địa ngục là tôi thì phải làm sao? Muốn có được sự cứu rỗi sao Lê Cận Thần? Đừng có mơ!”
“Đừng có động đến Diệp Mộc nữa, nhớ chưa?” Lê Cận Thần dùng một nụ
hôn dịu dàng để ra lệnh. Trần Phái Phái che giấu cơn tức giận trong
lòng, ngoan ngoãn gật gật đầu. Lê Cận Thần cười, khẽ vỗ vào người cô:
“Good girl!”