Ai Bắt Nạt Ai ?

Chương 42


Bạn đang đọc Ai Bắt Nạt Ai ?: Chương 42

Đêm hôm đó, cô sốt mê man hơn hai giờ đồng hồ, mặt mày tái mét khiến Thúy vô cùng sợ hã.Không biết lão đại kia mê sảng cái gì mà trông đau khổ đến mức chết đi sống lại, nghĩ đến thôi mà buốt cả óc
Từ khi người đàn ông tên Gia Kỳ kia lên đảo, tâm tình của lão đại không tốt, đã vậy lại còn hay nói mớ. Thỉnh thoảng,đang ngồi ăn, lão đại có thể ôm đầu đau đớn hoặc tự nhiên ngất đi
Mặc dù đã được đốc tờ Thái xem bênh cho nhưng không hề có kết quả
“Ông xã, lão đại phải làm sao?”
Beo lắc đầu ủ rột “Biết sao được, dạo này lão đại lạ lắm, không lẽ liên quan đến vị đại thần kia?”
Gia Kỳ lúc này tâm tư không tốt, liếc nhìn ông chú nào đó đang ngồm ngoàm ăn như chết đói, khinh bỉ lên tiếng
“Chú không thể từ tốn được sao?”
Từ tốn, ông chú nào đó nhíu mày “Từ tốn có dổi thành cơm hay không? “ Quắc mắt sang Gia Kỳ, oán trách “Gia Kỳ, sao Tiểu Khuê lại không nhốt cháu vào tù cùng ta”
“Làm sao cô ấy có thể nhốt cháu được. Tô Thành, chú nên đọc sách nhiều một chút”
Người nào đó đang ăn lập tức bị nghẹn, vỗ ngực bùm bụp “Đọc sách có thể điều khiển não người khác sao?”
“Ồ, dĩ nhiên là không rồi. Ông chú à, cháu thấy chúng ta nên đưa Tiểu Khuê rời khỏi Hắc đảo thôi, cháu lo lắm. Hình như thuốc của Tiểu Mai có vấn đề, cần đưa Tiểu Khuê về nhà để Tiểu Mai chữa trị, dù gì họa là do Tiểu Mai gây ra, bây giờ thì hay rồi, một mình Tiểu Khuê phải gánh” Lắc đầu chán nản “Cũng may là dì Nhã có gắn hệ thống điều chỉnh tư duy vào người Tiểu Khuê, nếu không, làm sao cháu có thể biết chính xác vị thánh cô kia là cô ấy, làm sao cô ấy có thể nghe lời cháu dăm dắp được. Nhưng biết sao đây, hệ thống điều chỉnh kia sẽ gây ảnh hưởng tới não cuỷa cô ấy, nếu còn không mau đưa cô ấy rời đi, thì…”
“Gia Kỳ, cháu định đưa nó trở về bằng cách nào? Liệu chị gái ta có biết việc nó như vậy không?”
“Cháu đã bắt tín hiệu với dì Nhã rồi, mặc dù ở đây bị phong tỏa tín hiệu song tần số nhưng khi bước lên đảo, cháu đã dung máy JIV của dì Nhã để phá rồi. Giờ chỉ cần chú giúp cháu một tay là được. Dù sao cháu không thể để Tiểu Khuê làm bá vương tướng cướp ở nơi khỉ ho cò gáy này”
Ông chú xoa cằm, vẻ mặt suy tư trầm trọng “Cháu định đưa nó về bằng cách nào?? Bây giờ nó đã là thánh cô của đảo, cháu dẫn nó đi, liệu bọn người trên đảo có đồng ý hay không?”
“Chuyện này cháu cũng từng nghĩ tới, không sao, cháu đã có cách”
…..
Trên chiếc du thuyền lộng lẫy, sa hoa, ánh trăng ngọt dịu chan hòa lên mọi vật. Không gian lúc này rất yên tĩnh. Hơi mặn của biển hòa quện với những làn gió lạnh lùng tạt vào mặt tạo cảm giác thoải mái. Trăng đêm nay thật đẹp nhưng làm sao sánh được với vẻ yêu kiều, diễm lệ của người con gái kia
Nằm trên chiếc giường êm, mùi hương nhài tây khiến cô cảm thấy dễ chịu. Dường như cô cảm giác được mặt mình đang bị vật gì đó cọ cọ vào mặt
Rất nhột a!
Đưa tay xua đi nhưng kẻ bướng bỉnh nào đó vẫn dùng những lọn tóc mềm mại cọ vào mặt..Không nhịn được, cô đành tạm biệt giấc ngủ êm ái, tính sổ với kẻ gây phiền
“Thúy, cô mà còn làm phiền tôi nữa, tôi cho cô làm ni cô”
Những sợi tóc kia vẫn tiếp tục cử động
Bực thật, Thúy, cô chết với tôi
Cô vội mở mắt ra định tính sổ với kẻ nào đó
A
Cô kinh hãi nhìn người trước mặt.Khuôn mặt kia được phóng to trước mắt cô, bốn mắt nhìn nhau.Tên này,sao tên này lại có thể đột nhập vào phòng cô?? Không lẽ, bọn hộ vệ chết hết cả??
Ánh mắt dừng lại mấy giây trên mặt người kia, cô ngáp một cái,rảnh rỗi tập thể dục một chút, dơ chân đạp tên kia một phát xuống giường, không chút kiêng dè cảnh cáo
“Gia Kỳ, ai cho anh vào phòng tôi!”

Khoan đã, phòng của cô?
Lướt nhìn một lượt căn phòng này, cô vỗ trán một cái, nhớ lại xem tại sao mình lại ở nơi đây. Nếu cô nhớ không nhầm, đêm qua cô đang say giấc nồng ở biệt thự hắc ám, sau đó,sau đó…Lầ tên Thúy gọi cô dậy nói rằng mới nấu chè
Không lẽ?
Quắc mắt về vị tiên sinh nào đó đang nhăn nhó ôm bụng dưới sàn, cô hỏi
“Gia Kỳ, đây là đâu, sao tôi lại ở đây”
Vị tiên sinh nào đó khổ sở bò lồm cồm dậy, oán hận nhìn người con gái trên giường. Chẳng phải là trúng thuốc mê , sao có thể ra tay mạnh tới vậy. Beo,nếu có cơ hội quay về Hắc đảo, ông đây sẽ tính sổ với mày
Xoa vùng bụng bị tấn công, vị tiên sinh Gia Kỳ liếc cô nương Tiểu Khuê một cái, nhã nhạn nói
“Em định mưu sát chồng đấy à?”
Chồng? Tên điên này, anh là chồng tôi hổi nào
Cô vội rời khỏi giường thì cổ chân của cô bị một chiếc xích bạc quấn quanh lại, tình cảnh không khác gì con cú bị giam lỏng
Cô trừng mắt với Gia Kỳ “Sao anh dám?”
Ah cười dịu, ánh mắt như bừng sáng “Dám hay không thì em cũng bị anh xích lại rồi, chạy đâu cho thoát. Thôi, em ngoan ngoãn ngồi đó cho anh,bằng không anh sẽ khóa cả chân lẫn tay em..”
Cô không hiểu con người đang đứng trước mắt cô đang mưu tính chuyện gì. Có thể, âm mưu của hắn là bắt giam cô, một mình chiếm Hắc đảo. Con người này quả nhiên có tâm lớn, thật đáng tiếc khi cô không nhận ra thủ đoạn của hắn
Bây giờ, nếu cô chống cự quyết liệt, rất có thể tính mạng không được bảo toàn.Còn bọn người trên Hắc đảo chắc đang nằm trong tay hắn.
Hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh đàm phán “Muốn gì, chỉ cần thả người của Hắc đảo ra, mọi điều kiện sẽ được đáp ứng”
Gia Kỳ nhíu mày, một tia lãnh đạm rơi vào không trung.Mất khoảng vài giây, nụ cười ma quái xuất hiện trên môi. Anh nhếch môi, nụ cười tà mị khiến người nào đó ngây ra
“Có phải là em đã xem phim truyền hình nhiều quá hay không,sao trí tưởng tượng của em lại có thể phong phú tới vậy?”
Tưởng tượng, không lẽ???
“Anh bắt tôi là có mục đich gì?”
“À”
Hắn cười lộ ra hàm răng trắng đều đặn, hơi bạc hà phả vào mặt khiến tim cô đập loạn xạ, bỗng chốc mặt cô đỏ bừng bừng.cô hốt hoảng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.Bốn bề yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sóng biển dồn đạp tấp vào phi thuyền. Hơi bạc hà ngày càng rõ rệt.
Cảm giác này rất quen, hình như cô đã từng trải qua..
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, tâm tình có chút loạn xạ
“Anh bắt cóc em đem về làm vợ ấy mà”
Bùng!
Đầu óc cô xoay vòng vòng, tim cô đập ngày càng hỗn nhịp hơn
Tại sao, tại sao khi đối diện với người này, tim của cô lại…không lẽ, cô đã từng có cảm giác với người này

Miệng cô không biết từ bao giờ cứng lại, cô không biết mình nên làm gì, phải nói gì. Tâm tình rối loạn như tơ nhện.Cô định thần lại, tâm tình có chút ổn định thì cô lại cảm nhận được hơi thở gấp gáp của người đàn ông kia. Bống tim của cô càng đạp mạnh hơn lúc trước
Gia kỳ chầm chậm tiến đến sát mặt cô, một tay đỡ lấy gáy, một tay ôm vào eo. Môi cô cảm giác ươn ướt. Không biết từ bao giờ, đầu lưỡi bướng bỉnh kia luồn sâu vào trong,hai đàu lưỡi gioa nhau. Đầu óc cô lúc này trống rỗng, sức lực của toàn thân giường như bị hút hết. Bất giác, cô rơi vào mê muội
Chìm đắm mình trong vị bạc hà ngọt ngào kia, bất giác, toàn thân cô run rẩy
Cô định thần lại, mắt mở to nhìn vào người đàn ông kia. Ngũ quan dạng ngời, đôi mắt đen sâu,gò má hốc hác, hắn, chính hắn là kẻ đang hôn cô
Cô phấn khí vùng ra nhưng bị bàn tay thô bạo của hắn giữ chặt, hai cơ thể ngày càng áp sát vào nhau hơn. Vùng ra không được, cô dùng tay đấm mạnh vào lưng hắn nhưng hắn kiên quyết không buông ra.
Mùi máu tanh nồng đang lan tỏa khắp không khí. Cô đẩy hắn ra,ôm ngực thở hổn hển nhìn người vừa bị mình cắn ột phát
“Khốn kiếp, nụ hôn đầu của tôi mà anh dám cướp mất. Nếu giờ mà ở Hắc đảo, tôi tin rằng say 5p nữa lưỡi của anh sẽ bị rút sạch”
Hắn nhếch mép, đầu ngón tay quệt vào môi, thấm những giọt máu. Cô gái này, lúc nào cũng bướng bỉnh như thế
“Giang Tiểu Khuê, em nghĩ rằng đây là nụ hôn đầu đời của em sao? Nụ hôn của em bị tôi cướp mất từ nhiều năm trước rồi. Người ta nói, lần đầu tiên là lần quan trọng, mất nụ hôn đầu tiên sẽ rất xui xẻo. Chi bằng em cứ ngoan ngoãn theo anh là được, anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời” Ngón tay vân vê sợi xích, lạnh lùng nói tiếp “Bằng không, em mà còn bướng bỉnh thì anh không chỉ khóa chân mà còn khóa chân tay em lại, sau đó ném thẳng em xuống biển nuôi cá mập. Dù sao cá mập bây giờ đang lên giá..”
Cô kinh hãi nhìn người nào đó”…”
Cô là ai? Tại sao cô lại bị tên thần kinh này bắt cóc?
Mỗi khi ở bên hắn, cô cảm nhận được sự quen thuộc, cảm giác gần gũi liền kề. Nhiều khi cô tự hỏi mình, tại soa cô lại không khống chế được hành động của bản thân
Thỉnh thoảng, cơn đau đầu của cô lại tái phát. Ban đầu chỉ là hơi nhức nhưng ngay sau đó, nó càng trở nên dữ dội hơn. Đến khi cảm thấy ổn, cả người cô ướt đẫm mồ hôi
Trong giấc mơ của cô, hắn cũng bá đạo xuất hiện lại còn bưng ra bộ mặt rất đáng ghét!
Có thể, hắn biết cô nhưng cô lại không hề biết hắn
Kì lạ là miệng hắn lúc nào cũng gọi cô là Giang Tiểu Khuê gì đó, không lẽ Giang Tiểu Khuê là tên của cô!
“Tiểu Khuê, lại đây ăn chút gì đi, mấy hôm nay em đã không có gì vào bụng rồi”
Cô ngước lên, ánh mắt chạm vào đáy mắt người kia, cô sợ hãi dụt người lại, xua tay
“Không đói, không đói”
Hắn im lặng nhìn cô, xoay người đem đĩa đồ ăn kia trút xuống biển
Ọt! Ọt!
Mặt cô đỏ bừng lên, cô hắng giọng với người nào đó “Uhm, tôi đói!”
Hắn nhìn cô lần nữa rồi chỉ ừ một tiếng, sau đó nhàn nhã ngồi xuống ghế, chăm chú quan sát cô. Bị cái nhìn xuyên thấu kia, cô có chút không thoải mái, nhắc lại
“Tôi đói!”
Hắn vẫn ậm ờ rồi ngồi yên đó!
Cô bắt đầu phát hỏa, cái người này, cô kêu đói, ừm với ờ cái gì, bộ điếc hay cố tình không nghe

Cô định nhắc lại lượt nữa thì bị giọng nói khàn khàn kia chen vào “Đói là việc của em, liên quan đến tôi sao?”
Cái này? Uhm..đúng là đói là chuyện của cô, sao lại không liên quan tới hắn. Nếu hắn không trút bỏ đồ ăn thì cô cũng không chịu đói mà
Cô ấm ức nói “Anh trút đồ ăn xuống biển thì tôi ăn bằng cái gì, không liên quan tới anh thì liên quan tới ai?”
Hắn cười đểu “Em vừa nói em không đói”
Ặc!
Đúng là cô nói thế nhưng không thể đổ đồ ăn xuống biển, chí ít thì cứ để đó, lúc nào cô đói thì có thể ăn mà
“uhmmm…đúng là tôi không đói nhưng anh có nên xem xét một chút không, bụng tôi đang biểu tình dữ dội”
“Biểu tình ???? Chẳng phải nó biểu tình vì biết chủ nhân vô lương tâm của nó đối xử tệ bạc với nó hay sao? Thôi, cứ để nó biểu tình đi, biểu tình chán rồi thì tất yếu nó sẽ không biểu tình nữa”
Khốn! Biết thế này bỏ qua sĩ diện ăn cho rồi, giờ đây chịu đói, làm khổ cái thân
Mười phút sau
Cạch!
“Hế lô!”
Ông chú hớn hở bưng khay đồ ăn bước vào, cười cười “Gia Kỳ, cháu hàn huyên tâm sự với nhóc con kia lâu thế bộ không biết đói là gì sao? Lại đây, bữa nay tâm tình của chú đây tốt vô cùng nên chú đem đồ ăn tới cho cháu nè, cảm động chưa?”
Người nào đó bĩu môi “Oa, cảm động tới mức lệ tuôn thành dòng, dòng chảy thành tiền, tiền hóa đô la. Đô la vui tính biến thành BMW để ai đó chơi gái, chú Thành, chú làm cháu xúc động quá”
Éc..éc
Tô Thành “…” lâu lắm ta mới thân chinh xuống bếp, cháu có cần bóc mẽ ta như thế không
Trong ánh nắng ban mai, bóng lưng hắn vừa dài, vừa đẹp. Bất chợt, cô đứng thất thần nhìn hắn cả tiếng đồng hồ
Mùi xăng dấy lên cảm giác khó chịu, cô vội bịt mũi lại, chán ghét nói với hắn
“Cái xe này bao nhiêu năm rồi?”
Hắn nhìn qua gương chiếu hậu,thản nhiên đáp “Dĩ nhiên là từ ngày em trốn nhà theo trai, anh cũng không rảnh mua xe nên vẫn lái nó đi phượt suốt”
Cô cười gượng, ái ngại sờ vào mũi “…” này này, anh biết tôi nhưng tôi không hề biết anh, sao anh dám vu cho tôi tội bỏ nhà theo trai, anh là chồng tôi sao? Nếu anh là chồng tôi, tôi tin chắc tôi cũng sẽ bỏ nhà ra đi!
Chiếc xe lao nhanh vun vút tới một ngôi nhà trong lòng thành phố. Ngôi nhà này,có chút quen quen
“Vào đi, em định đứng ngơ ngẩn tới mọc rễ đấy hả?”
Đâu có, cô đâu điên ,. Đưa cô tới ngôi nhà này thì chí ít cũng phải cho cô biết đây là nhà ai chứ?
Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn đặt tay lên vai cô “Về nhà rồi, bố mẹ của em đang chờ em ở phía trong”
Bố, mẹ? Cô có bố mẹ sao?
“Không phải họ đã chết rồi sao, vẫn còn sống à?”
Ông chú Tô Thành lôi hành lí từ xe xuống, nghe được cô nói câu nyaf, mắt chán nản nhìn vào trong nhà, thở dài “Haizzz, Tiểu Khuê ơi là Tiểu Khuê, cháu đúng là đứa hiếu thảo,mẹ cháu mà nghe cháu nói mấy lời này, ta tin rằng cháu sẽ được đối đãi nhiệt tình!!”
Quả thật, sau khi cô bước vào nhà, sự nhiệt tình của mọi người được đẩy lên đỉnh điểm
Vừa nhìn thấy cô, papa đại nhân của cô như cá gặp nước, xông phi đến ôm trầm lấy cô, vỗ lưng cô đôm đốp. Chú à, cháu không biết chú có thật là bố cháu không nhưng cháu thật tình không thuê người tầm quất gia truyền! @-@
Mama đại nhân biết hết mọi chuyện, gương mặt lạnh lùng vẫn vậy khiến cô lạnh xương sống. Đây mà là mẹ cô?

À, cô biết vì sao mình muốn bỏ nhà rồi, hóa ra mình có một ông bố bất bình thường, một bà mẹ bà la sát, công nhận, nếu là người khác, chắc hẳn người ta cũng phải trốn nhà đi biệt xứ!
Một giọng nói thân quen phát ra từ một chiếc rada mini “ Mình biết tại sao mình muốn bỏ nhà rồi, hóa ra mình có một ông bố bất bình thường, một bà mẹ bà la sát, công nhận, nếu là người khác, chắc hẳn người ta cũng phải trốn nhà đi biệt xứ!”
Ách, sao có thể???
Cô kinh hãi nhìn ông cậu
Ông cậu đắc ý với cô “Cháu ngoan, cháu có hiếu thật đấy!Ở Hắc đảo dám nhốt ta, về nhà chửi cha chửi mẹ” quay sang Hòa Nhã “Chị à, chị thật có phúc nha”
Papa đại nhân mặt đen hơn cột nhà cháy!
Mama đại nhân nén tức giận, đập bàn một cái “Ở ngoài thì làm tướng cướp, về nhà dám nói ta với ông xã ta như thế, Giang Tiểu Khuê, con càng ngày càng to gan”
Cô đờ đẫn nhìn ông cậu, tại sao suy nghĩ của cô lại bị phát thành tiếng thế này??
Tròn mắt nhìn hắn, hắn chỉ dịu dàng nói với cô rằng “Anh quên không nhắc em một chút, thực ra khi em bị hôn mê, anh đã gắn thiết bị điều khiển suy nghĩ, bỗng thấy ngứa chân tay nên đã cìa đặt thêm một chức năng nữa, nên..chiếc rada mini này có khả năng.. như em thấy”
Cô “..”ấm ức không nói lên lời
Tại một căn phòng
Tiếng nước chảy tí tách xua tan màn đêm yên tĩnh. Khoác chiếc áo choàng mỏng vào người, Hòa Nhã bước ra khỏi phòng tắm, nhíu mày nhìn về phía chiếc giường
Chồng ơi là chồng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, bao giờ anh mới chịu ngoan ngoãn quy hàng đây
Dật mạnh tờ tạp chí thời trang ra khỏi tay đồng chí nào đó, Hòa Nhã căm phẫn rít lên
“Anh có cần em mua cho anh một bộ, sau đó để anh biểu diễn trên đường phố không?”
Ngửi được mùi chua của dấm, Giang lão đại cười hì hì,kéo vợ ôm vào lòng, thủ thỉ bên tai
“Bà xã, em không ác tới mức cho chồng em mặc bikini dạo phố đấy chứ?”
Hòa Nhã cười đắc ý “Dĩ nhiên…”
Bạn ông xã vuốt ngực hú hồn,trượt tay xuống mái tóc mềm mại vẫn còn ẩm ướt mà vuốt ve
“Nhưng em cam đoan, em có thể làm hơn như thế…ví dụ như …để anh nude ra đường chẳng hạn”
Ha ha
Ông xã nào đó cười còn khó coi hơn khóc, ngón tay bỗng cứng đờ…
Sau khi ông xã nào đó làm một trận hôn kịch liệt khiến môi xưng mọng, đêm xuân nồng nàn kịch tính hơn AV Nhật cũng xong, đồng chí ông xã thở hổn hển, dụi cằm vào ngực vợ
“Bà xã, em định xử lí chuyện của Tiểu Khuê thế nào, nó bây giờ mất trí nhớ rồi, chúng ta phải làm sao?”
Hòa Nhã thở dài, ngón tay dịu dàng lướt qua tấm ngực rắn chắc “Biết sao được, chắc do tác dụng phụ của thuốc hoặc do nhóc kia ngủ lâu quá nên tạm thời kí ức bị mất. Không sao, em đã gọi cho Tiểu Mai rồi, ngày kia Tiểu Mai với Bimko sẽ trở về”
“Uhm..lâu quá không gặp thằng Bimko, không biết nó đã bị đứa con gái ngoan của em bạo hành tới mức nào rồi. Haizzz, Giang phu nhân ơi là Giang phu nhân, sao em có thể tài giỏi tới mức dạy dỗ được hai đứa con gái khiến ột kẻ vốn dĩ thông minh, tài giỏi, khí phách như Gia Kỳ sống dở chết dở trong mấy năm,còn thằng nhóc Bimko kia thì may mắn hơn nên chỉ bị con gái em đánh cho tơi bời ở nhà vệ sinh nữ, lột đồ trước bàn dân thiên hạ,đã vậy, đến cầu hôn còn phải cầu hôn bất thường..”
Vị phu nhân nhà họ Giang nghe xong, không khách khí nhéo chồng một cái, ngay lập tức lật người lên trên,đanh giọng “Ông xã, anh không cần phải ngưỡng mộ hai thằng con rể tương lai đâu, yên tâm, em sẽ bạo hành anh dịu dàng thôi”
Rụp!
Píp..píp..*cảnh báo, cảnh báo.* màn hình xuất hiện một con virut đã xâm nhập vào bộ CPU
Píp..píp..xuất hiện cảnh 18+..pip…pip..đề nghị những người có máu H đừng đòi hỏi miêu tả..(cám ơn)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.