Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 15: Mất mặt
Buổi họp ngày hôm sau nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì Diệp Mộc nghĩ. Lê Cận Thần không có mặt, người chủ trì cuộc họp là mỹ
nhân Phó giám đốc Lê. Các nhóm trưởng trong công ty đều có mặt. Sunny
ngồi ở vị trí đầu bên trái, mặc một bộ đồ đen bó sát đầy quý phái. Ngồi
đối diện là Trần Phái Phái vẫn trong chiếc váy voan trang trí hình bướm
sắc sỡ. Diệp Mộc vừa bước vào, cô ta liền cười với Diệp Mộc, vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy lại khiến Diệp Mộc cảm thấy ghê sợ.
Trong công ty, Lê Khanh Thần luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, kiên
cường, ấn tượng của Diệp Mộc về cô từ trước đến nay chỉ có vậy. Hôm nay, Lê Khanh Thần mặc một chiếc chân váy màu đen, áo sơ mi lụa màu trắng,
đơn giản mà thời trang. Hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi không cài,
nửa kín nửa hở, ôm lấy chiếc cổ cao xinh đẹp, cả thân hình duyên dáng
như một con thiên nga trắng muốt. Cũng giống như Lê Cận Thần, trên người cô toát ra khí chất quý tộc không thể lẫn vào đâu được.
Trong một chiến trận như thế này, Diệp Mộc đến ý chí phản kháng cũng
chẳng còn, để mặc cho Lê Khanh Thần dương oai mắng mỏ một trận, và cũng
để làm tấm gương cho mọi người.
Diệp Mộc hiểu rõ, có thành tích của Cylin, công ty không thể đuổi cô
được. Chỉ có điều vài tháng gần đây, khó khăn lắm cô mới có được chút
thành tích, nhưng chỉ vì chuyện này mà tất cả trở về con số không. Vị
trí của cô trong công ty đã quay lại lúc đầu, thậm chí còn không bằng.
Điều này khiến cho Diệp Mộc vô cùng tức giận.
Có lẽ do cân nhắc đến mối quan hệ với Dung Nham nên hình thức phạt
Trương Lâm sẽ là hủy toàn bộ các hoạt động gần đây, ca khúc chủ đề trong phim Vấn tình lúc đầu Diệp Mộc giành về cho Trương Lâm bây giờ cũng bị
hủy.
Điệu bộ của Lê Khanh Thần tỏ ra là vì việc công của công ty mà xử lý. Sắc mặt Sunny có chút khó coi. Việc chẳng liên quan gì đến mình nên
Trần Phái Phái ngồi nghịch móng tay, nở một nụ cười trêu ngươi khiến
Diệp Mộc càng thêm tức tối.
Cuộc họp giống như một buổi đấu tố Diệp Mộc, rõ ràng là Lê Khanh Thần đứng về phía Trần Phái Phái, cùng nhau chèn ép cô. Trừ lúc ban đầu nói
lời xin lỗi, Diệp Mộc không nói thêm bất cứ câu nào. Sau khi tan họp,
trên đường tới nhà Tần Tang, Diệp Mộc nắm chặt tay thành hình nắm đấm.
Khi Lý Mộ và cô vợ nhỏ của thằng bé ra mở của, bị vẻ mặt hình tên lửa
của cô dọa cho sợ quá, lùi lại rất nhanh.
Dung Nham đến trước cô vài phút, đang đứng ở hành lang thay giày, Lý
Mộ lùi lại vài bước nên đụng vào chân anh. Dung Nham quay lại đã nhìn
thấy tiểu quái thú mặt mày xám xịt đứng ở cửa, bật cười: “Bảo Bảo à!”
Anh bế cô bé Bảo Bảo của Tiểu Tam đen tối – Trần Ngộ Bạch lên: “Cháu xem vẻ mặt của cô ấy bây giờ có giống mẹ cháu lúc bị bố cháu mắng cho một
trận không?” Diệp Mộc nghe xong càng thêm tức tối, đẩy anh ra, bước vào
trong, ngồi trước tủ giày thay giày.
Bảo Bảo mút ngón tay, chăm chú nhìn Diệp Mộc, lắc đầu: “Không giống,
cô ấy xinh hơn mẹ cháu!” Dung Nham mặt mày tươi cười, không kiềm chế
được, thơm nhẹ lên đôi má hồng mũm mĩm của con bé một cái, khiến cho
Tiểu Lý Mộ đang đứng cạnh nhìn thấy cũng cau có mặt mày.
Bảo Bảo phát hiện thứ dính trên tay mình không sạh, thân mật ôm lấy
cổ Dung Nham, khẽ lau lau ngón tay lên chiếc áo ngoài màu trắng của anh, vừa lau vừa tít mắt cười, nói: “Bác hai, cô ấy nhìn rất giống dì Tiểu
Tứ! Đôi mắt kia kìa.”
Lại là Tiểu Tứ… Diệp Mộc nghe thấy cái tên này liền ngẩng phắt đầu, chỉ nhìn thấy Dung Nham vẫn đang cười, nhưng trong ánh mắt ánh lên một
sự xao động mà anh đã cố kìm nén. Cô vội vàng chuyển chủ đề, vỗ vỗ Lý
Mộ, hỏi: “Mẹ cháu đâu?”
“Trong phòng bếp!” Bảo Bảo cười tít mắt đáp.
Diệp Mộc đi vào bếp, nhìn thấy Tần Tang mặc một chiếc tạp dề màu
hồng, đang gói sủi cảo, Lý Vi Nhiên đeo một chiếc tạp dề màu xanh nhạt,
phụ trách sắp xếp rồi cho sủi cảo vào nồi. Hai người không nói chuyện
nới nhau, tay chân bận rộn, thậm chí đến nhìn nhau cũng không, nhưng
trong khung cảnh ấy, đến con dao đặt trên bàn kia cũng phát ra những tia sáng ấm áp.
Diệp Mộc nhẹ nhàng lui ra ngoài, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là vòm ngực và chiếc áo choàng ấm áp của ai đó trong màn tuyết giăng đầy trời tại đất nước Canada.
Tối nay, gia đình đại BOSS không tới, nhà hốt nam hốt nữ nọ cũng
không đến, nhưng có thêm một người Diệp Mộc chưa gặp, đó là lục thiếu
gia của Lương Thị – Tần Tống. Tần Tống có nét giống Trần Nguyên điển
trai đang rất nổi tiếng, về khí chất thì Trần Nguyên kool hơn, nhưng
người này lại có nét rất phớt đời. Vợ chồng Tần Tang và Lý Vi Nhiên
dường như cố tình để Diệp Mộc và Tần Tống sát lại gần nhau.
Lý Vi Nhiên mời tất thảy mọi người đến là có chuyện vui muốn thông
báo… Tần Tang đã mang bầu. Những người đàn ông không nói gì, chỉ cười, vỗ vỗ vai Lý Vi Nhiên, khen anh nỗ lực canh tác đã có ngày được hái
quả.
Tần Tang pha một ấm trà, kéo Diệp Mộc sang một bên nói chuyện: “Vi
Nhiên lo cho đứa bé, trong vòng ba tháng không cho chị ra ngoài, vì thế
thời gian này chị không có thời gian nói chuyện nhiều với em. Thế nào,
có việc gì không hài lòng không? Nói chị nghe coi.”
“Có cũng không nói cho chị biết được.” Diệp Mộc cười, nói thật lòng.
“Chị, chị thật là hạnh phúc! Lúc nãy em vào bếp, nhìn thấy chị và anh
rể, em chỉ hy vọng trong một đêm có thể lớn thêm bảy, tám tuổi, ngay
ngày mai là có thể ổn định cuộc sống, có chồng có con, vui vẻ, hạnh
phúc.”
Tần Tang nhìn Diệp Mộc vẻ thăm dò: “Diệp Mộc, em hãy nói thật đi, có chuyện gì phải không?”
Diệp Mộc mím chặt môi: “Hôm nay vui thế này, để mấy hôm nữa em sẽ kể, cũng không có chuyện gì gấp.”
“Diệp Mộc, em có muốn ngay bây giờ chị gọi điện cho Lê Cận Thần để hỏi rõ không?” Tần Tang nói đơn giản.
Diệp Mộc phì cười: “Anh ấy dù sao cũng là đại công tử của công ty
giải trí quốc tế C&C, chị nể mặt anh ấy một chút có được không?”
Tần Tang coi như không nghe thấy: “Đây là thành phố C, không phải
Hồng Kông, còn chưa đến lượt Lê Cận Thần kia. Nếu không phải muốn giúp
em, chị còn lâu mới ký hợp đồng Vấn tình với C&C. Diệp Tử! Em tự
mình lo liệu là rất tốt, nhưng hãy thẳng lưng lên một chút! Người khác
so bì năng lực với em, em đừng sợ, so sánh sự cố gắng em càng không phải sợ, biết chưa hả?”
Diệp Mộc nhớ đến việc của mình, lòng lại rộn lên. Tần Tang nhìn biểu hiện của cô: “Sao nào, công việc có gì không thuận lợi à?”
Diệp Mộc ngẫm nghĩ, nghiến răng nói: “Ông đạo diễn Vương quay bộ phim Vấn tình của chị ấy, lúc đầu ông ấy hủy vai diễn của Trương Lâm… Em
nghĩ hai người của em đều là những người mới, đều là lần đầu quay phim,
cùng diễn một lúc cũng không hẳn đã tốt nên cũng không nói gì. Ai ngờ
bây giờ đến bài hát chủ đề trong phim ông ấy cũng không cho Trương Lâm
hát nữa. Công ty cũng có vẻ không hài lòng với em.” Cô không đi vào vấn
đề chính.
Tính cách lớn nhất của Tần Tang là bảo vệ người thân, lúc này sắc mặt cô biến đổi. Diệp Mộc có chút không yên tâm. Một lúc sau, Tần Tang hỏi
Diệp Mộc: “Diệp Tử, em nói đi, em muốn thế nào?”
Diệp Mộc nhìn mũi chân mình, giọng nói có chút không tự tin: “Em
nghĩ… ít nhất cũng cho bọn em hát ca khúc chủ đề được không? Diễn xuất với Trương Lâm là mới mẻ, nhưng cô ấy hát không đến nỗi…”
Tần Tang gật đầu, khẽ cười khẩy: “Chị biết rồi.”
Khi mọi người ra về cũng đã chín giờ tối, Lý Vi Nhiên mượn cớ con gái đi về một mình không an toàn, nói Tần Tống đưa Diệp Mộc về. Tần Tống
cầm trên tay chìa khóa chiếc xe mới coóng, mặt tỏ vẻ sao cũng được. Dung Nham cầm chiếc áo ngoài bước đến, giả bộ như tình cờ đứng trước Tần
Tống và Lý Vi Nhiên, đằng sau Diệp Mộc: “Anh cũng về đây.” Anh lại làm
như tình cờ quay sang Diệp Mộc: “Tiện đường đưa em về nhé?” Diệp Mộc gật đầu lia lịa. Tần Tống khẽ nhướn mày, nhìn Dung Nham một lượt thăm dò,
bật cười thành tiếng.
Vừa ra khỏi cửa, cả hai người thở phào nhẹ nhõm. Diệp Mộc đi sau,
nhìn thấy trên cổ áo anh có thứ gì đó, cô giơ tay ra, Dung Nham không
quay đầu lại, bất ngờ túm lấy cánh tay cô.
“Trên áo anh…” Diệp Mộc giật mình, lúng túng giải thích. Ánh mắt
Dung Nham sáng lên, anh từ từ thả lỏng tay, mím môi, cởi áo khoác ngoài
vắt lên tay.
Không khí có phần trở nên gượng gạo, xuống đến tầng một, bước vào xe, xe của Dung Nham vừa lăn bánh, phía bên trái bỗng có tiếng xe nổ máy,
từ xa chiếc xe rú ga lao đến, Dung Nham lập tức nhấn phanh, người lao về phía trước. Diệp Mộc vẫn hoảng hồn, chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu vàng nhạt vụt qua đầu xe của bọn họ mà lao đi.
“TẦN TIỂU LỤC!” Dung Nham nghiến chặt răng, chỉnh về số lớn nhất, rồ
ga định đuổi theo nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Diệp Mộc, anh
cố gắng kiềm chế cơn giận, thả chân phanh, khẽ xoay vô lăng, chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi bãi đỗ xe.
Suốt quãng đường về, vẻ mặt Diệp Mộc không khá hơn là mấy, Dung Nham
nhìn bộ dạng của cô, không yên tâm cứ để cô về như vậy, chiếc xe rẽ vào
một làn đường lên cầu vượt, một lúc sau dừng trước một con ngõ nhỏ.
“Anh làm gì thế?” Diệp Mộc hỏi.
“Em vẫn còn nợ anh một bữa cơm, đồ không có lương tâm, quên rồi sao?” Dung Nham cười rồi mắng.
Diệp Mộc cau mày: “Anh vẫn chưa no sao?”
“Phí lời!” Dung Nham rút chìa khóa xe, xoa xoa mái tóc cô. “Xuống xe!”
Con ngõ nhỏ tối thui, đường chỗ lồi chỗ lõm, Dung Nham cầm tay Diệp
Mộc, bước đi trước cô nửa bước. Xung quanh chẳng có chút ánh sáng nào,
tiếng động cũng không, anh nhẹ nhàng dẫn đường cho cô, tất cả bỗng giống như vận mệnh, cô có anh dẫn đường, chẳng cần phải lo lắng gì. Con hẻm
im lìm, màn đêm dày đặc, hai hơi thở hòa quyện vào nhau. Những điều khó
nghĩ bấy lâu cô cất giấu sâu trong lòng giờ đây như tan biến, hóa thành
những hạt bụi.
Ngang qua con ngõ nhỏ là một quán ăn tư gia, bà chủ hàng béo tốt chào hỏi Dung Nham rất thân mật. Mặt Diệp Mộc lúc nào cũng ngẩn ra, lưng cô
đẫm mồ hôi, mãi đến khi một nồi cá om dưa bốc khói nghi ngút được mang
lên, mặt cô mới dần dãn ra. “Chỗ này cũng không phải dễ tìm nhỉ, anh
thường đến đây à?” Cô nhìn xung quanh, những đồ dùng bài trí trong nhà
rất bình thường, có một chiếc bàn trong gian phòng, không giống như một
quán ăn tư bình thường. Dung Nham “ừm” một tiếng: “Ngày trước anh hay
đến đây.”
Khói trắng bốc lên, Dung Nham hơi nheo mắt, gỡ thịt cá, gắp một miếng đặt vào chiếc bát trước mặt Diệp Mộc. Diệp Mộc cúi mặt ăn từ tốn. Dung
Nham ngửa cổ uống trà, thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Cuối cùng, Diệp Mộc ăn hết sạch, đến dưa cũng không bỏ sót, sau đó còn uống thêm hai bát canh
lớn.
“Diệp Mộc!” Đợi đến khi cô đặt đũa xuống, Dung Nham châm một điếu
thuốc, nói. “Em đừng nói dối Tần Tang, cho dù là vì ai đi nữa.” Anh có
rất nhiều muốn nói cho cô, rất nhiều điều muốn dạy cho cô biết, trong
lòng anh, người con gái này từ lâu đã không mang dáng dấp của Tiểu Tứ
nữa rồi, nhìn thấy cô bước những bước chưa đúng, anh như nhìn thấy chính mình ngày trước, không thể không kéo cô dậy. Hoặc là, anh không nỡ nhìn thấy cô bị thương. Nhưng anh là gì của cô chứ, chỉ có thể làm như vậy
mà thôi.
“Em đâu có.” Diệp Mộc uống bia ừng ực. Dung Nham nhả một làn khói
mỏng, cười mà như không. Cô chột dạ: “Ít nhất thì cũng không phải hoàn
toàn vì Lê Cận Thần.”
“Vậy tại sao không nói cho Tần Tang biết em và Lê Cận Thần yêu nhau? Lúc đầu đến anh em cũng chẳng nói.”
“Anh cũng đâu có nói với em anh và Phó giám đốc Lê sẽ kết hôn!” Diệp Mộc buột miệng.
Dung Nham khựng lại, đầu cúi thấp, dụi tắt điếu thuốc: “Khanh Thần
rất thông minh, cũng rất được việc, cô ấy rất phù hợp trở thành vợ của
nhị thiếu gia nhà họ Dung. Cô ấy cũng muốn ổn định tại thành phố C, gả
cho nhà họ Dung đối với cô ấy cũng rất có lợi. Vì thế anh và cô ấy có
thỏa thuận ngầm với nhau…” Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Mộc. “Nếu đến lúc
đó cả hai vẫn còn chưa ổn định thì bọn anh sẽ kết hôn.” Diệp Mộc như
không nghe thấy gì, uống thêm một ngụm bia, cười khan: “Ha ha, thế thì
hay quá… Nếu mà như thế, anh sẽ phải gọi em là chị dâu rồi.”
Dung Nham nói ra những lời trong lòng này với hy vọng mãnh liệt, anh
đã chuẩn bị tinh thần cho những câu hỏi hoặc thắc mắc, ai ngờ Diệp Mộc
chẳng tức giận cũng chẳng thất vọng, thậm chí đến tò mò cũng không. Bị
một cú đánh mềm mại thế này, Dung Nham bức bối chẳng nói năng gì, châm
thêm điếu thuốc, rít một hơi mạnh rồi dập tắt luôn: “Ăn xong chưa? Về
thôi!”
Diệp Mộc ăn cay quá nên mặt đỏ ửng, vô cùng hấp dẫn dưới ánh đèn.
Dung Nham nhìn vậy, giơ tay đẩy cô, quát lớn: “Đứng dậy đi trả tiền!
Nhìn bộ dạng của em kìa!”
Diệp Mộc tức tối, lườm anh một cái rồi đứng dậy, cố tình va vào anh. Dung Nham xoa xoa phần vai cô va vào, chỉnh lại cổ áo.
Có thể do nóng và lạnh tác động lên dạ dày, nửa đêm, bụng Diệp Mộc
trở nên khó chịu, buổi sáng gặp Trần Hiểu Vân, một tiếng đồng hồ chạy
vào nhà vệ sinh ba lần.
“Cậu làm gì thế?” Trần Hiểu Vân chau mày. “Bệnh đi tiểu thường xuyên à?”
Diệp Mộc xoa xoa bụng, mặt trắng bệch: “Ăn nhầm đồ, bụng đau quá mà chẳng đi được.”
Trần Hiểu Vân để miếng bánh bao đã đưa tới sát miệng xuống, miệng méo xệch đi.
“Cậu gọi mình ra đây làm gì?” Diệp Mộc ôm bụng, gác chân lên bàn, chẳng còn chút sức lực nào.
“Cho cậu cái này, lời bài hát và sample đều ở trong này.” Trần Hiểu
Vân vứt qua một chiếc USB. “Ngày mai cậu đến phòng thu âm của mình, rồi
hẹn họ hôm nào sắp xếp cho Trương Lâm hát thử.”
Diệp Mộc ngồi phắt dậy, vui mừng reo lên: “Cậu viết xong rồi à?! Trần Hiểu Vân! Tớ yêu cậu!” Diệp Mộc kích động, giơ tay ra bấu véo khuôn mặt Trần Hiểu Vân. “Tớ yêu cậu! Tớ yêu cậu!”
Trần Hiểu Vân bình tĩnh đẩy tay cô ra: “Nếu tớ nói không có chuyện giảm giá đâu, cậu có còn yêu tớ không?”
Diệp Mộc lắc đầu rất quyết đoán.
Tần Tang thu xếp mọi việc rất nhanh gọn, buổi chiều, trong công ty đã có những lời đồn đại rằng nhà biên kịch của Vấn tình phá hợp đồng,
không giao kịch bản nữa, mạnh mẽ tuyên bố rằng rất vui lòng trả tiền vi
phạm hợp đồng. Các thông tin không ngừng được phát ra đi từ nhiều nguồn
khác nhau, Diệp Mộc cả một buổi chiều chạy qua chạy lại giữa phòng nghỉ
và nhà vệ sinh, nghe ngóng được không ít, nhưng bởi cái bụng cứ hành hạ
hết cơn này đến cơn khác nên không còn tâm trí đâu để suy nghĩ.
Lê Cận Thần trở ra từ studio, vừa lúc gặp Diệp Mộc đang bám vào
tường, mồ hôi vã ra như tắm, anh đi tới đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu à?” Anh vừa đến gần, bụng cô lại đau nhói, cô vội vã đẩy anh ra, nhưng đã quá muộn một âm thanh “ướt át” khẽ vang lên, Diệp Mộc
xấu hổ đến mức gần như có thể biến mất ngay lúc ấy.
Mùi vị này quả là không được dễ chịu cho lắm, đến một quý ông như Lê
Cận Thần cũng không thể kiềm chế được, chau mày, sau đó bật cười. Diệp
Mộc quay mặt vào tường, không nhìn anh, xấu hổ tưởng chết đến nơi. Lê
Cận Thần muốn chạm vào vai cô, nhưng lại nhận được một câu nói đầy đau
khổ: “Xin anh đấy, đừng để ý đến em…”
“Mộc Mộc…” Lê Cận Thần cố kiềm chế để không phì cười, nhưng vì bộ
dạng đáng yêu của cô mà bật cười thành tiếng. Diệp Mộc bùng nổ, không
cần biết chỗ này là hành lang người qua người lại, lùi lại xua xua tay,
hét lên bực bội: “Anh mau đi đi, mau đi đi! Buổi tối em xong việc sẽ gặp anh sau!”
Buổi tối, khi gặp Diệp Mộc, Dung Nham chỉ nhìn thấy một con tiểu quái thú đang gầm gừ.
“Này này này!” Dung Nham đẩy con tiểu quái thú đang nhảy lên người
anh, túm lấy cổ anh mà bóp, hỏi Trương Lâm đang nằm trên sofa cười khả
ố: “Làm gì thế? Cô ấy uống nhầm thuốc à?”
“Không phải!” Trương Lâm lắc đầu. “Là xì hơi không đúng chỗ!”
Khuôn mặt Diệp Mộc vốn đã đỏ bừng, không thể đỏ thêm được nữa, thả
Dung Nham ra, quay lại véo Trương Lâm. Trương Lâm gầy gò, bị cô đè xuống sofa đến thở cũng chẳng ra hơi, hét lên kêu cứu. Dung Nham đi tới, nhẹ
nhàng nhấc bổng tiểu quái thú lên, vỗ vỗ đầu cô: “Rốt cuộc là làm sao?”
Diệp Mộc phẫn nộ kể lại toàn bộ câu chuyện mất mặt với Lê Cận Thần
chiều nay, sau đó ngón tay run run chỉ vào mũi Dung Nham: “Đều do anh
hại cả!” Dung Nham nằm trên sofa, cười đến mức cả chiếc ghế cũng rung
bần bật. Diệp Mộc hét lên một tiếng, lao đến đòi anh trả sự trong sạch
và hình tượng thục nữ lại cho cô.
Dung Nham xoa xoa bụng, cười ngặt nghẽo: “Một mình em ăn nhiều như
thế, còn trách anh? Đã nói từ đầu là em trả tiền nên anh mới đi, cuối
cùng khi về vẫn là anh trả tiền, em có còn lương tâm nữa không đấy hả?”
Diệp Mộc nghiến răng ken két, như muốn xông lên cắn anh. Trương Lâm ngồi bên cạnh nói đá thêm vào: “Hai người cùng đi ăn đêm, sao chỉ có chị
Diệp Mộc bị đau bụng thế?” Dung Nham xoa xoa cằm: “Chắc là có liên quan
đến việc cô ấy gần mỹ nam cũng nên.”
“Thế anh bây giờ gần hai mỹ nữ bọn em, sao cũng chẳng có vấn đề gì
thế?” Trương Lâm chớp chớp mắt. “Hay là bây giờ anh biểu diễn tại đây
đi! Anh cũng mất mặt một lần, cho chị Diệp Mộc cảm thấy nhẹ nhõm trong
lòng.”
Mặt Dung Nham tối thui: “Có cần phải như thế không?” Trương Lâm nhìn
Diệp Mộc, Diệp Mộc nhìn Dung Nham, cười khẩy, bẻ bẻ đốt ngón tay, chỉ về phía ấy. Dung Nham “ợ” lên một tiếng, giọng yếu ớt chống đỡ: “Anh…
bây giờ anh không có cảm giác.”
Diệp Mộc nheo mắt lại: “Vậy thì đổi cái khác!” Dung Nham đổ mồ hôi: “Không nên thế chứ?” Diệp Mộc bắt đầu bẻ đốt ngón tay…
Cảnh tượng tàn khốc cuối cùng của buổi tối hôm ấy đó là Dung nhị
thiếu gia phong lưu tuyệt đỉnh của tập đoàn Lương Thị diễn trò cậy gỉ
mũi trước mặt hai người. Trước ống kính điện thoại của Trương Lâm, miệng anh méo xệch, từ từ đút ngón trỏ trái vào lỗ mũi. Hai giây sau anh rút
ra, nhìn, rồi giơ về phía ống kính một cách rất thánh thiện, nói: “Không có gì!”
Trương Lâm và Diệp Mộc ôm nhau cười, chút nữa thì đứt hơi.