Đọc truyện Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm – Chương 51: Ở bệnh viện…… Không được sao
Edit + Beta: Vịt
Cảnh sát lấy khẩu cung lại tốn ít thời gian, sau khi xử lý xong cái đuôi bên này, Lư Ninh cũng rất nhanh vùi đầu vào công việc. Nhưng vết thương trên người Thích Thiên Bách vẫn chưa khỏi, hồi đó vội vội vàng vàng rời khỏi Hạng thành, hiện tại lại hấp tấp trở lại, bên cạnh cũng không có ai có thể chăm sóc anh, Lư Ninh đành phải mỗi ngày công việc kết thúc, buổi tối tới bệnh viện.
Đối với hành động gần đây lại không ngồi ca muộn của cậu, Liên Hồng Nhất biểu đạt cực độ thất vọng.
“Chị thấy thằng nhóc cậu chính là không nhớ lâu, lúc trước đảm bảo với chị mình tuyệt đối cố gắng làm việc, lúc này mới mấy ngày, lại mắc bệnh cũ, cậu mấy ngày không đi làm tối rồi?”
Chẳng những không làm ca tối, còn luôn dùng phòng bếp trong quán nấu đồ, sau đó mang đi…… Liên Hồng Nhất luôn có loại ảo giác, hình như quán bar Ánh trăng rất nhanh sẽ bị cậu hốt sạch.
Lư Ninh hiển nhiên đối với ý nghĩ của Liên Hồng Nhất trong lòng biết rõ, cười rót canh gà trong nồi đất vào trong bình giữ ấm, một bên nói: “Chị Liên, đây nhưng là em tự bỏ tiền mua a, chị thật sự không thích dùng đồ dùng nhà bếp trong quán, em trả tiền là được chứ?”
Sau khi tan việc lại về nhà nấu cơm, tới đưa cho Thích Thiên Bách…… Anh chắc sẽ chết đói, cho nên không bằng trực tiếp nấu trong quán, sau đó ngồi xe đi bệnh viện.
Liên Hồng Nhất chọt trán cậu một cái, “Ít nói hươu nói vượn cho chị, trọng điểm là cậu ngoan ngoãn đi làm, ít chạy ra bên ngoài!”
Lư Ninh sau khi đựng canh gà xong, cười cười với Liên Hồng Nhất: “Em đều mang theo tài liệu bên người, tới bệnh viện cũng có thể xem, khẳng định không làm lỡ công việc.”
“Hầy……”
Lư Ninh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chị Liên, người ta nhưng vì cứu em từ trong tay côn đồ ra mới bị thương, em dù sao cũng không thể sau khi được cứ quay đầu bỏ chạy, mặc kệ anh ta chứ?”
Liên Hồng Nhất còn chưa nói tiếp, Lư Ninh lại nói: “Tôi nhưng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, chị Liên, chị cũng đừng nhìn chằm chằm em nữa.”
Lời Lư Ninh đều nói tới mức này rồi, Liên Hồng Nhất tự nhiên không tiện ngăn cản nữa, lúc ấy tin tức ngân hàng Hạng thành bị cướp ồn ào tới sôi sùng sục, bình thường xảy ra giá cả kỳ ba đã có thể bị nghị luận nửa ngày, cô sống lớn như vậy còn chưa từng gặp cướp ngân hàng quang minh chính đại đây.
Vị anh hùng trong thấy việc nghĩa hăng hái làm cứu Lư Ninh trong truyền thuyết kia, ở trong mắt Liên Hồng Nhất tự nhiên càng tính là sự tồn tại giống như truyện huyền huyễn. Có một số việc cũng là bởi vì mọi người không tin tưởng nó sẽ phát sinh nữa, mới sẽ do lơ là bình thường trở thành bàn luận đáng giá như vậy.
Lư Ninh ôm bình giữ ấm ngồi trên taxi, trong đầu kỳ thực còn đang suy nghĩ mấy chuyện về Ninh Tuyết Phong.
Sau khi Lư Ninh lại một mình gặp mặt Ninh Tuyết Phong, nói tới cũng là một lần ngoài ý muốn, không phải Lư Ninh chủ động tìm tới, cũng không phải đối phương chủ động tìm cậu, tình cờ một lần trùng hợp, bọn họ ở trên đường gặp, Ninh Tuyết Phong liền kéo cậu tới chỗ không có ai một mình nói chuyện.
“Cậu không cần phí mấy tâm cơ kia, cho dù tìm Trang Việt bắc cầu, tôi cũng sẽ không nhận cậu.”
Ninh Tuyết Phong trào phúng mà nhìn Lư Ninh, lời nói ra tính chỉ hướng rất rõ ràng, lại làm cho Lư Ninh có chút không sờ được đầu Trượng nhị hòa thượng. Lúc ấy cậu không mở miệng trước, trầm mặc lại bị Ninh Tuyết Phong coi là khiêu khích.
“Mẹ cậu con đàn bà kia, cả ngày nghĩ tới thấy người sang bắt quàng làm họ, năm đó đã cùng Thích Tuần không rõ không ràng, người ta chướng mắt cô ta, cô ta còn mặt dày tự tiến cử chiếu, hiện tại muốn tìm tôi làm oan đại đầu (*), nằm mơ giữa ban ngày.”
((*) oan đại đầu: giống như Công tử Bạc Liêu, vung tiền như rác)
Ninh Tuyết Phong một chút cũng không khách khí, lời nói ra giống như dao găm, từng dao từng dao nhắm ngay trái tim “Ninh Kinh Hồng”: “Ai biết cậu là nghiệt chủng bà ta sinh với dã nam nhân nào chứ, hiện tại lại muốn tính lên đầu tôi…… Ha ha, phí nuôi dưỡng các người một phân cũng đừng nghĩ.”
“Ninh tổng, nói xong chưa?”
Lư Ninh toàn bộ quá trình mỉm cười nhìn gã, cậu tận lực không nhập mình vào Ninh Kinh Hồng, nhưng người này miệng thật sự quá không sạch sẽ, cho dù không nhập vào, cũng nghe tới nổi trận lôi đình.
Bất quá từ trong nội dung gã nói, Lư Ninh cũng biết một vài chuyện, tỷ như Ninh Kinh Hồng từng bởi vì vấn đề tiền lén lút đi tìm gã, còn từng bị Ninh Tuyết Phong cự tuyệt.
Nghĩ đến cũng đúng, Ninh Kinh Hồng lúc ấy bị vây vào tình cảnh cùng đường như vậy, nếu như lại biết Ninh Tuyết Phong có thể là cha mình, nhất định sẽ đi nhận thân. Trẻ con chính là trẻ con, không biết thế gian này gian nguy, Ninh Tuyết Phong lớn tuổi như vậy, dựa vào quan hệ của vợ mới có thể leo lên, nhưng vẫn lén lén lút lút tìm hoa hỏi liễu, nghĩ tới không thiếu nhất chính là con riêng đi, loại “cha” này làm sao sẽ để Ninh Kinh Hồng vào trong mắt.
“Ninh tổng không hi vọng liên quan tới tôi, cái này vừa vặn cũng là hi vọng của tôi. Không bằng cứ như vậy đi, mọi người sau này gặp mặt, coi như người xa lạ, nhưng nếu như ông muốn tìm tôi làm giao dịch trên công việc, vẫn là cực kỳ hoan nghênh.”
Cậu đi về phía trước hai bước, như muốn vỗ vỗ tro bụi trên vai cho Ninh Tuyết Phong, nhưng thản nhiên mà từ đầu vai gã gỡ xuống một sợi tóc — Ninh Tuyết Phong mặc dù tròn xoe, nhưng thế nhưng hiếm thấy không hói đầu biến thành địa trung hải, mấy sợi tóc này đoán chừng phải mấy năm nữa mới rụng.
“Hôm nay cứ như vậy đi, Ninh tổng.”
Lư Ninh nhìn gã, cười ra mùi vị lương bạc: “Nhưng lần sau gặp mặt, hi vọng ngài nói chuyện khách khí một chút, tôi cũng không phải người không có tính khí.”
Đã đến đầu mùa đông, bầu trời bắt đầu bay một ít tuyết nhỏ, taxi phá vỡ gió đem chạy cực nhanh về phía trước, đánh tan bông tuyết tung bay trước đèn xe, thế nhưng ở trong thành phố náo nhiệt tạo thành một loại yên tĩnh giả tạo.
Lư Ninh ôm bình giữ ấm, mặt không biểu tình nhìn những bông tuyết kia, tay phải đặt trong túi áo chặt chẽ nắm lấy một cái túi dán miệng — bên trong là một sợi tóc.
Ninh Kinh Hồng có lẽ đã sớm xem qua cái hộp gỗ đen của mẹ Ninh, vì mấy bức thư kia đã xác định Ninh Tuyết Phong là cha ruột của hắn, nhưng cách làm đảm bảo nhất vẫn là làm giám định DNA.
Sự thật trước mặt, cậu ai cũng không tin.
Sau khi tới bệnh viện, Lư Ninh không vội đưa cơm cho Thích Thiên Bách, trước tìm tới bác sĩ lần trước, kết quả giám định người thân của cậu và Thích Thiên Bách đã ra, dù sao cũng phải biết rõ Ninh Kinh Hồng và Thích đại thiếu gia này rốt cuộc là quan hệ gì mới được.
“Bác sĩ, tôi còn muốn làm giám định lần nữa, bất quá lần này chỉ có tóc……”
“Rễ tóc vẫn còn giữ lại chứ?”
Lư Ninh đưa cọng tóc kia tới, trong lòng không chắc: “Không rõ lắm, ngài kiểm tra chút?”
Bác sĩ đáp ứng, thuận tiện giao báo cáo lần trước cho Lư Ninh, người sau sau khi xem xong rốt cục thở phào nhẹ nhõm — Ninh Kinh Hồng và Thích Thiên Bách không có liên hệ máu mủ…… Rất tốt rất tốt, muốn cậu và anh ruột trên thân thể phát sinh quan hệ cũng coi như loạn luân, cho dù trong lòng không loạn, tóm lại không chịu được.
Tinh thần mẹ Ninh quả nhiên có chút không bình thường.
Lư Ninh tìm nơi, dùng bật lửa đốt bản báo cáo kia thành tro, từ trong cửa sổ phòng bệnh lầu 8 ném xuống, tro bụi xen lẫn tuyết bị gió thổi tới không thấy nữa, cậu mới xoay người đi tìm Thích Thiên Bách.
Lư Ninh làm việc luôn luôn giọt nước không lọt, thứ cậu không muốn để cho người khác biết, chết cũng không có ai biết.
Đi tới trước phòng bệnh Thích Thiên Bách, bên trong thế nhưng một mảnh đen kịt, thằng cha này chẳng lẽ không ngoan ngoãn dưỡng thương? Lư Ninh một bên nghi ngờ một bên thử vặn mở tay nắm cửa phòng bệnh, vậy mà bị cậu vặn ra.
“Kỳ quái……”
“Chỗ nào kỳ quái?”
Có người từ phía sau ôm tới, tiếng hít thở gần ở bên tai.
Lư Ninh bị dọa hết hồn, túi văn kiện rơi trên mặt đất trượt ra thật xa, bình giữ ấm trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất. Cũng may Thích Thiên Bách ở trong bóng tối chờ lâu rồi, nhìn bóng đêm rất mạnh, hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn, đã sớm một bước tiếp được bình giữ ấm đặt lên bàn.
“…… Dọa chết em rồi!”
Thích Thiên Bách túm lấy tay cậu muốn sờ công tắc đèn, cúi đầu từ bên gáy Lư Ninh hôn lên, hôn tới sau tai cắn vành tai cậu nhẹ nhàng mút vài: “Sợ gì a? Nơi này cũng không có ai khác.”
“Cạch.”
Lư Ninh nghe được tiếng khóa cửa, tóc trắng sau gáy lập tức khẩn trương mà dựng lên — toàn thân Thích Thiên Bách, trong lỗ chân lông đều tản ra mùi vị nguy hiểm, tên vô sỉ này khẳng định đang đánh chủ ý gì không tốt, khóa cửa còn không bật đèn…… Muốn làm gì?
“Ê……”
Lư Ninh bất đắc dĩ đè lại tay anh, Thích Thiên Bách nhân cơ hội nắm tay Lư Ninh ở lòng bàn tay, ép cậu quay đầu lại, cúi đầu quấn lấy cậu hôn lên.
Sống cùng Lư Ninh nhiều ngày như vậy, Thích Thiên Bách trong lòng có tính toán, cậu dường như lúc hôn dễ dàng xuất thần hơn, mấy lần trước đối phương bị anh hôn ra phản ứng, lúc dính sát một chỗ rất dễ dàng có thể cảm giác được……
“Ưm……”
Tiếng mút vào trong bóng đêm càng dễ dàng bị nghe thấy, Thích Thiên Bách ôm cổ Lư Ninh hôn hồi lâu, ôm chặt cậu, dán vào sau lưng cậu, sau đó hai người cùng ngã xuống giường.
Lư Ninh bị anh đè tới không thở nổi, thật vất vả ngọ ngoạy lộ mặt ra, tóc lộn xộn mà dính trên mặt: “Anh có thể đàng hoàng chút không, vết thương còn chưa khỏi……”
“Khỏi rồi.”
Thích Thiên Bách một bên cười một bên giống như làm nũng ở gáy cậu cọ sát, trên tay cũng không nhàn rỗi, trên miệng cũng không nhàn rỗi, cắn gáy Lư Ninh, còn oán trách quần áo cậu một lớp lại một lớp.
“Lần sau tới gặp anh nhớ mặc ít chút.”
Lư Ninh cơ hồ muốn đánh chết anh: “Thích thiếu gia……”
Thích Thiên Bách cởi hồi lâu, ôm chặt eo Lư Ninh lẩm bẩm: “Xem ra em thật sự không nhớ được.”
“Nhớ cái gì?”
“Em trước kia gọi anh là A Kiền.”
“……”
Lư Ninh nằm nhoài ở đó phân biệt hồi lâu, đột nhiên nhớ tới đoạn ghi âm lúc trước, đúng là gọi “A Kiền”, cậu lúc ấy tưởng đối phương là con gái, quyết định gọi “cô” là “A Thiến”.
“Phì……”
Thích Thiên Bách chống cằm ở đỉnh đầu Lư Ninh nhẹ nhàng cọ: “Cười gì?”
“Anh tại sao giả bộ con gái.”
Nhắc tới cái này Thích Thiên Bách liền tức, một bên trách Lâm Thụy Đông một bên trách Lư Ninh, dùng sức lật cậu qua, sau đó mình giống như con gấu đè người ta không để cho nhúc nhích: “Muốn hỏi em tại sao đối với cách nói chuyện bán manh hữu hảo như vậy, em tưởng anh nguyện ý nói chuyện kiểu sóng cuộn vậy hả?”
Lư Ninh sờ sờ mặt anh, không biết là an ủi hay là phần thưởng: “Em nhớ anh hình như không thích người khác gọi anh là A Kiền.”
— Lần đó ở biệt thự cũ nhà anh gặp mặt, Thích Thiên Bách nhưng là ngay cả cha anh cũng rống, không cho người ta gọi anh là A Kiền.
Mặt Thích Thiên Bách giấu ở trong bóng tối, nhìn không rõ biểu tình của anh, nhưng mắt sáng lập lòe, giống như động vật nhỏ, lại giống như dã thú.
“Một năm đó em mất tích……”
Anh nói đến một nửa Lư Ninh liền hiểu được — Người không thấy, nhưng ký ức còn đây, Thích Thiên Bách sẽ vì mấy xưng hô râu ria này nhớ tới người mất tích kia, không phân rõ được thực tế và hư ảo. Lư Ninh có chút đau lòng, bưng mặt anh, ở trên môi Thích Thiên Bách hôn một cái: “Xin lỗi.”
Người sau được voi đòi tiên mà hôn lại, ôm eo cậu dùng sức siết chặt, Lư Ninh cảm giác đối phương ở trên cổ cậu giống như trồng dâu tây tới hăng say, hơn nữa hoàn toàn không có ý tứ muốn dừng lại, liền vứt bỏ chống cự, thở dài ở đỉnh đầu Thích Thiên Bách vuốt ve: “Chỉ bất quá em không nghĩ tới.”
“Không nghĩ tới cái gì?”
Trong mắt Lư Ninh mang theo cười, trong bóng đêm nhìn chằm chằm anh: “Anh coi em là mặt dưới?”
“…… Em có cái gì tự tin lên làm mặt trên.”
“Ghi âm của em là mặt trên.”
“Ghi âm không tính!”
(Tắt đèn hài hòa!)
Hai người đang tới thời khắc mấu chốt, đột nhiên có người gõ cửa, Lư Ninh thở hồng hộc mà ôm chặt đầu Thích Thiên Bách, ngẩng đầu cẩn thận lắng nghe, là tiếng gõ của của hộ sĩ, nhưng đối phương chỉ gõ hai cái, liền rời đi — Chắc là muốn thay thuốc cho thằng cha này.
Tiếng bánh xe đẩy càng ngày càng xa, Lư Ninh nhịn không được niết mặt Thích Thiên Bách: “Nhẹ chút…… Đừng quấy nhiễu dân.”
Thích Thiên Bách bắt được tay cậu kéo ra, một lần nữa cúi đầu hôn Lư Ninh, trong miệng còn mơ hồ mà phản bác: “Chẳng lẽ không nên khen anh tắt đèn khóa cửa là hành động sáng suốt?”