Ai Bắt Nạt Ai ?

Chương 14


Bạn đang đọc Ai Bắt Nạt Ai ?: Chương 14

Hắn vừa đi vừa cười trước bộ mặt đau khổ của tôi, tiện tay nhéo má tôi một cái,giảng giải
“Phật dạy rằng Làm con phải nhớ nghĩ luôn luôn đền ơn sanh thành, dưỡng dục, để lo báo đáp cho kịp trong lúc cha mẹ còn sanh tiền, thế mà cậu lại trốn ở chùa không về, cậu là đứa bất hiếu”
Bữa nay cậu ta còn bày đặt giảng giải đạo Phật với tôi, tên này đúng là hết thuốc chữa
“Cậu đừng tỏ ra biết đạo Phật với tôi, tôi không muốn nói chuyện với cậu..”
Hắn cười to để lộ hàm răng trắng muốt, tay vỗ vỗ vào mặt tôi
“Ôi trời ạ thế cậu vừa mới làm gì đó, đồ ngốc này”
Chẳng thèm nghe hắn nói nữa, tôi đi trước bỏ lại hắn ở đằng sau đang cười như điên như dại. Gia Kỳ, cậu là thằng khùng!
“Tiểu Khuê” hắn hét lên “Cõng tôi đi, ban nãy tôi phải đi bộ lên đây, giờ mà kêu tôi đi bộ thì tội cho đôi chân vàng ngọc của tôi quá”
A phi
Tôi khinh, tôi đâu có mượn cậu lên chùa đón tôi, đã thế ám hại tôi bị đuổi khỏi chùa
Vội quay trở lại bịt cái miệng thối của hắn ta,răn đe
“Hừ, cậu vô sỉ thật, cậu có thấy thằng con trai nào bảo đứa con gái cõng không? Hả, hả, hả?
Đầu hắn gật gật
“Cũng phải, làm gì có chuyện đó bao giờ, nhưng…bây giờ thì có, thằng mà cậu bảo là tôi nè. Hơn nữa, từ trước đến nay tôi đâu coi cậu là con gái”
Hix, a di đà phật, bình tĩnh..bình tĩnh
Gia Kỳ, nếu có một điều ước, tôi ước cái miệng thối nhà cậu đừng bao giờ mở ra
Tôi đạp mạnh vào chân hắn khiến hắn la oai oái
“Gia Kỳ, cậu đi chết đi”
TRên chuyến xe khởi hành về ngôi nhà thân yêu, tôi đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh như để lưu giữ những gì tôi đã từng trải nghiệm suốt một tháng qua.Chính bản thân tôi, tôi cũng không ngờ rằng ngày trở về nhà lại đến nhanh như vậy, điều không ngờ khác chính là việc hắn đến đón tôi về

Xem ra, mới chỉ một tháng thôi, những gì xung quanh tôi đã thay đổi, giờ tôi cũng không ghét hắn như trước, có thể tạm coi hắn là bạn.Lúc này đây, tôi đang hồi hộp khi trở về nhà
“Tiểu Khuê!” hắn gọi tôi
Tôi xoay người lại trả lời
“Chuyện gì, nói”
“Hì..hì..nữ chủ tướng CLB karate mà cũng có lúc run cầm cập như cầy sấy,ha ha”
Hừ, cười cái đầu nhà cậu, cậu chưa từng thấy tôi run bao giờ sao? Tên xấu xa
****
Trở về nhà, mama đại nhân nhà tôi đang chuẩn bị mấy món tôi thích. Thấy tôi, mẹ tươi cười niềm nở đi ra.
Tôi nghĩ mẹ sẽ ôm chầm lấy tôi, vuốt ve mái tóc của tôi nên vừa thấy mẹ, tôi dang tay chờ mẹ ôm vào lòng
Ô không, mẹ tôi ôm luôn lấy Gia Kỳ, vỗ vỗ đầu hắn ta
Nhầm rồi, mama đại nhân à, đấy là Gia Kỳ cơ mà, con ở đây, con ở đây
“Gia kỳ, cám ơn con đã lôi cổ được tiểu yêu nhà cô trở về, nào, lại đây, cô có nấu mấy món ngon ngon để đãi con, bữa nay, con phải ăn nhiều một chút, biết chưa?”
Kẻ kia mặt dày đáp trả
“Vâng, vậy thì bữa nay con sẽ ăn nhiệt tình”
Tôi nghi ngờ đây không phải mẹ ruột của tôi
Tôi nghi ngờ đây không phải là mẹ ruột tôi
*ngửa mặt lên trời than thở*
“Mama đại nhân à, con với người xét nhiệm ADN đi”
Mẹ tôi nghe xong hạ thủ không lương tình, sẵn cây đũa gõ ngay vào đầu tôi

“Con tưởng là ta chưa từng làm vậy sao? Kết quả là con là con của ta mới thảm chứ…haizzz.. Sao ta lại sinh ra đứa con như con nhỉ? Trời ạ, ở đâu ra đứa con ngoan tới mức phạm hết lỗi này đến nỗi khác, phạm tội tày đình đến mức ta phải cho lên chùa sống, con nói ta nghe thử xem
Chị Mai nghe mẹ tôi nói thế chỉ cười cười, níu tay mẹ tôi
“Ôi, em nó mới về, mẹ nhắc lại chuyện cũ làm gì, thôi, chuẩn bị ăn cơm nào”
Nhìn vào bàn ăn, mồ hôi tôi túa ra như mưa :cá rán, thịt xào, đùi gà rán, gà đen hầm thuốc bắc,..
A dì đà Phật, thiện tai, thiện tai
Tôi lẩm bẩm “Sát sinh tội nặng lắm, a di đà Phật, để ta cầu siêu thoát cho các ngươi, nam mô a dì đà phật đức phật từ bi..”
Ha ha
Cả nhà nhìn tôi cười ngây dại, chị tôi cười tới mức chảy cr nước mắt, lăn lê bò xoày dưới đất. Buồn cười ư? Có gì buồn cười cơ chứ
Hắn cười cười,tay nhéo má tôi
“Ái chà, kết quả của một tháng tu luyện đây mà, dễ thương quá..ha ha “
Nghe hắn nói xong, cả nhà càng cười to hơn. Tôi ngơ ngác nhìn họ. Chuyện gì chứ, tôi nói sai gì à?
Sau này, nghe gia Kỳ nói tôi mới biết là lí do mọi người cười tôi, hắn nói “Lúc đó cậu cứ nam mô a di đà phật, lại còn dở hơi cầu nguyện cho chúng siêu thoát, trông cậu không khác gì con ngớ ngẩn, buồn cười chết đi được,ha ha, nghĩ lại thấy buồn cười ”
Bữa ăn hôm đó tôi không dám động đũa vào món nào mà bỏ lên phòng dọn đồ một chút.Căn phòng của tôi cũng không thay đổi gì ngoài mấy cây quỳnh của mẹ được đặt ở ban công.Tôi tranh thủ ra chăm sóc nó một chút, coi như chào hỏi
Cốc ! Cốc!
Có tiếng gõ cửa, tôi cầm bình nước đi ra.
“Gia Kỳ, có chuyện gì sao?”
Hắn ta nhìn tôi cười cười rồi tự tiện đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng một ly sữa và mấy lát bánh mì. Đặt khay lên bàn, hắn ngồi xuống giường, chân gác lên con gấu bông
“Biết cậu quen ăn chay nên tôi bảo dì Nhã làm cho cậu chút đồ ăn”
Tôi tiến đến bàn, cúi xuống lấy lát bánh mì bỏ vào miệng rồi đi ra ban công tiếp tục tưới cây

“Khuê, cậu tỏ thái độ gì thế, không cám ơn tôi sao?”
Uhm, quên mất
“Cám ơn”
“Sao không uống sữa” hắn hỏi
“Tôi cai sữa lâu rồi, hì hì” tôi
“Tiểu Khuê”
“Sao?”Tôi xoay người lại
“Không có gì” hắn
Tên này bị điên, tôi nghi ngờ tại sao trại thương điên hoặc là quên không đến đón cậu ta, hoặc là nhà cậu ta dùng tiền đút lót nên không phải vào đó?
Uhm, cái nào đúng ?
“Tiểu khuê” hắn lại tiếp tục gọi
Tức mình, tôi đặt bình xịt xuống lao thẳng tới chỗ hắn ta, thiện chí đạp cho hắn một phát ngã quay đơ ra giường. Chống tay vào hông, một chân dẫm lên thành giường, tôi trợn mắt cảnh cáo
“Tên điên kia, không có chuyện gì thì chớ réo tên bản cô nương, đây là hình phạt cho cậu”
Á
Tôi bị hắn kéo ngã vật xuống giường, mũi tông thẳng vào con gấu bông, ôi chao, cái mũi của tôi
Đương nhiên, với công phu đầy mình, tôi vội túm lấy con gấu bông đánh hắn tới tất
“Dám kéo ngã bản cô nương, ta i chết”
Hắn cũng không để yên cho tôi đánh, hắn túm lấy con gấu bông giật phắt lấy phi thẳng xuống đất. Bàn tay thon dài mạnh bạo túm lấy eo tôi kéo mạnh. Kết quả, tôi ngã luôn lên trên người hắn.
Có lẽ, đến tuổi dậy thì, cơ thể hắn cũng phát triển.Nằm trên người hắn, tôi cảm nhận được sự rắn chắc trong từng khía thịt. Không hiểu sao người tôi bỗng nóng lên, mặt cũng đỏ bừng. Tôi nhận ra mình đang xấu hổ nên vội thoát ra ra thì bị bàn tay rắn chắc nào đó giữ chặt không sao thoát được, tôi rủa hắn
“Gia Kỳ, cậu lưu manh”
Hắn nghe xong không những không phẫn nộ mà còn cười giòn tan

“Đa tạ, tôi lưu manh là do cậu đào tạo , thầy “tốt” thì có trò giỏi thôi”
Nếu tổng thống Obama bị coi là kẻ mặt dày nhất thế giới thì tôi thề rằng tên ôn thần này còn mặt dày gấp trăm triệu lần
Tôi hét lên “Buông ta ra, bằng không…?
Nhưng kẻ nào đó vẫn giả vờ điếc kiên quyết không chịu buông, đã vậy, Giang Tiểu Khuê này quyết không tha cho đồ yêu nghiệt nhà ngươi. Tôi đây ngoài sở trường khiến người khác hâm mộ thì tôi tự tin vỗ ngực rằng răng tôi rất khỏe, rất chắc *cười đen tối*
Ngoặm
Á!
Hắn vùng dậy kêu la thất thanh khi bị tôi ột phát vào tay, ha ha, đáng đời nhà ngươi chưa, cho chừa nhá
Hắn ta đau đớn đến uất ức, rủa thầm
“Tiểu Khuê, cậu cầm tinh con chó”
Đương nhiên, muốn trị kẻ mặt dày thì ta phải mặt dày hơn hắn thôi
“Tôi cầm tinh con chó, cậu chó cũng không kém phần..he he”
Kẹt…ttttttttttttttt
“Tiểu Khuê, xảy ra chuyện gì thế?”Chị Mai đẩy cửa vào, nét mặt có chút hốt hoảng
Tôi cười sung sướng, phẩy tay làm như chưa có chuyện gì xảy ra
“Có con chó đang sủa bậy, chị ạ!”
Chị chau mày nhìn tôi suy xét, đưa mắt về phía hắn thăm dò
“Chó ở đâu mà sủa vậy, Gia Kỳ”
Chị ơi, Gia Kỳ là chó đấy, chính hắn
“Không chỉ có chó sủa bậy đâu mà còn có con chó chuyên CẮN bậy”
“….” Tôi
…….
Chị Mai kéo hắn ra ngoài kêu nói chuyện một lát rồi đi mất hút luôn, không thấy tăm tích đâu. Kệ đi, tôi cũng không rảnh tới mức quản hắn, dù gì chị Mai cũng về nước rồi, công việc chăm sóc hắn chị sẽ thay tôi đảm nhiệm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.