Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 27: Trừng phạt


Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 27: Trừng phạt

Sự bất an ấy nhanh chóng biến mất. Cậu học trò Mộc Tử mới
được phân cho Diệp Mộc ấy, trước khi bị đám phóng viên giải trí chộp
được cảnh GAY đã có những cử chỉ thân mật với hai người đàn ông cao lớn.

Theo như những lời được lan truyền, Lê Cận Thần đã bị giáng khỏi ngai vàng, công ty hiện nay do Lê Khanh Thần điều hành. Mới lên nhậm chức,
cô ta liền áp dụng những chính sách và cách làm mới, ngay lập tức cho
gọi Sunny, lên lớp một trận, gia tăng áp lực giải quyết xong việc này
trong thời gian sớm nhất. Sau khi trở về, Sunny đương nhiên lại gia tăng áp lực với Diệp Mộc. Diệp Mộc tìm kiếm khắp công ty, Trương Lâm và Trần Nguyên lúc nào cũng dính lấy nhau, Vương Hề Lâm bận bịu với công việc
người mẫu, bay khắp đông tây nam bắc, scandal tình ái giữa nữ hoàng tiệc tùng và tam thiếu gia đen tối – Trần Ngộ Bạch của Lương Thị vừa xong,
còn lại mấy cô khác ai nấy đều có việc bận, một số không có việc gì,
nhưng vì những chuyện trước kia giữa Mộc Tử và tiểu thiên vương Mars của Thiên Hà nên nói gì cũng không chịu làm việc đó. Thế là buổi trưa hôm
ấy, Diệp Mộc chỉ còn cách tự xông vào hang cọp, mặt mũi tươi cười tay
trong tay cùng với Mộc Tử.

Tin tức được tung ra rất nhanh, khi những cơn gió ấm áp của buổi
chiều muộn khẽ khàng thổi làm lay động những chiếc lá, Dung Nham vừa từ
công ty trở về, trong tay nắm chặt một tờ báo, lờ mò nhìn thấy ngay trên trang đầu là cô bạn nhỏ Diệp Mộc nhìn khá là ăn ảnh. Dung Nham vứt tờ
báo xuống, chẳng nói lời nào đi tắm rửa, thay quần áo. Diệp Mộc nhặt tờ
báo lên mở ra, xem lướt qua một lượt, lo lắng bước vào phòng tìm anh.

Hơi nước mù mịt trong phòng tắm, đầu Dung Nham đang đầy bọt xà phòng. Diệp Mộc đẩy tấm cửa kính nhà tắm, nhấc chiếc váy ngủ rồi bước vào bên
trong, cô ôm chặt lấy cơ thể ướt át của anh từ phía sau. Dung Nham giật
mình, quay đầu lại nhìn: “Em làm gì thế?”

Diệp Mộc cười nghịch ngợm: “Lấy lòng anh!”

“Đi ra ngoài!” Dung Nham khẽ chau mày. “Đừng nghịch nữa, anh đang tắm mà.”

“Anh giận rồi!” Diệp Mộc không chịu buông tay. “Anh nói đi, anh ghen đúng không?”

Dung Nham với tay vặn cho nước ở vòi hoa sen nóng hơn một chút, anh
quay người lại ép cô dính chặt vào tường. Hai người sát lại, anh há
miệng cắn cô, mạnh mẽ như muốn nuốt cả người cô vậy.

Chiếc váy ngủ mỏng của Diệp Mộc ướt sũng, ép sát vào người một cách
rất khiêu khích, để lộ ra những đường cong gợi cảm. Cô ôm chặt lấy cổ
Dung Nham, hơi thở đứt quãng: “Dung Nham… Dung Nham…”

“Nói.” Dung Nham đang bận bịu không rời ra được, chỉ buột ra được một từ ngắn gọn.


“Anh… Chỗ đó… Không muốn…” Diệp Mộc cựa quậy, những ngón tay
dài của anh càng tiến vào sâu. Diệp Mộc cảm thấy như có luồng điện cực
mạnh thấu tận xương tủy ào tới, hóp bụng lại chẳng nói được một lời nào.

“Chơi trò tâm kế với anh phải không?” Dung Nham hằn học. “Muốn thấy
anh ghen tuông, thất tình? Chỉ với cái mánh khóe này của em thôi à? Anh
đã không để ý rồi em lại còn muốn gợi lên!”

Diệp Mộc không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, lần này càng không dám
bất cẩn nữa, càng nói càng sai, cô không muốn giải thích nữa, làm bộ
nũng nịu: “Em sai rồi…”

“Sai ở đâu?” Dung Nham mất bình tĩnh, bàn tay lại bắt đầu cử động,
Diệp Mộc sao có thể là đối thủ của anh được, bị anh chào mời mà lại
chẳng thể ăn, vừa thèm muốn vừa gấp gáp ép sát vào người anh: “Hu hu, em sai rồi… Lần sau em sẽ không dám khiêu chiến với anh nữa… Anh
hãy… Em…”

Dung Nham đang tức tối, khó chịu, cô cầu xin, anh thuận thế xông lên. Trong người anh có lửa, động tác càng lúc càng mạnh. Diệp Mộc khẽ rên
lên, không dám phản kháng.

Sau khi kết thúc, anh dùng một tay ôm Diệp Mộc tắm. Diệp Mộc toàn
thân mềm yếu trong vòng tay anh, hỏi khẽ: “Anh tức giận thật à?”

Động tác tay của Dung Nham nhẹ nhàng, tỉ mỉ giống như đang cầm một
con búp bê bằng sứ: “Em nói xem?” Diệp Mộc sợ nhất là anh nói chuyện với cô mà mặt chẳng có chút cảm xúc nào, bởi vì những lúc ấy anh chìm sâu
vào im lặng, mà cô thì chẳng biết phải đối phó thế nào với sự im lặng ấy của anh.

“Dung Nham, anh lúc nào cũng nói em không muốn nói cho anh, thế còn
anh thì sao?” Diệp Mộc nhõng nhẽo. “Anh nói đi, có phải anh tức giận
không?”

“Em biết rõ là anh sẽ tức giận, vậy mà vẫn còn… Cố tình chọc tức anh phải không?” Dung Nham hỏi lại.

Đôi mắt Diệp Mộc đảo qua đảo lại: “Anh nói Tề Ngải Ức hay Mộc Tử?”

Anh nói Tề Ngải Ức hay Mộc Tử? Dung Nham cười nhạt: “Diệp Mộc, anh
biết là em thấy rất rõ anh quan tâm đến việc Tề Ngải Ức và em thân mật
như vậy, nhưng sau hôm đó em vẫn ôm anh ta một cách rất thân mật. Được,

anh sẽ coi đó như mức độ em tin tưởng anh, thế còn cái tên Mộc Tử gái
chẳng ra gái, trai chẳng ra trai kia là thế nào? Em và hắn xuất hiện
cùng nhau trước mắt cả thành phố C này, em bảo anh phải giấu mặt vào chỗ nào? Nếu đã biết đến để lấy lòng anh, muốn hỏi anh có tức giận hay
không thì lúc trước em đã làm gì rồi? Ván đã đóng thuyền, em còn ở đây
làm bộ có gì từ từ nói với anh, lại còn hỏi anh có tức giận hay không?
Em muốn anh phải trả lời em thế nào đây?”

Những lời khá nặng nề đó nói rõ nội tâm Diệp Mộc. Cô di mạnh chân
xuống sàn, tức giận nhìn anh một cái, đẩy cửa định bước ra ngoài thì bị
Dung Nham kéo giật lại. “Anh vẫn chưa xong, em đã đi đâu?!” Dung Nham ép chặt cô lên cánh cửa kính mịt mù hơi nước. Diệp Mộc bị anh vừa kéo vừa
ấn, trán va vào chiếc cửa kính phát ra một âm thanh lớn. Đau mà lại
không đau, nhưng hình như là cố ý, anh thật vũ phu!

Thì ra Dung Nham bị trượt tay nên lực hơi mạnh, không cẩn thận làm
đau cô. Nghe thấy âm thanh ấy, trong lòng anh như xát muối, vội vàng kéo cô lại. Nhưng Diệp Mộc đã tức giận thật sự, xoa xoa mặt, khó chịu định
bước ra ngoài, có chết cũng không chịu hợp tác với anh. “Được rồi, được
rồi… Anh xem nào, xem một tí thôi.” Dung Nham đương nhiên lập tức mềm
giọng dỗ dành cô: “Tiểu Mộc ngoan… Anh xem là bị va vào đâu nào? Xem
có làm cái mũi xinh xắn của Tiểu Mộc bị méo không nào?” Giọng nói của
anh dịu dàng, ấm áp. Trái tim Diệp Mộc mềm xuống, không chống cự nữa,
quay phắt lại, trừng mắt nhìn anh.

Hơi nước trong phòng tắm mịt mù, đôi mắt long lanh của cô đen và sáng như những vì sao, hắt ra một luồng ánh sáng dễ thương mà mạnh mẽ. Dung
Nham cúi đầu, vừa đúng tầm hôn lên đôi mắt cô, từng câu, từng chữ ngọt
ngào gọi cô.

Diệp Mộc đứng trên hai chân anh, giơ hai tay lên lắc lắc thật mạnh cổ anh. Dung Nham có máu buồn, nhịn cười đến mức sắp ngạt thở, nhưng vẫn
giơ cổ ra để mặc cho cô nghịch, nhẹ nhàng ôm vòng eo thon thả của cô.

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Diệp Mộc mắm môi mắm lợi: “Nói: “Thưa công chúa
điện hạ, tôi sai rồi!” Nói mau! Nếu không ta sẽ cù chết ngươi, cù chết
ngươi, cù chết ngươi!” Dung Nham làm theo lời yêu cầu, nói liền năm lần, lúc này mới thoát khỏi móng vuốt của tiểu quái thú. Diệp Mộc dương uy,
vênh mặt lên với tư thế của người dành chiến thắng, gườm gườm nhìn anh
một cách rất trẻ con. Dung Nham tiếp tục rộn ràng trở lại, đẩy cô vào
một góc nhà tắm, tay chân bắt đầu hoạt động.

Diệp Mộc chau mày đẩy anh ra: “Anh làm gì thế…? Đã xong chưa thế hả?”


“Chưa xong…!”

“Đáng ghét!”

“Còn lâu nhé!”

“Dung Nham, em ghét anh, em ghét anh…”

Diệp Mộc như hồn bay phách lạc. Anh nghiêng đầu cắn đôi môi đỏ mọng
đang phát ra những từ ngữ thô tục kia, nụ cười càng lúc càng lớn. Đúng
là một sự hỗn độn đến cực điểm.

Đêm đã về khuya. Dung Nham dùng một chiếc khăn tắm lớn bọc lấy cô gái nhỏ đã lau người sạch sẽ của mình, bế từ trong phòng tắm bước ra. Đến
trước chiếc giường êm ái trong phòng ngủ, anh giả bộ vứt người trong tay mình xuống một cách khẽ khàng.

Diệp Mộc hức một tiếng, rồi trên chiếc giường ấm áp, lười biếng ngước mắt nhìn người đàn ông khỏe mạnh đang quấn độc một chiếc khăn tắm trên
người kia thăm dò: “Thể lực của anh yếu rồi sao?” Chiếc khăn tắm đang
quấn trên người cô rơi ra, mái tóc dài ướt át phủ trên tấm lưng, quả là
một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp. Dung Nham đang khoanh tay ngắm nhìn,
bất ngờ nghe thấy có người sắp đi vào chỗ chết mà vẫn còn khiêu khích,
anh khẽ cười, trèo lên giường, đè lên người cô, hơi thở ấm nóng khẽ phả
vào vành tai cô: “Anh rất sẵn lòng dùng tất cả sức lực của mình để cho
em đáp án.”

Diệp Mộc bật cười, ôm lấy eo anh, kéo chiếc khăn tắm của anh.

Một cơn bão bùng nổ, cuối cùng Diệp Mộc cũng kiệt sức, mềm oặt trong
vòng tay anh. Dung Nham một tay gối đầu, một tay ôm lấy tấm lưng trắng
muốt của cô, ấn xuống nhẹ nhàng.

Diệp Mộc ôm anh, bỗng nhớ lại việc lúc trước, hỏi anh: “Anh còn giận không?”

“Em không nói anh đã quên rồi, em nhắc lại, cũng còn chút ít.” Dung Nham đáp một cách uể oải.

Diệp Mộc hức một tiếng: “Nhỏ nhen.”

“Anh nhỏ nhen chỗ nào hả?” Dung Nham vẽ một vòng trên lưng cô, lướt
xuống đến dưới hông, vẽ thành một vòng tròn, giọng nói từ tốn. “Anh đã
tốn sức đến mức nào rồi, thế mà còn nói anh nhỏ nhen? Muốn bắt anh phải
hoàn thành nốt hai nhiệm vụ còn lại mới được coi là rộng lượng hả?”

“Đồ háo sắc!” Diệp Mộc nói vẻ khinh bỉ. “Là em nói chuyện của Mộc Tử… và cả Tề Ngải Ức.”

Cô khẽ khàng, nhún nhường, Dung Nham cũng không đành chìa bản mặt như khi nãy ra mà mắng cô. Xoay người một cái, anh ôm lấy cô đặt xuống, hai người chạm đầu nằm thẳng bên nhau. “Mộc Mộc!” Dung Nham bình tĩnh mở

lời. “Không phải là anh cố ý trách mắng em, anh cũng muốn yêu và chiều
chuộng em, nhưng anh nhận ra rằng anh không trách mắng em thì em hoàn
toàn không ý thức được rằng anh đang nhẫn nhịn. Chuyện của Tề Ngải Ức
lúc trước, anh đã nhịn một lần. Nếu là mười năm trước đây, có lẽ anh sẽ
tức tối mà tách em và Tề Ngải Ức ra, ghen tuông, rồi lại nói với em rằng anh quan tâm em đến nhường nào. Nhưng điều đó rất trẻ con, anh quan tâm đến em, lẽ nào phải cần biểu lộ thông qua một tên con trai khác sao?
Còn về lần này, trong lòng em biết rõ, anh cũng hiểu rõ em đang toan
tính cái gì. Em biết rằng tin tức về em và Mộc Tử có thể sẽ khiến anh
không vui, vì thế em lấy bài thử như một cái cớ, anh mà tức giận thì em
sẽ rất vui, còn nếu anh tiếp tục nhịn thì coi như em vượt qua vụ này.
Anh muốn cho em biết cảm xúc trong tim anh mà chẳng quan tâm đến việc nó hơi củ chuối, chỉ cần em muốn nghe, em cứ nói hoặc nhõng nhẽo một cách
thẳng thắn, anh đều chấp nhận. Nhưng em thì sao, làm mấy trò nhỏ nhen
ngay trước mắt anh, càng chiều càng hư…”

Diệp Mộc ngoan ngoãn nằm nghe, không nói gì, nghe đến đây không thể
nhịn thêm nữa, giơ tay véo anh: “Chẳng lẽ anh không cho em một chút sĩ
diện được sao? Em biết em sai rồi vẫn chưa được sao? Không đến mức anh
phải nói nặng lời thế chứ? Không thèm để ý đến anh nữa!” Cô từ ngượng
ngùng trở nên tức giận, xoay người quay lưng về phía anh. Dung Nham cười rồi bò trên người cô một cách lười biếng, giơ tay ra trêu chọc: “Biết
sai rồi à? Nói xem sai ở chỗ nào nào?” Diệp Mộc liếc xéo anh một cái:
“Em sai ở chỗ không nên tìm một người bạn trai lớn hơn em nhiều tuổi! Có sự khác biệt!”

Dung Nham khựng lại, sắc mặt có chút không vui: “Chỉ có tám năm
thôi.” Anh hậm hực. Diệp Mộc đang muốn trêu tức anh, chu miệng: “Tám năm là đủ chiến tranh rồi.” Dung Nham xoay mặt cô lại, chau mày hỏi: “Em
chê anh già à?” Ánh mắt Diệp Mộc nhìn lên trần nhà một cách ngây thơ:
“Em đâu có nói, là anh tự nói đấy nhé!”

“Em không nói?!” Dung Nham giơ tay ra véo cằm cô, cúi đầu hôn một cái thật mạnh. “Giở trò với anh, nói năng xỗ xược, chê anh già… Hôm nay
không trừng trị em một cách thích đáng thì anh sẽ chuyển giới!”

Anh cắn một cái, hai mắt như biến thành màu xanh. Cô mềm giọng cầu
xin, Dung Nham đè lên cô, cười nguy hiểm, cô nhỏ nhẹ lấy lòng: “Anh
không già, chẳng già một chút nào! Anh sức lực tràn trề, tinh thần trẻ
trung! Tha cho em đi! Em già rồi, không chịu được nữa đâu!”

Dung Nham hôn lên trán cô: “Tiểu Mộc, những thứ anh đã trải qua trước em chính là những điều anh tự tin nhất khi đối diện với em. Anh có thể
chăm sóc em một cách tốt nhất, điều này đối với anh vô cùng quan trọng.
Không có điều này làm điểm tựa, anh sẽ không có một lý do chính đáng nào để giữ em bên mình.” Anh hôn vào môi cô, lời nói phát ra nóng ấm không
rõ ràng. “Em có hiểu không hả?”

Diệp Mộc có phần cảm động, những lần bị anh lên lớp trước đây cô cũng cảm thấy là điều cần thiết. Giơ tay ôm lấy cổ anh, cô chủ động hôn anh, một nụ hôn hòa quyện, nóng bỏng qua đi, ánh mắt anh long lanh, dịu
dàng. Trong sự dịu dàng đến vô cùng vô tận ấy, Diệp Mộc khẽ lên tiếng:
“Em hiểu rồi. Dung Nham, anh tốt quá…”

Dung Nham ôm cô chặt hơn, co người hôn lên khuôn mặt cô: “Về sau, đừng như vậy nữa nhé!” Diệp Mộc gật đầu ngoan ngoãn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.