Đọc truyện Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng – Chương 38: Phiên Ngoại (6) Oan Nghiệt
Oan nghiệt tương báo, đến khi nào chấm hết
Nghiệt do ta gây ra, người người oán trách
Bao nhiêu sinh mạng điều chết dưới tay ta
Đêm nào ta cũng không yên giấc
Nằm mộng thầy ngàn vạn linh hồn tới tìm
Hắc ám bốn phía, nổi cô độc bao lấy tất cả
Linh hồn bán cho quỷ dữ, giết đi ngàn vạn sinh mạng
Đến khi nào chấm dứt, thật mệt mỏi
Oan nghiệt tạo ra, báo ứng gần tới chăng ?
Có lẽ thế, vẫn có lẽ…..
Tận cùng hắc ảm, thảm cảnh như nhân gian địa ngục, hàng vạn quân binh sĩ, những hàng vạn thi thể đẫm máu, ghê người. Những thi hài không toàn vẹn, những máu tanh hôi hám kinh tởm nằm chồng chất lên nhau. Tạo thành ngọn núi chứa đây thi thể không toàn vẹn, trên vẻ mặt họ không can tâm, oán hận, một bóng người duy nhất đứng trên núi thi thể, vẻ mặt y lãnh khốc tựa như tu la địa ngục, lạnh như hàn bằng vạn năm không tan, lãnh khốc vô tình.
Hắn mặc hắc y màu đen tối tăm, dính huyết, tay cầm thanh kiếm có hình con rồng, là thần kiếm *Tuyệt Diêm La*. Được giang hồ đồn đãi là tuyệt thế thần kiếm, ngàn năm có một, ai được thần kiếm, thống nhất thiên hạ. Thanh kiếm đãm huyết như chúng thèm khát máu, trên thanh kiếm tỏa ra sát khí đáng sợ, lạnh lẽo vô hình có thể giết người. Trên gương mặt hắc y nam nhân để lộ ra dung nhan tuyệt mĩ, đôi mắt hổ phách trầm ổn mê người nhưng lại lãnh đạm vô hồn, khiến hắn càng thêm lãnh khốc, xung quanh tỏa ra sát khí.
Quả thật nhìn hắn bây giờ, giống tu la địa ngục, giết người không chớp mắt. Trên gương mặt còn đọng lại tý huyết khiến hắn càng yêu diễm mị hoặc. Hắn vốn là Lãnh Tuyết Diễm, vốn là tướng quân Nguyệt Minh Quốc, mệnh danh là chiến thần với niên hiệu là “Thần Chiến Diêm La”. Trên chiến trường, hắn không khắc gì dã thú, săn con mồi thỏa thích.
Thậm trí có cái sở thích rất biến thái, mỗi lần nhìn người chết trong tay hắn, điều chết không toàn vẹn, lóc thịt xẻ gân, đến chết mới thôi. Chẳng những thế, hắn còn cho thanh kiếm tắm thỏa thích. Bất cứ ai nghe đến Thần Chiến Diêm La, điều sợ hãi, không ai trong giang hồ hay các quốc khác điều không phải là đối thủ của hắn.
Thần Chiến Diêm La, cái niên hiệu này đã giết đi không ít mạng người, trên tay nhuốm hàng vạn sinh mạng, thanh kiếm giết vạn quân. Thần Chiến Diêm La, tuấn mỹ vô song, võ công thâm sâu không lường được, sợ là cả thiên hạ không ai là địch thủ của hắn, dù chỉ là một nữa, chưa nói đến tính tình lãnh khốc vô tình kia nữa, nếu bất cứ ai là con mồi của hắn, hắn sẽ cho kẻ đó chết yên thân.
Lãnh Tuyết Diễm, người như tên, tuyệt mĩ vô song, lãnh khốc vô tình, Thần Chiến Diêm La. Trong mắt mọi người, hắn là kẻ không có tâm, chỉ có sát khí, giết người không chớp mắt, thủ đoạn tàn ác, nhưng ai biết được rằng, hàng vạn sinh mạng điều chết trong tay hắn, không đêm nào hắn ngủ yên ổn.
Nhìn bàn tay cướp đi hàng vạn mạng người, hắc bật cười. Nụ cười lạnh lẽo, bất cần đời, hắn đã giết rất nhiều người, đêm không ngủ an giấc. Nằm mộng thấy hàng vạn linh hồn oán hận, nguyền rủa hắn, mộng như thật, nhìn thanh kiếm.
Thanh kiếm của hắn, Tuyệt Diêm La. Nhìn thanh kiếm, hắn nở nụ cười ôn nhu sủng nịnh, ánh mắt hổ phách tưởng chừng không có cảm xúc, nay thoáng lên cảm xúc nhu tình, chứa đầy tình ý, thoáng khổ sở, thanh âm hắn không còn lãnh đạm, mà chỉ nhợt nhạt, run run:
– Thiên La…
Nhắc đến cái tên này, khiến người hắn không ngừng run run. Thiên La, cái tên hắn quên rất lâu cũng không muốn nhắc tới. Thiên La, người con gái vô song, thiện lương nhưng lại hóa thành ác quỷ. Nay hắn cũng hóa thành ác quỷ tu la giết người không chớp mắt, chỉ vì người con gái tên Thiên La.
– Thiên La, nàng có biết không ! Ta dùng thanh kiếm của nàng, hôm nay lại giết đi gần ba trăm sinh mạng, lóc thịt xẻ gân, nghĩ tới cảnh đôi mắt hận ý, nguyền rủa! Đêm nào ta chẳng ngon giấc, nàng biết không ! Ta thật sự rất mệt mỏi, muốn kết thúc oan nghiệt này…
Đúng vậy, oan nghiệt. Tất cả oan nghiệt hắn gây ra, hàng vạn sinh mạng vô tội điều chết trong tay, oan nghiệt dùng thanh kiếm người con gái hắn yêu thương nhất giết chết. Thiên La không còn, người mất kiếm vẫn còn, nhưng chỉ còn lại kỷ niệm tro tàn, khối ức hắn không thể quên.
Thiên La như là sinh mạng của hắn, trên đời này. Người lôi hắn từ hắc ám ra chính là nàng, quá khứ đen tối, không có tình cảm, chỉ tĩnh mịch giết người không chớp mắt. Chính nàng cho hắn hiểu là cái gì là yêu, cái gì là hận. Thiên La, nhắc cái tên này, hắn như điên cuồng.
Hắn rất nhớ nàng, Thiên La.
Thiên La, người con gái rời xa hắn cũng đã gần sáu năm. Không đêm nào hắn không nghĩ đến nàng, nổi tương tư, thống khổ dày vò khiến hắn sống không bằng chết, tĩnh mịch vô cùng đáng sợ, làm hắn như mất đi hết cảm giác, chỉ có ý niệm giết người, sát và sát.
Thanh kiếm Tuyệt Diêm La, một thời uy danh nay lại uy danh hơn khi không ít hàng vạn sinh mạng điều chết dưới thanh kiếm. Oan nghiệt, tất cả oan nghiệt điều từ một mình hắn, hắn thật sự mệt mỏi.
Muốn buông xuôi tất cả, chỉ đến với nàng.
Đêm nay, trăng sáng, sao đầy trời…
Không cảnh huyền ảo, bốn phía hắc ám, tối tăm tĩnh mịch. Cảnh đẹp, người mất, tâm chẳng còn.
Hắn đứng giữa trời đêm, thổi khúc *Tương Tư*. Điệu nhạc vô cùng thê lương, tương tư, càng tăng thêm cảnh vật bi thương, vô vạn bi ai. Nàng mất, hắn sống có ý nghĩa, mất nàng, thế gian đối với hắn chỉ tồn tại hai chữ sát và sát.
Những linh hồn vô tội trở thành ác linh ám ảnh hắn. Tội nghiệt của hắn không bao giờ dừng lại, báo ứng sắp đến. Hắn dừng khúc tương tư, bổng ói ra máu. Trên tay dính huyết đỏ mỹ lệ, yêu diễm vô cùng.
Hắn sắp đi, sắp đến với nàng. Thời gian hắn gần hết, trong đầu hắn nhớ đến hình ảnh một nữ nhân hồng y, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, mĩ mạo tựa như Nga Mi, nếu tiên thanh nhã, tựa như bạch liên u nhã, thuần khiết không nhiễm hồng trần. Khuôn mặt nàng nở nụ cười, nụ cười có thể khiến ai ai điều trầm luân, không dám xâm phạm.
Nghĩ đến nàng, hắn nở nụ cười thật sự, tuyệt mĩ vô song.
– Thiên La, ta đến với nàng….
Hắn sắp đến với nàng, oan nghiệt sắp giải thoát. Hắn thật sự mệt mỏi, cảnh vật vô vạn thê lương, tĩnh mịch:
“Thần Chiến Diêm La, giết người không chớp mắt
Nghe tên, người người sợ hãi, ác mộng vẫn tồn tại
Lãnh khốc vô tình, biến thái khiến người khác sợ hãi
Bàn tay y nhuốm hàng vạn sinh mạng
Oan nghiệt của y không cách nào có thể tha thứ
Linh hồn thành ác linh, ngày đêm nguyền rủa hắn
Chết không thể, sống vẫn không bằng chết
Người chết trong tay hắn càng gia tăng
Thần Chiến Diêm La, một thời uy danh
Lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt
Ai biết được rằng, dù là lãnh khốc nhưng vẫn có tình cảm
Tình cảm của hắn dành một nữ nhân đã mất
Người con gái Thiên La, tuyệt lệ vô song
Thánh thiện bất nhiễm hồng trần
Mất nàng, cuộc đời hắn tồn tại hắc ám
Mất nàng, mọi thứ đối với hắn vô nghĩa
Tâm chỉ còn chứa lại sát ý
Vô hạn thê lương, tĩnh mịch bi ai
Nhìn kiếm, hắn nhớ đến nàng
Mọi thứ vô nghĩa, hắn thật mệt mỏi
Oan nghiệt khi nào dừng, tương tư khi nào kết thúc
Hắn muốn gặp nàng, muốn cùng hạ hoàng tuyền
Hắn mệt mỏi, muốn buông tay tất cả
Tất cả điều kết thúc
Hắn mất, nàng mất, thanh kiếm vẫn còn
Tình vẫn sâu niệm, chứa thành sát ý
Thanh kiếm lưu lạc chốn nào, khiến ai nhập ma
Đến khi nào dừng, oan nghiệt khi nào kết thúc”