Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 21: Diệp Nham
Lê Khanh Thần tìm gặp Diệp Mộc là vì chuyện cái clip, cô ta
đương nhiên muốn nhân dịp này làm cho Trương Lâm nổi tiếng hơn. Hiện nay giới truyền thông đang ngầm ám chỉ chuyện Trương Lâm – nghệ sĩ mới vào
nghề là đối tượng qua lại của Hồ Kha, Diệp Mộc chỉ cần thêm mắm thêm
muối một chút, tung vài bức ảnh hoặc tin tức ra ngoài, cuộc tình tay ba
này có thể trở nên nóng sốt, người được lợi nhất sẽ là Trương Lâm.
“Tuần này, ca khúc Chị gái của Trương Lâm đã leo lên vị trí số một
trong bảng xếp hạng âm nhạc, phần lời cũng như hòa âm phối khí của ca
khúc này được Trần Hiểu Vân làm từ đầu đến cuối, cô ấy là ân nhân của
Trương Lâm, chúng ta không thể làm thế này được.” Diệp Mộc từ chối một
cách hợp tình hợp lý.
Lê Khanh Thần cười dịu dàng: “Tôi chỉ nêu ra ý kiến, nếu chị đã nói
nghiêm trọng như vậy… Fine, tôi cũng không nói thêm nữa.” Khi nói,
giọng điệu của cô ta giống hệt như ông anh, điều này khiến cho trái tim
Diệp Mộc không hiểu sao cũng gợn sóng. “Thật ra hôm nay tôi gọi chị đến
đây không phải để nói chuyện này.” Lê Khanh Thần chuyển chủ đề, “Diệp
Mộc, tôi tìm chị là vì mẹ Cận Thần muốn gặp chị.”
“Chị muốn nói…?”
“Bà ấy là mẹ của Giám đốc Lê, bà Lê. Người sinh ra tôi là người vợ sau.” Lê Khanh Thần càng cười càng dịu dàng.
Diệp Mộc ngại ngùng đứng dậy: “Phó giám đốc, xin lỗi…”
Trong lúc nói chuyện, Lê Khanh Thần cho xe đỗ trước cửa khách sạn,
sau khi xuống xe cô ta kéo tay Diệp Mộc, vô cùng thân mật “Đây là sự
thật, không cần phải xin lỗi. À còn nữa Mộc Mộc, về sau không ở trước
mặt mọi người trong công ty thì chỉ cần gọi Khanh Thần là được… Dung
Nham cũng gọi tôi như thế.”
Chân Diệp Mộc vừa bước lên bậc đầu tiên của chiếc thảm lông cừu mềm
mại, bất ngờ khựng lại… Thì ra nguyên nhân là vì Dung Nham.
Gần đây cô và Dung Nham trở nên thân thiết hơn một chút, bị Lê Khanh
Thần phát hiện rồi chăng? Thì ra cô ta cũng để ý… Diệp Mộc hơi lo
lắng, thầm nghĩ, lần này phải giải thích rõ ràng cho cô ta rồi.
“Phó giám đốc, chắc chị cũng biết biên kịch của Vấn Tình là chị họ
của tôi, ông xã Tần Tang và Dung Nham có quan hệ rất tốt, vì thế cũng có khi tôi gặp Dung Nham ở những nơi bọn họ tổ chức những buổi gặp mặt.
Ngoài ra, Dung Nham còn là người bảo hộ của Trương Lâm, cô ấy vẫn chưa
thành niên, có chuyện gì tôi cũng phải xin được chữ ký đồng ý của Dung
Nham.” Diệp Mộc giải thích lưu loát. “Dung Nham giống như anh trai tôi
vậy, tôi rất quý anh ấy, tất cả chỉ vậy thôi, không có gì khác.”
Lê Khanh Thần bấm nút thang máy, quay mặt nhìn Diệp Mộc cười, khẽ
trách móc: “Tôi cũng có nói gì đâu. Mộc Mộc, cô nghĩ hơi nhiều rồi!”
Giọng nói của cô dịu dàng, điệu đà, đến mức làm cho Diệp Mộc cũng cảm
thấy đáng yêu.
“Anh ấy rất hay nhắc đến chị trước mặt tôi. Hai người sắp kết hôn rồi đúng không?” Diệp Mộc cười hỏi.
Lúc này Lê Khanh Thần đúng là cười với vẻ thật lòng: “Ồ? Anh ấy nói
thế à?” Cô ta lại kéo tay Diệp Mộc, giống như bạn gái thân thiết từ lâu. “Anh ấy có nói xấu gì tôi với chị không?”
“Anh ấy khen chị còn chưa xong nữa là…” Diệp Mộc nhớ lại những lời
Dung Nham nói khi nhắc đến Lê Khanh Thần, thầm nghĩ: “Đó rõ ràng là tâng bốc đúng không?”
“Đến rồi.” Lê Khanh Thần dắt Diệp Mộc vào cửa một căn phòng hơi
khuất. “Mộc Mộc, tôi không vào đâu. Chị yên tâm, mẹ anh ấy theo đạo
Phật, tính tình lương thiện. Bà ấy vì lo lắng cho anh tôi nên mới bay từ Hồng Kông đến đây, chị cứ nói chuyện với bà ấy nhé!” Diệp Mộc cũng đoán được bà Lê sẽ nói với mình những gì, cô không sợ, mỉm cười gật đầu với
Lê Khanh Thần, đẩy cửa bước vào.
“Đên rồi à?” Dung Nham đang uống rượu một mình, nhìn thấy Lê Khanh
Thần đẩy cửa bước vào, anh đẩy ra một chiếc cốc khác. “Đây là loại rượu
Lafite[1] mới chuyển đến hôm qua, em uống thử xem, cũng được lắm.” Lê
Khanh Thần ngửi, nhìn, nếm, rồi từ từ nhâm nhi, sau đó đôi môi hồng khẽ
chu lên: “Diệp Mộc cũng đến rồi, đang ở tầng trên.”
[1] Tên một loại rượu vang nổi tiếng của Pháp.
“Mẹ Cận Thần gọi cô ấy đến à?” Nét măt Dung Nham không đổi, mặc kệ cô lạnh lùng nhìn tới nhìn lui, không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
Lê Khanh Thần khẽ lắc lắc ly rượu vang hảo hạng: “Dung Nham!” Cô ta
nghiêng mặt, nhìn sang khuôn măt đang quay đi của anh. “Giữa anh và Diệp Mộc…”
“Em có đế ý không?” Dung Nham đặt ly rượu xuống mỉm cười với cô ta.
Lê Khanh Thần đứng dậy, như vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn
cười: “Dung Nham, em hẹn anh đến đây là để bàn chuyện quan trọng, những
việc lặt vặt thế này em chưa bao giờ để ý… Về điều này, chúng ta đã
ngầm định từ trước rồi không phải sao?”
“Trước đây thì có.”
“Sau này cũng như vậy, Dung Nham, chỉ là lần này anh đùa hơi nhập vai quá thôi. Xin anh ấy, đừng có học Lê Cận Thần được không? Những người
như chúng ta đây, đào đâu ra cái gì gọi là tình yêu đích thực cơ chứ,
anh nhìn anh ta đấy, bây giờ thì thảm thế nào.” Giọng Lê Khanh Thần dịu
dàng nhưng mỗi từ phát ra đều lạnh như băng.
Dung Nham không trả lời. Trong phòng có tiếng sáo nhè nhẹ thổi tới,
ngón tay anh đặt trên bàn, khẽ gõ gõ theo những nốt nhạc lúc trầm lúc
bổng kia. Lê Khanh Thần rất hứng thú với chai Lafite nên đã uống khá
nhiều, ánh mắt hơi lờ đờ nhìn bàn tay Dung Nham.
Dung Nham bất ngờ dừng tay, ngẩng lên, như vừa hạ quyết tâm, nhìn cô
một cách nghiêm túc: “Khanh Thần, C&C và anh, em chọn một đi.” Ly
rượu vừa được lên miệng Lê Khanh Thần bỗng khựng lại, cô nhìn anh, chàng công tử phong lưu cô quen từ hồi còn nhỏ này có làm điều gì hoang đường mà cô chưa từng nhìn thấy? Lúc này, ánh sáng phát ra từ đôi mắt đen láy kia khiến cô cảm thấy thật sự xa lạ.
“Hai thứ này từ trước đến nay luôn đi cùng nhau, bà chủ thứ hai của
Dung gia và C&C, những thứ mà em đáng được nhận.” Lê Khanh Thần
không nghĩ nữa, trở về với dáng vẻ cao quý của mình. “Dung Nham, chúng
ta là đối tác mà.”
“C&C hoặc anh, chọn một trong hai.” Dung Nham nhắc lại.
Lê Khanh Thần nhíu mày, nhìn anh nửa giây, uống cạn thứ nước màu đỏ trong ly: “C&C.”
Dáng vẻ của Dung Nham ngay lập tức dãn ra.
Lê Khanh Thần quan sát hết những biểu hiện đó, khẽ cười khẩy: “Tất
nhiên em sẽ chọn C&C, bởi vì, Dung Nham, không có ai phù hợp hơn em
để trờ thành bà chủ thứ hai của nhà họ Dung đâu.” Dòng suy nghĩ của Dung Nham từ lâu đã không biết bay đến chốn nào. Nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng Lê Khanh Thần có một cảm giác không thể nói rõ, khẽ cười lạnh
lùng, nói tiếp: “Về điểm này đến Diệp Mộc cũng biết rõ, khi nãy cô ấy
còn hỏi khi nào thì anh và em sẽ kết hôn, cô ấy nói, cô ấy luôn coi anh
như anh trai, hy vọng anh sẽ hạnh phúc.”
Đáy mắt Dung Nham có một chút lay động, anh quay mặt sang nói: “Không liên quan gì đến Diệp Mộc, em không cần phải câu nào cũng hướng đến cô
ấy.”
Lê Khanh Thần không nhìn anh, thưởng thức ly rượu vang của mình: “Em không cần phải làm thế”. Cô ta không xứng.”
Kể từ khi Dung Nham nghe được từ “anh trai” ấy của Diệp Mộc, trong
lòng chán chường, trong ba buổi tối tiếp khách sau đó, anh đã say thật
sự.
Hai buổi tối trước, anh rất muốn mắt hoa đi là có thể nhìn thấy Diệp
Mộc đang đứng trước mặt, sau đó anh nhất định chẳng nói chẳng rằng, đánh ngất cô rồi đưa đi, muốn làm gì thì làm. Buổi tối hôm nay, anh vẫn chưa uống nhiều đến mức ấy, trước mặt anh đã xuất hiện một Diệp Mộc bằng
xương bằng thịt. Cô cứ thế ngồi trên chiếc sofa phía xa xa, xung quanh
là một đám con trai con gái, đồ cô mặc không có gì khác thường, thần
thái hoàn toàn bình thường, nhưng Dung Nham vừa bước vào phòng, ngay lập tức đã nhận ra cô trong đám người đó.
Đây có lẽ là cái mà người ta vẫn thường nói đến, hơi thở đồng điệu.
Con bé này, Dung Nham đẩy đám người ra tiến về phía cô, thầm nghĩ, tối
nay không giết chết em, anh sẽ chuyển sang cùng họ với em.
Đây là địa bàn của Đổng thiếu gia phía tây thành phố Trương Lâm và
Cylin đều đã đến, Diệp Mộc vì đi theo hai người nên cũng đến. Giữa buổi
tiệc, Diệp Mộc sắp xếp cho hai người họ đi về, còn cô bị đám Đổng thiếu
gia giữ lại, uống cũng không phải ít rượu. Một tên công tử nhà giàu ngồi bên cạnh bị ai đó lôi ra, đầu óc mơ mơ màng màng của Diệp Mộc trở nên
nhẹ nhõm. Cô ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn, chỉ thấy trong ánh đèn nhiều
màu của căn phòng, nụ cười nơi khóe môi của Dung Nham như dòng nước dịu
dàng làm tan cơn khát. Người con trai này quả không tồi, nhưng tại sao
lại là của Lê Khanh Thần cơ chứ? Ở C&C này, cô đã làm ảnh hưởng đến
một thái tử gia rồi, bây giờ mà đắc tội thêm lần nữa thì cô chẳng cần
phải làm việc nữa…
Dung Nham đẩy từng tên con trai trong đám đó ra ngoài, rồi ngồi xuống một cách rất đường hoàng.
Sau khi nắm chặt tay vài cái, anh giả vờ như vô tình quay nhìn cô,
chỉ nhìn thấy con bé này một tay đang vuốt vuốt tóc, nụ cười tươi rói,
chiếc áo len đan thưa rộng thùng thình của cô, chiếc cổ áo mềm mại, dưới ánh đèn, cứ ngỡ như cái bóng một bộ ngực mềm mại. Dung Nham nhớ lại lần tưởng nhầm cô là Tiểu Tứ rồi đè cô xuống giường, bàn tay anh đặt lên bộ ngực nhỏ nhắn của cô, cảm giác tiếp xúc như hồn bay phách lạc ấy…
“He he…” Tiếng cười xung quanh làm đứt quãng cái nhìn kỳ lạ này.
Dung Nham trở về thực tại, vò vào đầu Diệp Mộc một cái không hài lòng,
nhưng cô không phản ứng lại như quái thú thường ngày, vẫn mỉm cười một
cách ngốc nghếch. Con bé này uống say thật rồi!
Dung Nham gần như ngay lập tức bộc phát, chẳng thèm quan tâm một nửa
số người đang ngồi ở đó anh đã từng chơi ngày trước, đứng dậy, sầm mặt,
kéo Diệp Mộc bước đi. Diệp Mộc sau khi say, quậy phá không thôi, Dung
Nham bực mình, đứng ở cửa lật ngược chiếc áo choàng của mình rồi khoác
lên người cô, đóng lại hai chiếc cúc áo sau lưng, bọc cô chặt cứng đặt
lên vai vác đi.
Trên đường, Diệp Mộc cựa quậy không ngừng, Dung Nham một tay điều
khiển vô lăng, lái chầm chậm, một tay đặt ngang người cô, giữ chặt.
Về đến nhà cô, anh vác cô lên như khi nãy, bước vào phòng, vứt cô
xuống sofa, người Diệp Mộc mềm nhũn như bún. Dung Nham ngồi trên chiếc
bàn ăn đối diện sofa, xoa xoa cằm, nhìn cô chầm chập, nghiến răng ken
két.
Diệp Mộc không động đậy, mắt hấp háy nửa mở nửa nhắm, cái tư thế nằm
ngửa, mắt hấp háy kia khiến cho Dung Nham cảm thấy ngứa ngáy. Anh bước
đến, đưa tay cấu cằm cô, gõ gõ vào trán cô, nghiến răng ken két, thầm
chửi bới.
Diệp Mộc đau nhíu mày, làu bàu mấy tiếng. Khoảng cách giữa Dung Nham
và cô rất gần, những âm thanh ấy giờ như từng bàn tay nhỏ đang cào xé
trái tim anh, trong người anh trào lên từng cơn nóng rực, rồi bực bội
thả lỏng tay để mặc cô nằm trên sofa. Bị anh thả ra như vậy, Diệp Mộc
“ọe” một tiếng rồi nôn hết.
Dung Nham ngớ người, muốn tránh nhưng không kịp, bị thứ nước nhầy nhầy, nóng ấm kia vẩy lên khắp người.
Sau khi nôn xong, Diệp Mộc dễ chịu hơn nhiều, thở dài một tiếng rồi
quay mặt vào lưng chiếc sofa, nhắm mắt rên lên vài tiếng yếu ớt: “Em
muốn uống nước.”
“Em…” Dung Nham muốn đâm đầu vào tường “DIỆP MỘC!” Giọng nói của anh tức giận đến run rẩy.
“UỐNG NƯỚC…” Diệp Mộc gằn giọng. Nước mắt Dung nhị thiếu gia tuôn
trào, anh có một dự cảm không tốt, ngày mai, khi ánh mặt trời chiếu rọi, có lẽ anh sẽ phải đổi tên thành Diệp Nham rồi.
Diệp Mộc không để cho giác quan thứ sáu đáng tự hào luôn luôn chuẩn
xác của Dung Nham phải thất vọng. Sau khi uống nước, cô nôn hai lần nữa, đều là nôn vào lòng hoặc lên quần Dung Nham một cách rất chuẩn xác.
Dung Nham mặc kệ cho cô tự tung tự tác, khóc không thành tiếng.
“Em đi đâu thế?” Dung Nham kéo giật Diệp Mộc lảo đảo đứng dậy định đi lại. “Ngồi xuống! Cẩn thận ngã chết đấy!”
“Kinh quá!” Diệp Mộc đẩy anh người đang bốc mùi hôi ra, vẻ mặt ghê tởm. “Em phải đi giặt quần áo.”
Dung Nham miệng méo xệch, kéo giật cô lại đặt vào chỗ cũ lấy hết tinh thần dỗ dành con quỷ nhỏ đang say: “Anh đi! Em đừng động đậy!”
“Không được…” Diệp Mộc cự nự, làu bàu: “Đồ lót của em phải dùng tay để giặt, dùng tay…”
“Dùng tay thì dùng tay! Anh dùng tay giặt!” Dung Nham sợ cô rồi. “Xin em hãy yên lặng một chút được không? Em ngủ một lúc đi, anh đi giặt
quần áo cho em!”
Diệp Mộc không hiểu sao bị làm cho xúc động, khẽ mỉm cười, cô không
tỉnh táo, lúc cười nhìn rất ngố, nhưng trong mắt Dung Nham lại vô cùng
đáng yêu. Anh hít sâu một hơi nén cơn sóng lòng, kiên quyết quay mặt
bước vào nhà vệ sinh.
Dung Nham vò vò qua quần áo của mình, vứt vào máy giặt, giặt cùng với quần áo ngoài của cô, còn anh đứng trước chiếc bồn nước, tự tay giặt
nội y cho Diệp Mộc. Hai mảnh đồ mềm mại, tròn trịa ấy làm mắt anh hoa
lên. Dung Nham khó chịu, chuyển ánh mắt nhìn ra chỗ khác, nhưng lại nhìn về phía chiếc máy giặt, chiếc áo sơ mi màu đen của anh đang quấn lấy
chiếc áo phông màu trắng của Diệp Mộc, cuộn thành một vòng giở trò đồi
bại.
Dung Nham dường như bị nhốt trong một chiếc lưới đang ngày càng thu
chặt, những mắt lưới dày đặc ấy như bóp nghẹt cơ thể anh, dậy lên những
dục vọng vừa đau đớn vừa mãnh liệt Anh nhìn chính mình đang chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu hồng nhạt trong gương, rồi lại nhìn ra ngoài qua
chiếc gương. Ngoài kia, trên chiếc sofa, Diệp Mộc đã ngủ say, mặt ngửa
lên, nằm thẳng đơ, chẳng có chút phòng bị nào.
Không hiểu vì sao, Diệp Mộc luôn khiến cho Dung Nham cảm thấy khó có
được. Giống như lần đầu tiên gặp mặt năm ấy, cô mặc một bộ váy trắng
muốt, giống như khi gặp lại, bên ngoài cửa kính, như lúc này đây, khi cô đang trong một tư thế không chút phòng bị nằm trước mặt anh. Những chi
tiết nhỏ này, hễ liên quan đến cô, trong mắt anh đều rất khó có được.
Cảm giác quan tâm tới tiểu quái thú nằy bắt đầu ở đâu và khi nào, bắt
đầu từ một động tác nhỏ nhặt nào đây? Dung Nham cũng chẳng nhớ nữa.
Thôi vậy… Không khí ban đêm lạnh buốt, Dung Nham cầm chiếc chăn
mỏng, khẽ đắp lên người Diệp Mộc lúc này đang ngủ say, thầm thở dài,
Diệp Nham thì Diệp Nham đi, chấp nhặt với cô làm gì chứ?
Say suốt một đêm. Diệp Mộc xoa xoa cái đầu đau nhói, bò vào nhà vệ sinh.
Trong chiếc gương dưới ánh mặt trời, Diệp Mộc nhìn mặt mình giống như một chiếc bánh bao hình tròn vừa nhúng nước, quá bi thảm, cô vùi mặt
vào bồn rửa mặt phun nước lạnh. Ngửa đầu lên “ọc ọc” vài tiếng theo thói quen. Cô nghĩ rằng trong nhà chỉ có một minh cô, nhưng Iúc này cửa
phòng ngủ bất ngờ lạch cạch mở ra, Diệp Mộc chột dạ, vẫn chưa kịp vớ lấy vật gì phòng thân, Dung Nham vừa ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở đã bước: đến
trước cửa nhà vệ sinh.
“Làm sao thế?!” Dung Nham kinh ngạc nhìn cô.
“Dung… Nham?” Diệp Mộc bất động, sau đó hét lên một tiếng với một
âm lượng lớn gấp mười lần khi nãy: “Anh! Tại sao anh lại ở trong nhà
em?” Cô chỉ vào những ngón tay của anh, run rẩy thích thú.
Tối hôm qua, Dung Nham quả thật đã dùng tay giặt bộ đồ lót mấy trăm
tệ đó của Diệp Mộc, chỉ có điều bộ quần áo có giá tiền gấp cả vạn lần số đó của chính anh đã bị anh vứt vào chiếc máy giặt, lúc lôi ra đã nhàu
như đĩa rau xào. Diệp Mộc không nỡ lòng nào, lôi bàn là ra, nhân lúc anh đang nấu bữa sáng, là bộ quần áo đó cho anh.
Buổi sớm trên thành phố C đẹp đến mê hồn, từng tia nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng qua tấm cửa kính, dịu dàng in trên tấm lưng Dung Nham đang ở trong nhà bếp. Trong lòng Diệp Mộc lúc này có một cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ. Cô và Dung Nham đã thân thiết đến mức khi say có thể
yên tâm mà ôm cổ bá vai nhau, nhưng tại sao sau một cơn say không biết
trời trăng gì, một buổi sáng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhìn anh chu
đáo, thật thà làm món trứng ốp trong nhà bếp, còn cô đứng trong phòng
khách là quần áo của anh, trong lòng lại rung động như thế này? Là bởi
vì số đồ lót đang phơi một cách ngu ngốc trong nhà vệ sinh kia? Hay là
từ buổi chiều ngày hôm ấy, trong khung cảnh hỗn loạn ấy? Hay là từ rất,
rất lâu về trước, anh bước ra từ ánh sáng mặt trời ở Giang Nam, khẽ lướt qua người cô, nụ cười dịu dàng như một tiếng thở dài của số mệnh…
“Tiểu quái thú, đến giờ ăn rồi…” Dung Nham không mặc áo, đeo chiếc
tạp dề màu hồng của Diệp Mộc, mang ra từ trong nhà bếp hai đĩa trứng
thơm nức mũi, bốc khói nghi ngút, miệng mỉm cười. Diệp Mộc hốt hoảng cúi đầu che giấu vẻ mặt ngơ ngẩn của mình, động tác nhanh hơn: “Xong ngay
đây, anh ăn trước đi, em đến liền.”
“Đầu còn đau không?” Dung Nham hỏi người đang vùi đầu ăn trứng trước mặt mình.
Diệp Mộc khẽ giọng: “Ừm…”
Dung Nham đã đặt đũa xuống từ lâu. Lúc này mặt trời lên cao, anh ngồi đúng vị trí ánh mặt trời chiếu rọi rõ nhất trong phòng khách, quay lưng lại là từng tia nắng rực rỡ, cũng giống như lần đầu tiên Diệp Mộc nhìn
thấy anh nhiều năm về trước.
“Những lời này anh đã muốn nói với em từ tháng trước. Có lẽ là quá
sớm chăng, anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào nữa, anh rất muốn được gặp em. Em không xinh đẹp đến mức khiến anh cảm thấy nếu đưa em đi bên
mình sẽ không mất mặt. Tuổi tác cũng ít, cũng không biết nói những câu
dễ nghe mỗi khi anh cảm thấy bực bội. Nhưng hễ anh có những cuộc gặp gỡ
cần có bạn gái đi cùng, anh lại nhớ đến em. Những lúc mệt mỏi vì công
việc, những lúc chỉ có một mình trong im lặng, người anh muốn nói
chuyện, đấu khẩu nhất là em. Vẻ mặt Dung Nham nghiêm túc nhưng vẫn dịu
dàng, từ tốn “Diệp Mộc, em biết Tiểu Tứ, anh cũng đã từng nói với em,
đối với anh, cô ấy có ý nghĩa như thế nào. Lần trước Tần Tang hỏi anh về việc của em, cô ấy nói sự ra đi của Tiểu Tứ nhất định sẽ dạy cho anh
điều gì đó. Khi ấy chính anh cũng không biết cảm giác của anh về em là
như thế nào, anh không thừa nhận với cô ấy, anh nói anh không đến nỗi
khốn như thế mà xuống tay với em, nhưng bây giờ thì anh đã hiểu ra.
Không phải anh nhất thời rung động, thực sự không phải. Nhưng trong cuộc đời, có thể gặp được một người mà mình yêu quý chẳng phải dễ dàng, anh
không muốn mất đi một lần nữa.” Những lời anh nói rõ ràng, súc tích, ý
nghĩa sâu sắc. Còn Diệp Mộc, cô chẳng dám ngẩng lên, miếng trứng ốp
trong miệng ngậm không xong mà nuốt cũng không trôi. Dung Nham cười rồi
giơ tay xoa xoa trán cô: “Này! Không phải ngại gì cả, nói cho anh biết,
em có thích anh không?”