Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 36: Giải thoát
Người mà Tần Tang muốn giới thiệu cho Diệp Mộc là Chu Yến
Hồi, nhân vật huyền thoại chỉ xếp sau Lương Phi Phàm trong thế giới
ngầm. Diệp Mộc đã từng được nghe những chuyện trước kia giữa người đàn
ông này và Tần Tang. Cả một tầng của địa điểm gặp mặt được thuê trọn,
Tần Tang đã quen với không khí này nên không có cảm giác gì, nhưng Diệp
Mộc thì bị ánh mắt hung dữ, lạnh như băng của những đại hán môn mặc đồ
đen làm cho sợ đến khó thở. Chu Yến Hồi bước ra từ phía hành lang, cao
lớn, điển trai, phong độ đến mức khó tin. Anh ta từ xa bước tới, bộ âu
phục màu đen ôm lấy thân hình gọn gàng, phía sau lưng như mọc một đôi
cánh màu đen, nhìn giống hệt vị thần độc ác Satan trong thần thoại Hy
Lạp.
“Tiểu Mộ!” Chu Yến Hồi cúi xuống, cười rồi giơ tay ra với Lý Mộ. Lý
Mộ vui vẻ nhảy đến ôm lấy anh: “Bố nuôi!” Chu Yến Hồi bế thằng bé lên,
vỗ vỗ vào mông nó. “Gọi là bố!” Tất nhiên Lý Mộ không để cho ông bố thân yêu Lý Vi Nhiên phải chịu thiệt, uốn éo người chỉ gọi “Bố nuôi”. Chu
Yến Hồi vẫn tiếp tục “Uy hiếp” thằng bé, chợt nghe tiếng Tần Tang hắng
giọng, đôi bàn tay ngọc ngà khẽ giơ lên, vỗ một cái coi như chào hỏi vào sau gáy Satan. Diệp Mộc co rúm người, sợ hãi đến mức chỉ còn nước khóc
òa. Chu Yến Hồi không có vẻ gì là tức giận, dịu dàng mỉm cười nhìn Tần
Tang, chơi đùa với Lý Mộ rồi tiến vào trong phòng.
Đều là những món ăn Tần Tang thích. Trong bữa ăn, Chu Yến Hồi cười
nói vui vẻ, không có dáng vẻ gì là của đại ca chốn giang hồ. Diệp Mộc
vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm được một chút thì cửa phòng bật mở, thuộc hạ
của Chu Yến Hồi bước vào, trong tay là chiếc máy ảnh chuyên nghiệp màu
đen. Anh ta nói thầm vào tai Chu Yến Hồi vài câu, Chu Yến Hồi “Ồ” lên
một tiếng: “Lại là cô ta sao? Lần này chụp được gì rồi?” Người thuộc hạ
nhìn về phía Tần Tang, đưa chiếc máy ảnh ra: “Tang Tang tiểu thư và tiểu công tử đều bị chụp.”
Khóe mắt Chu Yến Hồi khẽ lay động, anh ta mỉm cười, vẫn là điệu bộ ôn hoà nhưng Diệp Mộc có thể cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa
ra: “Ừm… Thế thì phải dạy dỗ cô ta một chút rồi.” Người thuộc hạ nãy
giờ nhẫn nại chờ đợi, lúc này nhận được chỉ thị lập tức vui vẻ, đứng
thẳng, giọng nói cũng to hơn một chút: “Em biết rồi! Em sẽ cho cánh tay
của con mụ ấy mất luôn!” Lý Mộ đang cố sức gắp một miếng thịt lợn nướng, nghe thấy những lời này liền làm rơi đũa, miếng thịt rơi xuống đĩa,
nước xốt màu đỏ bắn lên tấm khăn trải bàn trắng tinh, thằng bé sợ hãi
nhìn người lớn.
“Nói linh tinh gì thế?!” Chu Yến Hồi nhỏ giọng, lông mày khẽ chau lại nhưng sắc mặt tên thuộc hạ kia lập tức trở nên trắng bệch. Chu Yến Hồi
cầm giấy ăn lau tay cho Lý Mộ, dịu dàng dỗ dành thằng bé: “Chú ấy nói
đùa với bố nuôi ấy mà, Lý Mộ cứ ăn tiếp đi, đừng để ý đến chú ấy.” Tần
Tang biết lần này chắc chắn sẽ hại mạng người, cô dùng ánh mắt ra hiệu
cho Diệp Mộc: “Diệp Tử dẫn Mộ Mộ ra ngoài rửa sạch tay đi. Yến Hồi, lại
đây cho em xem ảnh chụp có đẹp không nào.”
Diệp Mộc biết Tần Tang có ý làm hòa để cứu người, cô nhanh chóng dẫn
Lý Mộ ra ngoài rửa tay để tránh đi. Lý Mộ tuy còn nhỏ nhưng đã có khả
năng phán đoán đúng sai, biết được người lớn nói thật hay nói dối, thằng bé dùng bàn tay nhỏ múp míp kéo Diệp Mộc lại hỏi: “Dì Diệp Mộc, tay của ai bị cắt vậy ạ?” Diệp Mộc mỉm cười: “Bố nuôi cháu chẳng phải đã nói
rồi sao, bọn họ đang nói đùa ấy mà.” Lý Mộ vẫn còn chưa tin hẳn, quay
mặt nhìn căn phòng vừa bước qua, thằng bé kéo kéo gấu áo Diệp Mộc đang
nhìn về phía trước, bước vội vã: “Dì ơi nhìn kìa, có phải tay của cô kia sẽ bị chặt mất không?” Diệp Mộc dừng bước, quay lại nhìn, cô cũng muốn
nhìn xem tên paparazzi nào to gan đến mức dám chụp ảnh Chu Yến Hồi. Cảnh cửa mở toang, có lẽ Chu Yến Hồi có lệnh một cái là sẽ có người lập tức
thi hành. Diệp Mộc nhẹ nhàng tiến sát đến, vừa nhìn thấy người đó, mặt
cô đã biến sắc, người con gái nhỏ nhắn, thon thả, mặt cắt không còn giọt máu đang bị ép trên ghế kia chẳng phải là phóng viên của mạng lá cải W – Vương Dịch, người mà Trần Hiểu Vân hận đến tận xương tủy sao?
Lý Mộ ghé sát vào bên tai Diệp Mộc nhắc khẽ: “Dì ơi, rửa tay…” Diệp Mộc sực tỉnh, nghĩ ngợi một hồi rồi bế Lý Mộ rời đi.
Khi họ trở lại căn phòng, tên thuộc hạ khi nãy đã không còn ở đó. Lý
Mộ dù sao vẫn là một đứa trẻ, trở về bàn ăn lập tức quên những chuyện
vừa xảy ra. Thằng bé bò trên đùi Chu Yến Hồi, cầm chiếc máy ảnh đưa qua
đưa lại đùa nghịch. Chu Yến Hồi hẳn nhiên rất yêu quý thằng bé, xoa xoa
tóc nó, cười tít mắt, mặc kệ nó nghịch.
Diệp Mộc cúi đầu, từ từ uống canh. Tần Tang gọi cô hai lần, cô mới
ngẩng lên: “Dạ?” Chu Yến Hồi mỉm cười, liếc về phía Tần Tang, nói: “Cô
em gái này của em chẳng giống em chút nào, nhìn thế nào cũng thấy là một cô gái ngoan.” Tần Tang thở dài một tiếng: “Vì thế lúc nào em cũng lo
lắng nó chịu thiệt thòi.”
“Được! Diệp Mộc…” Chu Yến Hồi gõ gõ ngón trỏ trên mặt bàn, nhìn rất thoải mái. “Từ nay về sau em cũng là em gái anh, có chuyện gì cứ đến
tìm anh… Mau đồng ý đi, không chị gái em lại lo lắng, cô ấy mà có vấn
đề gì, Lý Tiểu Ngũ sẽ tức giận với em đấy.” Diệp Mộc ngớ người, nhìn
sang Tần Tang. Tần Tang mỉm cười, cô lập tức cầm cốc rượu vang, kính Chu Yến Hồi một ly rất đoan chính, một hơi uống cạn: “Đại ca!”
“Ừm, được! Ngồi xuống đi, lát nữa đại ca sẽ tặng em một món quà gặp mặt.” Chu Yến Hồi mỉm cười một cách vô cùng đáng sợ.
Món quà gặp mặt mà Chu Yến Hồi tặng cho Diệp Mộc lại chính là Vương
Dịch. Bộ dáng của Vương Dịch vẫn y như lúc Diệp Mộc nhìn thấy, bị một
đại hán môn bẻ quặt tay lại đằng sau, không thể động đậy, khuôn mặt
trắng bệch nhưng vẫn còn vẻ kháng cự. Tần Tang dắt Lý Mộ xuống lầu
trước. Chu Yến Hồi chẳng còn phải kiêng nể gì, giơ tay giữ cằm Vương
Dịch, nhìn cô ta bằng ánh mắt có thể đốt cháy người khác. Diệp Mộc nhìn
thấy đôi chân Vương Dịch rõ ràng đã mềm nhũn.
“Cô em gái tôi vừa nhận đã xin cho cô đấy.” Chu Yến Hồi đã nhìn đủ,
mở miệng nói. “Lần này tôi tha cho cô, nhưng lần sau đừng để tôi bắt
được, nếu không thì…” Anh ta nói như làm trò cười. “Này cô gái, thứ
tôi muốn chặt sẽ không phải là bàn tay nhỏ nhắn này của cô đâu.” Dường
như anh ta cũng không mạnh tay cho lắm nhưng Vương Dịch đã cảm thấy vô
cùng đau đớn.
Diệp Mộc đứng một bên quan sát mà giật mình, nhưng bộ dạng thoải mái, thư thái của Chu Yến Hồi làm cô không dám phát ra tiếng động nào. Đến
khi anh ta mỉm cười buông tay ra, Diệp Mộc vội vàng bước lên phía trước, cười rồi đỡ lấy Vương Dịch từ trong tay đại hán môn. Đôi tay Vương Dịch bị giữ lâu quá, sau khi được thả run liên hồi. Diệp Mộc đang định xoa
cho cô ta nhưng lại bị cô ta đẩy ra. Chu Yến Hồi đỡ lấy Diệp Mộc, Vương
Dịch nhân cơ hội đó chạy biến, chẳng dám quay đầu lại.
“Thưa anh…” Thuộc hạ của Chu Yến Hồi thấy Diệp Mộc phải chịu thiệt
thòi, hỏi ý kiến đại ca xem có cần bắt Vương Dịch lại không. Chu Yến Hồi chau mày nhìn về phía Diệp Mộc. Cô mỉm cười: “Không cần đâu! Để cho cô
ta đi đi, em không sao cả. Về sau, trong công việc chắc vẫn gặp phải
chuyện này, cảm ơn đại ca!” Chu Yến Hồi bật cười: “Cái con bé này, cũng
được lắm.”
Khi Diệp Mộc bước vào xe, Lý Mộ đã ngủ say trên đùi Tần Tang, Tần
Tang nhỏ giọng hỏi: “Anh ta nể mặt em nên đã thả cái đứa paparazzi ấy
rồi à?” Diệp Mộc gật đầu, Tần Tang “Ừm” một tiếng: “Cũng tốt, coi như là một tình bạn.”
“Chị, em hơi sợ Chu Yến Hồi… Cảm giác anh ta có một sức mạnh kỳ bí, nếu tiếp xúc quá gần sẽ bị hút vào.”
Nụ cười Tần Tang biến mất, Lý Mộ đang ngủ trên đùi mẹ khẽ kêu một
tiếng, cô vội vã giơ tay khẽ vỗ về cậu con trai. Khung cảnh ban đêm bên
ngoài cửa xe rất yên bình, Tần Tang cũng giữ vẻ tĩnh lặng: “Diệp Tử, nếu em chỉ là bạn gái của Dung Nham, chị sẽ khuyên em bỏ công việc này đi,
một lòng một dạ dựa vào Dung Nham là được rồi. Nhưng em là em gái chị,
điều chị hy vọng là hạnh phúc của em, cho dù em có ở bên cạnh Dung Nham
hay không?”
Diệp Mộc cảm thấy xúc động, khẽ “Vâng” một tiếng, quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ xe, trong lòng ngổn ngang. Tần Tang vuốt vuốt mái tóc của
cô, ra hiệu cho tài xế đưa Diệp Mộc về nhà trước, nhưng Diệp Mộc bất ngờ lên tiếng: “Không cần đâu ạ! Chị về trước đi, em tự về được!” Tần Tang
nhìn ra ngoài cửa xe phía cô, Vương Dịch đang tập tễnh bước qua.
“Tôi nhìn thấy trái tim anh ta, anh ta không yêu tôi, nếu đã như thế, coi như anh ta thắng, trái tim tôi…” Ánh đèn mờ ảo, trong làn gió
đêm, Vương Dịch cầm chai rượu, vừa đi vừa uống, thút thít cất tiếng, xem ra cô ta đã ngà ngà. Diệp Mộc liếc nhìn đồng hồ, thở dài một tiếng, kéo cô ta đứng dậy, lôi ra ven đường gọi taxi. Vương Dịch khẽ đẩy tay cô
ra: “Chu Yến Hồi… Đồ đểu cáng!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi mắng. “A! Cô là gì của Trần Hiểu Vân ấy nhỉ… Diệp Tiểu Mộc! Cô nói xem! Chu Yến Hồi có phải là một tên khốn không?”
“Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta.” Diệp Mộc có gì nói nấy.
“Thế cô nói xem… Tôi có chỗ nào không xinh đẹp bằng Tần Tang? Thế mà
anh ta sẵn sàng chặt tay tôi, lại còn nhờ một người chẳng liên quan như
cô đến xin tha cho tôi…” Vương Dịch lau nước mắt, ánh mắt hận ngút
trời, cô ta giống một cô gái Giang Nam, cái mũi nhỏ, cái miệng chúm
chím, nhưng lại có khí chất nghịch ngợm, ngang bướng của một cô gái
phương Bắc.
Diệp Mộc thấy đã khá muộn, sốt ruột muốn về nhà. Vương Dịch thì không muốn, mở nắp chai rượu, làm một ngụm: “Tôi không thích nợ người khác.
Cô đã cứu tôi, những chuyện bí mật động trời trong giới giải trí, cô
muốn biết gì đều có thể hỏi… À! Chuyện thổ lộ của Trần Hiểu Vân và vụ
clip của Dung nhị thiếu gia, cô có thể chọn một trong hai, tôi sẽ nói
cho cô là ai làm.”
“Tôi không muốn biết gì cả, những chuyện đã qua đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu quả thật cô muốn trả ơn tôi, tôi sẽ giới thiệu một
người đến tòa báo của cô làm việc, cô hãy để mắt đến cô ấy một chút, một cô gái có tài thiên phú về tin lá cải, làm một trợ lý ở C&C quả
thật là phí phạm.”
“Cũng được!” Vương Dịch gật đầu đồng ý. “Nhưng cô quả thật không muốn biết hai chuyện khi nãy tôi nhắc đến?”
Diệp Mộc điềm nhiên lắc đầu. Vương Dịch cười lớn: “Cô không muốn
biết? Cô không muốn biết? Nhưng tôi sẽ không cho cô được toại nguyện!
Tôi sẽ nói cho cô biết, hai việc này là do cùng một người làm… Chính
là bảo bối mà cô cưng nựng nhất đấy…”
Dung Nham phát hiện cô bạn gái yêu quý tối nay tâm trạng cực kỳ không tốt, chỉ chau mày, không tập trung. Anh rút giấy ăn, nhẹ nhàng đưa cho
cô. Diệp Mộc từ từ tựa vào anh, nhìn anh, không hề chớp mắt. Dung Nham
vứt tờ giấy ăn đi, ôm lấy cô, hôn rồi hôn như chăm chút bảo bối: “Tối
nay ăn cơm cùng với Tần Tang?”
“Ừm.” Diệp Mộc không muốn nói nhiều. “Có phải đồ ăn không ngon không? Sao mặt mày lại không vui vẻ gì thế này?” Diệp Mộc nhớ đến Vương Dịch,
cảm thấy bức bối, khẽ thở dài: “Em cũng chẳng ăn mấy.”
Dung Nham nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô: “Tiểu Mộc, có phải em không
khỏe ở đâu không? Sao dạo này ăn ít thế? Sáng hôm qua em ăn chẳng được
mấy miếng, hôm nay cũng vậy.” Diệp Mộc rất mệt mỏi, giọng hơi lạc đi:
“Công việc bận quá, em cảm thấy ăn không ngon miệng, em chẳng muốn ăn
gì, qua thời gian này sẽ ổn thôi.” Dung Nham vỗ vỗ lưng cô một lúc, nhìn thấy cô díp mắt buồn ngủ, anh kéo chiếc chăn bên cạnh, đắp lên hai
người. “Mộc Mộc!” Anh khẽ gọi, xoa xoa tai cô như xoa thú cưng. “Ngày
kia là cuối tuần, chúng mình đi ăn cơm với bố anh được không?” Diệp Mộc
giật mình, thầm nghĩ cuối cùng cũng đến ngày ấy. Dung Nham đợi mãi không thấy cô trả lời, nghĩ rằng cô không muốn, khẽ thở dài, kéo chăn cao
hơn, nhẹ nhàng vỗ về: “Được rồi, chuyện này nói sau vậy, em ngủ trước
đi.”
Diệp Mộc giữ nguyên tư thế nằm bò trên người anh, trong màn đêm, cô
hít hà mùi hương Eau de Cologne của anh. Nếu như mùi hương ấy có màu
sắc, chắc hẳn nó sẽ có màu xanh đậm khiến người khác cảm thấy yên tâm.
Diệp Mộc ghé sát vào trán anh, bàn tay đang vỗ về cô lúc này đã chậm lại một chút, cô khẽ động đậy, anh lập tức tiếp tục vỗ về để dỗ dành cô. Cả buổi tối, trong lòng Diệp Mộc vô cùng hỗn độn, nhưng lúc này đây, nằm
trong vòng tay anh, được anh dỗ dành như một đứa trẻ, trái tim cô bỗng
bình yên trở lại.
“Dung Nham!”
“Hả?”
“Thứ sáu, Chủ nhật Trương Lâm và Cylin có một buổi chụp hình rất quan trọng, em nhất định phải đi, nhưng buổi tối cuối tuần cho dù có chụp
xong hay không, em cũng sẽ đến công ty anh đợi anh. Anh đừng quên bảo
thư ký đặt chỗ trước đấy nhé!”
“Ừ!”