Ai Cho Ngươi Hôn?

Chương 15: ​


Từ nhỏ Kiến Hòa luôn được người thân bao bọc trong nhung lụa yêu thương mà lớn lên, mọi việt mọi điều đều có người đau sủng xót thương, thay nàng ta giải quyết, hầu như chưa từng tiếp xúc với cuộc sống đầy chông gai trên thực tế, cho nên hình thành thói quen ương ngạnh tự cho mình là nhất cũng chẳng có gì là lạ. Tuy nhiên thật không may, Thạch Yến chính là ghét nhất loại tiểu thư công tử không hiểu sự đời còn bị ái kỷ trầm trọng này, cái loại không biết trời cao đất dày, tùy hứng ấu trĩ, chuyên gây chuyện cho người khác, dám làm không dám gánh, không lường trước hậu quả này, làm ra chuyện thương thiên hại lý gì cũng không lạ.

Kiến Hòa há hốc mồm nhìn nữ nhân có ánh mắt sắc bén trước mặt, trong lòng vừa giận dữ vừa sợ hãi, phân vân không biết nên thế nào cho phải. Nếu nàng ta bỏ đi bây giờ thì quá mất mặt, nhưng còn không đi… nàng ta hoàn toàn không nghĩ mình sẽ đấu thắng nữ nhân này, cũng không mong Thạch Yến sẽ nương tay nể tình với nàng ta.

Thạch Yến nhìn thấy nàng ta tức giận xanh mặt, khóe môi giật giật như bị chuột rút mà vẫn không đáp lại thì có hơi thất vọng.

Haizz, mới mắng một chút là á khẩu rồi mà còn học đòi người ta đi đánh ghen cơ đấy?! Nghĩ đến đây, lại nhìn thấy Kiến Hòa còn ngang bướng đứng đó không cam tâm rời khỏi, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên nụ cười mỉa mai: “Quận chúa là còn muốn ở lại uống tách trà sao? Cũng thật trách người làm hoàng tẩu này xử sự không chu đáo, để muội đứng lâu như vậy. Nào, ngồi xuống hàn huyên một chút” Giọng điệu giống như lúc nảy chưa hề xảy ra chuyện tranh chấp gì.

Kiến Hòa cắn răng ép mình không điên tiết, âm điệu mang theo mười phần bất mãn: “Ngươi dựa vào cái gì mà hết đùa giỡn Vũ ca xong, lại nhoáng cái chuyển sang trở thành nương tử của Quân ca?!” Đúng là chưa thấy ai không biết xấu hổ như người này mà!

Thạch Yến nghe nàng ta nói vậy, không tự chủ được nhướn cao đôi mày liễu xinh đẹp, vẻ mặt vạn phần hứng thú. Không tồi, nàng tuy nhận ra Hàn Thiên Vũ với công chúa Thạch Yến trong quá khứ quan hệ không tầm thường, nhưng sự tình rõ ràng thế nào thì nàng đành chịu. Hôm nay thật không ngờ có người đưa chân thướng tới tận cửa muốn nói cho nàng, nàng có ngu cũng biết phải lợi dụng cho tốt à nha.


“Muội muội nói vậy là có ý gì? Chắc muội không biết, ta chính là bị mất trí nhớ rồi, nhưng nghe mọi người nói chính là Vũ vương chính tay sắp đặt hôn sự cho chúng ta nha?!”

“Làm sao có thể…!” Kiến Hòa không tin lớn tiếng kháng nghị: “Vũ ca và ngươi chẳng phải lúc trước… còn hại mọi người nói Quân ca cướp mỹ nhân trong lòng hoàng huynh, tạo thành tiếng xấu!”

Thạch Yến kinh ngạc.

Hàn Thiên Quân cứ như vậy phải gánh tai tiếng này hay sao? Hắn cũng đâu có ngốc, chuyện này ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của hắn trong việc trị vì giang sơn, nham hiểm như hắn, không thể nào không nhìn ra chuyện này, nhưng là vì sao phải…

“Đang nói gì có vẻ hòa hợp vậy?” Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền vào khiến mấy nữ nhân trong phòng không tránh khỏi giật thót. Hàn Thiên Quân trên mặt là biểu tình thong dong như thường, nhưng là không ai biết được từ xa hắn đã nghe thấy những chuyện xảy ra ở đây. Hai nữ nhân này thiếu chút nữa là lao bào cấu xé lẫn nhau, khi không lại dịu xuống chuyển sang đàm thoại, làm hắn không khỏi thắc mắc phụ nữ tâm tình cứ thất thường thế sao?

Thạch Yến hơi chột dạ không lên tiếng. Tuy là nàng không hề biết chân tướng sự thật như thế nào, nhưng sống trong thân xác người ta cũng phải giúp người ta thu dọn một chút hậu quả, dù rằng nàng chẳng có chút liên quan nào. Hừ!

Kiến Hòa dường như đối với Hàn Thiên Quân có chút sợ hãi, vừa thấy hắn đến đã cuối đầu im thin thít không nói câu nào, quên cả đại lễ. Hàn Thiên Quân đem biểu tình của hai ngườ thu hết vào trong mắt, cười đến là hòa ái ôn nhu: “Kiến Hòa, nếu không còn việc gì muội có thể hồi phủ, ta có chút chuyện muốn nói với biểu tẩu muội”

Kiến Hòa như được đại xá, nhanh chóng hành lễ: “Vậy muội cáo từ” Nói xong liền lập tức xoay người rời khỏi, động tác tao nhã, bước đi nhanh nhẹn, không cách nào hình dung được đây chính là cô quận chúa chanh chua ngu ngốc lúc nảy.

Thạch Yến cũng không có thời gian cùng tâm tư điểm xem Kiến Hòa làm gì nói gì, chỉ biết khi Hàn Thiên Quân vừa nhắc đến tên mình, cả thân thể nàng đều căng cứng như bị đóng băng, lãnh!


“Lại đây!” Hàn Thiên Quân không câu nệ tiểu tiết ngồi xuống cái ghế Thạch Yến chuẩn bị cho Kiến Hòa quận chúa, thoải mái hướng nàng ngoắc đầu ngón tay. Nếu là bình thường, xét tính tình Thạch Yến nhất định bỏ lơ hắn, nhưng không hiểu sao hôm nay cô nương nào đó trong lòng cứ đối người này có chút áy náy.

Nàng có ngu cũng biết tự mình suy ra vấn đề một chút, theo logic cẩu huyết của mấy bộ phim cổ trang về tranh quyền đoạt vị, huynh đệ cắn nhau… nàng từng xem ở hiện đại. Hàn Thiên Vũ khi không đem tình nhân hiến cho hoàng đệ nhất định có tâm cơ không nhỏ, trước mắt là bôi đen danh tiếng của Hàn Thiên Quân, sâu xa về sau… chắc là muốn đem nàng biến thành nội gián đi? Nhưng thật không may thay hắn đã đi lầm một bước, không nữ nhân nào chịu thất tiết dễ dàng như vậy, huống chi đây còn là một vị Công chúa cao cao tại thượng?! Vì thế bức nàng ta đau lòng tự vẫn, được dịp nành xuyên qua nhập vào.

Tính sai một bước này, Hàn Thiên Vũ toàn bộ kế hoạch đều biến thành một câu “không trộm được gà còn mất luôn nắm gạo”.

Nhìn đến người nào đó vẫn luôn thường trực nụ cười vừa có vẻ vô hại lại mang theo một chút vô lại, ngón tay vẫn kiên trì hướng về phía nàng ngoắc ngoắc: “Lại đây!” Giọng điệu không cho phép từ chối. Thạch Yến không biết mình rốt cuộc là bị quỷ nhập hay thế nào, ngoan ngoãn đứng lên đi đến trước mặt hắn. Hàn Thiên Quân liếc qua nha hoàn nào đó vẫn còn đứng như người tàn hình trong phòng, nha hoàn nào đó thức thời lập tức bay biến không một tiếng động.

Thạch Yến chán nản.

Sau khi trong phòng đã không còn ai khác, Hàn Thiên Quân đột nhiên kéo nàng ngã vào lòng mình, giọng nói mang theo mấy phần vô định: “Có chuyện muốn hỏi, hử?”


Thạch Yến theo bản năng muốn vùng ra, nhưng cố gắng vài lần liền phát hiện ra không có khả năng, đành ngoan ngoãn hưởng thụ dựa vào lồng ngực tinh tráng của hắn. Hừm, có mỹ nam cam tâm cho nàng ăn đậu hủ nha, nàng cũng không ngại đâu!

“Ngươi đừng nói với ta không nhìn ra được âm mưu của Vũ vương, hắn ta vốn là muốn lợi dụng việc ngươi thú (cưới) ta mà bôi đen danh tiếng của ngươi, như vậy ngươi vẫn nghe theo hắn?” Nghe giọng điệu của Kiến Hòa quận chúa kia, hình như không ai biết được người đề nghị hôn sự này vốn là Hàn Thiên Vũ mà đều quy hết tội lỗi lên đầu Hàn Thiên Quân hắn. Tuy vì thân phận đặc biệt của hắn nên không ai dám tỏ thái độ ra mặt hoặc nói thẳng cho hắn biết, dù vậy trong lòng thần dân sẽ không nghĩ xấu cho hắn đi?

“Biết! Như thế nào, lo lắng?” Hàn Thiên Quân nhìn thân thể nhỏ bé trong lòng, không nhịn được đưa tay vân vê lọn tóc đen mượt của nàng chơi đùa, hoàn toàn không để tâm đến câu trả lời của mình có bao nhiêu tùy hứng.

Quả nhiên ngay khi Thạch Yến nghe được liền muốn cắn người, ngẩn phắt đầu lên định chất vấn hắn, nào ngờ đầu vừa ngẩn đã đâm phải cái cằm cứng như thép của Hàn Thiên Quân, đau đến nhe ra trợn mắt. Tên nào đó không vui lừ mắt: “Ngươi phát bệnh cái gì?”Thạch Yến nổi bão: “Ta mới tính hỏi ngươi phát điên cái gì đây, biết rõ bị người ta đào bẫy mà còn tự mình nhảy vào, ngươi ngu hả?!”

“Không quan tâm!” Nữ nhân này dám ở đây mắng hắn? Nàng đụng đầu đụng đến dập não rồi à? Trở nên to gan như vậy???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.