Đọc truyện Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng – Chương 33: Phiên Ngoại (1) ()
Kiếp thứ nhất: Kiếp Thanh Lâu
Hoa rơi phi vũ đầy trời
Tuyệt diễm thanh lệ, có lúc phải tàn
Ai bảo khi xưa hứa hẹn, đợi đến thanh xuân phai tàn
Biết bao đêm rơi lệ, tương tư oán trách ai
Trách ai khi thiên mệnh nàng là gái Thanh Lâu
Tuyệt diễm kiều nhan, nhưng lại mua vui thiên hạ
Oán trách bạc mệnh, nam nhân không tin
Khi xưa vì ai nàng lưu lạc chốn hồng trần
Thân bại tàn liễu, mua vui cho nam nhân
Cười tự sầu khinh mình ngu ngốc
Dung nhan tuyệt diễm, có lúc tàn phai
Hồng trần tự ai, tương tư tuyệt mệnh
(P/s: Bài thơ này do Hoàn tự viết ra, không chép ở bất cứ nơi đâu. Hoàn nghĩ, thời xưa, gái Thanh Lâu vốn bạc mệnh, không biết tại sao lại nghĩ ra bài thơ này ! )
Lạc Nguyệt Quốc, năm 208
Tại Vạn Thanh Lâu…
Một nữ nhân thân hồng y diễm lệ, đỏ rực như mẫu đơn kiều diễm. Khuôn mặt quả thật có thể nói khuynh quốc khuynh thành, thanh diễm tuyệt luân. Nhìn nàng tựa như đóa mẫu đơn hồng diễm, đôi mắt câu hồn mị nhân nhưng lại quá mất lãnh đạm, trên gương mặt nàng không bao giờ nở nụ cười, chỉ tồn tại nét ưu sầu.
Nàng vốn là Lăng Thanh Nhã, trước kia vốn là thiên kim tiểu thư Lăng phủ, cha của nàng vốn là quan nhất phẩm, thanh liêm chính chực, nhưng vì bị gian thần hãm hại. Hại cha nàng tự sát, mẫu thân thì bệnh nặng qua đời, Lăng phủ bị tịch thu tài sản, gia nhân thì hơn mấy chục người bị giết hoặc là bỏ đi.
Còn nàng thì lại bị chính kẻ mà nàng yêu thương nhất bán vào Thanh Lâu, còn cướp đi mất trinh tiết của nàng. Hắn chẳng những phụ bạc nàng còn nhẫn tâm bán nàng vào Thanh Lâu.
Đứng ở Vạn Thanh Lâu, nơi mua vui cho nam nhân. Ngay đầu nàng bị bán, tú bà ép nàng bán thân, nhưng nàng thà chết không chịu, cuối cùng bị tú bà hành hạ chết đi sống lại, không ăn không uốn, bỏ nơi tối tăm hôi hám. Cuối nàng khuất phục. Nàng nhớ kẻ đầu tiên mua nàng một đêm là phú ông già tuổi, hơn cả cha nàng, béo bụng bự.
Bản thân nàng, không biết bao nhiêu nam nhân chạm qua. Thân thể bẩn, hàng tá nam nhân điều chạm vào, thật châm chọc.
Ở Vạn Thanh Lâu, không khác gì địa ngục. Ngày ngày bị nam nhân mua vui, chạm vào, nàng cảm thấy thật ghê tởm. Mỉn cười tự nhiễu chính mình.
Thanh Nhã ơi là Thanh Nhã, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha. Trước kia ngươi là thiên kim tiểu thư, nay chỉ là gái Thanh Lâu, mua vui cho nam nhân. Ha ha, thật đáng hận… bản thân ngươi không biết bao nhiêu nam nhân chạm qua… thân thể dơ bẩn… ha ha…
Thầm oán trách bản thân, tại sao nàng lại dại khờ như vậy. Tại sao không nghe lời cảnh báo của phụ thân, ruốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Quả báo thật là quả báo.
Còn Nam Cung Hiên, chẳng phải chàng nói yêu ta sao, mãi không đổi. Một lời hứa hẹn cả đời nhất thế, vĩnh không chia lìa, ha ha…
Điều là giả dối, giả dối…
Cái gì nhất thế đôi nhân, mãi không thay đổi, điều là bịa đặt. Ha ha, Nam Cung Hiên, người nàng yêu nhất cũng là người nàng hận nhất. Hắn là người khiến gia đình nàng cửa nát nhà tan, vu oan hãm hại Lăng gia, bức phụ thân tự sát, mẫu thân vì quá đâu đớn cũng đi theo phụ thân, thậm trí cả nàng. Trinh tiết nàng bị hắn chiếm đi, còn bán nàng vào Thanh Lâu.
Mặc ngày nào cũng mua vui cho nam nhân, thân thể dơ bẩn không biết nam nhân chạm qua. Quả thật nực cười, cái gì là nhất thế đôi nhân, cái gì thiên trường địa củư, vĩnh không thay lòng, điều là giả dối.
Nàng quá ngu ngốc khi tin lời thề của hắn. Nam Cung Hiên, nàng hận cái tên này, nàng hận hắn. Tự nhiễu chính mình, bề ngoài xinh đẹp thì đã sao.
Khuynh quốc khuynh thành thì đã sao, bất qua nàng chỉ là gái Thanh Lâu. Nhan sắc nàng cũng sẽ phai tàn, nàng ngồi ở trước Vạn Thanh Lâu..
Thân thể bị nhiều nam nhân chạm qua, hận, yêu, tương tư, cái nam nhân Nam Cung Hiên. Ha ha, nàng cười, nàng cười điên dại.
Nàng còn gì để sống trên đời nữa, mất hết tất cả. Nam nhân phản bội, tan nhà nát cửa, ha ha, điều một tay hắn tạo ra, nàng hận hắn, nguyền rủa hắn, Nam Cung Hiên.
Trên gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười bi ai, thê lương. Hồng y kiều diễm như mẫu đơn bị nhiễm huyết, huyết yêu diễm lạ thường, gương mặt nàng tái nhợt, mặt càng lúc càng trắng nhưng vẫn không làm tổn thương dung nhan kiều diễm.
Ánh mắt nàng tối sầm lại, huyết càng ra nhiều. Trước khi rơi vào tận cùng hắc ám, nàng mỉn cười thê lương, gương mặt đẫm huyết, yêu diễm lạ thường, cất tiếng cười bi ai:
– Phụ thân, Nhã nhi đến với người… ! Nam Cung Hiên, ha ha…. ta nguyền rủa ngươi…ha ha… nam nhân… không thể…tin…
Một tiếng nói đứt quảng hơi thở. Ngoài kia bầu trời vốn trong xanh, nhưng nay lại bị mây đen phủ kín, lạ thường, sấm chớp liên tục, mưa càng lớn như đang khóc ai oán cho nàng.
“Huyết y kiều diễm, lệ hồng nhan
Hận khắc cốt ghi tâm, nam nhân không đáng tin
Khuynh thành lệ, phút chốc tàn
Cười tự ai, hận ý càng sầu”
Một nha hoàn bước vào cửa phòng, thấy nàng hồng y diễm lệ, gương mặt đẫm huyết trong yêu diễm lạ thường. Nhìn nàng bất động, nha hoàng thất sắc, hốt hoảng hét lên:
– Người đâu, Nhã tiểu thư tự vẫn……