Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 23: Thú tội
Hồi lâu sau, Tần Tống vẫn không quay lại, Dung Nham kéo Diệp Mộc ngồi vào ghế phụ, còn anh lái xe đưa cô về. Đến nơi, Dung Nham nói
muốn lên nhà uống nước, làm mặt dày ôm lấy cô đưa lên tận cửa phòng.
Cận Thụy có lẽ vì do đợi quá lâu, khuôn mặt xinh xắn hiện lên nét khó chịu. Khi con bé nhìn thấy Diệp Mộc và Dung Nham cùng xuất hiện, nó
nhìn chằm chặp vào cánh tay đang ôm hờ lấy Diệp Mộc, ánh mắt sắc lẹm.
Mối quan hệ giữa Dung Nham và Cận Thần chưa gần gũi đến mức quen biết Thụy Thụy, khi Diệp Mộc giới thiệu chỉ nói đây là Cận Thụy, anh cũng
coi là một tiểu ngọc nữ mà C&C bồi dưỡng từ bé, không hỏi gì thêm.
Còn về Cận Thụy, khi đối diện với Dung Nham, cô bé thể hiện rõ tư thái
của một danh môn thục nữ, mỉm cười rất tự phụ.
Dung Nham biết ý nên không nhắc đến chuyện vào nhà uống trà nữa, Diệp Mộc chào anh, rồi dẫn Cận Thụy vào trong.
“Muộn thế này rồi sao cháu lại ở đây?” Diệp Mộc rót một cốc nước đưa cho Cận Thụy. “Lái xe có đến cùng không?”
Cận Thụy lắc đầu cười: “Cháu trốn ra ngoài đấy, không nghĩ là cô muộn như vậy mới về. Chắc là hôm nay cháu phải ở đây làm phiền cô rồi… Về
muộn thế này bà nội sẽ mắng cháu.”
“Không về nhà mà bị phát hiện cũng không sao ư?”
“Chú bị sốt cao lắm, trong nhà bây giờ đang loạn cả lên, chẳng ai để ý đến việc cháu không về đâu”, Cận Thụy bình tĩnh nói.
“Đừng nhắc đến chú ấy trước mặt cô được không?” Diệp Mộc đau đầu. “Thụy Thụy, cháu đã biết từ lâu rồi đúng không?”
“Ngày trước cháu cứ nghĩ cô không thích cháu. Bây giờ nghĩ lại, cô
lúc nào cũng bảo vệ cháu. Nếu không bây giờ chắc chắn cháu đã khốn khổ
rồi. Cháu chẳng biết gì cả. Nhưng sống ở một nơi như Lê gia thế này, có
rất nhiều chuyện chẳng cần người khác nói cháu cũng có thể cảm nhận
được. Cô Diệp Mộc, cháu không ghét cô, nhưng cũng không thích”, Cận Thụy từ tốn nói. “Từ rất lâu rồi cháu đã biết, với những người như cháu, nếu thích một thứ gì đó thì sẽ cần thật nhiều tiền. Cháu thông minh hơn chú cháu, trước khi bản thân biết rằng mình thích cô, cháu đã kịp dừng lại. Nếu không cô thấy đấy, kết cục của chú cháu bây giờ mới thảm làm sao!”
Diệp Mộc lạnh người. Lâm Kinh Vũ từ bỏ thị trường Hồng Kông đã làm ăn bao năm, dùng danh nghĩa thiên hậu, tự hạ thấp mình đi theo Lê Cận Thần đến thành phố C lập nghiệp. Cô ấy hy sinh như vậy, lẽ nào là để cho con gái vào trong Lê gia và trở thành một người như thế này sao?
Cận Thụy đương nhiên có thể nhìn vẻ mặt của Diệp Mộc mà đoán ra cô
đang nghĩ gì: “Cháu biết bây giờ chắc chắn cô đang hận chú cháu lắm.
Cháu cũng biết là cô trước nay không thích cháu. Nhưng những điều này
không thể cản trở việc hợp tác giữa cô và cháu. Cô đừng nhìn cháu như
thế, cháu biết mình còn nhỏ nên nói gì cũng không có sức thuyết phục.
Nhưng cô đừng quên, trên danh nghĩa cháu mang họ Cận, là cháu gái nuôi
của đại thái thái của Lê gia. Tuy không có tư cách hô phong hoán vũ,
nhưng tạo ra sóng thì cháu có thể làm được đấy.”
“Dừng lại!” Diệp Mộc dở khóc dở cười. “Thụy Thụy, cháu có thể trẻ con một chút được không?”
Cận Thụy ngẩn người: “Diệp Mộc, cô người lớn một chút được không?”
“Được…” Diệp Mộc đầu hàng. “Cháu nói vào vấn đề chính đi, cháu muốn cô như thế nào? Có một điều cháu nói đúng đấy Thụy Thụy, bây giờ cô rất hận Lê Cận Thần, cái đầu bị sốt của anh ta ngu si đi cho rồi, cô tuyệt
đối không đi thăm anh ta.”
“Cháu cũng không muốn cô tới thăm chú ấy, đau một lần rồi thôi.” Cận
Thụy chẳng hề quan tâm, nhưng trong giọng nói lại toát ra một vẻ lạnh
lùng không phù hợp chút nào với tuổi của nó. “Cháu sợ cô và Lê Khanh
Thần nhân cơ hội này hợp sức để hại chú ấy.”
Diệp Mộc đã hoàn toàn bị đánh bại bởi thị phi quan[1] của cô bé này,
cô thở dài: “Lê Cận Thần và Lê Khanh Thần đấu đá thế nào là chuyện của
nhà họ Lê, cô không quan tâm. Ở công ty cô chỉ là một tổ trưởng nhỏ,
trong tay đang quản lý hai cô gái cũng chỉ vừa nổi tiếng, liệu có thể
hợp được sức gì chứ?”
[1] Quan điểm về đúng sai.
“Việc này cô không cần quan tâm, chỉ cần cô hứa với cháu, nếu Lê Khanh Thần đến tìm cô nói chuyện gì cô cũng đừng đồng ý.”
“Được thôi, cô hứa với cháu rồi thì cháu có điều kiện gì để đổi lại không?” Diệp Mộc bất giác trở nên nghiêm túc.
Cận Thụy bật cười, hai má lúm đồng tiền rõ hơn: “Cháu có thể giúp cô phá hỏng chuyện hôn sự của Dung Nham và Lê Khanh Thần.”
Diệp Mộc cười khẩy: “Lúc nãy, khi nhìn thấy cháu mới biết cô và Dung
Nham đang hẹn hò đúng không? Trước khi đến đây, cháu đã nghĩ ra điều
kiện gì?”
Cận Thụy thấy không giấu được cô, thôi cười, nhìn cô với ánh mắt bất
mãn, rồi từ từ nói: “Nếu cô hứa với cháu, cháu nói cho cô biết một bí
mật khiến cô có thể hô phong hoán vũ trong giới giải trí.”
“Ồ?” Diệp Mộc bắt đầu cảm thấy hứng thú. “Được, cô hứa với cháu, cho
dù Lê Khanh Thần đưa ra điều kiện gì với cô, cô cũng tuyệt đối không hợp tác với cô ta để hại chú cháu.”
Ánh mắt Cận Thụy trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt ấy có vài phần
thiên chân mà ở cái tuổi này con bé nên có: “Diệp Mộc, cháu biết cô khác những người khác, cháu tin cô… Chỉ cần cô thề độc cháu sẽ tin cô.”
Diệp Mộc hắng giọng, thề độc một câu. Cận Thụy hài lòng, cúi gằm vài
giây, rồi nhẹ nhàng nói: “Cháu là con gái của Lâm Kinh Vũ và Dương Thu.” Diệp Mộc vốn đang khóc dở mếu dở, hoàn toàn chỉ có ý trêu đùa trong vụ
giao dịch này với Cận Thụy. Nhưng bí mật mà Cận Thụy vừa nói ra này quả
thật là kinh thiên động địa, khiến một người cũng được coi là đã chứng
kiến nhiều trò đời như Diệp Mộc một phen cứng người.
Tối hôm đó, Cận Thụy ở lại nhà Diệp Mộc, ngủ cùng giường với cô. Gia
giáo của Cận Thụy quả thật rất tốt, đến nửa đêm không ngủ được vẫn kiên
quyết không trở mình lấy một cái. Nhưng sau một ngày như hôm nay, Diệp
Mộc sao có thể ngủ nổi, nghe tiếng thở đều đều, nhè nhẹ của Cận Thụy, cô lên tiếng phá tan sự im lặng: “Không ngủ được à?”
Cận Thụy quay đầu, đôi mắt đen láy long lanh trong bóng tối: “Cái
người tên Dung Nham kia tuy ngoại hình điển trai, nhưng phức tạp lắm, cô và chú ấy yêu nhau… chẳng bằng yêu chú cháu đâu. Đến Trần Phái Phái
cô còn không đấu nổi, sao có thể là đối thủ của Lê Khanh Thần đây…”
Diệp Mộc không muốn nhắc đến hai người kia, nên chuyển chủ đề: “Cô thực sự không biết cháu lại quan tâm cô như vậy.”
“Tự phụ!” Cận Thụy quay người nhìn Diệp Mộc, cô bé giơ tay chỉ vào mũi Diệp Mộc. “Chú cháu sao có thể thích cô được chứ?”
Diệp Mộc đương nhiên càng không muốn nhắc đến Lê Cận Thần, tiếp tục
nói: “Cô cũng có tốt với cháu lắm đâu, tại sao cháu lại thích cô?”
Cận Thụy nghĩ một lúc, tiếng trả lời nhè nhẹ: “Có một lần cháu nghe
cô gọi điện thoại cho mẹ cô, cô nói rất nhiều lời tức giận, cháu đứng
bên ngoài nhà vệ sinh cũng nghe được bà ấy đã mắng cô trong điện thoại.
Cô cãi lại cũng ghê gớm lắm, nhưng đến khi cô bước ra, trên mặt vẫn tươi cười.” Diệp Mộc hiểu rồi… Cuối cùng nó vẫn là một đứa trẻ…
“Ôi trời, buồn ngủ quá!” Cận Thụy nói xong những lời này có lẽ có
chút xấu hổ, vội vã dùng giọng nói khó chịu để lấp liếm. “Cháu đi ngủ
đây! Cô đừng làm ồn nữa nhé” Diệp Mộc vươn tay kéo cô bé lại, ôm vào
lòng, nhè nhẹ vỗ vào lưng nó. Cô bé lúc đầu còn cựa quậy, sau đó ngoan
ngoãn như một con mèo con, cuộn tròn trong lòng Diệp Mộc, ngủ ngon lành. Chìm vào giấc ngủ sâu, Diệp Mộc tin rằng Lâm Kinh Vũ nhất định sẽ xuất
hiện trong giấc mơ của cô bé Cận Thụy.
Buổi sáng hôm sau rất náo nhiệt. Khi Diệp Mộc đang làm vệ sinh cá
nhân, Dung Nham đã mang bữa điểm tâm đến, Thụy Thụy ra mở cửa, đại tiểu
thư nói vài câu ngụ ý trêu ngươi, rồi còn lôi cả Lê Khanh Thần ra, khiến cho Dung Nham tức đến cau có mặt mày. Diệp Mộc đi ra giải vây, cầm cốc
và đĩa bày đồ ăn sáng, gọi hai người một lớn một nhỏ đang nhìn nhau với
ánh mắt hình viên đạn mau mau ngồi xuống ăn.
Dung Nham nhanh chân cướp lấy chỗ ngồi bên cạnh Diệp Mộc, liếc xéo
Cận Thụy một cái. Cận Thụy cười khẩy, đang định xông lên thì chuông cửa
bất ngờ reo. Diệp Mộc nhân cơ hội này phá giải tình thế: “Trương Lâm đến lấy quần áo. Thụy Thụy giúp cô mở cửa đi.” Cận Thụy hứ một tiếng rồi
quay người bước đi. Nhưng ngoài cửa nào phải Trương Lâm, người đang đứng đó trong ánh sáng buổi sớm dịu nhẹ là người sốt cao suốt đêm qua vừa
mới đỡ, hai má vẫn còn hơi ửng đỏ – Lê Cận Thần.
“Chú biết ngay cháu sẽ chạy đến đây mà.” Lê Cận Thần không nén được,
ho một tiếng. Sắc mặt Cận Thụy biến đổi, quay đầu nhìn về phía Diệp Mộc. Diệp Mộc đang rướn người về phía trước cho thêm đường vào cháo, nghe
tiếng ho mệt mỏi của Lê Cận Thần, tay run bắn, suýt chút nữa thì đánh
rơi lọ đường, may có Dung Nham nhanh tay đỡ lấy.
“Em hốt hoảng gì thế?” Dung Nham nói nhẹ nhàng. Sự điềm đạm ấy khiến
trái tim vừa hốt hoảng của Diệp Mộc bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh, anh
đang từ tốn cho những viên đường vào trong bát cháo của cô. Diệp Mộc từ
từ đứng dậy, đi về phía cửa. Lê Cận Thần và Cận Thụy đều đang im lặng
nhìn cô, cô mỉm cười: “Anh vào đi, ăn sáng luôn nhé!”
Suốt bữa ăn sáng dường như chỉ có Dung Nham là ăn một cách thoải mái, ba người còn lại đều hiện lên trên mặt mình vẻ tiêu hóa không tốt, đặc
biệt là Cận Thụy, ăn một miếng cháo mà một lúc sau mới nuốt. Diệp Mộc
cúi đầu, Dung Nham múc thêm cho cô cái gì cô liền ăn cái đó. Lê Cận Thần im lặng, đợi cho đến khi mọi người đều đã đặt bát đũa xuống, anh nhìn
Diệp Mộc nói: “Mộc Mộc, anh muốn nói chuyện riêng với em.”
Diệp Mộc bất giác quay sang nhìn Dung Nham. Anh giơ tay xoa xoa mái
tóc cô, giọng nói yêu thương: “Em nhìn anh làm gì chứ? Cứ như cô vợ trẻ
ấy. Anh vẫn để cho em một phần tự do mà.” Lời này nói ra như thể Diệp
Mộc đã chính thức thuộc về anh, sắc mặt Lê Cận Thần càng lúc càng khó
coi.
“Cháu ăn no rồi.” Cận Thụy kịp thời giải vây, quay sang cười với Dung Nham: “Đã tám giờ rồi, cháu phải đến trường đây.”
“Được thôi, chú đưa cháu đến trường. Hai người cứ nói chuyện đi nhé!” Dung Nham đứng dậy, cầm áo khoác và chìa khóa. “Tiểu quái thú, lát nữa
có cần anh đến đưa đi làm không?”
Lê Cận Thần cướp lời: “Tôi đưa cô ấy đi.”
Dung Nham cười: “Được thôi, anh đưa cô ấy đi làm nhé, chúng tôi đi trước.”
“Nếu anh muốn giải thích gì thì nói đến chuyện hai chúng ta là được,
đừng lôi chuyện anh và Trần Phái Phái vào làm gì, phần đó tôi không muốn nghe.” Diệp Mộc đi trước một bước, mở lời một cách cứng nhắc.
“Được.” Lê Cận Thần trả lời một cách khó khăn. Diệp Mộc thấy sắc mặt
anh quả thật rất xấu, Cận Thụy nói anh bị sốt cao không đỡ chắc đúng là
sự thật. “Uống nước đi.” Diệp Mộc đưa cho anh một cốc nước ấm, Lê Cận
Thần đón lấy, ánh mắt nhìn cô trở nên ấm áp. Trong lòng Diệp Mộc chẳng
có cảm giác gì, cô lùi lại vài bước, ngồi cách xa anh hơn một chút.
Lê Cận Thần cũng ngồi xuống, đối diện với cô ở một khoảng cách đủ xa. Những ngón tay dài của anh xoay xoay chiếc cốc thủy tinh trắng sáng,
nước trong cốc khẽ lay động. “Trước đây anh trở về Hồng Kông là vì anh
đã hứa với Cinderella…” Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Diệp Mộc, Lê
Cận Thần cười khổ sở: “Mộc Mộc, lúc đó anh rất sợ em biết mục đích của
anh lúc đầu tiếp cận em, anh sợ em sẽ hận anh như lúc này. Vì thế anh
đành phải để em nghĩ rằng anh đã lừa dối em. Anh cứ nghĩ rằng Khanh Thần đã biết Dung Nham thích em, với tình cảm mà nó dành cho Dung Nham, nó
sẽ không nói chuyện này cho em biết. Ai ngờ, ha ha, rốt cuộc nó vẫn là
em gái anh, giống anh…” Ánh mắt Lê Cận Thần càng lúc càng mơ màng,
điệu cười cũng càng lúc càng khổ sở. Người như anh, lớn lên trong những
âm mưu và thủ đoạn, những thủ đoạn như thế trong công việc cũng chẳng
còn là điều gì quá to tát. Nhưng sau này, khi anh gặp Diệp Mộc, cô đến
từ một thế giới hoàn toàn khác, xán lạn, dũng cảm, thẳng thắn, vui vẻ,
sạch sẽ… Lê Cận Thần gần như đang âm thầm kiếm tìm một mối tình như
vậy, mãi đến khi tất cả bị phanh phui, điều khiến anh đau đớn hơn cả
việc mất đi Diệp Mộc đó là chút thuần khiết mà anh hy vọng có được trong cuộc đời này đã bị đập vỡ tan tành một cách tàn nhẫn… Sự tuyệt vọng
đến cùng cực ấy khiến anh sống mà chẳng bằng chết. Vì thế, khi Trần Phái Phái đưa ra bất cứ điều kiện gì, anh cũng chấp nhận, chỉ cần không để
cho Diệp Mộc biết những sự thật nhơ nhớp kia.
Anh chấp nhận sẽ là một hình ảnh dơ bẩn trong ký ức của Diệp Mộc, chỉ mong sao cô đừng đến nghĩ về những gì giữa hai người trước kia cô cũng
không muốn nghĩ. Bởi những khoảnh khắc ấy là những hồi ức đẹp đẽ nhất
trong đời Lê Cận Thần mà trước kia anh chưa từng trải qua và sẽ không
bao giờ được trải qua một lần nữa. Anh hy vọng Diệp Mộc sẽ nhớ đến anh,
cũng giống như cả cuộc đời này anh sẽ đặt Diệp Mộc vào một nơi yếu đuối
nhất trong trái tim mình.
“Diệp Mộc, em không muốn nghe… Thật ra anh cũng không muốn nói. Anh thực sự rất yêu em, mặc dù lúc bắt đầu anh quả thật có mục đích khác.
Em ghét anh, hận anh, khinh bỉ anh, cũng không sao. Nhưng Mộc Mộc, em
phải tin rằng, em là một người con gái quá tốt, xứng đáng được tất cả
mọi người yêu quý. Anh không tốt, anh không từ thủ đoạn, anh đã làm tổn
thương em, nhưng anh thật sự rất thích em. Thật ra từ lâu anh đã có một
dự cảm, khi anh và em ở bên nhau, anh lúc nào cũng sợ hãi. Em càng dễ
thương, đáng yêu, anh lại càng cảm thấy lo lắng. Lúc đó anh thường nghĩ, bây giờ anh hạnh phúc như vậy, nhỡ một ngày kia em rời xa anh, phải khó khăn như thế nào anh mới có thể một lần nữa thích nghi với những ngày
không có em. Anh biết ý nghĩ ích kỷ như vậy rất nực cười, nhưng khi mọi
việc ập đến, anh không khống chế nổi mình. Đó là bản năng, bản năng của
anh… Thật hạ lưu!” Lê Cận Thần cứ nói mãi, nói mãi, vẻ mặt đã chẳng
còn chút cảm xúc nào.
Nước mắt Diệp Mộc như sắp rơi, nhưng cô kiên quyết kiềm chế. Cô sẽ
không khóc trước mặt anh. “Đã nói xong chưa?” Diệp Mộc lạnh lùng, thở
phào một tiếng. “Màn thú tội đã xong chưa? Có còn điều gì phải nói nữa
không?”
Ánh mắt Lê Cận Thần cho thấy sự đau đớn.
“Anh không còn gì để nói nữa? Tôi cũng không có.” Diệp Mộc mỉm cười.
“Thật ra anh không cần phải xin lỗi như thế này. Nếu anh thật sự yêu tôi như những gì anh vừa nói, mất tôi mà đau khổ như vậy, thế thì tôi lãi
rồi… Bởi vì tuy tôi có hơi đau lòng, nhưng cũng không đau như anh. Nếu những gì anh nói khi nãy là giả thì quả thật anh không phải người…
Tôi lại càng không phải đau lòng vì anh. Tóm lại, chúng ta chia tay, tôi cũng chẳng bị thiệt nhiều lắm. Thôi, cứ như thế đi, anh về được rồi,
nghỉ ngơi cho khỏe. Hai người chúng ta… trở về điểm xuất phát, anh là
Giám đốc Lê quyền cao chức trọng, tôi tiếp tục chiến đấu vì hai người
tôi quản lý và vì bát cơm của mình. Anh nói lại với mấy cô gái của anh
là đừng chèn ép tôi, còn anh, cũng đừng âm thầm giúp tôi làm gì, tôi có
thể tự mình làm được, thật đấy.” Diệp Mộc thở dài, lạnh lùng nói.
Lê Cận Thần đứng dậy, dáng người cao lớn trong ánh nắng sớm, một thứ
ánh sáng mờ ảo bao bọc lấy khuôn mặt xương xương điển trai của anh. “Mộc Mộc!” Anh cố kìm nén ba chữ ấy khi chúng đã gần buột khỏi miệng, dừng
lại một lúc, nói tiếp: “Em hãy tự chăm sóc mình nhé! Anh đi đây.”
Diệp Mộc nghỉ làm một ngày. Buông hết rèm trong phòng xuống, cô thu
mình trên sofa, im lặng. Đúng, cô kiên cường, cô dũng cảm, cô là tiểu
quái thú vô địch. Đúng, cô lý trí, cô máu lạnh, cô tự nhận trong tình
yêu cô có thể tiến thoái hợp lý. Nhưng một vết thương đau đớn đến cùng
cực như thế, để cho một cô gái mới hơn hai mươi tuổi như cô gánh chịu,
quả thật là quá nặng nề. Cho dù Lê Cận Thần đã từng là một giấc mơ đẹp
đẽ của cô. Cô đã từng thực sự thích anh.
“Ai đó?” Diệp Mộc dụi dụi mắt, nghe điện thoại, hắng giọng lên tiếng hỏi.
Dung Nham ngừng lại một lúc: “Là anh”, anh dịu dàng trả lời.
Diệp Mộc “ồ” một tiếng: “Mấy giờ rồi vậy?”
“Bảy rưỡi.”
“Em vẫn còn chưa ăn trưa mà, sao nhanh thế mà đã bảy rưỡi rồi!” Diệp
Mộc như người trên mây. “Bây giờ anh đang ở đâu vậy? Em đói rồi.”
Phía bên Dung Nham hình như có chút ồn ào, một giọng nữ trong máy
tính đang lặp đi lặp lại nội dung gì đó. Giọng nói ấm áp của anh át đi
sự ồn ào kia, truyền đến trái tim Diệp Mộc: “Em thay quần áo rồi xuống
lầu đi, khoảng một tiếng nữa anh sẽ đến đút cơm cho em.”