Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 34: Chắc chắn


Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 34: Chắc chắn

Sáu ngày bảy đêm cộng thêm một buổi sáng nữa, Diệp Mộc ngẩn
ngơ gõ gõ từng trang lịch trong cuốn sổ ghi chép. Đã sáu ngày bẩy đêm
cộng một buổi sáng nữa, cô không gặp cái tên chết dẫm kia.

“Chị ấy sao vậy?” Cylin nhân lúc nhân viên hóa trang lên trang điểm
thêm, len lén hỏi Trương Lâm. “Sao tâm hồn treo ngược cành cây thế?”

Trương Lâm mở rộng hai cánh tay để các nhân viên đeo dây lưng cho cô, thì thầm nói hai từ: “Dung Nham.”

“Cãi nhau à?” Cylin kinh ngạc, hai người này mấy ngày trước vẫn còn
ngọt ngào, chính mắt cô nhìn thấy Dung Nham đến đón Diệp Mộc tan làm,
thời tiết lạnh, Diệp Mộc mặc hơi ít quần áo, từ xa Dung Nham đã bước
đến, ôm chặt cô vào lòng, cúi thấp đầu tươi cười nói chuyện khiến người
khác nhìn thấy đều phải ghen tị. Trương Lâm lắc đầu; “chia tay rồi.”

Lê Cận Thần đến tìm Dương Thu có việc nên đi ngang qua, những lời đối thoại này đã lọt đến tai anh, bước chân anh lập tức khựng lại. Trương
Lâm và Cylin lập tức ngậm miệng, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ
lần này thì xong rồi. Quả nhiên, Lê Cận Thần sau khi nói vài câu gì đó
với Dương Thu, tiến thẳng về phía Diệp Mộc. Trương Lâm đang đứng bên
cạnh quan sát bắt đầu lo lắng, vội rút điện thoại ra gọi cho Dung Nham.
Giở trò gì thế này! Không có Diệp Mộc che chắn cho thì sau những gì cô
đã gây ra, chắc chắn đã bị Dung Nham dìm chết tới mấy trăm lần rồi, suy
nghĩ cho sự an toàn của bản thân nên không thể để cho Lê Cận Thần đắc
thủ một lần nữa!

“Lười nhác trong giờ làm việc”. Lê Cận Thần khẽ gõ chiếc cặp tài liệu lên mặt bàn, mỉm cười. Diệp Mộc đang nằm bò trên bàn giật mình, suýt
chút nữa thì nhảy dựng lên. Lê Cận Thần bật cười, tay đặt lên vai cô:
“Là anh” Diệp Mộc liếc nhìn anh: “Ngày mai là ngày nghỉ, hôm nay chỉ có
một quảng cáo này thôi.” Lê Cận Thần “ừm” một tiếng: “Bữa trưa anh ăn
không no lắm, đang định đi uống trà, em có đi cùng không?” Diệp Mộc
chẳng hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu. Lê Cận Thần cũng không ép, nhưng cứ đứng đó không đi, thoải mái nói chuyện phiếm với cô. Những ánh mắt xung quanh càng lúc càng dồn về phía đó, Diệp Mộc thở dài một tiếng: “Đi
nào, tự dưng em lại thấy đói.”

Cuối tuần, người cửa hàng rất đông, đi hết một vòng vẫn không tìm
được chỗ ngồi. Lê Cận Thần mua bánh ngọt và trà sữa, đưa Diệp Mộc lên
sân thượng của tòa nhà công ty. Bầu trời chiều muộn cao rộng, không khí
khô nhưng không quá lạnh. Tòa nhà văn phòng của C&C rất cao, hai
người họ ngồi trên sân thượng, thực cảm thấy gần với bầu trời hơn một
chút. Những buồn bực trong lòng Diệp Mộc được bầu trời cao rộng, xa ngút tầm mắt quét sạch không còn chút dấu vết, thở dài một tiếng thoải mái.

Lê Cận Thần đưa chiếc bánh ngọt và trà sữa cho Diệp Mộc. Diệp Mộc mấy ngày nay không ăn uống tử tế, cũng không khách sáo với anh, ăn uống rất ngon lành. Hai con người trong lòng đều có tâm sự, không nói gì. Sau
khi ăn no, tâm trạng Diệp Mộc tốt hơn nhiều. Sau khi ăn no, tâm trạng
Diệp Mộc tốt hơn nhiều, lại có khí thế làm việc, cô đứng dậy phủi bụi
quần áo, định bước đi. Lê Cận Thần dịu dàng gọi với theo: “Mộc Mộc!”

Diệp Mộc quay đâu lại: “Hả? chuyện gì vậy?”

Còn có thể có chuyện gì nữa, từng cơn sóng trong lòng Lê Cận Thần ầm
ào xô bờ, nhưng mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chuyện đã đến hôm nay, anh còn
tư cách gì để có chuyện nữa đây? Người con gái xinh đẹp như tia nắng sớm ban mai này dã từng chiếu rọi trong cuộc sống âm u của anh, đã cho anh
những hy vọng mà trước đây anh chưa bao giờ có. Đến hôm nay, dù chỉ là
một sự quan tâm thật lòng anh cũng chẳng dám nói….Tự gây nghiệp, không có biện minh.

“Diệp Mộc, trước giờ anh không có cơ hội để nói với em lời xin lỗi”.
Lê Cận Thần nói nhỏ nhẹ, nhìn những tòa nhà cao vút bầu trời phía xa xa. “Em là một cô gái tốt, anh là thằng tồi. Mộc Mộc, xin lỗi em!”

“Lê Cận Thần!” Diệp Mộc bất ngờ lên tiếng, nhìn anh hỏi: “Bây giờ anh sống tốt không?”

Lê Cận Thần cười nhạt, từ tốn nói: “Thì vẫn thế thôi”.

“Không vui sao?” Diệp Mộc rất chân thành, “Không vui bằng khi còn yêu em?” Trái tim Lê Cận Thần dường như đập thịch thịch, nhìn cô không thể
tin nổi, gật đầu.


“Thế thì tốt”. Diệp Mộc mỉm cười. “Cảm ơn anh, em thì rất vui”. Cô
xoa xoa tay, đặt cốc trà sữa vẫn còn uống một nửa xuống. “Em xuống làm
việc tiếp đây, Giám đốc Lê. “Lê Cận Thần “ừ” một tiến, không ngẩng đầu
lên.

Ánh mặt trời dịu nhẹ, bầu trời ngút mắt. Tòa nhà văn phòng khí phách
của C&C đâm thẳng vào những đám mây, những tòa nhà cao tầng xung
quanh nó nhìn yếu ớt như những thứ đồ chơi. Lê Cận Thần đứng trên mảnh
đất của vương quốc do chính tay mình gây dựng, quay lưng lại với bầu
trời xanh, từng đám mây trắng cao vợi và sự thất vô tận, đầu hơi cúi
thấp, ánh mắt dịu dàng nhìn cốc trà sữa đặt bên cạnh, mỉm cười vẻ khổ
sở.

Tần Tống lại đổi xe, còn ghê hơn chiếc trước. Anh mặc bộ thể quần áo
thể thao mầu đen, trẻ trung đấy sức sống, đứng bên cạnh chiếc xe, khiến
bao con mắt đổ dồn về phía anh. Diệp Mộc bực tức nhưng không làm sao
tiến về phía ấy, nhìn anh bất lực. Tần Tống đợi cô mười phút đã rất sốt
ruột, đẩy cô ngồi vào xe, cau mày lại gườm gườm nhìn cô: “Làm gì mà bộ
dạng như sắp chết đến nơi thế?”

“Tần Tang làm món gì ngon thế, tôi không đến không được sao?” Diệp
Mộc mặt mày khổ sở. “Tối hôm qua tôi ngủ không sâu, hôm nay mệt cả
ngày.”

Tần Tống cũng là do bị Lý Vi Nhiên túm được, nào có biết sự tình ra
làm sao: “Phụ nữ mang bầu ấy mà, chúng ta nhường chị ấy chút vậy”. Diệp
Mộc “ừ” một tiếng, bỗng nhớ ra một việc quan trọng, túm lấy người Tần
Tống: “Còn ăn cùng với ai không?” Tần Tống chau mày đẩy tay cô ra: “Chị
làm gì thế, đừng chạm vào tôi! Lát nữa anh hai mà biết được lại đánh
tôi!” Diệp Mộc thả tay ra, mím chặt môi nhìn ra ngoài cửa sổ, tim bỗng
đập rộn ràng, cảm giác vừa hoang mang vừa ngọt ngào.

Đến nhà Lý Vi Nhiên, quả nhiên Dung Nham đang ở đó, chơi cờ tướng với Lý Mộ. Nhìn thấy Diệp Mộc bước theo sau Tần Tống, anh khẽ gật đầu một
cái coi như là chào hỏi. Diệp Mộc len lén nghiến răng, trong miệng vừa
chua vừa đắng. Lý Mộ cười rồi gọi Diệp Mộc: “Dì Diệp Tử, sao bây giờ dì
mới tới? Bác hai chiều nay ở nhà chơi với cháu”.

Diệp Mộc bước đến xoa xoa đầu thằng bé: “Dì phải làm việc để nuôi
sống bản thân chứ, tất nhiên phải đi làm rồi.” Lời nói này có ngụ ý,
Dung Nham không kiềm chế nổi, đặt hai quân cờ trong tay xuống bàn, ngứa
ngáy nói: “Công việc của dì con vừa thú vị, vừa kiếm được nhiều tiền,
sao nỡ về sớm được?”

Tần Tống nghe qua đã biết hai người đang cãi nhau. Nhìn thấy sắc mặt
Diệp Mộc sầm xuống không nói gì, còn Dung Nham cố ý tỏ ra thoải mái
nhưng bàn tay nắm chặt lại, anh ta đổ thêm dầu vào lửa, biết rõ nhưng
vẫn hỏi: “Hai người làm gì mà mặt mày sầm lại thế hả? Anh hai, anh
nhường Diệp Tử một chút”. Dung Nham cười nhạt: “Anh không dám động vào”.

Tần Tống hí hửng nhưng vụ bị Dung Nham nhốt trong cốp xe lần trước
vẫn còn để lại ấn tượng sâu sắc, anh ta không đám làm gì quá đáng, nhìn
về phía Diệp Mộc. Diệp mộc mặt lạnh tanh, không nhìn Dung Nham lấy một
cái, phất áo bước thẳng vào bên trong. Tần Tống nhìn theo dáng vẻ giận
đùng đùng của cô, rồi lại nhìn Dung Nham, Lý Mộ thúc giúc: “Bác hai, đến lượt bác rồi.”

Dung Nham đặt quân cờ bị bóp đến méo mó vào tay Tần Tống, chau mày
bực bội, đứng dậy nói: “Để chú chơi với con, bác hai có việc”. Nói xong
anh cũng bước vào trong. Lý Mộ tò mò: “Chú, bác hai làm sao vậy?”

“Bác ấy à?” Tần Tống tươi cười nói: “Bị ốm rồi”


“Bệnh gì vậy ạ?” Lý Mộ tròn đôi mắt to.

Tiểu cầm thú huýt sáo: “Bị khinh bỉ”.

Bụng Tần Tang nhìn đã rõ hơn, Lý Vi Nhiên gần như chẳng rời nửa bước, luôn ở bên phục vụ. Diệp Mộc đứng ngoài cửa bếp nhìn thấy hai vợ chồng
tình cảm, âu yếm mặn nồng, cảm thấy trong lòng trống trải, thứ gọi là
tình nghĩa vợ chồng chính là thế này chăng? Nhưng biết làm thế nào đây,
có cố gắng cả đời cũng chẳng thể trở thành Tần Tang được… Tên Dung
Nham đáng chết, giọng nói lạnh lùng của hắn đúng này vang lên: “Bỏ lỡ
mất!” Diệp Mộc xoay người, anh bước vào nhà bếp không biết định làm gì,
mở tủ lạnh, lục tung lên.

“Diệp Mộc, lại đây giúp chị một tay”. Tần Tang thấy không khí căng
thẳng, gọi Diệp Mộc lại giúp một tay. Dung Nham cầm một lon bia đứng
đằng sau hai người họ, uống từng ngụm một, rất thư thái. Lý Vi Nhiên gợi chuyện: “Anh hai, anh có muốn giúp một tay không?”

“Ồ?” Tần Tang cười. “Anh hai biết nấu ăn.”

“Nghe nói là biết, nhưng anh chưa bao giờ tận mắt chứng kiến”. Lý Vi
Nhiên nhìn Dung Nham, ánh mắt Dung Nham thì luôn chú ý nhìn Diệp Mộc
đang quay lưng lại phía mình.

Cái “Nghe nói” này là do Tiểu Tứ nhà anh ấy nói chăng? Diệp Mộc thầm
nghĩ, con dao trong tay thái càng mạnh, trong một giây không chú ý, cô
kêu một tiếng, đặt con dao xuống, tay phải giữ lấy ngón tay trái. Dung
Nham đặt phịch lon bia xuống, chạy đến, vội vã kéo tay cô ra: “Cắt vào
đâu rồi?!” Diệp Mộc đẩy anh: “Không khiến anh quan tâm!” Cô cau mày tức
tối, tay nắm chặt không cho anh nhìn. Dung Nham cang lo lắng hơn, đấu
khẩu cũng chẳng có tác dụng gì: “Để anh xem thế nào, may mà chỉ chạm vào thịt thôi, sâu thêm chút nữa anh phải đưa em đến bệnh viện để sát
trùng, khâu lại rồi!”

Thấy tiếng ồn trong nhà bếp, tiểu cầm thú liền đi vào, cùng với Lý
Mộ, một lớn một bé ngó đầu vào bên trong, mắt chớp chớp quan sát tình
hình. Tay Dung Nham ôm lấy tay cô, một cảm giác ấm áp mơn man, nước mắt
cô lã chã rơi xuống bàn tay anh. “Đồ khốn…” Giọng nói do cố kìm tiếng
khóc nức nở mà trở thành nên run run, Diệp Mộc cúi thấp đầu, gần như là
thì thầm: “Em ghét anh chết đi được!”

Dung Nham trong lòng như có dao cắt, vừa giữ tay cô, vừa ôm cô vào
lòng. Đã bao nhiêu ngày rồi không ôm cô, bất ngờ thế này, từng tế bào
trong cơ thể dường như đều quen thuộc đến phát đau, anh cũng nghiến răng nghiến lợi khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh cũng ghét em lắm…”, rồi xem
xét kỹ lưỡng ngón tay cô. Dung Nham thở phào một tiếng, cúi đầu ngậm lấy vết thương, dùng lực mà hút vào.

Diệp Mộc xấu hổ cự nự, môi anh ngậm lấy ngón tay cô nên không tiện
nói chuyện, chỉ dịu dàng “ừm” một tiếng dài. Lưỡi của anh nhẹ nhàng lướt qua, hơi ấm của vòm miệng thấm sâu vào vết thương, có cảm giác hới xót
một chút, nước mắt của Diệp Mộc lại rơi xuống.

Cô luôn cố gắng không khóc trước mặt anh, cãi nhau cũng được, chia
tay cũng được, Diệp Mộc chưa bao giờ cúi đầu, ngang bướng đến mức khiến
Dung Nham muốn cấu cho cô không nói được lời nào nữa. Nhưng lúc này đây
cô dựa nửa người vào lòng anh đầu cúi thấp, nước mắt âm thầm rơi, hình
ảnh đáng thương ấy khiến Dung Nham mềm nhũn ra.

“Không sao!” Dung Nham buông ngón tay cô, ôm cô lấy cô nhỏ nhẹ an ủi. “không sao rồi”. Diệp Mộc mềm nhũn trên vai anh, nước mắt cứ thế tuôn
trào. Trước đây, cô luôn nghĩ rằng, nước mắt chẳng có tác dụng gì, nhưng lúc này đây tựa trên vai người con trai tên Dung Nham mà khóc một cách
thoải mái như thế này, cô có một cảm giác nhẹ nhõm và cảm động chưa từng có. Trước đây, cô luôn cẩn thận khống chế tình cảm của mình, sợ nhất sẽ tạo thành một thói quen dựa dẫm vào người khác rồi, đến một ngày kia,
người ấy rời bỏ cô mà đi, cô sẽ chẳng thể tự mình dựa vào mình mà bước

đi nữa. Nhưng kể từ khi nào cô bắt đầu như vậy? Cô không còn phòng bị,
không còn do dự nữa, trong từng đêm đáng lẽ chỉ có một mình, cô đã ngủ
ngon lành trong vòng tay của Dung Nham một cách ngọt ngào, chẳng nghĩ
đến việc gì khác. Từ khi nào cô bắt đầu như vậy, một mối tình bắt đầu từ sự hàn gắn vết thương lòng trở thành một tình yêu sâu đậm?

Diệp Mộc đẩy cửa bước ra, mặc dù cúi đầu nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đang khóc nức nở. Dung Nham mím chặt môi đuổi theo.

Tần Tang thở dài một tiếng, cầm lấy hộp giấy ăn theo Diệp Mộc đi ra
phía ban công. Lý Vi Nhiên chặn Dung Nham lại, thấp giọng khuyên: “Anh
sao vậy? Thấy anh sốt ruột thật nên em mới hẹn người ta đến đây cho anh, bây giờ thành thế này, em làm sao giải thích với Tang Tang được đây?
Anh hai, bình thường anh thoải mái tự do như vậy, sao khi yêu Diệp Tử,
anh lại trở nên nghiêm túc như vậy?” Ánh mắt Dung Nham toát lên vẻ mệt
mỏi: “Anh cũng không biết nữa”. anh lại thở dài một tiếng. “Chính anh
cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng muốn nhường cô ấy, nhưng chỉ cần nhìn thấy
cô ấy là lại thay đổi…Tiểu Ngũ, hình như chỉ cần đối diện với cô ấy là anh không còn khả năng khống chế nữa”. Lần này Lý vi Nhiên ngớ người,
điều này…. đúng là rung động thật rồi!

Màn đêm vẫn chưa buông xuống, bóng hình mờ ảo của Diệp Mộc tựa vào
lan can như một con thú nhỏ bị thương. Tần Tang vỗ vỗ vai cô, đưa cô tờ
giấy ăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, khẽ thở dài. Diệp
Mộc cắn môi: “Chị!” cổ họng cô lạc hẳn đi. “Em sợ lắm… Em chẳng được
cái tích sự gì cả, làm sao bây giờ…” Diệp Mộc rất sợ. Cô sợ Lê Khanh
Thần, cô ấy quá giỏi, quá phù hợp với Dung Nham. Cô sợ Dung Nham, cô yêu anh, không thể rời xa anh, vì thế càng sợ anh không yêu, càng sợ anh sẽ rời xa cô. Cô sợ Dung Nham sẽ hối hận, đợi đến một ngày Dung Nham bừng
tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn thấy Cố Minh Châu bên cạnh Dung Lỗi, lại đến
người con gái Lê Cận Thần tốt như vậy, phù hợp với anh như vậy, phù hợp
với anh như vậy mà anh lại bỏ qua, rồi lại thấy cô chẳng có cái gì cả.
Nếu quả thật có một ngày như vậy… sao cô có thể chịu nổi đây? Nhưng
điều mà cô lo sợ nhất, đó là cô đã chìm sâu vào mối quan hệ tình cảm
này, không thể tự mình thoát ra, cho dù phía trước là bao nhiêu khó
khăn, cô cũng chỉ có thể dựa vào sức lực của mình để chống đỡ, một tình
yêu không có đường rút lui như vậy, Diệp Mộc thực sự, thức sự rất sợ.

Tần Tang đặt tay sau lưng Diệp Mộc, vỗ nhè nhẹ. Điều Diệp Mộc muốn
lúc này chỉ là giải tỏa suy nghĩ trong lòng, nhưng điều cô đã lĩnh ngộ
được trong suốt thời gian qua cũng như những bất ngờ mà cô nhận ra được
lúc này đây ào ào ập đến trái tim cô như những cơn sóng. Người con gái
cô đơn suốt thời niên thiếu và những năm tháng thanh xuân này cuối cùng
dã tìm được một nửa còn lại của tâm hồn, từ đó hiểu được tình yêu, cũng
từ đó bắt đầu nếm trải những đắng cay và ngọt bùi trong tình yêu.

Dung Nham khẽ gõ cửa, Tần Tang mở chốt trong, anh ra hiệu cho Tần
Tang đi vào trong: “Anh có chuyện muốn nói với cô ấy”. Tần Tang cũng mệt rồi, khẽ gật đâu: “Hai người…nên nói chuyện nhiều. Diệp Tử vẫn còn
trẻ, nhưng cô ấy không phải là không hiểu gì. Cô ấy có suy nghĩ riêng
của cô ấy, cả hai người chẳng ai nói gì, chỉ biết nghĩ đến mình, như vậy sao được?” Dung Nham khẽ nhếch môi: “Mọi người cứ ăn cơm trước đi,
không phải đợi bọn anh”.

Diệp Mộc vẫn tựa ở đó, khuôn mặt vùi trong lòng bàn tay, lúc ày đã
không khóc nữa, chỉ im lặng nghĩ về những tâm sự trong lòng. Dung Nham
bước đến ôm cô, trên người cô vẫn còn mùi thức ăn, trong một đêm se lạnh như đêm hôm nay, ôm tiểu quái thú mang trên người mùi vị này, Dung Nham có cảm giác tuyệt diệu lạ thường. “Tiểu Mộc!” Anh vùi đầu vào cổ cô,
thì thầm: “Nói gì với anh đi”.

Giọng của Diệp Mộc lạc đi: “Dung Nham, anh biết vì sao em và Lê Cận
Thần chia tay không?” Vòng tay Dung Nham như cứng lại, Diệp Mộc vẫn nói
tiếp: “Không chỉ do Trấn Phái Phái. Thật ra trước em Trần Phái Phái đã
cùng với anh ta rồi, nếu nói bắt cá hai tay, em mới là kẻ thứ ba. Lê Cận Thần yêu em là bởi muốn tiếp cận Tần Tang và Lương Thị. Anh biết về anh em nhà họ Lê nhiều hơn em, Lê Khanh Thần lúc đó là người của anh, Lê
Cận Thần đương nhiên cũng muốn dựa một chút mạnh của Lương Thị. Anh ta
là người làm ăn, rất giỏi trong việc trả cái giá thấp nhất để thu về lợi ích cao nhất, em không may bị anh ta lựa chọn để lợi dụng, em không
trách anh ta, cũng là do bản thân em không cẩn thận. Chỉ là em cảm thấy
rất khó chịu, một cuộc tình mà em đã dùng trái tim để yêu cuối cùng biến thành một màn kịch bản”.

Diệp Mộc quay người lại, bàn tay đặt lên gương mặt không chút cảm xúc của Dung Nham: “Anh đừng tức giận”. Cô rất hiểu anh. “Em sợ anh biết
những điều này sẽ đi tìm Lê Cận Thần gây chuyện, vì thế em luôn giấu
không nói cho anh. Bây giờ anh đã biết nguyên nhân thực sự vì sao em
chia tay anh ta, em muốn từ nay về sau anh sẽ không nghi ngờ em vẫn còn
tình cảm với anh ta nữa…Em biết, hôm nay Trương Lâm đã gọi điện cho
anh.”Dung Nham mím chặt môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Tiểu Mộc!” Anh nhấn mạnh từng từ. “Những điều đáng lẽ ra em phải nói cho anh từ lâu rồi,
nếu em bị người khác chèn ép mà anh không thể làm gì cho em, anh sẽ có
cảm giác như em không cần anh”.

Đôi mắt Diệp Mộc long lanh, cô quay mặt đi nhìn những ngôi sao phía
chân trời: “Em biết là anh sẽ làm gì đó cho em, nhưng sau đó thì sao?

Anh cũng có thể vì em mà đi tìm anh ta gây chuyện. Em biết là trước khi
em xuất hiện, mối quan hệ của hai người khá tốt, vì em đã đắc tội với Lê Khanh Thần … Dung Nham! Em biết bản lĩnh của anh lớn, không sợ Lê
gia, nhưng em sợ, em lo lắng rằng vì em mà sự nghiệp của anh bị ảnh
hưởng. Em không thể giúp gì cho anh thì cũng không thể gây thêm chuyện
phiền cho anh”.

Câu nói cuối cùng của cô khiến trái tim Dung Nham run lên thật mạnh,
anh bất lực: “Mộc Mộc…. Rốt cuộc vì sao em không chịu từ chức? Xảy ra
bao nhiêu chuyện như vậy, tại sao em vẫn kiên trì bám trụ ở C&C?”

Diệp Mộc ngẩng lên, vừa lúc những ngôi sao lấp lánh: “Là do Lê Cận
Thần không tốt. Từ đầu đến cuối em chẳng làm sai điều gì, tại sao em lại phải từ chức? Vì công việc này em đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết! Tại sao lại phải đứt gánh giữa đường? Đúng là công việc này khiến em gặp rất
nhiều phiền phức, nhưng làm việc ở đâu mà không vấp phải những khó khăn? Huống hồ nếu như em từ chức, anh sẽ nuôi em chứ? Nói thật là em không
dám, kể từ khi nhìn thấy anh trai và chị dâu anh, em càng lúc càng cảm
thấy mình xa cách anh quá. Nếu như em không có sức mạnh để lo cho chính
mình thì em không yên tâm mà ở bên anh được. Vì thế em không muốn từ
chức, em đã trải qua bao nhiêu cay đắng để bước đi trên con đường này,
em không thể chỉ vì anh không thích mà từ bỏ. Dung Nham, anh cứ coi như
em có phúc mà không biết hưởng đi… Mà không phải, chúng ta chia tay
rồi mà.”

“Ai cho phép em chia tay?” Một cơn tức tối trào lên trong lòng Dung
Nham, từ lâu anh đã quên là chính mình nói ra điều đó. Đôi mắt ướt của
cô cố tỏ ra trấn tĩnh nói lời chia tay, khiến anh muốn phát điên. Bây
giờ Dung Nham cảm thấy hối hận vì đã đưa cô đi gặp Dung Lỗi và Cố Minh
Châu, nếu biết trước cô sẽ nghĩ như thế này thì anh đã kéo Tiểu Lý ngốc
nghếch và Trần Ngộ Bạch đi cùng để tăng sự tự tin cho cô.

“Diệp Mộc, em nghe anh nói”. Dung Nham hít một hơi thật sau, tự bản
thân trấn tĩnh lại. “Có những chuyện không giống như em nghĩ. Anh trai
và chị dâu anh lúc vào đại học đã bắt đầu yêu nhau, về sau Cố Minh Châu
có thai, Dung Lỗi ra nước ngoài trong thời gian sáu năm, Cố Minh Châu
một mình sinh Dung Dịch, một mình nuôi nó lớn. Về sau, hai người họ gặp
lại nhau, có rất nhiều biến cố xảy ra cho đến khi họ kết hôn, trong một
đêm anh không thể nói hết cho em được. Nhưng hai người họ vẫn về với
nhau bởi vì họ yêu nhau. Em không thể đốt cháy giai đoạn, chỉ nhìn vào
kết quả mà đưa ra phán quyết điều gì là thích hợp được. Anh rất xin lỗi
vì đã không khiến em yên tâm, nhưng em cũng khiến anh không thể yên tâm. Hạnh phúc đâu phải chuyện dễ dàng như vậy, vì thế càng cần phải trân
trọng nó. Diệp Mộc, anh yêu em! Em có yêu anh không?”

Khi anh nói: “Anh yêu em!”, bầu trời đầy sao phía sau lưng Diệp Mộc
bỗng nhiên bừng sáng. Cô ngang bướng, lòng cô lạnh giá vì cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, vì yêu một người mà cảm thấy trong lòng bất an. Lúc này đây, con người ấy đứng trước mặt cô, đứng dưới hàng vạn vì sao
tinh tú của đất trời, nghiêm túc, chân thành những cũng có phần lo lắng
nói với cô: “Diệp Mộc, anh yêu em!” Cô có sợ hãi, có do dự đến thế nào,
cho dù tương lai có xa vời thế nào, cô cũng nguyện cùng anh bước tiếp
trên một con đường. Diệp Mộc gật đầu. Cô yêu, mặc dù rất đau, rất sợ,
nhưng cô thực sự rất yêu.

Đôi lông mày Dung Nham cuối cùng cũng dãn ra, anh thở phào một tiếng, không thể kiềm chế thêm nữa, cúi đầu hôn cô, đôi môi họ hòa quyện vào
nhau như chẳng thể tách rời.

Khi Tần Tang tiễn họ ra về, thực sự không biêt nên nói thế nào cho
phải. Nhìn Diệp Mộc cặp mắt sưng húp, đầu cúi thấp tựa vào người Dung
Nham, cô chẳng muốn nói gì nữa. Lý Vi Nhiên bị kẹp giữa bà xã và huynh
đệ 402, đau khổ tột cùng cho qua chuyện. Đóng cửa lại anh tự biết mình
há miệng mắc quai, cười tít mắt lấy lòng Tần Tang. Tần Tang lạnh lùng
nhìn anh: “Anh không phải sợ, em không trách anh. Đó là anh hai thân
thiết của anh, tất nhiên là phải quan trọng hơn cô em họ của em rồi.”

“Em đừng nói thế mà!” Lý Vi Nhiên vừa nghe đã biết có chuyện rồi, vội vã ôm lấy bà xã đại nhân. “Anh hai lần này đúng là rung động thật rồi.
Anh xin thề độc, anh ấy trước đây chưa bao giờ đối xử với người con gái
nào tốt như đối với Diệp Tử bây giờ!”

“Kỷ Nam thì sao?” Lời nói Tần Tang sắc nhọn, Lý Vi Nhiên mặt mày đau
khổ; “Tần Tang, chúng ta đừng nhắc lại những chuyện đã qua được không?
Tiểu Tứ cũng đã lấy chồng rồi”

“Những gì không có được mới là tốt nhất”. Tần Tang thở dài, nhưng lại bất ngờ bật cười: “Nhưng em cũng chẳng cần lo lắng, bà mẹ vợ tương lai
của Dung Nham cũng không phải vừa đâu”. Lý Vi Nhiên nghĩ đến Mỹ Diễm nhà Diệp Mộc, lập tức rùng mình một cái. Anh hai, con đường phía trước của
anh còn gập ghềnh lắm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.