Tiểu Thanh nói xong, nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Thạch Yến mới ý thức được mình lỡ lời, bối rối cúi đầu che đi khuôn mặt đang ửng hồng.
Thạch Yến càng lâm vào tình huống khó xử, không thành thật bắt đầu ăn vạ: “Mặc kệ, tóm lại là ta… ta thấy ngươi ở bên ngoài nuôi nam sủng rồi. Nếu hôm nay ngươi không truy cứu việc ta tự ý xuất cung, ta cũng tuyệt đối đem chuyện này quên đi, chúng ta coi như chưa gặp nhau… Thế nào?”
Hàn Thiên Quân tỏ vẻ suy nghĩ một lúc, sau đó hài lòng gật gật đầu: “Xem đề nghị này cũng không tệ…”
Thạch Yến thấy có cơ hội, lập tức tươi cười vỗ vỗ bả vai hắn tiếp tục dụ dỗ: “Rất không tệ luôn ấy chứ, người anh em, ta nói ngươi dù sao cũng là người đứng đầu một cõi, sau này làm chuyện lén lút cũng nên cẩn thận một chút… Ta đi trước đây, tạm biệt!” Nói rồi liền vén váy định chuồn lên xe, nào ngờ váy vừa vén, chân còn chưa kịp nhấc lên mấy phân thì cả người đã bị cố định về vị trí cũ. Giọng nam trầm của vị Quân vương nào đó từ đỉnh đầu truyền đến: “Tuy rằng đề nghị không tệ, nhưng ta không có lý do gì để đáp ứng!”
Trong lòng Thạch Yến hung hăng giơ ngón giữa. Mẹ kiếp, chưa từng thấy ai làm việc xấu mà còn tỏ vẻ hợp tình hợp lý như tên này!
Còn không có lý do để đáp ứng? Đùa với ai chứ, chẳng lẽ hắn cảm thấy việc mình nuôi nam sủng ở bên ngoài không mất mặt, không trái lòng dân sao? Cái tự tin này hắn ở đâu nhặt được vậy?
“Thứ nhất…” Hàn Thiên Quân giống như hiểu được nàng đang nghĩ gì trong đầu, khuôn mặt biểu cảm không rõ là vui hay giận bắt đầu lý giải: “… Ta bên ngoài không nuôi nam sủng, nam nhân lúc nảy ngươi rất nhanh sẽ được gặp mặt chính thức. Thứ hai, nếu ta bên ngoài nuôi nam sủng thật, ngươi nghĩ mình có mấy cái mạng để uy hiếp ta? Cuối cùng, ta không hứng thú với nam nhân, nếu ngươi muốn đích thân kiểm tra, ta thấy bản thân cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận thử trên người ngươi!”
Thạch Yến: “…” Thử cái đầu ngươi! Miễn cưỡng cái đầu ngươi!
Nói tới nói lui, ý của hắn còn không phải là nàng uy hiếp không thành, tội danh thì đầy một gánh hay sao?
“Ta làm sao tin lời ngươi?” Thạch Yến vẫn không chắc lắm, ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét. Chỉ thấy vị Quân vương nào đó vẻ mặt đoan chính nghiêm trang, một bộ dáng ‘cây ngay không sợ chết đứng’. Nhưng lời nói ra lại khiến người ta chỉ hận không thể dùng roi da quất cho vài chục cái: “Không tin ngươi làm gì được ta?!”
Thạch Yến: “…” Được… được… ngươi nắm quyền, ngươi giỏi!
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Nàng mới không tin hắn sẽ tốt bụng mà buông tha cho nàng việc làm trái lời hắn. Đừng bao giờ nhìn vẻ mặt suốt ngày cứ tỏ ra vô hại của người này, kinh nghiệm sinh tồn trước khi xuyên không nói cho nàng biết – Hàn Thiên Quân không đơn giản như những gì hắn thể hiện.
Đương nhiên, Thạch Yến sẽ không bao giờ tự mình lật mặt với hắn, nàng còn muốn nhờ vào vương quyền trong tay hắn mà sống một cuộc sống thoải mái không lo ăn mặc nữa. Vì ở nơi này nàng chỉ có thể dựa vào hắn, từ khi tỉnh lại ở cổ đại thì số phận đã đem nàng buộc dính lên người nam nhân này. Hắn tốt thì nàng được lợi, hắn xấu thì nàng cũng chả thể có kết cục tốt đẹp gì cho cam. Ai bảo nàng là hậu của hắn, ở phương diện nào đó cũng coi như ‘người một nhà’ của nhau rồi.
Nhưng như vậy không có nghĩa rằng nàng không đề phòng Hàn Thiên Quân, bởi vì với nàng hắn là nhân vật quan trọng, mà trong mắt hắn nàng không có chút giá trị lợi dụng nào cả, ai biết một ngày nào đó hắn nhàm chán nàng, đem nàng tống vào lãnh cung còn không phải khổ thân nàng sao?
Vì vậy hiện tại nàng nghĩ tốt nhất vẫn là nhu thuận một chút, chuyện không cần cãi bướng thì nhất định không được cãi.
Hàn Thiên Quân nhìn vẻ mặt dường như vừa trải qua một hồi nghiền ngẫm nhân sinh của nàng, nhịn không được trong lòng có chút chờ mong, nói ra ý kiến của bản thân: “Bổn vương từ trước đến nay không phải người hẹp hòi, ngươi muốn xuất cung ta không ngăn cấm, nhưng những chuyện lén lút theo dõi hay tự ý rời đi mà không thông báo… sau này tốt nhất đừng tái phạm nữa”
Thạch Yến tỏ vẻ trẻ ngoan dễ dạy gật đầu, sảng khoái đáp ứng: “Được!”
Hàn Thiên Quân có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, căn bản không tin nàng đột nhiên lại trở nên nhu thuận như vậy. Tuy rằng trong lòng hắn hoài nghi cũng không trực tiếp vạch trần nàng, vẻ mặt dường như đang ca ngợi mà cười với nàng một cái: “Coi như biết thức thời. Nói đến chuyện xuất cung lần này, ta đúng là có chút chuyện phải nói rõ với ngươi!”
Thạch Yến nhìn hắn, từ chối cho ý kiến. Hàn Thiên Quân cũng không quan tâm đến bộ dạng nàng thế nào, vẫn ung dung tiếp tục câu chuyện của mình: “Bên ngoài nguy hiểm, theo dõi ta càng nguy hiểm, tốt nhất ngươi nên hiểu rõ một nguyên tắc, không phải chuyện của mình thì đừng quan tâm quá nhiều. Nghe rõ chứ?”
“Ta đã nghe rõ!” Thạch Yến chắp hai tay sau đít, gật gù tỏ vẻ không vấn đề gì: “Chuyện hôm nay trước hết ta giải thích một chút. Thứ nhất, ta không theo dõi ngươi, cũng không tò mò ngươi ra ngoài làm gì, ta chỉ là ở trong cung nhàm chán nên tính toán lên người ngươi một chút. Thứ hai, ta đói!” Thạch Yến vừa dứt lời, bụng rất biết phối hợp ‘lục bục’ kêu lên vài tiếng.
Hàn Thiên Quân ý vị cong môi, cười như không cười giơ tay xoa xoa đầu nàng: “Chúng ta hồi cung, ta sẽ sai Ngự Thiện phòng chuẩn bị thức ăn cho ngươi”
“Không cần, tùy tiện ở tửu lâu nào đó ăn chút gì là được” Dù sao nàng cũng không kén ăn, những thứ trong cung tuy là rất ngon nhưng cũng không kém phiền phức, với lại có phần lặp đi lặp lại, nàng ăn cũng muốn ngán rồi.
Hàn Thiên Quân đương nhiên biết trong lòng nàng nghĩ gì, nhưng thân phận không cho phép hắn tùy hứng theo nàng. Lúc sáng xuất cung không có chuẩn bị cẩn thận trước, trên người bọn hộ y phục xa hoa rất dễ dẫn dắt sự chú ý, mà bản thân hắn ở bên ngoài không thể sử dụng võ công, nếu gặp phải bất trắc thì e rằng không hay. Vì vậy vị Quân vương nào đấy lại theo thói quen vuốt ve đầu Thạch Yến vài cái, giọng nói mang theo vài phần áy náy khó nhận ra: “Không được, chúng ta vẫn nên hồi cung, còn nữa, ngươi ngồi cùng xe ngựa với ta”
Thạch Yến không để ý bàn tay hắn đang làm loạn, chỉ là có chút không thể tin được: “Ngươi và ta? Chúng ta ngồi cùng xe? Ha ha, Quân vương ngài thật biết đùa quá” Ai thèm ngồi một chỗ với hắn, nàng còn chưa có sống đủ thoải mái đâu!