Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 13: Chồng của nữ nhân bao dưỡng hắn tìm tới cửa


Đọc truyện Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm – Chương 13: Chồng của nữ nhân bao dưỡng hắn tìm tới cửa

Edit + Beta: Vịt

Gặp phải chuyện như vậy, tâm tình Lư Ninh trở nên phi thường không tốt, cũng không thể nói phải may mắn đối phương không phải kẻ thù của Ninh Kinh Hồng, hay là nên buồn bực mình xui xẻo — họ Thích kia đến tột cùng là ai, sao lại bắt người?

Xã hội đen sống mái với nhau?

Bộ dáng của hắn quả thật không giống người tốt, nhưng nếu nói xã hội đen thu phí bảo vệ, vơ vét tiền, Lư Ninh khả năng còn tin, tụ tập gây chuyện lại không kiếm lời, làm không tốt còn phải ngồi xổm sau song sắt, đoạt địa bàn a? Đùa à, kinh tế xã hội đương nhiên kiếm tiền quang trọng nhất, xã hội đen cũng phong đều phải kẻ ngu.

…… Mà thôi, không nghĩ nữa, đây vốn không phải chuyện cậu nên nghĩ.

Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung hai cái, Lư Ninh cầm lên vừa nhìn, là tin nhắn Hoàng tiên sinh gửi tới, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Đối phương chung quy vẫn là lo lắng vụ của mình, mà hiện tại không có quan hệ xã hội có thể tín nhiệm, đương nhiên là mở rộng vung lưới.

Lư Ninh đóng lại điện thoại, chuẩn bị trước tiên tới cửa hiệu cắt tóc sửa lại một chút mái tóc dài, sau đó trực tiếp đi tới địa điểm đã hẹn. Cậu hiện tại không thể trở lại quán bar, người tìm tới cửa kia không biết đã đi chưa, nếu như cậu đột nhiên sát hồi mã thương (*), hiện tại trở về khẳng định bị tóm.

((*) quay đầu lại bất giờđâm giáo vào kẻđịch, “sát hồi mã thương” cũng có nghĩa lúc trước vắng mặt sau đó trở lại đền bù. Ví dụ như năm nay mình không thểđi họp lớp, năm sau mình sẽđi => cái này cũng gọi là sát hồi mã thương. Trong trường hợp này hiểu theo cách hai)

…… Lần này trở về nhất định sẽ bị Liên Hồng Nhất mắng chết, nghề này của bọn họ kiêng kị nhất gây phiền toái cho quán, làm cho người nhét đầy quán rượu còn muốn bà chủ đánh yểm trợ cho cậu, cậu có lẽ là người đầu tiên từ khi “Ánh trăng” thành lập tới nay đi.

Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, Lư Ninh đi tới bên đường cái đang chuẩn bị vẫy xe, liền bị hai người cản lại, Lư Ninh nghi ngờ lui về sau một bước: “Chuyện gì?”

Cậu nói xong liền cảm thấy không tốt lắm, lập tức xoay người, chưa chạy được mấy bước đã bị người tóm được, hai người kia cái gì cũng không nói, mỗi người một bên tóm lấy cánh tay Lư Ninh mang cậu tới chỗ cách xa đám người. Lư Ninh sau khi ngạc nhiên chỉ cảm thấy muốn chửi đổng, cậu bị người người kéo hai chân tách khỏi mặt đất, ra sức uốn éo thân thể, một bên giãy dụa một bên lớn tiếng kêu lên: “Buông tôi ra! Các người là ai!” (Tôi không biết các người! Các người đi ra điiiiii =))))

Hai người kia rất nhanh liền phát hiện ý đồ của Lư Ninh, trong đó một tên đưa tay che miệng cậu, một tên khác thấp giọng cảnh cáo nói: “Không muốn bị đánh bất tỉnh thì cứ kêu.”

Người kia lực tay rất lớn, Lư Ninh cảm giác hai bên má mình đều bị bóp tới lõm xuống, cậu không dám giãy dụa nữa, trong lòng đem Ninh Kinh Hồng lăn qua lộn lại mắng mấy trăm lần.


Người này tuổi còn trẻ sao lạ có thể gây chuyện như vậy.

Lư Ninh bị hai người kia kéo nhét lên một chiếc xe, sau đó trên đầu liền bị trùm một cái bao tải đen, Lư Ninh trong lòng trong nháy mắt lạnh một nửa, điệu bộ này của đối phương quả thực giống như muốn hủy thi diệt tích cậu vậy. Cậu nhanh chóng bỏ tay vào túi áo, lung tung gửi một tin nhắn: “Cứu mạng, tôi bị bắt cóc, nhanh báo cảnh sát chút.”

Lư Ninh cũng không biết mình gửi tin nhắn cho ai, có thể là Hoàng tiên sinh cậu vừa liên hệ, cũng có thể là Trần Huy, hoặc là Liên Hồng Nhất…… Bất kể là ai, cậu hi vọng đối phương cho dù không muốn tới cứu người, ít nhất có thể báo cảnh sát.

Ninh Kinh Hồng trên đời này không chỗ nương tựa, chỉ có một người mẹ bị bệnh nằm giường, Lư Ninh còn thảm hơn hắn, cậu khi còn sống đã không có tình cảm liên quan tới thế giới này, cho nên cậu muốn liều mạng kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền…… Như vậy chí ít lúc cậu cần người khác giúp đỡ, còn có tiền có thể dựa vào.

Tin nhắn của Lư Ninh vừa gửi ra, hai cánh tay cậu đã bị vặn áp ra sau lưng, đối phương đối với cậu không chút khách khí, lực đạo lớn tới mức hận không thể vặn hai cánh tay Lư Ninh xuống.

“Shh —! Các người nhẹ chút, tôi không muốn chạy trốn!”

Lư Ninh không nhìn thấy mặt hai người, cũng nhìn không rõ đường, bất cậu nghe được bọn chúng phát ra tiếng giễu cợt khinh miệt.

“Đau vậy thì kêu lên, tiểu bạch kiểm chính là tiểu bạch kiểm, yếu tới mức không giống đàn ông.”

Lư Ninh nghe vậy lúc này phản ứng đầu tiên là tức giận lãnh tĩnh lại từ trong lời đối phương nghe ra huyền cơ, trên thế giới không có hận vô duyên vô cớ, Ninh Kinh Hồng một không có tiền, hai không có cha có tiền, bọn chúng sao lại muốn bắt cóc hắn? Rảnh rỗi tới mức không có chuyện gì ăn no rỗi việc?

Tuyệt đối không phải.

Những người này mắng cậu là tiểu bạch kiểm, làm cho Lư Ninh nhớ tới một chuyện, Ninh Kinh Hồng ở trong nhật ký từng viết, hắn trước mắt còn cùng một người phụ nữ nào đó vẫn duy trì quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng.

Nghĩ tới đây Lư Ninh một hơi không lên được, thiếu chút nữa sặc chết chính mình, nếu như đối phương là vì chuyện này tới, cậu làm Ninh Kinh Kinh thật đúng là không có gì để nói — thủ đoạn thô bạo này không giống phụ nữ sẽ dùng, giống như là chồng hoặc tình nhân của người phụ nữ kia đến tìm cậu báo thù.


Xong! Cmn! Rồi!

Bị suy luận hợp tình hợp lý của mình hù đến, Lư Ninh hiện tại không chỉ có trong lòng lạnh, quả thực từ đỉnh đầu ngón tay lạnh tới đỉnh đầu ngón chân, lạnh tới thấu xương. Chuyện này về tình về lý cậu đều không có sức mạnh, hai ngày nữa nói không chừng sẽ biến thành nam chính đầu đề trang đầu “Sông Hộ Thành nổi lên thi thể người đàn ông không rõ tên tới giờ không gia đình nào nhận”……

Lư Ninh rất tuyệt vọng, lại đem Ninh Kinh Hồng lăn qua lộn lại mắng mấy trăm lần — người trẻ tuổi thật là không biết trời cao đất rộng, lại dám cùng khách chơi trò ái muội, có thể người phụ nữ bao dưỡng bọn họ là có rất nhiều tiền không tệ, nhưng sau lưng bọn họ thường cũng có một nam nhân cường đại, có thể là tài phiệt, quan lớn thậm chí là trùm xã hội đen…… Những người này không một ai bọn họ có thể trêu vào, sống không tốt sao?!

Lư Ninh bi quan mà nghĩ, cậu đại khái có thể trực tiếp tính toán hậu sự của mình.

Chuyện hôm nay là cậu tự cho là mình thông minh, lúc trước người tới quán bar Ánh trăng tìm cậu có khả năng cũng không phải tới tìm phiền toái, mà là tới thông báo cho cậu…… Mau chóng chạy trốn.

Đáng tiếc bất luận ban đầu mục đích đến của người kia rốt cuộc là là cứu cậu hay là hại cậu, cũng không có thuốc hối hận có thể uống, Lư Ninh bây giơ là hoàn toàn bất lực, lâm vào đường cùng.

Ô tô chạy một đoạn thời gian không ngắn, rốt cục dừng lại, Lư Ninh bị hai người kéo xuống xe, cái chụp đen trên đầu cậu cũng bị thô bạo giật xuống. Mắt sau khi thích ứng với ánh sáng xung quanh, cậu lập tức cảm giác phỏng đoán của mình lập tức sẽ biến thành sự thật, xung quanh đây…… Sao lại trống trải như vậy?! Mặt hướng biển rộng a!

Thật là một nơi tốt để giết người trút giận diệt khẩu vứt xác!

Hai người kia không để cho Lư Ninh suy nghĩ quá lâu, đối phương lại vừa kéo vừa túm mang cậu tới trước một căn biệt thự, bọn họ lục soát thân thể cậu, lấy điện thoại của cậu đi, sau đó đẩy Lư Ninh đi vào trong biệt thự, cậu bị đẩy tới lảo đảo mấy bước, nhịn không được nói: “Các người rốt cục là ai? Bắt cóc tôi sẽ lỗ vốn, tôi không có tiền.”

Hai người kia không có trả lời cậu, mở cửa lớn biệt thự ra hung hăng đẩy Lư Ninh đi vào, lạnh lùng nói: “Mày đi vào thì biết, có người ở bên trong chờ mày.”

Lư Ninh quay đầu lại, cửa lớn trước mắt cậu chậm rãi mở ra, ánh mặt trời ngoài cửa từng chút toàn bộ ngăn trở, cậu cảm giác mình giống như bị đẩy một cái vào trong quan tài vậy……

Lư Ninh đứng ở nơi đó chốc lát, bắt đầu đánh giá chung quanh — bày biện biệt thự này phi thường hoa lệ, trang trí cũng là phong cách châu Âu phục cổ. Cậu đối diện cửa cầu thang, thang gác kiểu duplex cao cao từ tầng 2 kéo dài xuống, trên vách tường đối diện mặt cậu treo một bức tranh nhìn không ra nội dung, tranh hai bên cách một cái đèn cung đình cổ bằng kim loại.


Thay vì nói nó là một căn biệt thự, không bằng nói nó là một tòa cổ bảo…… Chờ chút, trong thành có nơi như vậy sao? Đây rốt cuộc là nơi nào?

Lư Ninh có loại ảo giác ngồi chuyến xe liền xuyên qua thời không.

Cậu đứng ở nơi đó thật lâu, rốt cục nghe được tiếng bước chân, người nghe nói đã sớm chờ cậu từ trên cầu thang từng bước đi xuống. Lư Ninh không thể không lên hoàn toàn tinh thần nhìn chằm chằm cửa thang gác, cậu cũng muốn sớm một chút nhìn thấy người bắt cóc cậu là ai — có thể nhìn thấy người liền tốt hơn nhốt ở nơi này.

Một người đàn ông từ trên cầu thang đi xuống, bộ dạng gã khoảng 40-50 tuổi, mặc tây trang, không có bụng bia cũng không có hói đầu, trong tay gã bưng một chén rượu đỏ, khí chất còn rất nho nhã. Lư Ninh nhìn hắn một cái là biết, người này đại khái thuộc về loại người già rồi cũng sẽ có phong độ phơi phới.

Người như thế vì cái gì sẽ bắt cóc cậu?

…… Thật sự là chồng của người phụ nữ Ninh Kinh Hồng nhắc tới trong nhật kí sao? Có chồng như thế này sao còn muốn bao dưỡng bé trai chứ hả!

“Cậu chính là Ninh Kinh Hồng?”

Lư Ninh sửng sốt một chút, nhìn gã gật đầu một cái, “Anh là……”

Nam nhân cười cười trào phúng, từ trên cầu thang đi xuống, ngồi vào trên một cái ghế: “Như thế nào, Tố Chi không nhắc về tôi với cậu sao?”

…… Con mẹ nó Tố Chi là ai a?!

Người kia hiển nhiên không muốn Lư Ninh trả lời vấn đề, gã hỏi xong lại tự hỏi tự đáp: “Nghĩ tới cũng đúng, cậu bất quá là một thú cưng cô ta nuôi, chuyện của chủ nhân sẽ không nói với thú cưng.”

“……”

Lư Ninh chưa từng bị bao dưỡng, càng không nghĩ tới vạn nhất có một ngày, mình làm “gian phu” bị chồng hợp pháp của người ta tóm được, phải ứng đối như thế nào.

Cậu thực phát điên, Ninh Kinh Hồng tên chết tiệt này, trêu ai không được, lại trêu chọc người có tiền, ngại mình mệnh dài.

Lư Ninh cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nhắm lại hai mắt: “Xấu hổ quá, tiên sinh…… Tôi không biết ngài đang nói cái gì, tôi chỉ là một quan hệ xã hội của quán bar Ánh trăng mà thôi. Tố Chi ngài nhắc tới…… Tôi thật không có ấn tượng.”


Nam nhân kia cười cười: “Phải không?”

Lư Ninh bắt đầu mở to mắt nói phét: “Đúng vậy, có lẽ ngài nhắc tới chính là một trong những khách hàng của tôi? Ở trong quán khách yêu cầu money talk cũng có rất nhiều, tôi không biết ngài chỉ chính là vị nào.”

— money talk, trả tiền bồi tán gẫu, cũng coi như một hạng mục buôn bán xám tro khác trong quán bar Ánh trăng. Bồi khách nói chuyện phiếm không trái pháp luật, nhưng mức độ trong đó phải xem cá nhân nắm bắt, nếu như mức vượt qua mức độ…… Khả năng cũng không tốt lắm.

Lư Ninh dùng cái này để làm bia đỡ đạn, kỳ thực còn rất thích hợp.

Nam nhân kia không biết nghe tới chỗ nào nghe cao hứng, đột nhiên cười ha ha hai tiếng: “Là thế này sao? Không biết vị nữ sĩ mua cậu kia nghe được sẽ là phản ứng gì.”

Lư Ninh nhìn gã không nói chuyện, dưới tình hình này cậu mở miệng chính là ngu.

Nam nhân cười đủ rồi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, gã thở dài một tiếng, nói: “Cậu không sợ bị khách hàng biết loại ý nghĩ này của cậu?”

Lư Ninh đầy mặt chính nghĩa nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng lại nghĩ, cậu còn ước gì “Nàng” trong cuốn nhật ký biết ni, tốt nhất đối phương trong cơn tức giận từ đó cùng cậu đoạn tuyệt lui tới.

“Tốt, bất kể các cậu rốt cuộc là bao dưỡng hay là money talk bình thường, tôi cũng không truy cứu. Tôi biết quan hệ xã hội đa số là vì cầu tài, tôi có thể cho cậu một khoản tiền lớn, đưa cho cậu nhiều hơn cô ta, nhưng cậu phải giúp tôi một chuyện.”

Lư Ninh nhíu mày: “Nói như vậy, ngài tới tìm tôi là nói chuyện làm ăn?

“Bằng không cậu tưởng là cái gì?”

“Ngược lại không có, chỉ bất quá bàn chuyện làm ăn, dù sao vẫn nói cho tôi biết tên ngài đi.”

Nam nhân kia cười cười, vẫn như cũ rất có phong độ: “Tôi họ Thích.”

“……” Lại họ Thích?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.